|
Du
Lịch Ngoài Nước Mỹ - Xứ Thái Lan
Có tiếng chuông điện thoại reo, bà xă bắt
điện thoại. Thế là câu chuyện bắt
đầu rôm rả, hai chị em lúc nào cũng vậy
hết đề tài này đến đề tài khác.
Chị và em mỗi người sau khi lập gia đ́nh
đều ra ở riêng, người ở Portland người
th́ ở quận cam. Câu chuyện cuối cùng lan sang
đề tài du lịch.
- Chị Hai! Có muốn đi du lịch Thái Lan không?
Cả gia đ́nh em 5 người đều đi Thái
kỳ này.
- Hả! đi Thái chơi à? Sao mà giầu có quá
vậy, đi cũng mất cả chục ngàn chứ
chơi đâu.
- Không có đâu chị Hai, mất chừng không tới
4500 đồng cho năm người, bao ăn ở khách
sạn và đi tour miền bắc Thái trong ṿng một
tuần.
Bà xă quay đầu sang tôi lúc đó đang ngồi coi
đánh bóng rổ, mặt tôi hơi ửng đỏ v́
lon bia vừa cạn.
- Nè! Ông xă có tính đi chơi Thái Lan không để
cho con em nó đặt vé luôn thể.
- Đi th́ đi. Trong cơn ngầy ngật của men
bia tôi gật đầu lia lịa. Rượu nói
chứ không phải tôi.
Ngày hôm sau tỉnh rượu tôi chợt giật ḿnh.
Thấy mẹ! đâu có tiền đâu mà đi, c̣n
phải để dành tiền đóng tiền học phí
cho thằng lớn vào đại học mùa thu này, c̣n
phải có tiền mua xe cho thằng con nữa chứ.
Của đáng tội! tháng trước đang ngồi
trong pḥng làm việc thằng con gọi vào giọng nói
không ra hơi.
- Daddy!
- What’s up boy!
- I got it.
- Con có bồ hả con! tía non. Đang mừng rơn
trong bụng nó có bạn gái, rồi sẽ có con cho tôi
có cháu nội ẵm.
- Không phải Daddy, con bị đụng xe.
Trời! tôi kêu khổ thầm trong bụng. Tay lái xe
mới, tôi vẫn hằng lo sợ thế nào rồi cũng
có ngày đụng xe, và ngày tôi lo sợ đă đến.
Những tai nạn về các trẻ vị thành niên
đăng hà rầm trên báo mục xe cán chó mỗi ngày,
đứa th́ chết, đứa th́ mang tật,
khiến tôi lo lắng. Có điều nó c̣n gọi phôn
được là tôi yên tâm, yên trí là đụng
nhẹ nếu mà nặng th́ cậu con làm chi gọi phôn
nổi.
- Làm sao con có sao không? Có bị thương, nhức
đầu chóng mặt không? Tôi làm môt tràng câu hỏi
khiến cu cậu không biết đường đâu mà
trả lời.
- Con th́ không sao nhưng xe hết chạy nổi.
Đụng nhẹ sao mà kỳ quá trời vậy nè.
Khoảng10 phút sau tôi đến ngay hiện trường
xảy ra tai nạn. Trục bánh lái bị cong nên không
thể chạy được. Ngày hôm sau người
của bảo hiểm đến coi và phán một câu
xanh rờn.
- Total Loss.
Người của hăng bảo hiểm đă phán
thế, biết làm sao hơn. Chiếc xe hoàn toàn
phế thải phải vất đi mua cái mới. Hăng
bảo hiểm đền tiền nhưng cũng
phải bù ra gần mười ngàn đô để mua
xe khác, trong ḷng đau xót nhưng thôi của đi thay
người. Về nhà tôi dặn bà xă đừng có
la mắng nó v́ sau khi đụng xe tinh thần rất
dễ bị khủng hoảng.
Thôi th́ đành mượn tiền khác để đi
chơi vậy, ngay khi đó có nhà băng BankOne gởi
cái check với tiền lời 3.99% cố định, tôi
bèn lấy ra ngay năm ngàn để mua vé, tiền chùa
mà sài trước tính sau. Cầm năm vé máy bay trong
tay, thế là xong đưọc một phần thủ
tục giấy tờ. Phần kế phải ghé bưu
điện xin passport cho ba đứa nhỏ. Trước
khi đi đến bưu điện mấy đứa
nhỏ chải chuốt đầu hơi kỹ v́ nghe nói
có chụp h́nh. Làm thủ tục giấy tờ và
chụp h́nh mất toi nó gần 300 đô, tuần sau 3
cái passport được gởi về nhà, mấy đứa
cầm ngắm nghía v́ lần đầu có passport trong
tay. Cũng may không cần phải xin visa khi vào đất
Thái nếu là công dân Mỹ, khiến tôi cũng đỡ
được một khoản tiền.
