|
BỨC TƯỜNG -
TỘI CỦA S.KARUMA TÁC GIẢ:
ABE KOBO DỊCH GIẢ:
LÊ NGỌC THẢO
Phần 1 - Phần 2 - Phần 3 - Phần 4
Lời giới thiệu của dịch giả :
Một buổi sáng nọ, có một người
đàn ông bỗng nhiên bị mất tên. Từ
đó hắn ta đă sa vào một thế
giới đầy dẫy những nghịch lư. V́
lư do mất tên, hắn đă bị đổ lên
đầu không biết bao nhiêu tội lỗi
…từ chuyện bị xem là ăn trộm nên
bị đem ra xét xử trong một ṭa án
hết sức lạ lùng, đến chuyện
bị những vật quanh ḿnh biến từ
vật hữu cơ đă chết thành vật vô
cơ đang sống, đứng lên làm cách
mạng chống đối lại, và bị làm
phiền chỉ v́ hắn là (đại biểu
của) con người… Hắn hoàn toàn trong
thế thụ động, không có cách đối
kháng v́ những chuyện ngoài tưởng tượng
đă xảy ra quá dồn dập? và không một
ai giúp hắn. Người hắn yêu
đương nhiên đứng về phe hắn
nhưng rồi cũng đă có hai
mặt…Nghịch lư liên tục xảy ra đe
dọa sự tồn tại của hắn.
Hắn hoàn toàn không định đoạt
được số phận của ḿnh, hắn
bị mọi vật xung quanh tạo tác…
Tuy nhiên những nghịch lư mà Abe diễn
tả ở đây không có ǵ đáng sợ, ngược
lại nó có vẻ khôi hài, lại chứa đựng
một triết lư độc đáo, có thể
được hiểu theo nhiều cách tùy theo
lập trường của ngườI đọc.
Đọc giả chắc sẽ vừa đọc,
vừa thấy thú vị, đôi lúc quên hẳn
đi đây là những nghịch lư đang làm
đảo điên số phận của vai chính.
Abe Kobo (1924-1989) đă
cho ấn hành tác phẩm đầy nghịch lư
nầy lần đầu tiên trong tạp chí
“Kindai bungaku (Văn học cận đại)”
số tháng 2, năm 1951 với tựa đề
“S. Karuma shi no hanzai (TộI của S.Karuma)” và
đă nhận được giải thưởng
Akutagawa năm đó. Mở mắt thức
dậy. Sáng, mở mắt
thức dậy, đó là việc thường ngày,
chẳng có ǵ kỳ lạ. Nhưng, có cái ǵ là
lạ đây? Không biết là cái ǵ, lạ
thật. Tuy nghĩ thế, nhưng
hoàn toàn không biết cái ǵ là lạ, cũng là
việc lạ, cho nên mới nghĩ là lạ …Đánh
răng, rửa mặt đi nữa, cũng không có
ǵ thay đổi, càng lúc càng lạ. Mở miệng to ngáp thử (gọi là
thử, nhưng không biết tại sao lại
muốn thử như vậy) xem sao. Một
cảm giác là lạ thoảng tập trung ở
lồng ngực, tôi cảm thấy như lồng
ngực trống rỗng. Nghĩ rằng có
lẽ v́ bụng đói, tôi đi ra pḥng ăn
(dẫu không phải như vậy, cũng đă
ra pḥng ăn đấy chứ) húp 2 bát canh, ăn
một ổ rưỡi bánh ḿ. Cố ư ghi
lại số lượng nầy v́ muốn nói lên
rằng dĩ nhiên đó không phải là lượng
tôi ăn hằng ngày. Nhưng ngay trong lúc
đang ăn, việc lạ đó lại càng
trở thành lạ hơn, lồng ngực càng
trở nên trống rỗng. Tôi ngừng không
ăn hơn nữa v́ bụng đă no từ lâu
rồi. Tôi đến trước
quầy lấy sổ từ thiếu nữ
giữ việc để ghi. Khi muốn kư tên,
đột nhiên tôi do dự. Tôi nghĩ rằng
cảm giác do dự nầy đúng là có liên quan
đến cảm giác lạ vừa rồi. Tôi nh́n
ra khoảng không mênh mông ngoài cửa sổ, để
cố t́m h́nh bóng của ḿnh. Tôi vẫn nắm
chặt cây viết, bối rối v́ không kư tên
được. Tôi không thể nào nhớ ra
được tên của ḿnh. Đó là lư do
bối rối của tôi. Nhưng tôi đă không
ngạc nhiên lắm. V́ tôi đă biết
chuyện những học giả mê man nghiên
cứu, cứ quên tên ḿnh quanh năm, là những
chuyện rơ ràng có viết trong sách học
thuật (những sách không nhất thiết để
nói xấu học giả), cho nên tôi b́nh thản,
chầm chậm rút bóp danh thiếp ra. Nhưng
tiếc thay không c̣n một tấm danh thiếp nào
ở trong bóp. Tôi lật ngược bóp danh
thiếp nh́n vào thẻ căn cước của
ḿnh. Lạ thật, chỗ có tên tôi đă
biến mất. Tôi lật đật đưa
tay rút phong b́ của cha tôi gởi đến mà tôi
đang kẹp trong sổ tay. Phần tên của tôi
trên phong b́ đă biến mất. Tôi nh́n vô
chữ thêu sau vạt áo. Chữ thêu cũng
biến mất. Lần lần cảm thấy
bất an, tôi lấy ra bất cứ những
tờ giấy có trong túi quần hoặc túi áo,
nh́n vô cố t́m cơ hội nhớ ra tên ḿnh.
Nhưng tất cả đều không có tên tôi
hoặc có th́ chỗ viết tên đă biến
mất. Tôi luống cuống
thử hỏi cô nhân viên trong quầy, tên tôi. Cô
quen tôi nên chắc cô biết. Thế mà cô như
không biết phải làm sao, chỉ cười và
không nhớ ra giùm tên tôi. Không làm sao được,
tôi đành trả tiền mặt. Trở về pḥng, tôi
kéo hộc tủ t́m kiếm mọi nơi.
Hộp đựng danh thiếp vừa mới in
đă trống rỗng. Dấu ấn trên sách hoàn
toàn biến mất. Từ bảng tên ở cây dù,
từ lớp vải băng trong nón, từ góc khăn
mù soa nói chung là ở bất cứ chỗ nào,
phần tên của tôi đều biến mất. Trên kính cửa có bóng
mặt tôi rọi vào. Gương mặt đầy
kinh ngạc. Tôi nghĩ phải nghĩ ngợi
đôi chút về việc nầy. Nhưng tôi không
biết ǵ cả, ngoài việc biết rằng cái
hiện tượng kỳ lạ nầy chắc có
một cái ǵ liên quan đến cảm giác
trống rỗng trong lồng ngực. Tôi ngừng
không nghĩ ngợi nữa. “ Rồi thời gian
sẽ giải quyết. Lúc nào cũng vậy, khi
biết được th́ cũng không có
chuyện ǵ quan trọng. Chắc chắn
chuyện hôm nay cũng không có ǵ quan trọng”.
