|
BỨC TƯỜNG -
TỘI CỦA S.KARUMA TÁC GIẢ:
ABE KOBO DỊCH GIẢ:
LÊ NGỌC THẢO Phần 1 - Phần 2 - Phần 3 - Phần 4 Danh thiếp vừa nói
xong, cả bọn quần áo đồ đạc
của tôi cùng nhau vỗ tay. Tôi không biết
tại sao chúng không có tay mà lại vỗ tay
được. Danh thiếp nói tiếp. -Mục tiêu tấn công trước nhất của
chúng ta là mười giờ sáng hôm nay. Giờ
nầy địch có kế hoạch bắt cóc thư
kư đánh máy Y.ko ở cổng chính sở thú. Chúng
ta phải dùng hết sức ngăn chận
việc nầy. Cuộc đấu tranh không
ngừng của chúng ta sẽ làm địch
trở thành bị cáo vĩnh viễn. Ở đây,
nếu ta không lơ đăng trong việc tấn công,
ta sẽ dành được phần thắng
về phía ta, và lư do tồn tại của địch
sẽ không c̣n nữa. Kính mắt lớn
tiếng lên. -Ừ. Lâu nay chúng ḿnh đă phải khuất
phục ở trạng thái nô lệ. Thôi, không
thể nào chịu đựng được
nữa. Tui th́ khi nào đi xem phim mới được
dùng, khi đi gặp phụ nữ th́ ḿnh hoàn toàn
không được để ư. Coi như
vầy, chớ tui cũng có quyền được
nh́n chớ. Tui muốn có tự do nh́n mọi
việc. Bút máy cũng nói. -Tui th́ chẳng bao giờ được no. Mặc
dầu bụng tui lúc nào cũng kêu rồ rồ,
thế mà cũng mặc kệ tôi, nó xài tôi không
một chút do dự. Công việc của tôi
lại bị bóc lột
hoàn toàn. Tui muốn đồ của tui viết là
đồ của tui. -Tui cũng vậy, đáng giận thật. Câu nói lạnh lùng
nầy là của đồng hồ. -Tui chỉ muốn chỉ th́ giờ của tụi ḿnh,
giờ đúng ngọ hoặc đúng nửa
đêm, tức là chỉ mười hai giờ mà
thôi.Thế mà, nó bắt tui phải chỉ cho
tụi nó những giờ mà ḿnh không thích như
là ba giờ hoặc bảy giờ chẳng
hạn. Nhưng tui xin thề, từ đây, ngoài
mười hai giờ, tuyệt đối tui không
chỉ giờ nào nữa hết.
-Ờ, tụi ḿnh đă trụy lạc thành
vật chất mất rồi. Tiếng khàn khàn nho
nhỏ đó là tiếng của cà vạt. -Đặc biệt trường hợp của tôi
thật là trụy lạc. Nhưng đó cũng là
do ở người ta. Đ. mẹ, tui sẽ cho
chúng nó biết thắt cổ là việc như
thế nào. Rồi, bọn
quần áo đồ đạc khác của tôi cùng
phấn khởi, cùng la lên. -Tụi ḿnh dẫu thật có ích cho tụi nó nhưng
tụi nó hoàn toàn vô dụng đối với
tụi ḿnh. -Đúng là bóc lột một chiều…không thể
thỏa hiệp được.
-Đúng rồi. Vật chất chúng ta hăy
lấy lại chủ thể của ḿnh.
-Lấy lại quyền sinh sống của ḿnh.
Từ vật hữu cơ đă chết, đổi
sang vật vô cơ đang sống! Danh thiếp cảm
động nói. -Tụi ḿnh cùng nhau hát bài hát cách mạng đi. Nhưng không một ai
hát. Nón chóp nhỏ giọng ra. -Tại sao vậy?
-Chúng ḿnh chưa có bài hát cách mạng kia mà.
-Hả, thật sao. Danh thiếp nổi cáu
lên. -Đâu rồi, nhớ liền ra đi. Nhớ ra
đi! Câu nói có vẻ
cộc cằn quá làm nón chóp hoảng hốt, nên
bắt đầu hát lên với giọng đáng
thương như tiếng thổi miệng chai.