Bà xă đă sửa soạn đầy đủ
quần áo vật dụng mang đi cho một tuần
lễ. Lỉnh kỉnh đủ thứ, nào kem đánh
răng, bàn chải, thuốc xổ có lẽ v́ sợ
ăn nhiều trái cây, thuốc đau bụng, thuốc
nhức đầu, kẹo thơm, vân vân, chỉ có người
vợ mới đủ kiên nhẫn làm những
việc không tên này. Bổn phận tôi chỉ lo máy
chụp h́nh và máy quay phim, xem xét lại mấy cục
bin và phim đầy đủ, nghe nói bên Thái phim bán
rất mắc. Tôi mới tậu được cái máy
digital camera nên cũng bầy đặt ra Costco mua hai cái
memory có sức chứa 256MB, vào khoảng 170 tấm h́nh
cho mỗi memory, mất toi gần 100 đô, ấy cha
thấy xót bụng. Mấy đứa nhỏ th́ mang
theo game chơi.
Trước ngày đi Thái hai ngày trùng vào ngày tốt
nghiệp trung học của đứa con đầu.
Đi chơi ngoài nước Mỹ cũng là để
cho cháu được thoải mái trước khi bước
hẳn vào thềm đại học, sẽ có nhiều
bỡ ngỡ và mới lạ. Hôm nay má nó trổ tài
nấu nướng, bả dậy từ sáng sớm
nấu món chè xôi đậu xanh, bún chả Hà Nội,
súp măng cua, hủ tiếu tôm cua. Chiều ba giờ rưỡi
cả nhà đến sân vận động trường
Irvine để dự lễ tốt nghiệp. Tưởng
ḿnh đến sớm nhất ai dè đă có một hàng
dài cha mẹ đă xếp hàng sẵn. Đúng 5
giờ, 448 học sinh tốt nghiệp xếp hai hàng dài
đi từ pḥng tập thể dục ra tận đến
sân vận động ngồi vào hai hàng ghế. Trước
mặt là khán đài và ban nhạc giao hưởng
của trường bắt đầu chơi các
bản nhạc chào mừng khiến cho không khí thêm
phần trang trọng. Sau những thủ tục chào
mừng phần cuối cùng mỗi học sinh đều
được kêu lên chụp h́nh lưu niệm và trao
bằng tốt nghiệp.
Chương tŕnh du lịch sẽ ghé Bangkok, Pattaya, Coral
Island, những địa danh chỉ có trong trí tưởng
tôi chẳng h́nh dung được nó ra sao. Hành lư
với năm cái vali đầy nhóc quần áo đă
được chuẩn bị sẵn sàng vào tối hôm
trước. Sáng chủ nhật cả nhà dậy
sớm lái xe xuống Little Saigon ăn mỗi ngựi tô
phở rồi trực chỉ lên phi trường LA, ghé
The Parking Spot đậu xe trong bảy ngày tốn 95 đô,
từ đây xe shuttle chở đến phi trường.
Đồ đạc check in mất khoảng hơn
tiếng rưỡi đồng hồ v́ hàng dài người
xếp dài ngoằn, rút cục cũng vào được
bên trong gate ngồi đợi hơn nửa tiếng
nữa mới leo lên máy bay.
V́ mua vé economic nên lúc đi được xếp vào máy
bay Japan airline ghé Osaka hơn hai tiếng đồng
hồ. Thời gian bay đến Osaka mất khoảng 12
giờ đồng hồ. Trước mặt tôi là màn
ảnh nhỏ, trên máy bay Boeing 747 mới mỗi sau lưng
hàng ghế có một màn ảnh nhỏ. Tôi loay hoay dùng
tay bấm vào chữ trên màn ảnh mà không thấy nhúc
nhích ǵ hết, không biết làm sao th́ một cô người
Thái cạnh bên cười chỉ tôi dùng remote control
gắn ngay ghế để bấm, thật tôi đúng
là dân nhà quê hơi bị xệ và phải cám ơn cô
gái lia lịa. Ba bữa ăn được lần lượt
đưa ra đến nỗi cô gái Thái phải kêu
trời, làm như hăng máy bay bắt ép ăn uống.
Ghé Osaka đợi hai tiếng sau đó chuyển qua máy
bay nhỏ đi qua phi trường Bangkok, 6 tiếng
đồng hồ rồi cũng đến được
phi trường Bangkok. Khi đặt chân trên phi trường
điều làm tôi ngạc nhiên là phi trường
rất rộng và tân kỳ đúng tiêu chuẩn
quốc tế, đưa cho nhân viên immigrant đóng
dấu passport xong xuống thẳng dưới lầu
lấy hành lư mà không bị một khó dễ nào
hết, hành lư hoàn toàn không bị mở ra và xét
hỏi, ra khỏi cổng người hướng
dẫn viên cầm bảng đợi sẵn. Tôi đổi
tiền ngay tại phi trường có gía cao 1 đô
ăn được 40 Baht, trong thành phố hay khách
sạn họ chỉ đổi có 35 Baht cao lắm là 38
Baht. Xe chạy chuyển bánh rẽ vào freeway, tôi có
dịp quan sát hai bên đường phố nằm
nối đuôi nhau là những ṭa nhà cao tầng,
lại một dịp giật ḿnh. Nghe Thái là một
trong năm con rồng kinh tế giờ thấy tận
mắt quả không ngoa như lời đồn,
Việt Nam có lẽ c̣n bị tụt hậu sau Thái
rất nhiều năm. Người hướng dẫn
viên dắt đến khách sạn 5 sao Chaophya Park để
check in, thủ tục giấy tờ xong th́ đă quá 12
giờ đêm, gọi sandwich cho cả nhà ăn trước
khi đi ngủ. Buổi sáng thức dậy sớm nh́n
bao quát thành phố với những ṭa nhà cao tầng
mọc lên khắp nơi biểu hiện cho sự
thịnh vượng của Bangkok. Tuy nhiên ngay bên
cạnh khách sạn vẫn c̣n thấy khu nhà tôn ổ
chuột nằm thu ḿnh bao quanh bởi các ṭa nhà cao
tầng, một chênh lệch giầu nghèo vẫn c̣n
hiện hữu đâu đó trong các nước đang
phát triển như Thái, bên cạnh là con rạch nước
đen cáu. Chụp vội tấm h́nh khu nhà ổ
chuột để làm kỷ niệm.