Tự ḿnh nói cho ḿnh nghe như thế. Rồi, c̣i ở công
trường bột giấy vang lên cho biết
đă 7 giờ rưỡi. Đă đến
giờ đi làm, vừa định đi tôi
mới để ư là không có cặp da. Trong
cặp đó có một chút ít tài liệu quan
trọng, lại là cái cặp da ḅ mua bằng 3 tháng
tiền trả góp nên tôi lo lắng, t́m kiếm kĩ
lưỡng mọi kẽ hở trong pḥng đến
độ không c̣n một chỗ nào để t́m
nữa. Cuối cùng tôi đă đi đến
kết luận rằng có lẽ đă bị
trộm mất. Tôi ra pḥng và định đến
cảnh sát nhưng dừng lại v́ chợt
nhớ ra là tôi đă đánh mất tên tôi. Không
có tên th́ không thể nào tŕnh được.
“Hay là tên của ḿnh cũng bị ăn
trộm mất rồi”. Nếu vậy th́ đúng
là tên ăn trộm khéo quá. Đáng phục
thật, nhưng lại cảm thấy tức
giận. Tôi bắt đầu đi về phía văn
pḥng như một kẻ mất hồn. Đường
phố trong giờ đi làm dưới mắt tôi
như điên cuồng hỗn loạn. Điều
không có tên bắt đầu làm tôi cảm
thấy mất tự tin. Đi ngoài phố mà không
có tên là một kinh nghiệm đầu tiên trong
đời. Chỉ nghĩ như vậy cũng
đủ rụt rè khó thở. H́nh như cảm
giác trống rỗng ở lồng ngực
rộng ra thêm một chút. Tôi đến văn
pḥng hơi trễ hơn mọi ngày một chút. Đến văn pḥng,
việc tôi làm trước hết là nh́n vào
bảng tên ở pḥng tiếp nhận. Bảng tên
của tôi ở hàng thứ 3 tấm thứ 2
từ bên trái. S. KARUMA S. Karuma, tôi lặp
đi lặp lại trong miệng. H́nh như không
phải tên tôi, nhưng sao lại giống tên tôi
quá. Dẫu lặp đi lặp lại nhiều
lần, trong ḷng tôi không nẩy ra cái cảm giác
an tâm của việc nhớ ra một điều
ǵ ḿnh đă quên. Ngược lại trong
khoảnh khắc, tôi bắt đầu nghĩ
chắc có sai lầm trong việc coi tên đó là
tên tôi. Nhưng dẫu sao tên đó chắc
chắn là tên của tôi cho nên nghĩ đến
điều đó tôi lại bắt đầu
cảm thấy chắc cũng có sai lầm trong
việc tôi là tôi. Tôi lắc đầu cố xua
đuổi những ǵ làm phiền đầu óc
tôi, những rồi cũng chẳng được.
Ngược lại mỗi lúc tôi lắc đầu,
cảm giác trống rỗng trong lồng ngực
lại càng rộng ra. Tôi không muốn nghĩ
ngợi ǵ nữa. Theo thói quen mọi ngày,
tôi đưa tay để lật bảng tên ra
bề mặt, nhưng kinh ngạc v́ bảng tên
đă được lật ra bề mặt
rồi. Việc sai lầm như vậy bao nhiêu cũng
có được. Vả lại tôi lại
cảm thấy an tâm v́ không cần đưa tay
ra đụng cái vật mà ḿnh nghĩ là không
phải của ḿnh. Tôi leo nhanh lên lầu 2 vào pḥng
thứ 3 nơi có bàn viết của tôi. Cửa pḥng thứ 3
đă mở sẵn. Tôi có thể nh́n thấy
được bàn viết của tôi từ
cửa pḥng nầy. Ḷng tôi đă đi trước
thân thể tôi hơn 10 thước cho nên khi tôi
ngồi xuống ghế thở phào th́ thân
thể tôi chỉ mới vừa đến bên
cửa, rồi đột nhiên đứng lại
v́ cảm thấy khó chịu. Kinh ngạc thay, trong
ghế của tôi, có một “tôi” khác với tôi
đang ngồi. Tôi nghĩ ḷng th́ làm
sao mà thấy được. Chắc đây là
một ảo tưởng. Nhưng ḷng tôi cũng
lật đật trở lại và tôi biết
đó không phải là ảo tưởng, tôi
mắc cỡ đến độ nổi da gà,
bất ngờ, tôi nép ḿnh vào bóng vách ngăn và
bóng cửa. Không biết tại sao tôi lại nghĩ
rằng bị người ta thấy là việc
lầm lỡ không hàn gắn được. Từ bóng núp, tốt
quá, tôi có thể thấy rơ h́nh dáng của
một “tôi” khác tôi. Hắn đang kể báo cáo
về kiểu kiến trúc khó cháy bằng cách dùng
ngói xi măng cho cô đánh máy Y. ko nghe. Cặp da
của tôi để ở cạnh bàn. Tay trái
hắn sờ soạng giấy tờ, tay phải
hắn nhè nhẹ vuốt đầu gối Y. ko.
Chợt thấy việc nầy, những mắc
cỡ giữ kín trong ḷng tôi đă bùng nổ ra
ngoài mặt. Tôi cảm thấy mắt tôi ướt
đỏ. Đúng đó là tôi.
Nhưng giống như lúc nh́n bảng tên,
việc nh́n nhận đó là tôi cùng nghĩa
với điều tôi nghĩ tôi không phải là
tôi. Bỗng nhiên có
tiếng ai hỏi bên tai. -Làm ǵ đó. Ông chạy việc nh́n
tôi với con mắt nghi ngờ. Tôi nh́n trả
lại ông ta với cảm giác như bị
bắt quả tang. Ông ta không nhận ra tôi và có
thái độ vô lễ với tôi, nhưng tôi
hết sức luống cuống, đầu cúi
đi, cúi lại và trả lời. -Chỗ ông …Karuma …. Tôi gọi tên tôi như
thế đó, mắc cỡ đến độ
không chịu được. Ông chạy việc
với vẻ khinh bỉ, hất hàm lên nói. -Nếu cần việc ǵ th́ người đang nói
để đánh máy là ông Karuma đó. Người “tôi”
thứ hai có lẽ đă nghe được.
Hắn hoảng hốt, quay mặt lại với
cặp mắt nghiêm nghị và gặp phải ánh
mắt của tôi. Trong khoảnh khắc, tôi khám
phá ra được thực chất của người
“tôi” thứ hai. Đó là danh thiếp của tôi. Nghĩ thế mà nh́n,
nhưng dẫu nh́n thế nào đi nữa cũng
không thể lầm được, nó đúng là
danh thiếp của tôi. Không thể nghĩ nó là
cái khác ngoài danh thiếp. Đúng nó là danh
thiếp, không sai. Tôi lần lượt
thử nhanh nhẹn nhắm mắt trái rồi
mắt phải, và biết rơ được lư do
của 2 h́nh ảnh trùng lên nhau. Trong mắt
phải, tôi thấy h́nh chụp chính tôi rơ
rệt như tôi thấy tôi trong gương.
Ở mắt trái, đúng là một mảnh
giấy, không sai.
Hăng bảo hiểm hỏa hoạn N. Pḥng tài
liệu
S. KARUMA Tôi nhớ rất rơ lúc
in danh thiếp đó.Tôi đă phải trả 120
yên, nhất định dùng giấy Whatman1
tốt nhất, nhờ pḥng ấn loát của
hợp tác xă in. Tôi nhờ Y. ko đi lấy và
để cám ơn Y. ko, tôi đă bao cô một ly
cà phê Vienna2
70 yên. Vừa lúc tôi nghĩ
điều đó, danh thiếp đă đưa
một số tài liệu cho Y.ko, rỉ vô tai cô vài
tiếng, rồi đứng lên khỏi ghế không
một chút do dự. Nhưng nói sao đi nữa,
nó cũng chỉ là danh thiếp, cho nên nếu nh́n
bằng mắt trái, việc đó giống như
là nó chỉ trượt từ ghế và rơi
xuống sàn nhà. -Ê, ra ngoài kia nói chuyện. Vừa nói, danh
thiếp thoáng qua trước mặt tôi. Tôi
liếc nh́n về phía Y. ko. Y. ko đang miệt mài
với bàn đánh máy, như không thấy tôi.
