|

Hạnh Phúc và T́nh Thương
Ngô Khôn Trí (Exryu
Canada)
Người hạnh phúc có phải là người thành công trên
mọi phương diện hay không ?
Chắc chắn là không, v́ cuộc đời quá phức tạp, con
người luôn luôn đi t́m sự thỏa măn về vật chất cũng như tinh thần,
độ thỏa măn đó không bao giờ dừng chân mà luôn luôn thay đổi theo
thời gian và hoàn cảnh chung quanh. Hạnh phúc thực đúng nghĩa của nó
chính là cách suy nghĩ đúng và thành quả do nỗ lực mà ra.
Lâm vào hoàn cảnh thất bại hay bất hạnh nhất trong
đời sống, tưởng chừng như không có lối thoát. Biết chấp nhận và thay
đổi cách nh́n, ta sẽ thấy dễ chịu và t́m ra được ư nghĩa mới của
cuộc sống. Hạnh phúc chính là khi ta đang nỗ lực vượt qua chúng. Khi
nghĩ rằng bất kỳ ai cũng đều trải qua những khoảnh khắc như thế, chứ
không phải chỉ riêng mỗi ḿnh. Những giây phúc nản ḷng, buồn chán
giống như những đám mây đen trôi qua trong ḍng đời, rồi cũng sẽ đi
qua thôi. Khi nghĩ như vậy ta sẽ thấy nhẹ nhàng và thoải mái hơn.
Người hạnh phúc và người không hạnh phúc thường lư
giải các sự việc xảy ra theo những cách khác nhau. Khi gặp một
trường hợp ngoại lệ chưa từng xảy đến th́ hăy vui vẻ chấp nhận sự
ngoại lệ đó hơn là luôn suy nghĩ tại sao nó khác với những ǵ ḿnh
từng trải qua. Cuộc sống luôn dành chỗ cho những điều mới mẻ, thậm
chí lạ thường. Không ch́m đắm trong nỗi buồn, nuối tiếc về những
biến cố, buồn phiền về những sai lầm, hoặc thất vọng đă qua trong
cuộc sống, sự cau có và trầm ngâm không chỉ có hại cho sức khoẻ mà
c̣n làm cho t́nh thế càng trở nên tồi tệ thêm.
Đừng đắm ḿnh quá lâu trong trạng thái đó mà hăy
tập trung vào việc bạn có thể làm ǵ và muốn ǵ trong tương lai.
Nếu khả năng bạn có thể làm được điều ǵ tốt hơn,
dù nhỏ thôi, bạn hăy cứ làm.
Đừng luyến tiếc những ngày xưa cũ, v́ những điều
tuyệt vời nhất trong quá khứ cũng không có ư nghĩa bằng những ǵ mà
bạn đang sống ở hiện tại. Biết vui với những ǵ bạn đang có, biết
thích nghi với hoàn cảnh và luôn nỗ lực để vượt qua những trở ngại,
sẽ làm cho cuộc sống trở nên phong phú và măn nguyện.
Người hạnh phúc là người biết thích nghi với hoàn
cảnh hiện tại, ư thức được ư nghĩa của cuộc sống, luôn nỗ lực để
vượt qua mọi trở ngại hay để đạt được mục tiêu thỏa đáng và biết
chia sẻ với người kém may mắn hơn.
* * *
Đó là những lời khuyên mà tôi lụm lặt được từ
những bài viết nói về hạnh phúc.
Động cơ chính thúc đẩy tôi làm việc này là từ
lúc đứa cháu gái 9 tuổi, con của người em vợ, rất dễ thương, bỗng
dưng té xỉu phải đưa vô nhà thương cấp cứu. Nhóm bác sĩ đă thử
nghiệm mọi phương cách nhưng không t́m ra nguyên nhân.