Tôi bị giết trong hơi khí nóng. Tṛn
ra. Nhưng
không phải là bánh bao ngọt. V́
trong bụng trống không. Danh thiếp càng cáu hơn,
lớn tiếng -Làm ǵ có bài hát cách mạng như vậy! Sổ tay bên cạnh
vội nói. -Anh ơi, anh là người lănh đạo của
tụi tui cho nên không nên nóng nảy như
vậy. Thật ra là ḿnh chưa có bài hát cách
mạng. Để tôi nổi hứng sáng tác ngay
cho nhen … -Nổi hứng ! Vui nhỉ. Danh thiếp đổi
thái độ, ra oai nói. -Ờ, nếu ta được vừa ḷng th́ ta vui
vẻ liền như vầy. Đại khái, ta là
người có lư tính, tính t́nh dễ dăi kia mà. Sổ tay mở b́a
giấy ra giống như cánh chim, làm điệu
rồi hát bài hát như thế nầy. Chuông
ơi, hăy reo chính ngọ. Làm
lủng màng nhỉ kẻ nằm mơ thấy ḿnh
đang ngủ. Nếu
bị hỏi sao lại reo lên như thế. Hăy
trả lời rằng v́ muốn được
hỏi như vậy. Hăy
cười kẻ nằm mơ thấy ḿnh không
ngủ được. Hăy
cười kẻ gởi gắm mất ngủ vào
ác mộng. Hăy
cười cùng với tiếng chuông. Danh thiếp ôm
bụng cười. Đột nhiên ngưng cười
lại như có chuyện ngạc nhiên, nói
với vẻ khó chịu. -Ừ, nhưng mà một vài chỗ nào đó có
vẻ phản cách mạng. Sổ tay ra vẻ
giận dỗi trả lời. -Làm ǵ có chuyện đó.
-Bài hát cách mạng như vầy tôi chưa
được nghe lần nào.
-Không, nhất định là phản cách
mạng.
-Phản dữ lắm. Cà vạt xen vào nói. -Các đồng chí. Thôi êm đi. Đừng tranh căi
nữa. Tôi nghĩ là cả hai bên đều có lư.
Nhưng cả hai đều sai một chút.
Được rồi để tôi hát cho mọi
người nghe bài hát cách mạng thật
sự. Rồi cà vạt
bắt đầu hát.
Tôi dài. Dài
nhưng không phải là rắn. V́
sao, tại v́ tôi không là con rắn kia mà.
-Hừ. Chẳng ra cái tṛ ǵ cả. Danh thiếp nổi cáu
khó chịu. -Bài hát của sổ tay c̣n có vẻ cách mạng hơn
nhiều. -Tui cũng nghĩ như vậy. Cách mạng hơn
nhiều. -Không, không có nhiều lắm đâu. -Không phải là không có nhiều lắm. Danh thiếp và sổ
tay bắt đầu tranh cải với nhau, cà
vạt xây xẩm mặt mày v́ bị kẹt
giữa hai người, liền ngồi bẹp
xuống với vẻ yếu đuối, mệt
mỏi. -Đúng là tui bị trụy lạc … Bây giờ đến
phiên đôi giày nhảy vào cuộc. -Các đồng chí, tui nghĩ tốt hơn là
bỏ đi những đối lập giữa anh
em đồng chí ḿnh. Hăy cho tui nói ư kiến
của tui, tui nghĩ là bài hát có từ ban đầu
hay hơn những bài hát cách mạng vừa hát lúc
năy chứ. Danh thiếp nói như
đă thắng cuộc. -Đó, nghe chưa. Đúng là đă có bài hát cách
mạng. Sổ tay và cà vạt
cùng nhau nói. -Nhất định không có. Nếu có, hát thử
coi. Kính mắt nói. -Kỳ quá hả? Đôi giày thẹn thùng
nói. -Thật ra bài của tôi hát bậy bạ lắm. Bút máy bảo. -Vậy th́ không phải là thái độ có cách
mạng. Đôi giày vẫn
giữ vẻ thẹn thùng nói. -Không, không phải v́ khiêm tốn, thực sự ra
là bậy bạ lắm. Bút máy nhạt
nhẽo nói. -Đâu, đâu có ai khen đâu. Quần ống nói