Một vài ánh mắt không thân thiện lắm
của những người đồng liêu
dừng lại trên tôi, nhưng đó chỉ là
việc ngẫu nhiên, không có ư nghĩa, đúng là
không phải nh́n tôi. Không ai khám phá ra thực
chất của tấm danh thiếp là một điều
lạ, nhưng không ai có thể nh́n thấy tôi cũng
là một chuyện lạ. Danh thiếp đến
cuối hành lang, trước pḥng chứa đồ,
hắn quay mặt lại nói cộc cằn. -Không biết mầy đến đây để làm
cái ǵ. Đây là chỗ của tao. Không phải là
chỗ để mầy đến. Nếu có
thằng nào thích mầy mà nó thấy th́ nó khám
phá ra quan hệ giữa tao với mầy phải
không? Đúng là phiền hà tao. Thực ra mầy
chẳng có chuyện ǵ hết phải không. Cút
nhanh lên. Nói thật với mầy là có quan
hệ với một thằng như mầy, là
điều xấu hổ không chịu được. Lời mà tôi phải
nói ch́m sâu trong lồng ngực trống rỗng
của tôi, làm cách nào cũng không ra được.
Cùng nh́n mặt nhau cḥng chọc, vài giây im
lặng trôi qua. Trong thời gian đó, những
nghĩ ngợi hỗn loạn của tôi đă có
những hành động tự ư như hoàn toàn
không có liên quan ǵ đến t́nh cảm, cho nên có
lúc nhảy cuồng lên giống như Kazak dance[1],
không thể diễn tả được.
Cuối cùng tôi nghĩ “nhưng, mắt phải
và mắt trái thấy khác nhau, đúng là tiếu
lâm. Có lẽ bị ảnh hưởng của
Marx”. Vừa nghĩ như
vậy th́ danh thiếp đột nhiên quát
lớn lên. -Thằng ngu. Bất chợt, tôi
đưa tay ra chộp. Những lằn xé tan nát
của tấm danh thiếp tạo ra một h́nh
ảnh rơ rệt trong đầu tôi. Tôi có đủ
thong thả để giỡn cợt, viết ḍng
chữ 1 yên 20 xu và gạch đít nó. Nhưng không ngờ,
danh thiếp thật là một tay đáng sợ,
đột nhiên nó biến h́nh ra tấm danh
thiếp đơn thuần mà cả hai mắt tôi
đều thấy giống nhau. Nó lẻn nhanh qua
kẽ hở giữa ngón tay tôi. Tôi dang rộng
hai tay ra, thận trọng dồn nó vào bức tường.
Với nụ cười chế nhạo, đầy
ác ư, nó trượt mất vào kẽ hở
của cánh cửa. Pḥng để đồ lúc nào
cũng khóa cửa, ông chạy việc giữ ch́a
khóa. Dẫu biết vậy, nhưng v́ tức cho
nên tôi nắm ổ khóa kéo đi kéo lại
lạch cạch. Nghe tiếng động, ông
chạy việc đến hỏi tôi. -Ǵ vậy? Sao vậy? Ông ta ra vẻ bực
bội, sấn người về phía tôi cho nên tôi
chỉ đủ sức trả lời. -Ô..ô..ông Ka..ru..ma … -Nói giỡn hoài! Đây là pḥng chứa đồ
kia mà. Rơ ràng là giọng nói
có vẻ thù địch, nhưng tôi không có ǵ
để nói. Ḷng tức giận lại một
lần nữa trở thành xấu hổ nhục
nhă. Tôi im miệng, đưa tay lên vẫy trước
mặt, rồi đi về phía văn pḥng như
muốn chạy trốn. Bất chợt, tôi
đưa tay lên ngực. Cảm giác trống
rỗng càng sâu hơn. Dẫu vậy tôi
vẫn mang hy vọng trong ḷng. Chắc chắn danh
thiếp sẽ trở về văn pḥng. Danh
thiếp dù sao đi nữa cũng chỉ là
một đồng loại của tôi, khi về,
nhất định là nó sẽ trở về pḥng
nầy. “Phải nói ǵ đây khi nó trở
về. Phải đập tay phản đốI
nghiêm trọng. Không thể thỏa hiệp
nửa chừng để phải chịu nhục
nhă. Chuyện nầy đúng là loại cần
phải truy cứu triệt để”. Câu nói
cuối cùng khá có quyền uy, tôi thấy hết
sức vừa ư. Nếu vào lúc đó không có
tiếng vỗ ngực “poong” làm kinh ngạc th́
chắc tôi hăy c̣n mơ màng tưởng tượng
ra nhiều cảnh tượng, mê man trong việc
sắp đặt ra nhiều câu nói, và cuối cùng
miệt mài sôi nổi đấu tranh. (Thật là
mắc cỡ, h́nh như tính t́nh của tôi có
những chỗ giống như vậy). Nhưng, đương
lúc đắc ư, tôi vỗ ngực “poong”,
tiếng vang ḱ dị đó làm tôi trở lại
với ḿnh. Tiếng vang trống rỗng như
tiếng đánh vào thùng không, không thể nghĩ
được đó là tiếng phát ra từ
ngực của người ta. Chỉ cần nghe
tiếng vang khô khan vô vị nầy môi sẽ
bị khô đi và nứt ra. Tôi mở áo phía trước,
bắt chước bác sĩ thử khám ḿnh.
Tiếng vang “poong-poong” như điên. Trời
ơi, tôi buồn quá, tôi ngă xuống giường,
hai tay ôm ngực. Không phải chỉ có cảm giác
trống rỗng, lồng ngực tôi đă thành
trống rỗng thật sự. Đối với
bất cứ chuyện ǵ tôi cũng bị
mất tự tin, ngay cả việc tôi nghĩ
rằng chắc chắn danh thiếp sẽ trở
về cũng làm tôi bắt đầu nghi
ngại. Không phải chỉ vậy thôi, v́
bất an nên tôi cảm thấy tỉ dụ như
danh thiếp có trở về đi nữa, có
lẽ người bị đuổi ra khỏi nhà
sẽ là tôi. Nếu dùng sức th́ một
hoặc hai miếng giấy whatman sẽ chẳng
ra ǵ, nhưng có điều là tôi đă bị
mất tên nên sẽ bị bất lợi ở
mọi chuyện. Ít nhất về mặt pháp
luật, mọi người sẽ bênh vực danh
thiếp tôi. Không phải bị ăn trộm, tên
tôi tự nó trốn đi mất rồi. Tiệm thịt ở
bên kia lộ đă bắt đầu trụng
dầu món croquette[2].