Gặp lại gia đ́nh mấy người em bà xă
từ Portland cũng đi chung, đến hơi trễ
vào 2 giờ sáng trên chuyến bay khác, như vậy
tổng cộng chuyến du lịch có cả thẩy 20
người đi trên chiếc xe bus 60 chỗ ngồi. Ṿng
du lịch đầu tiên là Grand Place, nơi cung điện
cũ của các vua Thái. Cung điện được
xây năm 1782 rộng 218 ngàn mét vuông nằm bên bờ
phía tây của sông Chao Phraya. Xe vừa đổ
xuống đă có một đám người chờ
sẵn mời gọi mua ô dù và mũ. Họ mời chào
bằng tiếng Anh sau khi đưa cái nón.
- 250 Baht.
Đă được nghe người hướng
dẫn giải thích sẵn về sự nói gía thách trên
trời dưới đất. Tôi buông thơng một câu
duy nhất.
- 100 Baht.
Họ lắc đầu, tôi chẳng thèm trả giá thêm
dấn bước đi tới, họ lẽo đẽo
theo sau.
- 200 baht. Tôi vẫn cứ lắc đầu.
- 150 Baht. Tôi cũng chẳng thèm mở miệng. Đi
được một quăng họ đành chịu bán
100 Baht. Tôi vẫn c̣n hớ nhưng thôi ḿnh là du khách
để họ ăn một chút chứ.
Trời gần trưa nóng 32 độ C vă mồ
hồi, ghé mua chai nước lọc 20 Baht. Đặc
điểm ở mấy khu du lich đều có bán chai nước
lọc hết, đi đâu cũng thấy nước
lọc uống mệt nghỉ. Ở chung quanh khu Grand
Palace rất sạch sẽ không có rác, nghe người
hướng dẫn nói ai xả rác sẽ bị
phạt 300 Baht ngay tại chỗ. Sau này ngay cả khi vào
khu chợ lộ thiên b́nh dân tôi cũng thấy rất
sạch sẽ không có rác xả, chả bù khi tôi
trở về khu chợ người Việt ở Little
Saigon th́ ôi thôi sao rác rưới đâu mà xả ra
đường lắm thế, mang tiếng là người
Việt sống ở Mỹ sao mà tôi cảm thấy
rất nhột nhạt tự lấy làm mắc cỡ ḿnh
chưa bằng được dân Thái. Kế đến
ghé Floating Market, giờ này chợ đă tan họp, 20 người
kéo lên chiếc thuyền máy nhỏ chạy một khúc
để ngắm cảnh hai bên sông. Hai bên bờ sông,
rải rác vẫn c̣n tồn tại những căn nhà
nổi nghèo nàn được nâng lên bởi những
cột gỗ, vẫn thấy người ta ở trong
những căn nhà nổi đó. Một sự tương
phản đến oái ăm cạnh đó và sau lưng
lại là những ṭa nhà cao tầng. Chẳng lẽ
đó là một cố t́nh duy tŕ vẻ nghèo nàn
của Floating Market để lôi kéo du khách. Hai vợ
chồng người lái thuyền bồng theo đứa
con, người vợ mang ra một chuỗi những ṿng
hoa đem bán, cô em thương t́nh mua dùm cho hết
đống hoa chỉ hết hơn 5 đô, người
vợ chắp tay cám ơn theo lối người Thái
rồi đi treo ṿng hoa lần lượt cho từng người.
Người Thái có lối cám ơn hơi khác thường,
ngay cả những người khuân vác hành lư
được tiền tip họ cũng chắp tay cám
ơn theo lối phật hai tay chụm vào nhau rồi cúi
đầu xuống. Phần đông du khách đi Thái
về đều có cảm tưởng dân Thái rất
thân thiện. Con thuyền đậu lại tại
một khúc sông, toàn cá là cá to bằng bắp tay, không
một ai dám bắt nên chúng sinh sản tràn ngập
cả khúc sông, chúng vẫy đuôi nhô lên khỏi
mặt nước mỗi lần bánh ḿ được
quăng xuống, dân chúng Thái gọi là cá thần. Nghe
nói cách đây nhiều năm trước có gia đ́nh
bắt cá về ăn sau đó bị chết một cách
bí hiểm, họ tin là thần cá vật nên từ
đó cạch không dám bắt.