với vẻ ngạc nhiên. -Nhưng, bài hát cách mạng thật sự có từ
đầu à ? Áo choàng tuy không có
tự tin mấy cũng nói. -Từ chỗ hoàn toàn không biết mà suy ra th́ có cũng
chẳng biết chừng. Kính mắt nói vô. -Tui không c̣n biết cái ǵ là cái nào hết. Danh thiếp nói
lại. -Đương nhiên là có. Nếu không, th́ ta
nhất định không thể nào nổi cộc
như vầy được. -Không thể có được. Nếu có th́ làm sao
tôi nổi hứng mà làm ra bài hát cách mạng
đàng hoàng như thế đó được. Thấy vậy, đôi
giày liền nói. -Nhưng, không có ai chứng minh được, nên có
hay không có là chuyện đáng nghi. Danh thiếp hơi
hoảng nên truy liền. -Hử, mầy vừa nói là có kia mà. Đôi giày thản nhiên
trả lời. -Đâu, tui đâu có nói là có bao giờ. Tui chỉ
nói là bài hát đầu tiên hay hơn, khác
với nói là có từ đầu chứ. -Ừ, phải rồi, cách nghĩ đó đúng là
có lư luận. Tui thích cái có lư luận lắm.
Chỉ cần nghe cách diễn tả như
vậy là ḿnh có cảm giác cao thượng ngay. Danh thiếp đột
nhiên trở nên hiền lành ra nói tiếp. -Nhưng, hơi khó một chút. Cần có thời
gian để tự ḿnh nắm vững lư
luận như thế nầy. Đôi giày có vẻ
vui ra nói. -Ừ, tui cũng nghĩ như vậy, cho nên vừa
muốn nói đó. Đại khái là một bài hát
cách mạng cần phải giải quyết
vấn đề lư luận như thế nầy
th́ tui thấy là nên hát nó sau cách mạng th́
tốt hơn. Bút máy mở miệng
ra. -Ừ, phải rồi. Khi cách mạng xong, ḿnh
lập ra một ủy ban để chứng minh bài
hát cách mạng đă có từ đầu
được không. Nón chóp có vẻ thích
thú nói. -Ủy ban t́m kiếm bài hát cách mạng gốc, có
được không ? Sổ tay cũng nói. -Tôi tán thành việc ḿnh mở ra một buổi
họp liền sau đó để chứng minh bài
hát cách mạng của đồng chí sổ tay là
hay hơn. Cà vạt có vẻ
luyến tiếc nói. -Bài của tui cũng đâu có dở đâu. Tui dài,
dài nhưng không phải là rắn … Danh thiếp tỏ ra
quạu. -Tầm bậy. Bài đó không thành vấn đề.
Cảnh cáo đó nhen, sơn phủ trụy
lạc khó coi lắm đó. Thật ra, ta là phe
cấp tiến, cho nên từ đầu đă không
tán thành việc hát bài hát cách mạng trước
khi cách mạng xong. Như chụp
được lời, áo choàng vui ra nói. -Đúng là ư kiến của chúng ḿnh lúc nào cũng
trùng với nhau. Quần ống
bảo. -Ối trời ơi, trời sáng rồi. Thật thế,
kiếng mờ ở cửa sổ đă trắng
ra như bị tuyết đóng. Đôi giày thấy
vậy nói. -Như vậy th́ phải nghĩ cách tác chiến
nhanh lên chứ. V́ danh thiếp nói ra
với vẻ đầy tự tin nên ai nấy
đều hồi hộp vây xung quanh danh thiếp. -Trước hết các đồng chí phải làm
mọi cách ở pḥng nầy để ngăn
cản không cho địch ra khỏi pḥng. Làm
tổng đ́nh công. Với bất cứ thủ
đoạn nào cũng được. Trong khi
đó, ta sẽ ra sở thú dụ dỗ thư kư
đánh máy Y.ko. Mắt kính kinh
ngạc nói. -Không có công bằng chút nào hết hà.