Đă 12 giờ rồi. Nhưng tôi không muốn
ăn ǵ cả. Buồn quá, tôi thấy cần
đi bác sĩ. Nếu lồng ngực thật
sự trống rỗng, chẵc có lẽ bác sĩ
sẽ t́m ra được nguyên nhân. Biết
được nguyên nhân th́ chắc cũng
sẽ biết lư do tại sao tên tôi chạy
trốn. Bịnh viện có mái nhà màu vàng ở góc
sở thú hiện ra trong đầu tôi. Chỉ
cần đi một trạm nếu dùng xe buưt
xanh, c̣n nếu đi bộ th́ chỉ cần 10 phút
là đến được sở thú. Rồi một bịnh
viện với mái nhà nhọn hoắc ở
giữa hàng cây platanus (cây dương ngô đồng)
hiện ra. Một họa sĩ
khoảng 50 tuổi ngồi im ĺm dưới hàng
cây, trước khung vẽ trắng không. Một
thằng bé bụi đời tay bắt chí,
ngồi ủ rủ dưới chân ông ta. Bịnh viện yên
lặng như tờ. Từ cửa sổ nhỏ
của pḥng tiếp nhận, một môi nhọn
nhố ra hỏi. -Tên ǵ? H́nh như cũng có
một vài câu hỏi khác nữa nhưng v́ câu
hỏi vừa rồi đến sát lồng
ngực, nên tôi không nghe thêm được ǵ
cả. -Tên? Để làm ǵ chứ? Tôi hỏi lại
chỉ v́ hơi luống cuống một chút,
chớ không phải v́ hậm hực. Miệng
nhọn như càng nhọn thêm nói. -Cần để viết thẻ. -Thẻ à? -Ờ, thẻ đấy. Tôi nghĩ danh từ
nầy h́nh như tôi đă có lần nghe rồi. -Nhất định là cần à? -Ờ, đương nhiên. Phải nói tên à.
Thực ra tôi cũng định nói tên tôi từ
đầu. Nhưng chợt để ư, tôi đă
quên mất tên rồi. Tôi cố kéo dài câu
chuyện biết đâu ḿnh sẽ nhớ ra, cho nên
mới có lời lẽ qua lại như vậy.
Cuối cùng cũng chẳng được ǵ. Tôi
chợt nghĩ thẻ ghi bịnh dẫu có quan
trọng đến bậc nào đi nữa cũng
không có ư nghĩa ǵ về mặt pháp luật,
chẳng qua đó chỉ là một kư hiệu
để phân loại tên tuổi mà thôi. Cho nên nói
tên giả cũng chẳng sao. Tôi đă nói tên
giả. -Karute… Cái miệng nhọn hơi
giăn ra một chút. -Hả? À… tôi hơi
luống cuống nói lại. -Dạ… Arute. Nhưng tôi cũng
thấy kỳ kỳ cho nên nói lại một
lần nữa. Lần nầy tôi định nói
khác hoàn toàn, nhưng rồi lại. -À…không phải là Arute mà là Aruma ạ. Lại cũng
giống như trước. Cái miệng nhọn,
nhọn ra tới cực đại. Giống như
cái mỏ vịt hầm thuốc bắc. Nhất
định cái miệng nầy ra ư bất măn.
Thật ḷng, tôi cũng hơi bất măn cho nên tôi
đă nói lại như đây là lần cuối
cùng. -À…, lại trật rồi, không phải. Thật ra
là Akuma đấy. -Akuma…? Thật à. Hề hề hề... Cái miệng nhọn
thụt vô mất chỉ để lại một
tiếng cười khi đọc chữ vừa
mới viết. (Chỉ có miệng không hay là có
cả mặt, cũng chẳng rơ). Sau đó,
một cặp mắt to lớn hiện ra. Trong
đầu tôi hiện ra cảnh giống như lúc
bị cá vàng trong bể cạn nh́n cḥng chọc.
Nh́n kĩ ra, đó là tṛng mắt của con người.
Tôi cũng biết Akuma (ác ma) thật là một cái
tên bậy bạ. Tôi muốn sửa lại
một lần nữa nhưng có lẽ nói lại
mấy lần đi nữa cũng chỉ vô ích
thôi, ngược lại có thể bị người
ta biết là tôi không có tên. Chẳng thà bị cười
v́ có cái tên kỳ lạ c̣n tốt hơn. -Đúng như vậy. Tôi không nói ǵ hơn
nữa. -Cầm cái nầy. Cặp mắt
đưa cho tôi tờ giấy viết số 15,
rồi thụt vô mất. Tôi dựa ḿnh vào xa lông
găy ḷ xo trong pḥng đợi tối tăm,
chờ đến phiên ḿnh. Trước xa lông có
một bàn nhỏ. Trên bàn có đĩa gạt tàn
thuốc và một tạp chí có h́nh của
xứ Tây Ban Nha. Tôi châm thuốc hút và lật
tạp chí để lên đùi. Tôi không biết
tiếng Tây Ban Nha nên chỉ xem h́nh và lượm
đọc những danh từ riêng trong những
chỗ giải thích. Có h́nh những kẻ làm
loạn bị cảnh sát bao vây. Có h́nh người
đàn bà gào la khóc lóc trên thân người đàn
ông bị bắn chết. H́nh một ballerina đẹp
đẽ trong điệu “cái chết của con
thiên nga” bên cạnh bức tranh bộ xương
người của Salvador Dali[3].
H́nh anh đấu ḅ đứng bên bảng
quảng cáo rượu Cognac. H́nh giải áo
cọt xê chung với h́nh của Raymond Radiguet5.
Bỏ qua những trang đầy chữ, đến
trang thứ 23. Mắt tôi như bị trang nầy
hút, không lay động được. Cảnh
một đồng hoang khô khan qua những đồi
cát kéo dài đến tận chân trời, rộng
đầy trang giấy. Những bụi cây
nhỏ, yếu đuối trong đồi cát,
những cuộn mây dầy đặc trên
trời giống như những cái hộp
chồng chất lên nhau. Không có một bóng người.
Dĩ nhiên không có gia súc, quạ cũng chẳng
có. Cỏ mọc gầy ốm lại ngắn
giống như dây kẽm, thưa thớt bao
phủ đồng hoang làm lộ cả mặt
đất. Dưới gốc cỏ, cát bị gió
thổi trợt lên nhau tạo ra những lằn
xếp. Tôi thở phào nhẹ
nhơm, chợt để ư là ḿnh đang say sưa
với phong cảnh đó. Tôi sợ run, lạnh xương
sống. Tôi chưa đi Tây Ban Nha lần nào th́
làm sao tôi thấy được phong cảnh
đó, nhưng tôi cứ nghĩ chắc chắn là
đă thấy phong cảnh đó. H́nh của trang
nầy giống như cái cửa sổ được
mở ra dưới đáy kí ức của tôi. Không biết lúc nào, tôi
đă thực sự đứng trong đồng
cỏ hoang dại nầy. Một đám mây
khổng lồ ào đến tôi với một
tốc độ nhanh khủng khiếp. Cát
chảy trơn bỗng chốc lấp đầy
giày tôi. Phía tay trái có cảnh một đồi
cát, dưới gốc đồi, những ṿng
bụi cát cuồn cuộn nổi lên. Một
đám chuột đói bắt đầu di
chuyển. Tôi cúi ḿnh sờ cát dưới chân ḿnh.
Những hạt cát trợt lên nhau chảy
xuống từ kẻ hở của tay tôi, không có
một cảm giác nào c̣n lại trong tay tôi.
Một giọt nước rớt xuống làm
ướt ngón tay ngửa ra trên không như
mất hồn. Nước mắt tôi rơi
xuống. Vội vàng dụi
mắt, và biết rằng ḿnh vẫn ngồi
trong xa lông ở pḥng đợi. Tôi thở dài
một lần nữa rồi đưa mắt nh́n
vào mặt h́nh. Trời ơi, cảnh đồng
hoang biến đi đâu mất không c̣n một
dấu vết. Chỉ c̣n một tờ giấy bóng
láng, trắng long lanh. Tôi đang nằm mơ
ư? Không, nhất định
không phải. Chỉ có số trang 23 và tựa
đề được in, phần c̣n lại toàn
cả trang trắng bóc. Chuyện nầy không
thể có được. Chắc có điều
không lành đang đổ đến thân tôi.