Chiều đến cả đoàn kéo đến Sriracha
Tiger Zoo. Nơi đây những con cọp mới đẻ
được nuôi chung với đám heo con và bú
sữa heo, lư do v́ những cọp con dễ bị
chết bởi cọp mẹ, dân số cọp từ
từ giảm xuống, nuôi cọp con bằng sữa
heo và sống chung với heo mẹ dân số cọp tăng
dần lên, tôi thú vị nh́n thấy cọp và heo
sống rất ḥa b́nh. Gần kế đó là tṛ chơi
pig race, với những con heo thông minh có thể nhận
ra những con số, rồi sau đó màn đua heo
khiến du khách thích thú v́ sự ngộ nghĩnh
của các chú heo. Một trong những show không thể
bỏ qua là elephant show, cỡ hơn 30 chục con voi
lớn nhỏ xếp hàng dài đi từ bên trong
nối đuôi nhau diễn hành ra ngoài sân khấu
lộ thiên, đó là một khoảng đất
rộng lớn, theo diệu nhạc chúng cúi đầu
xuống lạy chào khán gỉa, những tṛ biểu
diễn nào là chơi bóng rổ, đá banh, bowling, dùng
chân massage người nằm trên chiếu, vân vân…
Show cuối cùng của ngày là coi biểu diễn
Crocodie. Hai thiếu niên một gái một trai múa theo
điệu vũ Thái xong bắt đầu kéo từng
con cá sâu ở dưới nước lên bờ, màn làm
cho khán gỉa đứng tim khi cô gái kê hẳn cái
đầu vào miệng con cá sấu. Trước đó
nhóm chúng tôi cũng đă ghé qua rạp hát nhỏ coi các
màn vũ dân tộc với các cô gái Thái mặc đồ
y phục cổ truyền lộng lẫy, họ cũng
giới thiệu Thái Boxing bằng cách cho hai người
gỉa đấu vơ với nhau trên khán đài.
Từ đây xe đưa chúng tôi đi thẳng đến
băi biển Pattaya cách Bangkok hai giờ lái xe. Trên
đường đi để giết thời giờ
người hướng dẫn viên dạy chúng tôi vài
câu chào hỏi thông thường.
- Sawad dee ka, chào cô.
- Sawad dee klub, chào ông.
- Kob Khum, cám ơn.
Rồi bài hát dân ca “Nằm Mùng mà ḷi cái thùng” cũng
được người hướng dẫn dạy
cho hát, bài dân ca này khi c̣n ở bên Nhật tôi đă
được sinh viên Thái trong cùng cư xá ca cho nghe cách
đây 26 năm. Bài hát âm hưởng nghe rất
Việt Nam nên tôi nhận ra ngay.
Đến băi biển cũng khoảng 6 giờ vừa
đúng bữa cơm tối. Check in hành lư và tắm táp
cho thoải mái, chúng tôi ghé xuống pḥng ăn để
thưởng thức món “xâm mệt nghỉ”, từ
bàn ăn nh́n ra ngoài thấy băi biển cận kề cách
có chừng 200 mét, gió biển hiu hiu thổi mang chất
mặn của muối biển phà vào mặt khiến tôi
quên đi tất cả những ngày cầy mệt
nghỉ bên xứ Mỹ, cầy một năm dài sài
một tuần kể ra cũng đích đáng. Có
lẽ con người cần phải có những
tuần lễ như thế này để trút bỏ
đi những áp lực của công việc và buồn
bực, nhất là trong xứ Mỹ con người
phải cầy như trâu để trả hết
tiền bill này đến tiền bill khác. Ăn xong
mọi người được chở ra down town
để tận hưởng món Thái massage, vừa bước
vào cửa đă thấy cả trăm cô Thái trẻ
đợi sẵn để phục vụ du khách,
cả nhóm lao nhao nói sao mà người đấm bóp
đông thế, chúng tôi được hướng
dẫn lên lầu. Gia đ́nh tôi năm người
được xếp cạnh nhsu trên các tấm
chiếu tatami kiểu nhật, ngăn bởi các màn kéo
ba góc. Mỗi người thay bộ đồ ngủ
để đấm bóp cho được thoải mái,
ở bên này pḥng tôi nghe tiếng kêu của bà xă
vọng sang mổi lần bị ấn vào lưng.
- A…ui…
- Cái ǵ mà la làng vậy bà xă.
- Con nhỏ bấm trúng huyệt đau quá trời.
- Trời! bấm phải đau vậy mới giăn xương
cốt chứ. Ráng chịu đau đi.
Cứ vậy cả tiếng đồng hồ bà xă
cứ a…ui…khiến mấy cô Thái cười quá
trời. Ở bên kia thằng con tôi hơi xấu
bụng, nhè lúc đang căng cứng cô người Thái
ấn mạnh một cái rơ mạnh trên lưng, bên này
tôi thấy mặt mũi nó nhăn nhó ráng kềm
giữ để không cho ra tiếng kêu. Tôi khúc khích cười.
Hai cậu con trai và cô gái út nằm lim dim tận hưởng
thú massage không một lời than đau, hết một
tiếng tôi và bà xă đi ra cửa tiệm quần áo
mua sắm để ba đứa con ở lại masssage
tiếp giờ thứ hai. Tiền massage cả giờ
mất có 6 dollars thật là quá rẻ, ở bên Mỹ
tối thiểu cũng phải hơn 40 dollars. Những
tiệm Thái massage này cũng thấy đầy dẫy
trên đường phố lớn của Bangkok gía
rất phải chăng, trong khách sạn họ chém
đến 15 dollars một giờ. Hai vợ chồng
đi dạo trên đường tới tiệm
quần áo gần đó, trên khúc đường khá dài
tôi thấy những quán bar mở to đến chói tai
những lọai nhạc giật gân, các cô gái trẻ
với những bộ quần áo thiếu vài đứng
nhún nhảy theo điệu nhạc mời gọi du khách.
