|
T̀NH BUỒN
Cô Ba Tokai
Lời tác giả:
Ngày Hội Ngộ Exryu Hokkaido 2019 là cơ hội
để tôi trở lại thăm Nhật Bản sau nhiều năm xa cách. Tôi đă được gặp
lại những người bạn cũ và biết thêm nhiều anh chị mà trong thời gian
du học đă không có cơ hội gặp. Chúng tôi đă có những giây phút thật
vui vẻ, đă cùng nhau sinh hoạt một thời gian, tuy không dài nhưng đă
cho tôi nhiều kỷ niệm. Trong chuyến xe buưt du hành từ Hakodate đến
Tokyo chúng tôi đă chia xẻ những chuyện vui buồn của cuộc sống, đă
tạo cho chuyến đi thêm vui nhộn. Chuyện vui nhiều nhưng cũng không
thiếu chuyện buồn. Mối t́nh của anh Exryu và một chị Nhật, được kể
do người trong cuộc, đă làm tôi xúc động thương cảm.
Xin mượn lời đương sự, tôi ghi lại đây cuộc
t́nh không tron vẹn của hai người yêu nhau nhưng phải xuôi theo định
mệnh. Cám ơn anh T. đă cho tôi dùng chuyện t́nh của anh làm đề tài
cho bài viết nầy.
***************
Em yêu dấu, đă hai năm không đến
thăm em, v́ anh phải đi công tác thường xuyên. Năm ngoái ngày giỗ em,
anh không ở Nhật, nhưng vẫn nghĩ đến em. Mùa đông lại đến, đêm dài
thêm, ngày ngắn lại, cảnh vật như diễn biến rất chậm. Vầng thái
dương vừa lố dạng, sương buổi sáng vẫn c̣n đọng trên cành cây ngọn
cỏ. Con đường dẫn đến nghĩa trang không thay đổi nhiều, bốn bề bao
phủ màu xám. Hàng cây trơ cành, những chiếc lá cuối cùng đă rụng về
cội vào độ đầu đông. Những con chim nhỏ t́m mồi buổi sáng, thỉnh
thoảng cơn gió thổi mạnh, chúng phải tựa vào nhau truyền hơi ấm. Khu
nghĩa trang lạnh lẽo thiếu những bó hoa tươi v́ vắng người thăm
viếng, thỉnh thoảng vọng lại tiếng chuông ngân từ ngôi chùa lận cận.
Mộ của em vẫn nguyên vẹn bên cạnh gốc cây anh đào, trên cành những
nụ non bụ bẩm đang ẩn ḿnh chờ gió xuân.
Ngày nầy 41 năm trước em đă ra đi
vĩnh viễn khi đang độ thanh xuân, để lại anh nỗi buồn đau khôn nguôi.
Em biết không, khá lâu không đến, nên hôm nay anh muốn ngồi đây thật
lâu, suốt ngày bên em. Rửa sạch những phiến đá thạch anh màu xanh lá
quanh ngôi mộ, thay hai b́nh hoa huệ trắng đặt cạnh tấm bia, cắm mấy
cây nhang. Chiếc khăn quàng cổ em tặng ngày nào, đang giúp anh ấm áp
trong khung cảnh quạnh hiu lạnh giá. Anh ngắm những ḍng chữ trên
tấm bia rồi hồi tưởng lại cuộc t́nh của đôi ta.
Chuyện bắt đầu từ mùa Xuân năm
1975, vào một buổi sáng đẹp trời tại thành phố Hiroshima. Lần đầu
tiên anh đến trung tâm y tế thành phố khám sức khỏe, để bổ túc vào
hồ sơ xin học bổng. Đang phân vân chưa biết phải bắt đầu từ đâu, th́
một cô nhân viên trẻ đẹp tại bàn tiếp tân đă niềm nở hỏi anh cần
giúp ǵ. Sau khi kiên nhẫn lắng nghe những lời giải thích bằng tiếng
Nhật không mấy lưu loát của anh, cô đă chu đáo hướng dẫn hoàn tất
mọi thủ tục cần thiết.