Thần kinh tôi căng thẳng, tôi nh́n cḥng
chọc vào khoảng trống, cố hết
sức t́m ra đó là việc ǵ. Vừa lúc đó, cánh
cửa chính của pḥng đợi im ĺm mở
ra. Một đốc tờ thân h́nh to lớn
hiện ra trong những tia sáng lấp lánh tràn
trề. H́nh dáng ông ta thấy đen thui v́ ông
đứng chận trước ánh sáng. Tôi
lật đật úp tạp chí lại và nghĩ
rằng không biết phải làm sao nếu bị
t́m thấy. Trong gương mặt đen thui
của đốc tờ, bộ răng vàng sáng
chớp. -Ông số 15 đâu. Vô đi. Nghe gọi, bất
chợt, tôi mỉm cười. Từ lúc thức
dậy đến giờ, lần đầu tiên tôi
cảm thấy hạnh phúc. Thực ra, để
gọi một nguời, dùng một con số
tỉ dụ như ông số 15 nầy đúng là
một cách gọi kháu khỉnh phải không?
Mọi người, tất cả không cần
phải dùng tên, dùng số để gọi
lẫn nhau tùy lúc, th́ có lẽ khoái chí biết
bao. Mặc dầu bước
vào một pḥng khám bịnh sạch sẽ và sáng
sủa, tôi hơi lo ngại v́ vẫn thấy dáng
đốc tờ đen như cái bóng. Nhưng tôi
cảm thấy thích ông ta nên không sợ lắm. -Sao? Bịnh ǵ vậy?. -Dạ. Lồng ngực tôi lạ lùng…
-Ừ. Đốc tờ
hất hàm lên, quay ngang qua. -Thấy lạ ở lồng ngực. Ghi vô thẻ
bịnh nhen. Dưới bóng vách ngăn,
đúng là có treo cặp mắt của cá vàng
hồi năy. Chắc nó đương ghi thẻ
bịnh. -Rồi sao nữa? -Rồi …,…. Tôi bắt đầu
kể hết mọi chuyện xảy ra từ sáng.
Đốc tờ có vẻ khó chịu, giữa
chừng ông ngắt câu chuyện của tôi. -Nói ǵ mà thiếu trật tự như vậy th́ làm
sao hiểu được. Chỉ cần trả
lời những câu hỏI của tôi là được
rồi nhen. Ừ… có sốt không? -Không có sốt. -Ừ…Không sốt. Ghi vô thẻ đi…Có ho không? -Không có ho. -Không có ho.
Ghi vô thẻ. Có nhức đầu không?
-Không có nhức đầu.
-Không nhức đầu. Ghi vô thẻ.
Vậy th́ đau bụng hả?
-Không, không có đau bụng.
-Ừ, không đau. Đừng quên ghi vô
thẻ nhen. Vậy th́ có ăn cơm được
không?
-Không có muốn ăn.
-Hả? không muốn ăn. Điều
nầy quan trọng. Ghi vô. Chỉ có vậy thôi
sao?
-Không, thực ra là …
-Nói gọn gàng vắn tắt.
-Dạ, nói gọn là lồng ngực có
chuyện lạ.
-Kỳ vậy. Đốc tờ nghiêng đầu chăm chú
suy nghĩ. -Nhờ đốc tờ khám giùm …
-Ừ, khám chứ. Ngoài ra không c̣n cách nào. Đốc tờ rung đùi trên ghế,
đưa tay lấy ống nghe, để ngón
trỏ của tay phải lên ngực tôi, cào áo
từ trái sang phải. Tôi lật đật
mở nút áo ra. Đốc tờ dùng ngón cái
của tay trái đè ống nghe lên ngực tôi. Đốc tờ chăm
chú nh́n đầu ống máy. Những nét nhăn
trên mày sâu hơn. Càng lúc càng sâu hơn. Khi
mắt phải và mắt trái sắp dính với
nhau, đốc tờ lật đật gở
ống nghe ra, ho một tiếng, nói cáu. -Không có bịnh ǵ hết. Cặp mắt cá vàng
hỏi lại. -Không có bịnh ǵ hết à. -Ừ, không có ǵ hết. Viết đúng như
lời tôi nói nhen. Rồi đốc
tờ đưa tay trái lên sờ ngực tôi, khám
cho có lệ. Ông vỗ “poong” vô ngực tôi
rồi nghiêng đầu nghe thử. Mỗi
lần vỗ, ông lắc đầu qua lại.
Những tiếng vang trống rỗng làm ông kinh
hoàng. -Khó mà nói là không có bịnh ǵ hết. Cặp mắt cá vàng
bảo. -Đốc tờ! Thử dùng máy áp kế đo áp
lực của ngực xem sao.
-Hả? Đốc tờ
trợn to mắt lên, nhưng liền nhỏ
nhẹ bảo. -Ừ. Làm thử xem sao. Hai người t́m và
đem từ kệ ra một máy áp kế đầy
bụi. Cá vàng thổi bụi một tiếng
“phù”. Đốc tờ hít phải bụi,
cất tiếng ho. Kim chích dài hơn 10 phân có
ống cao su nối với áp kế. Cặp
mắt cá vàng chùi rượu khử độc
ở giữa ngực tôi. Đầu gối tôi
run lập cập. Đốc tờ đứng
dậy tiêm ống chích vô ngực tôi. Cột thủy ngân trượt
xuống thật nhanh. Cá vàng lên tiếng đọc mức đo. -Một trăm ba chục. Đốc tờ
hoảng hốt. -Trời ơi!
Thấp quá trời! Tôi giải thích. -Từ sáng đến giờ tôi có cảm giác như
lồng ngực hết sức trống rỗng. Đốc tờ
tỏ vẻ giận. -Từ sáng đến giờ? Sao lại không nói
sớm cho người ta biết. Tôi khép nép, không
biết trả lời ra sao. -Chuyện trọng đại như vậy mà không
chịu nói ra từ đầu. Khổ quá đi. Đốc tờ
vừa nói lằm bằm, vừa đội kính
phản xạ lên đầu, nh́n vô mắt tôi. -Hả? Lần nầy ông
đặt kính lúp sát vào người tôi. -Ừ. Đúng là ngực cậu trống rỗng. Với tư thế
đó, đốc tờ nh́n qua cặp mắt cá
vàng. -Một động trống rỗng khổng lồ.
H́nh Grosse Caverne6…Không.
Thật là ḱ quái. Sao lại có phong cảnh. À…Một
đồng cát khổng lồ. Ờ…, đừng
có ghi. Chúng ḿnh là những kẻ học y, không
thể nào tha thứ một chuyện thiếu khoa
học như thế nầy được.
Thật là điên cuồng. Những miệt
thị đối với tinh thần thực
chứng nầy chỉ làm rối loạn trật
tự xă hội. Ờ…, đừng có ghi.
-Đốc tờ! Thử rọi kiếng xem sao.