Sau 3 tháng điều trị tại nhà thương dành đặc
biệt cho trẻ em, cháu bị mất trí nhớ, không
nói được, thỉnh thoảng khóc oà ra khi xem những cuốn album hay khi
thấy những đứa trẻ khác đang vui vẻ nói chuyện với nhau. Dường như
cháu đang uẩn ức một việc ǵ nên không nói được. Sự việc này đă thay
đổi cuộc sống của gia đ́nh người em vợ đáng thương này. Ba của cháu
luôn buồn bực, chán đời, không chấp nhận sự thật, luôn tự hỏi:” Tại
sao phải là con tôi?”. Mẹ của cháu quá mệt mỏi với những đêm không
ngủ được, phải túc trực chăm sóc cháu nên đă có lúc kiệt sức và muốn
buông thả. Anh của cháu bị xáo trôn cuộc sống, việc học hành bị ảnh
hưởng. Hoàn cảnh thật vô cùng bi đát.
Trước hoàn cảnh đáng thương của người em như
vậy, vợ tôi với người chị và người anh t́nh nguyện thay phiên vô nhà
thương giúp chăm sóc cháu để ba mẹ cháu có th́ giờ ngủ, 2 đứa con
tôi và tôi giúp cháu trai trong việc học cũng như việc đưa rước đến
trường, những người khác giúp làm thức ăn, v.v… Toàn thể gia đ́nh
gần như bị cuốn vào câu chuyện đau buồn này. Hôm cuối tuần vừa qua,
mọi người cùng dẫn nhau đi cầu xin tại một nhà thờ lớn nhất tỉnh, có
dắt cháu đi theo, cháu thấy mọi người đều qú xuống nhưng cháu không
qú được mà chỉ biết ngồi trệt xuống đất, cuối cùng cháu qú được và
chấp tay cầu nguyện, mọi người ngạc nhiên và rơi lệ. Không biết lời
cầu nguyện của đứa bé vô tội này có thấu đến thượng đế hay không?
Nhưng… hôm nay, cháu bắt đầu nói được vài từ, rồi 1 vài câu ngắn. Ôi,
thật mừng vô cùng, mừng vô tả. Một niềm vui dâng lên ngập tràn trong
ḷng tôi khi thấy nụ cười đă trở lại với vợ chồng của người em.
Hiện nay, cháu đă phục hồi lại gần được 80~90%,
cháu đă nói được, nhớ chuyện cũ nhưng những chuyện vừa mới xảy ra
hôm qua hôm kia th́ quên. Kể từ hôm tổ chức sinh nhật cho cháu, mọi
người tụ lại đốt đèn cầy, vui chơi, thấy sắc mặt của cháu tươi ra,
nhưng cháu hay ganh với người anh trai, cái ǵ cũng muốn được giống
như anh nó, đi nhà hàng phải kêu món ăn giống anh nó, mặc dù món đó
trước đây cháu không thích ăn. Trong đám đông mà không thấy ai quan
tâm tới ḿnh th́ cháu tỏ ra giận dỗi. Có lẽ cháu bị mặc cảm như bị
bỏ rơi trong thời gian anh trai lo chuẩn bị thi vô trường mới, Cha
mẹ chỉ chú tâm đến anh của cháu, nhất là khi vừa mới nghỉ hè được
một tuần lể, cha mẹ cho anh trai đi tới nhà người bà con chơi và ngủ
lại, c̣n cháu th́ không được. Cháu phải ở nhà một ḿnh v́ má cháu
bận đi làm, ba cháu có công việc phải đi hoài. Có thể có nhiều yếu
tố khác nữa đến cùng một lúc, nhưng có thể nói là đứa bé thiếu sự
chăm sóc của cha mẹ, cháu lại là đứa bé mảnh mai, thích được ch́u
chuộng mà cha mẹ không để ư tới.
Nhiều bác sĩ đă không t́m ra nguyên nhân, chỉ
có cho chích thử một vài loại thuốc tạo ra kháng thể mới v́ họ giải
thích rằng kháng thể của cháu chống lại chính cháu.v.v....Nhưng họ
rất ngạc nhiên về tốc độ phục hồi của cháu. Chắc có lẽ nhờ vào sự
giúp đỡ và t́nh thương của toàn thể gia đ́nh đă dành cho cháu. Tôi
tin chắc là vậy . Đúng là T́nh thương.
Montréal , 11/2009 Ngô khôn Trí
|
|