Những chàng trai trẻ hảo ngọt có thể ghé vào
đây làm vài chai bia và tán tỉnh mấy em. Thỉnh
thoảng thấy vài ba người da trắng ǵa có
trẻ có cặp kè các cô gái Thái trong quán bar hay trên
đường phố sát biển. Những quán Pizza Hut
và Mc Donald cũng thấy có mặt ở đây. Xong
massage chúng tôi ghé Pizza Hut mua ba cái pizza lớn mất
khoảng 18 dollars cho mấy đứa nhỏ ăn v́
chúng đă chán món cơm Tầu nấu theo kiểu Thái.
Ngày hôm sau, 8 giờ sáng làm một bụng bánh ḿ
trứng no nê xong, chúng tôi đi xuống băi biển,
một con tầu đă chờ sẵn, mọi người
phải lội ra ngoài để leo lên bong tầu, đă
được dặn trước phải đi dép cao
su và mặc quần ngắn nên không có vấn đề
ướt át quần áo ǵ hết cả. Con tầu
chạy thẳng ra biển cặp vào một cái phà
lớn cách đất liền 2 cây số, mọi người
leo lên để chơi màn “dù nước” được
kéo bởi chiếc ca nô nhỏ. Đám người
lớn nhát gan không dám thử chỉ có đám trẻ
háo hức muốn đi, đến phiên thằng con
lớn đeo dù vào người chiếc ca nô sửa
soạn kéo đi th́ bị té cái đụi xuống
biển, chiếc ca nô tiếp tục kéo đi cả thân
h́nh từ từ rời khỏi mặt nước,
chiếc dù gặp gió biển thổi kéo thốc thân h́nh
lên cao cỡ 15 mét, hai lần chiếc ca nô chạy
chậm lại để nửa thân người
chạm dưới nước sau đó kéo vọt
mạnh lên không. Hết một ṿng lớn chiếc dù
được thả xuống bong phà. Từ phà này
mọi người được chở đến
đảo Coral, đàng xa đă thấy thấp thoáng
nhiều bóng người tắm biển, có một
số tṛ chơi khác như chèo thuyền, lái ca nô
nhỏ, đi bộ dưới biển. Nước
biển khá ấm áp không như biển cali mùa hè mà tḥ
chân xuống nước phải rụt lên ngay v́
lạnh. Băi biển thoai thoải và toàn cát trắng
phau rất sạch. Tôi mua một trái dừa tươi
lạnh uống hết cả nước lẫn cùi
mỏng chỉ mất có 75 cent. Đến bữa trưa
được ăn tại nhà hàng trên đảo,
thức ăn toàn đồ biển như cá, tôm, cua, có
món tráng miệng như chôm chôm, dưa hấu, bắp
luộc. Ở Thái h́nh như tôi thấy họ rất
tiết kiệm giấy, một tờ giấy chùi
miệng lớn được cắt làm tư, không
đủ chùi tay. Ăn uống xong mọi người
lục tục kéo lên tầu trở về khách sạn,
trên đường về sóng biển hơi lớn
đập vào mạn tầu nghe bục… bục… phát
ớn, đám trẻ la ầm ĩ mỗi lần
tầu bị sóng đưa lên và đập mạnh
xuống mặt nước biển. Về khách sạn
đă hơn hai giờ, mấy đứa trẻ ào
xuống hồ tắm nước ngọt trước sân
khách sạn tắm, tôi lên pḥng khách sạn tắm
để trút đi nước muối mặn bám vào
người. Từ 3 đến 6 giờ mọi người
được nghỉ ngơi, kể ra cũng thấm
mệt sau chuyến đi chơi đảo Coral.
Khi ở Mỹ tôi đă nghe rất nhiều về
Tiffany show, đây là một show đàn ông gỉa gái,
gồm toàn các đấng đực rựa đă
sửa một phần hay toàn phần qua giải
phẫu. Phải nói với nghệ thuật make up trông
họ rất đẹp, có thể nói đẹp hơn
cả con gái với thân h́nh mảnh khảnh, nếu không
được cho biết trước th́ mọi người
có thể nghĩ đây là một show ca vũ nhạc
của các nàng tiên. Màn vừa mở khán gỉa kêu
trời và vỗ tay rần rần.
- Oh My God!
- Are they men?
Sân khấu vĩ đại và tiêu chuẩn quốc
tế với dàn âm thanh tuyệt hảo không thua ǵ các
hí viện quốc tế. Ngồi gần sân khấu mà
không bị âm thanh bass làm chói tai, thật tuyệt.
Kỹ thuật ánh sáng khỏi nói tân kỳ và hài ḥa
được thay đổi tuỳ theo bản nhạc
của mỗi dân tộc. Nhiều bản nhạc
nổi tiếng của Mỹ, Trung Hoa, Nhật và Thái
Lan được tŕnh diễn cùng với những màn
vũ công phu và đầy tính thu hút. Với bản
nhạc Thái cổ truyền phải vận dụng
sự mềm dẻo của mười ngón tay, khán
gỉa bị cuốn hút để rồ́ nghĩ
họ chính là các cô gái v́ mười ngón tay uốn éo
dẻo dai cứ như của các cô gái Thái thứ
thiệt.