Vài hôm sau, anh trở lại lấy kết
quả, cũng như ngày trước, cô đă tận t́nh giải thích kết quả khám
nghiệm làm anh cảm thấy thật yên tâm. Khi anh vừa quay gót th́ cô
gọi lại, tặng tập sổ tay bỏ túi nho nhỏ để ghi địa chỉ. Không biết
sao lúc ấy anh đă bạo gan xin cô viết số điện thoại vào trang đầu
của tập sổ tay. Ngày hôm sau, anh điện thoại cám ơn và mời cô đi
uống nước. Cô ấy là em, từ đó chúng ta quen nhau. Tập sổ tay ấy anh
c̣n giữ đến giờ, như một kỷ vật trong đời.
Buổi ḥ hẹn đầu tiên, anh đă tặng
em một giỏ hoa huệ nhiều màu, loài hoa mang tên em, được trang trí
mỹ thuật đẹp mắt. Chúng ta đă đi xem hoa đào nở rộ tại Công viên Ḥa
B́nh. Dưới những cành hoa anh đào, đoàn người du xuân ca múa, em
cũng hội nhập vào đám đông. Anh đă bị cuốn hút bởi gương mặt thanh
tú, đôi má hồng, đôi mắt đen láy. Em biểu hiện nét đẹp của người phụ
nữ Nhật Bản, đă làm anh xao xuyến rung động. Trong mắt anh lúc ấy,
em thật là thanh khiết, dịu dàng, uyển chuyển nhịp nhàng theo tiếng
trống cổ truyền. Tim anh đă đập mạnh rồi t́nh yêu đến lúc nào không
biết.
Những ngày bên em là những ngày anh
luôn có cảm giác bất ngờ, đầy thú vị v́ lúc nào em cũng năng động.
Mỗi ngày em viết cho anh một tấm hagaki (bưu thiếp), làm anh bỗng
nhiên có thói quen nôn nao mở thùng thư vào buổi chiều, khi trở về
cư xá. Cuối tuần em luôn có chương tŕnh, khi dạo rừng Sandankyo,
lúc cắm trại hoặc xem pháo hoa trên bờ sông Ohta, hay leo núi
Hijiyama, khi đi tắm hồ cùng lũ trẻ con trong xóm, lúc đi thăm gia
đ́nh ông anh ở Oita hoặc viếng những người bạn thân xa gần ...
Một điều làm anh ngạc nhiên và vui
thích nhất có lẽ là ngày em tổ chức tiệc mừng sinh nhật 23 tuổi của
anh. Cả tuần lễ trước, em đă liên lạc mời những người bạn của anh
tại Hiroshima, không thiếu ai. Tối hôm trước buổi tiệc, em đă thức
hầu như suốt đêm tận tay nấu những món ăn cả Nhật lẫn Việt. Cuối
buổi tiệc, em c̣n làm bọn anh bất ngờ với một màn vũ Odori cổ truyền
do chính em tŕnh diễn. Với chiếc áo Kimono đỏ thật xinh đẹp và cây
quạt xếp uyển chuyển theo điệu nhạc thật điêu luyện. Lần đầu tiên,
bọn anh được tận mắt thưởng thức một điệu múa truyền thống Nhật.
Những ngày sau đó, khi gặp lại, bạn bè anh nhắc đến buổi tiệc và
trầm trồ khen măi. Anh đă rất vui mừng và hănh diện v́ em.
Thời gian trôi qua thật nhanh. Càng
gần nhau t́nh yêu càng đậm, càng biết em, anh càng yêu em hơn. Khi
anh học năm cuối tại Đại học Hiroshima, em vẫn là công chức làm việc
ở trung tâm y tế của thành phố. Mùa hè năm ấy chúng ta cùng nhau đi
thăm những đồi cỏ vùng cao nguyên Nanatsukahara. Giữa khung trời
xanh mát, em say mê hái những đóa hoa dại, kết thành ṿng đeo quanh
cổ và cài trên tóc. Hai ta ngồi cạnh nhau thật lâu ngắm cảnh hoàng
hôn xuống dần trên những ngọn đồi. Anh đă thầm ước mong những giây
phút đó sẽ kéo dài măi. Nhưng, không ngờ ngày hôm đó là ngày vui
trọn vẹn cuối cùng của chúng ta. Trên xe buưt về nhà, em cảm thấy
khó chịu. Vài ngày sau, em ngập ngừng cho anh biết kết quả khám bác
sĩ. Anh choáng váng tưởng bầu trời như xụp đổ khi nghe tin em bị ung
thư. Lần đầu tiên trong đời, anh oán hận thượng đế sao bất công với
đôi ta.