-Ừ, Phải rồi. Vô đây. Pḥng rọi kiếng có
đèn đỏ bật sáng. -Phanh ngực ra. Rủ tay xuống như ôm tấm
bảng nầy. Hít thở vô … Rồi có tiếng nút
điện bật ra ‘ka-chích’, đèn tắt
tối đen. Máy biến thế rền như
tiếng dế. Đốc tờ la lên. -Trời ơi … Cặp mắt cá vàng
thấp giọng. -À … Đốc tờ
lại bảo. -Không thể nói là không có bịnh. Cặp mắt cá vàng
trả lời. -Thật đúng như vậy. Cá vàng lại nói. -Cái phong cảnh nầy như là đă có lần
thấy rồi, nhưng … Đốc tờ nói
giọng trầm xuống. -Ừ. Tôi cũng nghĩ như vậy. Cặp mắt cá vàng
đánh tay, lớn tiếng. -Ờ. Nhớ ra rồi. Cá vàng tiếp. -Tạp chí h́nh ảnh ở pḥng đợi…Phong
cảnh ở trong đó. -Thiếu khoa học! Nhưng tại sao? Tôi nói. -Có lẽ v́ ngực tôi có áp lực âm (thấp hơn
khí áp) lớn, nên v́ một lư do nào đó nó
đă hút mất phong cảnh. Phải không? Đốc tờ
khều tay tôi, nói. -Cậu nầy! Chắc cậu biết lư do phải
không? Đă đến
đường cùng, tôi hoàn toàn cam chịu
số phận của ḿnh. -Thật là không có một lời biện bạch. Tôi
nghĩ để rồi ḿnh sẽ xin lỗi.
Thật là đúng như vậy. Mặc dầu tôi
không có ư định, nhưng trong lúc say sưa nh́n
tấm h́nh, nó đă biến mất. Tôi đă hút
nó mất phải không. Thật là ngoài ư muốn
của tôi … -Ngoài ư muốn! Ừ. Chắc như vậy. Chỉ
là một tấm h́nh nên không sao. Nếu với cái
điệu đó, cái ǵ cậu thích, cậu hút
hết , đúng là làm phiền người ta
lắm. Đèn đỏ
bật lên, cặp mắt cá vàng phồng
miệng lên, đến sát tôi. Thấy vậy,
giọng nói của đốc tờ chuyển ra
vẻ nhút nhát. -Thôi. Thôi. Trách người bịnh cũng chẳng
được ǵ. Ḿnh chỉ cần chú ư đừng
để cho cậu ta nh́n vào vật nào hết,
là được. Cậu số 15, tội
nghiệp cậu thật, nhưng nếu có
chuyện ǵ ngoài ư muốn xảy ra, cũng
phiền cậu lắm phải không. Tôi khuyên
cậu nên về nhà nghỉ th́ tốt hơn. Rồi hai người
đi nhanh đến phía tôi, nắm chặt hai bên
cả phải lẫn trái, kéo tôi đến bên
cửa sổ, dùng hết sức ḿnh tống tôi
ra ngoài. Tôi rớt xuống đường, đầu
đụng vô đường xi măng, vừa
đau đầu, mắt lại bị chói ḷa, nên
má tôi đẫm lệ. Cặp mắt cá vàng quăng
áo choàng lên ḿnh tôi, đóng rầm cửa
lại. Tôi đứng dậy phủi bụi áo
choàng, ngực tôi lại càng trống rỗng,
tủi thân nên thấy phong cảnh chung quanh cũng
bị xanh mặt mày. Dưới hàng cây
platanus, ông họa sĩ vẫn im ĺm giữ tư
thế như cũ, không có ǵ thay đổi. Dưới
chân ông ta, thằng bé bụI đời vẫn
bắt chí. Tôi đi qua, quay lại nh́n, vẫn
thấy khung tranh trắng bóc. Tôi chợt hỏi
thử. -Sao lại không vẽ ǵ hết vậy? Họa sĩ nh́n
về phía trước, trả lời một cách
vô vị. -Tôi đang chờ.
-Ông chờ ǵ vậy.
-Chờ cái ǵ? Nếu biết được
th́ không ai phải chờ hết. Ừ. Đúng như
ông ta đă nói. Tôi lại bắt đầu
đi. Có bảng dựng trước
mắt.
SỞ THÚ Tôi bước chân
theo hướng mũi tên vẽ trên bảng v́
muốn xem thú, ngoài ra không có lư do ǵ khác hơn.
Tôi nghĩ nh́n những con thú không có tên
giống như tôi, cái bất hạnh mất tên
của tôi có lẽ sẽ được an
ủi một phần nào. Ngoài ra tôi lại nghĩ
ḿnh c̣n có th́ giờ, nhưng tại sao lại
nghĩ ḿnh c̣n có th́ giờ cho cái ǵ, chính tôi cũng
chẳng hiểu. Sở thú đầy
trẻ tiểu học. Mùi hôi của những con
thú làm cho tôi cảm thấy không khí nhớt nhát.
Tôi định đi xem theo thứ tự bảng
số nhỏ cắm bên chuồng. Ngoài chuồng
chim ra,chuồng nào cũng có những giỏ rác
bằng kẽm, những ghế dài có quảng cáo
công ty chế thuốc, và những trẻ nhỏ
mang cơm tay đứng vây xung quanh. Trước
chuồng sư tử, người ta đứng
đông nhất, nhưng sư tử đă vô
hang, chưa ra. Rốt cuộc ai cũng nghĩ và
sợ rằng sư tử sẽ ra khỏi hang khi
ḿnh vừa di chuyển đi qua chuồng khác. Tuy
biết vậy, tôi vẫn đứng trước
cái chuồng trống rỗng nầy khá lâu. Chẳng bao lâu sư
tử đă ló mặt ra. Con sư tử vươn
ḿnh, mở miệng ngáp thật to làm bọn
trẻ mừng rộ lên. Nó đi ḷng ṿng, thè lưởi
liếm miệng. Bọn trẻ lộ
vẻ khâm phục, nói với nhau. -Chắc nó muốn ăn thịt tụi ḿnh đó. Chợt ánh mắt
của sư tử gặp phải ánh mắt
của tôi. Sư tử rùng ḿnh. Không biết
tại sao tôi lại ngừng thở. Con sư
tử lặng lẻ đến cạnh bên tôi,
để sát mặt bên vách chuồng, âu yếm
nh́n tôi với ánh mắt nhỏ bé, hiền lành.
Sau đó nó ngă lưng xuống đất,
đưa chân trước lên đầu, con ngươi
đổ dồn vào tôi rơm rớm nước
mắt. Thằng bé ở bên
cạnh tôi ngạc nhiên hỏi. -Chú ! Chú là thằng nài dạy thú dữ đó
hả ? Tâm thần tôi hết
sức hỗn loạn, tôi thụt lùi hai ba bước,
rồi từ một cái sốc tôi cũng không
hiểu được, tôi vội vă lách khỏi
chỗ nầy, mặc kệ con sư tử đang
thở kh́ ra những tiếng buồn bă. Cảm
giác hối hận và nhục nhă, hoặc xấu
hổ, hoặc lo lắng không rơ, hay hoặc
cả hai, đọng lại trong tôi, chăm chú
tiễn tôi đi. Gấu, voi, hà mă
hầu như chẳng để ư đến tôi,
nhưng trước mặt ngựa rằn, chó sói,
và hươu cao cổ, t́nh cảnh giống như
trường hợp của sư tử đă
xảy ra, tôi phải ngoảnh mặt, đi qua
nhanh bởi v́ một sôi động tôi không
thể hiểu được đă nẩy ra, thúc
giục tôi. Chẳng biết lúc nào, tôi đă
đứng trước chuồng cuối cùng. Đó là chuồng
lạc đà. Con lạc đà hai bướu,
hơi hói, ḿnh dính rác rến, dơ bẩn,
nằm xếp gối ở góc chuồng, cạp
gỗ với vẻ chán chường. Chỗ
đó là góc xa nhất của sở thú, ẩn ḿnh
trong bóng cây phía sau cầu tiêu. Hầu như không
có ai thấy. Lại nữa, có lẽ là mọi
người đă nh́n chán rồi, nên chẳng ai
muốn đến cái chuồng có lạc đà dơ
dáy như thế nầy. Có ba thằng bé
nghịch ngợm đi ngược tôi, ném đá
vô chuồng rồi chạy đi mất.