Sau màn vũ những người trai gỉa gái này
đi ra trước vườn hoa hí viện để
cho mọi người chụp h́nh. Khán gỉa ṭ ṃ bu
quanh chụp h́nh quay phim, một ông da trắng bất th́nh
ĺnh bị kéo tuốt lên chụp chung, lại c̣n
bị đặt tay lên phần mềm cấm kỵ
ở ngực. Ông ǵa đang hứng chí cười
với bà vợ ǵa bên dưới th́ bị các nàng xúm
lại đ̣i tiền, chụp h́nh 100 Baht (5 đô),
để tay lên ngực 200 Baht(10 đô), ông ǵa kêu
trời không thấu, dưới nhiều cặp
mắt của đám đông ông đành hậm hực
rút tiền ra trả.
Qua ngày thứ tư chúng tôi trở lại Bangkok từ
thành phố biển Pattaya, trên đường đi
về thành phố Bangkok tôi mới có dịp quan sát
kỹ hơn. Đường phố chính toàn là xe hơi
chạy trên đường rất ít có xe gắn máy.
Buổi trưa xe bị kẹt cứng nhưng không có
tiếng kèn xe hơi bấm chói tai liên tu bất
tận như ở thành phố Sài G̣n, được
như thế cũng đă trải qua một thời
kỳ đen tối, vào 15 năm trước kèn xe cũng
đă bị bóp kêu inh ỏi, nhiều vụ bắn
giết nhau xảy ra cũng v́ người sau bóp c̣i
đ̣i qua mặt xe trước. Hai bên đường
phố trong những khu China Town, Arab town, khu dân cư Thái,
nhà cửa được xây dựng y hệt kiểu
nhà Sài G̣n gồm những căn lầu 3 hay 4 tầng dính
sát vào nhau. Chỉ khi đi vào khu Japanese và America town,
hay khu twin cities th́ mới thấy những kiến trúc
hiện đại theo kiểu thành phố Đông Kinh
hay New York với những ṭa nhà cao tầng. Quả
thật chính phủ Thái đă khéo mời mọc người
Nhật, Đài Loan và Mỹ đă đầu tư vào
Thái rất nhiều biến Bangkok thành một thành
phố kiểu mẫu trong vùng đông nam á, hy vọng
một ngày rất gần thành phố Sài G̣n sẽ tân
tiến như thế. Tuy nhiên Bangkok vẫn chưa có
đường xe điện ngầm, chỉ mới có
những đường xe điện nổi.
Trên đường chúng tôi ghé World Gems Collection Center nơi
sản xuất các loại đá ruby xanh đỏ. Không
có ai mua bán ǵ cả v́ quá mắc. Kế đó ghé làng
voi để cưỡi voi, đây là làng voi nơi
tập trung của đồng bào thiểu số Thái,
trong lúc cỡi voi đi ṿng quanh làng tôi thấy
từng căn nhà sàn bằng tre, sát bên cạnh là
chuồng voi, mỗi gia đ́nh có một con voi để
cho du khách cưỡi kiếm tiền, phải có đến
cỡ hơn hai chục con voi. Người hướng
dẫn viên nêu một câu hỏi.
- Con voi thích ăn uống ǵ nhất? Mía, bia, chuối.
Người trả lời mía, người trả
lời chuối. Thật ra voi thích bia, mọi người
cười thích thú v́ câu trả lời này.
Sau đó ghé tiệm bán đồ da cá sấu, da voi, da
cá đuối, da dê, và da ḅ. Bà xă mua một cái bóp da
cá sấu mất 40 đô, tôi mua cái bóp da voi khoảng
12 đô. Tiệm này bán những đồ chỉ làm
bằng da như bóp, giầy, nịt lưng, chỉ
vậy thôi mà cũng chiếm hết 3 tầng lầu.
Khoảng năm giờ chúng tôi đến bến
tầu trên sông Chapaya để ăn bữa ăn
tối trên tầu và du ngoạn dọc theo sông. Du khách
đa phần người Đài Loan, Đại Hàn,
Nhật và Việt Nam. Có một điều trái ngược
ngay giữa trung tâm thành phố Bangkok tân tiến
lại cũng vẫn c̣n có nơi đi cầu phải
trả 3 Baht ngay tại chỗ bến tầu, không có
giấy chúng tôi phải mua với gía 5 Baht một gói
giấy nhỏ. May là họ có bán chứ không biết
phải làm sao. Năm giờ chúng tôi lên tầu, bàn
ghế đă được trải khăn trắng
sang trọng, có ca sĩ hát giúp vui, và ngay giữa là bàn
dài các đồ ăn đủ các món. Thức ăn
th́ ê hề được để trên nhưng
chậu hâm đồ ăn lớn h́nh chữ nhật,
có cả thảy hơn 30 món khác nhau. Vừa ăn
vừa ngó ra hai bên bờ sông để ngắm
cảnh trí, thật ra chỉ toàn là những ngôi nhà
cao tầng và những ngôi chùa. Đang lui cui ăn,
bỗng tôi ngửi thấy mùi hương thơm
phức của phái nữ, người ca sĩ đến
sát bên tôi từ lúc nào ra vẻ âu yếm hát bài
Unchain Melody, mới đầu tôi giật ḿnh sau đó
cũng đóng kịch gỉa làm một ông ǵa dại
gái bị gái đẹp hớp hồn, bà con cười
vỗ tay nồng nhiệt, cuối màn kịch tôi ghé cái
đùng trên ghế v́ đau tim khi không được
gái đẹp mê và nâng niu, người ca sĩ âu
yếm nâng tôi dậy trao ly nước lạnh uống
cho tỉnh hồn, bà con lại càng vỗ tay dữ
tợn. Lúc này tôi lên đồng nên đóng rất
tới. Nàng ca sĩ táo tợn ngồi hẳn lên đùi
tôi trong khi bà xă ngồi bên cạnh.