Đối với ngành y khoa vào thập niên
1970, ung thư là chứng bệnh nan y, khó chữa. Tuy nhiên em vẫn lạc
quan tin sẽ được lành bệnh sau một cuộc giải phẫu quan trọng và nằm
bệnh viện chửa trị vài tháng. Anh đến thăm em hằng ngày sau giờ học.
Bên giường bệnh nắm tay và nghe em kể mọi sinh hoạt trong pḥng bệnh.
Những chuyện thật đáng buồn, như khi cô ư tá mới hành nghề đâm nhiều
mũi kim vào mạch máu ở tay chân để chuyền thuốc….. nhưng qua lời
tường thuật của em đă trở thành những chuyện vui. Đôi lúc chúng ta
lên sân thượng bệnh viện, em hát cho anh nghe, hoặc dạy anh cách
phát âm tiếng Nhật cho chuẩn, hoặc bắt anh trả lời các câu đố vui
của người Nhật. Em như không muốn lăng phí một phút giây nào trong
cuộc sống của ḿnh.
Sau ba tháng điều trị, em được về
nhà, đi làm lại. Cũng là lúc anh tốt nghiệp đại học và quyết định
lên Tokyo học tiếp bậc cao học theo lời khuyên của giáo sư hướng dẫn.
Lúc ấy anh nghĩ ḿnh c̣n trẻ, việc đi học xa sẽ tốt cho tương lai
của chúng ta. Em cũng đều đặn mỗi ngày gởi cho anh một tấm hagaki,
hoặc một lá thư cùng vài tấm h́nh. Hai hoặc ba tháng, vào dịp cuối
tuần, anh lái xe hay dùng xe điện chạy suốt đêm từ Tokyo về
Hiroshima thăm em. Nhưng những ngày êm đềm, hạnh phúc ấy kéo dài
không lâu, căn bệnh tái phát, em phải nhập viện. Anh đă quyết định
bỏ học sau một năm dài thực tập tại Tokyo trở về Hiroshima, ước mong
mỗi ngày được ở bên em.
Bệnh trạng của em ngày càng trầm
trọng bác sĩ khuyên nên về nhà nghỉ dưỡng. Mẹ quyết định đưa em về
quê, cách xa thành phố Hiroshima độ hai tiếng xe điện hay xe hơi.
Thể lực em mỗi ngày một yếu hơn không thể rời khỏi nhà, trừ khi đi
bệnh viện để bác sĩ theo dơi bệnh trạng. Lúc đó, anh được nhận vào
làm việc tại một công ty có văn pḥng nằm trong trung tâm thành phố
Hiroshima. Mỗi chiều thứ sáu sau khi tan sở anh lái xe về quê thăm
em.
Ước nguyện của em là được thành hôn
với anh trước khi nhắm mắt, nhưng dù mẹ nói thế nào cha cũng không
cho phép. Ông bà có ba người con, chỉ em là gái nên cha không muốn
em có chồng ngoại quốc v́ ngại lời đàm tiếu, dị nghị. Ông là người
Nhật bảo thủ điển h́nh, khi biết ḿnh quen nhau, ông đă kịch liệt
phản đối, đến độ không muốn gặp anh. Mẹ đă khéo léo t́m lời khuyên
nhủ nhiều lần, nhưng không thể nào làm ông đổi ư, dù ông rất thương
em. Anh nghe em kể, mỗi ngày cha đều đến bên giường bệnh, nắm tay em,
rơm rớm nước mắt chỉ nói được câu: “いい子だ、いい子だ。早く元気になってくれ。” (Con
ngoan, mau lành bệnh nhé)
Mẹ thương em và thông cảm chân t́nh
của anh, đă dấu cha cho phép anh vào nhà thăm em. Khi cha ở vườn sau,
mẹ ra dấu cho anh len lén vào nhà từ cửa trước, lên lầu hai nơi em
nằm. Mỗi lần nh́n em trên giường bệnh người gầy ốm, anh không ngăn
được những ḍng nước mắt xót xa. Dù mẹ đă cố gắng chăm sóc, điều trị
bằng cách ăn uống dưỡng sinh, nhưng bệnh t́nh em cũng không thuyên
giảm.