Chuồng yên lặng trở lại. Trong khoảng
thời gian khá lâu, chỉ có một ḿnh tôi. Trước chuồng
có một ghế dài, phủ đầy bụi, càng
có vẻ đáng thương. Bỗng thấy
mệt, tôi phủi bụi ngồi xuống
ghế. Rồi, chuyện giống như chuyện
sư tử đă xảy ra. Con lạc đà
vụt đứng dậy, chậm chạp nhưng
b́nh tĩnh đưa cổ về phía tôi, mở
cái miệng xấu xí ra cười. Nếu
cặp mắt của nó không xanh và đẹp như
thế, th́ có lẽ tôi đă trở nên khó
chịu. Nhưng cặp mắt của nó đẹp
quá. Cặp mắt to lớn xinh tươi,
lại trong như ḥn ngọc. Tôi và lạc đà
đă nh́n cḥng chọc vào nhau khá lâu. Nhưng
lần nầy lạ thay, tôi thấy tâm thần
chẳng có một chút hỗn loạn nào. Ngược
lại, tôi cảm thấy hết sức vui tươi
đến độ thẹn thùng. Có lẽ v́
chẳng có ai nh́n cả. Chợt từ phía sau
hàng cây có tiếng chân ai đó đến
gần. Bất ngờ, tôi đứng dậy. Ḷng
ngực tôi đánh th́nh thịch như đang làm
chuyện xấu. Một lăo nhỏ ngườI lưng
kḥm, mặc đồng phục cổ đen,
kẹp chổi dưới nách đến. Ông ta
chẳng nh́n tôi, chỉ đi ngang qua ghế dài,
về phía cầu tiêu rồi biến mất. Tôi
dựa lưng vô ghế, thanh thản châm
thuốc lá, say sưa nh́n mắt lạc đà. Tôi nghĩ. -Đúng là một thú vui bí mật. Nhưng từ thú vui
đó, không biết tại sao tôi lại liên tưởng
đến chuyện bực bội ở bịnh
viện. Bỗng từ cái vui đó, những
mầm mống nghi ngờ ḱ khôi nẩy nở lên,
chồng chất trong đầu tôi. -Chắc mấy con thú đă thấy mùi đồng
hoang trong ngực tôi. Từ đó tôi
thử kể những con thú đặc biệt
để ư đến tôi. Sư tử, ngựa
rằn, chó sói, rồi lạc đà …tất
cả đều là những con thú ở đồng
hoang hoặc đồng cỏ. Niềm vui chợt
biến ra lo lắng bất an. Tôi cảm thấy
dường như ḿnh đă bị phản
bội. Đột nhiên,
cảnh lạc đà trong chuồng bị tôi hút
mất vô trong người, hiện ra rơ rệt
trong ḷng tôi. Tôi vội vàng quay
mắt sang hướng khác, nhưng vẫn chưa
đủ nên nhắm kín mắt lại. Và tôi
đă biết được rằng ḷng hân hoan
của tôi chẳng qua chỉ là một tham
vọng của áp lực âm trong ngực tôi
muốn hút con lạc đà. Để không nh́n
lạc đà, tôi phải cố gắng và
chống trở hết sức. Bỗng nhiên cảm giác
trống rỗng bắt đầu cào kéo dữ
dội lồng ngực tôi. Áp lực âm trong
ngực, chẳng để ư ǵ đến t́nh
cảm của tôi, đúng như lời đốc
tờ đă nói, nó chỉ muốn hút để
thỏa măn sự trống không của nó. Nhưng
không thể được, dẫu lồng
ngực tôi chỉ là một đồng hoang, nhưng
để cho dă thú tự do chạy nhảy trong
đó, là điều không thể tha thứ
được. -Tại sao không thể tha thứ được ? Tiếng ai đó
thỏ thẻ trong tai tôi. Tôi lắc đầu
liên tiếp cố chống trở dụ dỗ.
Dẫu sao đi nữa, tôi muốn trở về
với thân tôi. Có tiếng la lớn. -Nó ở đây nè. Bất ngờ, bốn
cánh tay mạnh mẽ từ hai bên xông ra, áp đè
tôi xuống. Hai tên đàn ông to lớn cùng
mặc áo khoác màu lục, gắn badge (huy hiệu
của công ty) lật ngược trên ngực. Sau
họ, cặp mắt cá vàng, trợ lư của
đốc tờ, đứng đó nói như
chế nhạo. -Hết chỗ trốn rồi hả. Thật là
mặt dạn mày dày. Ngồi đó ŕnh cơ
hội để làm tội ác. Một trong hai tên
đàn ông to lớn kéo mạnh tay tôi nói. -Lại đây .
-Tôi có làm chuyện ǵ đâu ? Thằng c̣n lại thúc
hông tôi, nói. -Đừng có giả vờ. Bị bắt quả
tang kia mà. Chẳng biết
từ đâu, lăo già cặp cây chổi lúc năy
hiện ra, dẫn chúng tôi đi. Hai tên đàn ông
to lớn kèm hai bên vai tôi, cặp mắt cá vàng
theo sau tôi, đôi lúc lấy tay thọc lưng tôi.
Tôi cố ra vẻ như chẳng có chuyện ǵ,
nhưng với cách bố trí như thế
nầy th́ làm sao qua mặt được người
khác. Chẳng bao lâu, đám trẻ đến vây
quanh, la hét ồn ào, cố chạy theo đến
cùng, bất cứ ở đâu. Tiếng của
thằng bé đứng trước chuồng sư
tử lúc năy. -Thằng đó là thằng nài dạy thú dữ
đó nhen. Rồi tiếng
của bạn nó. -Ghê thật. Thằng nài dạy thú dữ ăn
trộm à.
-Ừ. Nó bị tụi trinh thám bắt. Tôi chợt quay
lại. Tụi trẻ la rộ lên, chạy
trốn ra mọi nơi. Từ xa, bọn trẻ núp
sau ghế dài, ở dưới bóng bảng đứng,
từ kẽ hở của chuồng thú, đưa
mặt ra nh́n tôi. Để chứng tỏ là ḿnh
không có tội, tôi giương vai ra một chút,
đưa thuốc lá lên miệng, hỏi tên
đàn ông to lớn ở bên trái. -Có diêm quẹt không? Tên đàn ông không
trả lời một tiếng, chỉ đẩy
nhẹ vai tôi như bảo nhanh lên. Tôi bị
mất mặt hoàn toàn, chỉ biết nh́n
xuống đất. Một tờ rơi
quảng cáo theo gió rớt xuống chân tôi.
MỜI ĐI LĂNG DU !