- Oh men, điệu này chắc tối nay nằm ghế
xa lông quá hở trời.
Lỡ rồi tôi đóng kịch luôn trước hơn
hai trăm con mắt đồ dồn về, tôi làm
bộ xấu hổ che mặt bà con cười sặc
sụa, cười văng cả đồ ăn ra ngoài.
Không khí nhà hàng nổi rất là vui nhộn.
Tối khoảng 7 giờ chúng tôi được
chở đến night market, có khoảng 3 ngàn gian hàng,
phần đông là quần áo, đĩa nhạc, tranh
ảnh, bánh kẹo, gift. Trời cũng hơi nóng tôi
lại mua một trái dừa lạnh uống cho hạ
hỏa. Ở đây tôi t́m kiếm mua được
đĩa Carpenters mà ở Mỹ kiếm không ra. Mua ít
bánh kẹo để mang vào hăng khi đi làm trở
lại gọi là quà đi chơi từ Thái về.
Xứ Thái cũng là nơi sản xuất và buôn bán
đĩa nhạc phim lậu, đây có lẽ cũng là
thói xấu chung ở các nước đang phát
triển.
Sáng hôm sau khi hết tour 5 ngày 4 đêm, tôi phải
dọn đến khách sạn Fortune Tower trên đại
lộ Ratchadaphisek gần ṭa đại sứ Nhật. Bên
cạnh là Department Store có 4 tầng gồm 500 gian hàng,
tầng trên cùng là gian hàng điện tử, phải nói
là mắc gấp rưỡi đồ mua ở Mỹ,
tầng dưới cùng là super market khá lớn
được trưng bầy giống hệt như
chợ Ralph hay Albertson ở Mỹ chắc dành cho dân
trung lưu và các người ngoại quốc v́ đây
là khu vực nhân viên các ṭa đại sứ ở. Cũng
có khu food court bán đồ ăn Tầu, Nhật, Thái và
Mỹ như Pizza Hut, Mc Donald, đặc biệt thứ
bảy và chủ nhật ngay trước xế sân
trống cạnh khách sạn có những gian hàng bán
đồ ăn Thái b́nh dân, đây cũng là nét đặc
thù ở Thái. Có điều ngạc nhiên tôi trông
thấy một tiệm bán sách vở toàn bằng
tiếng Nhật, có lẽ người Nhật ở
quanh khu vực này rất đông.
Ngày cuối cùng tôi mướn một ngựi hướng
dẫn viên khác mất 15 đô một ngày bao cả xe
hơi và city tour. Chúng tôi ghé thăm lăng tẩm
của các vua chúa Thái, chạy ngang qua dinh vua nguyên
cả một khúc đường. Từ khúc đường
chỗ dinh vua trở vào trong toàn là những căn nhà
4 tầng không c̣n những căn nhà cao tầng nữa.
Tôi có dịp quan sát khu China Town nằm nguyên một khúc
đường khá dài, càng vào sâu lượng xe
gắn máy được thấy nhiều hơn nhưng
xe hơi vẫn chiếm đa số, như vậy
sức mua của ngựi dân trung lưu Thái khá cao
để có thể mua được chiếc xe corolla
hay camry, mà gía xe th́ không có rẻ xấp xỉ
bằng Mỹ. Chúng tôi dừng lại khu chợ
trời để coi có mua sắm được ǵ không,
mới đi được chưa tới 30 phút,
trời quá nóng mà người th́ đông ngạt,
mấy đứa nhỏ không chịu nổi không khí bí
thở, tôi bèn gọi phone người hướng
dẫn để đi đến một Department Store khác
có máy điều ḥa không khí. Ngày chủ nhật
parking lot kẹt cứng toàn là xe hơi, dân mua sắm
phần đông giới trẻ, chịu mua sắm và
ảnh hưởng lối sống Mỹ, quần áo
hiệu Nautica, giầy Nike, thích ăn Pizza Hut, nghe
nhạc Mỹ. Năm giờ ra phi trường Bangkok
chờ đến 10 giờ rưỡi máy bay mới
cất cánh trực chỉ phi trường Narita. Đi
dọc theo các tiệm bán đồ free tax bầy la
liệt nào đồng hồ, rượu, thuốc lá,
và quần áo, mới thấy phi trường quá
rộng.