Có lần bác sĩ bắt em phải ở lại
bệnh viện nhiều ngày để điều trị, nhưng thể lực em ngày càng sa sút.
Tại bệnh viện, hai lần em đă bị ngừng nhịp tim, phải vào pḥng hồi
sinh. Mỗi lúc như thế, trông em rất đau đớn, khó chịu. Khi em bị
ngưng thở lần thứ ba, được đưa vào pḥng hồi sinh, hai mẹ con đă
quyết định trốn khỏi bệnh viện, v́ em muốn sống những ngày cuối cùng
của cuộc đời tại nhà ḿnh.
Lúc nầy cha em biết con gái ông
không c̣n sống được lâu nửa, nên đă chấp nhận cho chúng ta thành hôn.
Mẹ đă liên lạc với hai anh của em về nhà gấp. Gia đ́nh em muốn làm
lễ cưới sau ba ngày, nhưng anh đă xin được một tuần để chuẩn bị. Anh
cần xin phép gia đ́nh ở Việt Nam. Cha mẹ anh cuối cùng cũng đành cho
phép, dù không muốn anh lấy vợ Nhật, nhất là khi nàng dâu đang lâm
trọng bệnh.
Lễ cưới được tổ chức vào một ngày
cuối năm 1978 tại nhà cha mẹ. Gia đ́nh em đă chuẩn bị nghi thức theo
truyền thống Nhật Bản. Mẹ muốn em có một ngày vui trọn vẹn, nên đă
sắp xếp mọi việc rất chu đáo. Hôn lễ được cử hành đơn giản ấm cúng,
trên lầu hai, quanh giường bệnh của em. Chỉ những người trong gia
đ́nh em và vài bạn thân của anh tham dự. Có lẽ nhờ sức mạnh của t́nh
yêu nên hôm ấy em trông khá khoẻ mạnh trong bộ áo trắng cô dâu rất
đẹp. Em nằm trên giường suốt buổi lễ, và chỉ gắng ngồi dậy khi chúng
ta cùng uống ly trà để chính thức trở thành vợ chồng theo nghi thức.
Khi ấy anh đă nguyện, dù tương lai ra sao, anh cũng sẽ chăm sóc và
cùng em vượt mọi khó khăn. Em cũng đă cầu xin trời phật ban phép mầu
nào đó, giúp em thoát khỏi cơn bệnh hiểm nghèo.
Sau hôn lễ, chúng ta đă có thời
gian hạnh phúc bên nhau. Mỗi ngày, anh đi làm từ sáng sớm với lời
chào “Itte irasshai” (anh đi nhanh về sớm nhé!) của em, và xách
bento (cơm hộp) của mẹ làm cho. Em cố gắng ngồi dậy xuống bếp nấu
thức ăn cho anh, nhưng không đủ sức. Nh́n em quằng quại v́ căn bệnh
dày ṿ, ḷng anh đau xót, muốn gánh chịu hộ em những giây phút ấy
nhưng không thể làm ǵ hơn. Anh đă cố gắng dành nhiều thời giờ bên
em, tṛ chuyện hay làm những điều cho em vui để quên phần nào cơn
đau hoành hành. Mỗi chiều khi hoàng hôn xuống, từ khung cửa sổ lầu
hai nh́n ánh tà dương ở cuối chân trời, em đă ví đời ḿnh như vầng
thái dương sắp ch́m vào đêm tối.
Hạnh phúc chúng ta thật ngắn ngủi.
Chỉ sau khoảng ba tháng từ ngày thành hôn, khi gia đ́nh hai người
anh từ xa về thăm nhân dịp Tết, em đă ch́m vào giấc hôn mê, hơi thở
yếu dần rồi trút hơi cuối cùng. Anh đă không giúp được ǵ khi em
khép cánh cửa thế gian, chỉ mong em ra đi thanh thản. Cha em với vẻ
mặt điềm tỉnh cố giấu đau buồn, ông đă dự đoán trước những ǵ sẽ đến
nên sẵn sàng chấp nhận việc xảy ra. Mẹ em đă khóc thật nhiều, thương
cho người con gái bạc phần vắn số. Theo ư nguyện của em, nghi thức
tổ chức theo truyền thống Nhật Bản, di ảnh được trang trí bằng hoa
huệ trắng. Chỉ cha mẹ em cùng vài người thân và anh đưa em đến nơi
an nghỉ cuối cùng.