Diễn thuyết về chuyện ngoài ŕa
thế giới
và buổi chiếu phim tối. Khi tôi thoáng nh́n xong,
tờ giấy đă theo gió bay ra phía sau. Nhưng
tờ giấy đó đă gây ra một ấn tượng
sâu xa trong ḷng tôi. Lăo già bảo. -Đến chỗ rồi. Cả nhóm dừng
lại ở cửa hậu của một
chuồng lớn sau pḥng bể cạn. Tấm
bảng đề “Gấu trắng” đă
bắt đầu phai màu. Lăo già vừa lạch
cạch lựa ch́a khóa trong chùm, vừa cười
nịnh. -Cậu gấu trắng bị sưng ruột
chết, nên trống lâu rồi đó. Dùng
chỗ nầy đi. Bây giờ trước
sau tôi có 2 tên đàn ông to lớn, lăo già dẫn
đầu, sau cùng là cặp mắt cá vàng, thành
hàng dọc tiến lên. Sau lưng chuồng có núi
xi măng, có cửa dẫn vô hang động
lớn. Chúng tôi giữ đúng hàng, vô trong đó.
Mùi hôi ẩm ướt của những con thú làm
khó chịu đến độ ngột thở. Càng
đi càng xuống sâu hơn. Nước giọt
phủ đầy mặt đất, hai bên tường
bóng láng như được trét dầu, lần
lần hẹp ra, cuối cùng phải nghiêng ḿnh
mới đi được. Trần pḥng cũng
thấp dần nên tên đàn ông to lớn
phải khum lưng. Ánh sáng từ cửa vào
hầu như không đến được nên
tối thui. Đôi lúc lại bị trợt,
mỗi lần như vậy tôi phải chụp
tay vô tường. Cả hai tay dính đầy
dầu, nhớp nháp lầy nhầy. Đường
vô hang động liên tục như vậy không
biết đến bao giờ mới hết. Từ bên ngoài nh́n vô
nên không tưởng tượng được,
nhưng tiếng giày của đám đàn ông to
lớn, b́nh thản không do dự, vang vội lên
trong động, khiến tôi nghĩ có lẽ có
một sự kiện nào khác đang chuyển sang
hướng ngoài dự đoán. Dẫu dự
đoán đó hoàn toàn không biết được,
tôi cũng không thấy sợ lắm. Tiếng giày dứt, tôi
gấp rút dừng chân. Có ánh sáng rọi vô
yếu ớt. Tên đàn ông to lớn phía trước
nói. -Xuống cầu thang cho nên phải thận trọng
nhen. Rồi hắn nắm
tay tôi bảo. -Đây nè. Đây nè. Cầu thang thẳng đứng
đó, phải coi chừng nhen. Cầu thang dài quá.
Thấy có ánh sáng thẳng dưới, nhưng
mắt bị xây xẩm nên tôi không dám nh́n
xuống. Nh́n lên trên th́ gặp bụi giày
của đám đàn ông vô mắt nên tôi cũng
không dám nh́n lên. Sắp mỏi tay, tôi muốn
nghỉ, th́ ra chung quanh đă trở nên sáng
sủa, tôi đă xuống tận đáy rồi.
Đây là một pḥng lớn, trần thấp, không
cửa sổ, chỉ có một cửa ra vào. Bàn
được sắp theo h́nh móng ngựa,
giống như pḥng hội nghị. Pḥng đầy
ánh sáng, nhưng ánh sáng đó từ đâu, không
biết. Đây chắc là chỗ họ muốn
đến nên ai nấy đều thở phào. Tôi bị bắt đứng
ở ngoài những bàn h́nh móng ngựa, hai tên
đàn ông to lớn kéo ghế ngồi hai bên tôi.
Tôi lấy hết can đảm hỏi tên đàn
ông bên phải. -Các ông là những người làm việc ǵ
vậy.
-Cảnh sát tư. Danh từ lạ lùng
nầy tôi nghe rồi hay chưa nghe cũng không rơ
lắm.Tôi tiếp tục hỏi. -Bây giờ bắt đầu chuyện ǵ vậy? Tên đàn ông không
trả lời. Thằng bên kia liền nói. -Khi nào bắt đầu th́ biết. Im lặng đi
chứ. Ngoài những điều cần thiết,
những phát ngôn không cần, ở chỗ
nầy, việc nói chính thức bị cấm cho
đến khi được cho phép nói chính
thức. Tôi tức lên. -Ai cho quyền các anh quyết định chuyện nào
cần chuyện nào không cần. Tôi nói từng
tiếng mạnh mẽ như để xác
nhận là ḿnh c̣n có tự do, nhưng không nghe
được câu trả lời nào. Tiếng
cửa kẻo kẹt mở ra như tiếng
ngựa đực nghiến răng hi hí. Hai tên
đàn ông vội đứng thẳng lên không nhúc
nhích. Đám người vô,
toàn là những bộ mặt tôi đă biết.
Những người vô đầu tiên có cái mũi
của ai, mắt của ai, môi của ai, đầu
của ai, tôi có thể nhớ ra từng cái, nhưng
toàn thể là ai th́ chẳng rơ, một bọn người
giống như miếng cây cẩn đủ
loại h́nh. Bọn người đó toàn
mặc đồng phục màu lục, cho nên tôi
biết ngay họ là những người trực
tiếp liên quan đến việc điều hành
cuộc hội họp nầy. Ngoài 2 người
bên cạnh tôi, có tất cả 5 người
mặc đồng phục màu lục. Một
đặc trưng nữa của họ là tất
cả đều mang mắt kính. Mắt kính có 3
loại, vành vàng 2 người, không vành 2 người,
c̣n một người nữa mang vành sắt. Vành
vàng là luật gia, không vành là triết gia, vành
sắt là toán học gia. Không hiểu tại sao tôi
lại biết liền như vậy. Trong đám người
vô kế đó, có thiếu nữ ở pḥng
ăn, cô đánh máy Y.ko, ông đốc tờ
đen thui, anh chủ nhiệm văn pḥng, họa
sĩ ở dưới gốc cây platanus, thằng
bé bụi đời là những người tôi
biết được ngay, ngoài ra c̣n có đám
người tôi biết là đă gặp nhưng
không thể nào nhớ ra được. Hầu
như những người biết tôi đều
tập hợp đến đây. Trong đám người
nầy tôi thoáng thấy gương mặt mẹ
tôi và em gái tôi, cả hai đều mất
cả rồi. Trong khoảnh khắc, pḥng lớn
đă đầy người. Dẫu vậy người
ta vẫn tiếp tục vô, nên lăo già cặp
chổi phải ra sức đóng cửa lại.
Trong một lúc khá lâu, đám quần chúng không vô
được chửi rủa om ṣm, có tiếng
đập cửa, cào cửa nhưng rồi cũng
trở nên im lặng. Năm người mặc đồng phục màu lục vừa đến ngồi ở giữa, những người c̣n lại tranh nhau ngồi ở ghế 2 bên cánh. Đượng nhiên không đủ ghế nên phần đông phải đứng xung quanh. Có tiếng vươn ḿnh để được cao hơn người phía trước, có tiếng kêu dỡ nón, bầu không khí dần dần giống đúng như buổi họp. 1 Whatman: hảng giấy nước
Anh, sản xuất giấy trắng dầy,
thật tốt. 2 Vienna: Cà phê theo cách thức Vienna,
thủ đô nước Áo. [2]
Croquette: món chiên dầu, nhưn khoai tây
(cộng với thịt heo bằm nhuyễn
v.v…) [3]
Salvador Dali (1904-1989): Họa sĩ ngườI
Tây Ban Nha, phái siêu hiện thực, biểu
hiện những ảo tưởng dị thường
bằng cách vẽ cổ điển tỉ
mỉ. 5 Raymond Radiguet (1903-1923): tiểu
thuyết gia ngườI Pháp. 6 Gross Caverne: động lớn.
Hết Phần 1 - Xem Phần 2 - Phần 3 - Phần 4
|