Đến phi trường Narita vào 7 giờ sáng,
chiều 5 giờ mới có chuyến bay. Nhân tiện chúng
tôi mua vé xe điện ghé thành phố du lịch Keisei
Narita chỉ cách phi trường Narita có một trạm
xe điện, mỗi người mất 2 đô rưỡi
cho một vé. Xuống ga ghé Mc Donald ăn sáng, rồi
đi bộ dọc theo con đường nhỏ hai bên
là các nhà hàng và gift bán cho du khách, đường
phố sạch bóng, ít xe cộ đi lại v́ là
tỉnh lẻ khác xa với cái xô bồ của thành
phố Đông Kinh. Nh́n thấy hồ tắm cộng
cộng ofuro muốn vào tắm nhưng sợ không đủ
giờ nên đành thôi. Trên 23 năm mới trở
lại Nhật, ấn tượng trước tiên
đập vào mắt là vật gía quá mắc mỏ so
với Thái và ngay cả ở Mỹ, 100 đô ở Thái
sài mệt nghỉ, c̣n ở Nhật 100 đô tiêu bén cái
là hết. Đi bộ đến cuối đường
mất chừng 10 phút gặp ngôi chùa to lớn với
ba bực thang cấp trèo mệt nghỉ, ngôi chùa có tên
Naritasan Shinshoji ngự ngay ở trên đỉnh của
ngọn đồi. Có bà cụ tuổi đă hơn 80
lưng c̣ng gập tới gần 90 độ mà vẫn
c̣n khoẻ trèo lên được tới đỉnh chùa,
bà xă nh́n bái phục. Chụp mấy h́nh lưu
niệm xong chúng tôi quay trở về ga ghé vào quán
ăn kêu tô ḿ chuka soba, tôi th́ ăn ngấu nghiến
cảm thấy ngon lành mà sao bà xă và mấy đứa
nhỏ chê ẹ quá trời. Hai giờ rưỡi
trở lại phi trường Narita, c̣n dư thời
gian chúng tôi leo lên lầu 4 mua sắm đồ đạc
nhưng cũng không mua được bao nhiêu v́ quá
mắc, thắng con lớn mua tặng tôi ly uống rượu
nhỏ có ghi chữ Japan, núi phú sĩ và cô gái mặc
kimono, tôi có thú sưu tầm những ly nhỏ mỗi
khi ghé chơi một nơi nào đó, thằng con
biết ư tôi.
5 giờ lên máy bay, chuyến bay về LA mất
chừng 9 tiếng đồng hồ, lên máy bay lại
ngồi dựa vào ghế nằm ngủ để
giết thời gian. Về đến nhà vội vàng
tắm rửa sau hai ngày mồ hôi nhớp nhúa khó
chịu, chúng tôi chạy ngược lên Little Saigon
để ăn tô phở tái lớn nóng hổi,
mọi người ăn ngon lành như thể chưa
bao giờ được ăn.
* * *
Đi một ngày đàng học một sàng khôn, tôi
đă được mở mắt không ngờ đất
nước Thái lại tiến bộ nhanh chóng đến
như thế. Chỉ có tự do và dân chủ (vào
thập niên 70 sinh viên Thái đă tranh đấu dữ
dội để đ̣i dân chủ và họ đă
đạt được), cộng thêm kỷ luật và
sự đoàn kết mà dân Thái đă học được
từ xứ Nhật mới khiến cho xứ Thái nâng
cao được mức sống người dân, xây
dựng được một thành phố tân kỳ
với nhiều nhà cao tầng và xe hơi chạy đầy
đường, dù Thái mới chỉ theo kịp
được một phần nước Nhật
của những năm 1971. Việt Nam đất nước
ḿnh khi nào mới được như vậy. Tuy nhiên
Thái vẫn chưa chế tạo được xe hơi
và các đồ điện tử. Trong các shopping mall
chỉ thấy bầy bán đồ chơi điện
tử và computer làm bởi Korea, Japan và USA. Xe hơi
chạy trên đường toàn là Toyota chưa nh́n
thấy một chiếc xe hơi làm bởi Thái.
Du lịch cũng là quốc sách của nước Thái
được vua Thái ủng hộ, nhờ du khách mang
ngoại tệ vào tạo công ăn việc làm cho dân
nghèo. Những du khách dù khó tính đến đâu mà
đi hết một ṿng du lịch qua các địa
điểm tôi kể trên th́ cũng phải tấm
tắc khen họ có óc tổ chức, biết lôi kéo du
khách, một đồn mười, mười đồn
trăm, người này về lại kháo cho kẻ khác
đến du lịch. Chi nhánh hăng tôi làm bên Đài Loan
cũng mới kéo một đoàn hơn 30 người
sang Bangkok du lịch, phải có một cái ǵ đó thu hút.
Trong một chừng mực nào đó Thái ảnh hưởng
lối sống Mỹ, nhưng tinh thần phật giáo
vẫn được họ coi trọng làm nền
tảng cho lối suy nghĩ của người dân.
Họ vẫn giữ được nét đặc thù dân
tộc riêng điển h́nh là những chùa chiền
rất nhiều trong thành phố Bangkok.
Nh́n người lại nghĩ đến ta. Tôi vẫn
tin tưởng giới trẻ Việt Nam trong và ngoài nước
sẽ làm nên chuyện tạo nên một con rồng
mới ở Á Châu. Chỉ có giới trẻ mới quên
được quá khứ và nh́n về tương lai.
Lê Nguyễn Hiệp
Irvine, 2 tháng 7 năm 2004
Cảm tưởng
về thơ văn của Lê Hiền xin gởi về
: lehien@erct.com
|
|