Chắc em cũng biết, mẹ đă cho khắc
phía sau tấm bia mộ của em một câu trích từ bài thơ em đă làm.「今日一日を真剣に過ごしたい。たとえその瞬間が如何に苦しくとも」
(Hôm nay, tôi muốn sống một ngày thật nghiêm túc, dù những giây phút
đó có khổ đau đến thế nào chăng nữa) . Theo mẹ giải thích, câu thơ
này diễn tả khá chính xác lối suy nghĩ và cách sống của em. Anh cũng
đồng ư điều nầy.
Bốn năm ngắn ngủi, từ ngày gặp đến
ngày em ra đi vĩnh viễn, anh thấy lúc nào em cũng bận rộn, hết nghĩ
chuyện này đến làm chuyện khác, để lại cho anh nhiều kỷ niệm khó
quên. Từ ngày em mất, anh cảm thấy cuộc sống thật là cô đơn trống
trải. Khi thành hôn anh đă dự đoán ngày nào đó em sẽ xa anh, nhưng
không ngờ sự việc xảy ra quá nhanh. Chúng ta chỉ được khoảng ba
tháng bên nhau như vợ chồng, định mệnh buộc phải xa cách. Anh đă đến
những nơi chúng ta từng hẹn ḥ t́m lại h́nh bóng em. Công viên quen
thuộc, ngày nào em đă vui chơi cùng những đứa trẻ ngây thơ, hay nh́n
chúng nô đùa. Em từng mơ ước, chúng ta sẽ có những đứa con lai
Việt-Nhật kháu khỉnh dễ thương. Em như ngọn cỏ mong manh, không mơ
ước cao xa, nhưng ước mơ nhỏ bé đơn giản ấy cũng không thực hiện
được. Thỉnh thoảng nghe những bài ca em thường hát, anh tưởng em vẫn
c̣n đang ở đây bên anh. Vầng thái dương vẫn mấy độ khuất núi lúc
hoàng hôn rồi lại tỏa sáng mỗi b́nh minh, nhưng em đă ra đi không
bao giờ trở lại.
Em đến thế giới nầy vỏn vẹn chỉ hai
mươi mấy năm. Cuộc sống con người có giá trị không do dài hay ngắn,
mà do ta làm được ǵ lợi ích cho xă hội và người chung quanh trong
khi sống. Sau biến cố tháng 4-1975 tại Việt Nam, trong khi anh đang
phân vân không biết sẽ làm ǵ trong tương lai. Em đă đến đúng lúc,
cổ vũ tinh thần, giúp anh t́m ra hướng đi mới cho cuộc đời. Em là
tia sáng luôn chiếu rọi trong anh, dù thời gian có trôi qua nhưng
tia sáng ấy không bao giờ tắt. Theo năm tháng tóc anh đă đổi màu,
tuy xa cách đă lâu nhưng h́nh ảnh em vẫn măi trong tim anh.
Mùa đông sắp qua, mùa xuân sẽ đến.
Anh h́nh dung, những đóa hoa anh đào sẽ nở rộ trên những cành cây
quanh phần mộ và h́nh ảnh em nhảy múa theo nhịp trống điệu đàn của
lễ hội mùa Xuân như ngày đầu chúng ḿnh gặp gỡ. Giả biệt em.
Mặt trời đă lên cao, thỉnh thoảng
làn gió lạnh lùa qua nghĩa trang vắng vẻ. Vạn vật dường như khởi sắc
hơn, những con chim nhỏ đă cất cánh bay vào bầu trời cao rộng, chỉ
c̣n lại đây hàng cây trơ lá và ḿnh anh lặng bước trên lối về. Dọc
theo con đường ngoằn nghèo, trước ngôi chùa cổ, có những khóm hoa
huệ héo tàn trong giá lạnh mùa đông.
Cô Ba Tokai
California, Mùa đông 2020
Viết theo lời kể và được bổ túc bởi
người trong cuộc.
®
"Khi phát hành lại thông tin
từ trang này cần phải có sự
đồng
ư của tác giả
và ghi rơ nguồn lấy từ www.erct.com"
|
|