-Không có ǵ là không công bằng hết mà. Ta
đă cướp lấy tên của địch,
địch đă mất tên rồi. Một người
đă bị mất tên, mất cả quyền
lợi bị xử án, một người như
vậy làm ǵ có quyền được yêu.
Phải không ? Nhất định là không ! Danh thiếp tự ḿnh
hỏi, tự ḿnh trả lời. -Không, điều tui muốn nói không phải là
chuyện của địch ǵ hết. Nói
thẳng là, tui, tui cũng muốn dụ dỗ
Y.ko.
-Thằng ngu, ở sự thể nầy, không
được nghĩ theo t́nh cảm nghe không.
Điều quan trọng là mọi người
phải phát huy năng lực của ḿnh đến
mức tối đa. Nón chóp nói. -Tui coi như vầy chứ có năng lực đấy. Cà vạt vẫn c̣n
luyến tiếc. -Cái ǵ chớ cái chuyện đó, tuyệt đối
tui có tự tin. Quần ống th́ thào. -Từ trước đến nay tui thích Y.ko lắm
ḱa. Danh thiếp nóng lên nói. -Không có nói bậy nhen. Cứ chứng minh đi. Không
có chứng minh, nói măi cũng chẳng ra tṛ ǵ.
Trước nhất là Y.ko có ư với ta đấy. Bút máy đưa
miệng vô. -Thôi thôi, khi cách mạng xong, ḿnh cứ mở
một hội nghị thẩm tra năng lực
dụ dỗ là được rồi, phải không? Đúng vào lúc đó.
Tiếng gà ở nhà anh đậu hủ, tót tót
như tiếng nghẹt cổ của đàn bà góa
chồng. Bọn quần áo đồ đạc
hoảng hốt, hồi hộp. Thấy vậy,
danh thiếp bảo. -Có ǵ đâu. Không có ǵ phải sợ cả.
Tiếng đó khác, chuyện đó chỉ là mê
tín kia mà. Tụi ḿnh đâu phải là yêu quái
đâu. Làm ǵ mà phải sợ tiếng gà tót.
Những dấu hiệu của chúng ḿnh khoa
học hơn … Nhưng giọng nói
sao có vẻ bất an. Đúng lúc đó, tiếng
c̣i tàu điện thứ nhất xuống
tỉnh vang lên, bốn giờ hai mươi phút,
chuyến tàu được tăng lâm thời vào
ngày chủ nhật. Khoảnh khắc, ṿng
tṛn của bọn quần áo đồ đạc
vỡ tan ra mất. Sổ tay và bút máy hoảng
hốt chun vô túi áo choàng, áo choàng và quần
ống cùng nắm tay nhau xọp xẹp về
chỗ cũ, kính mắt bay lên bàn, cà vạt
bắt đầu ḅ lên tường. Nhưng nón
chóp đă mấy lần nhảy lên, lại
rớt xuống, đôi giày trèo được lên
hộc giày, nhưng h́nh như một ḿnh không làm
sao mở cửa ra được, cả hai
giống như ruồi trâu bay đi bay lại
về phía cửa sổ. Danh thiếp lật đật
đưa tay giúp nón chóp trước, sau đó
mở hộc cửa cho đôi giày. Rồi bỗng nhiên thân
thể tôi cử động được,
từ giường tôi phóng nhào vô danh thiếp, cũng
cùng lúc đó, danh thiếp lảo đảo
từ kẽ hở trên cửa trượt ra ngoài. May thay, cửa không có
khóa. Tôi phóng ra hành lang ngay. Như có ai đứng
ở sau cửa nên tôi bị đụng mạnh.
Kẻ bị đụng té ngửa, mông dập
xuống đất cạnh vách tường ở
phía đối diện. Hắn lật đật
chồm lên đâm đầu chạy mất
về phía cửa chính. Đúng là thằng đàn
ông to lớn mặc đồng phục màu
lục. Từ một pḥng nào đó có tiếng
la “Ồn quá đi”. Danh thiếp đi
đâu mất không biết được. Tôi
đưa tay xoa cánh tay bị đụng lúc năy,
đứng yên một hồi lâu, nhưng tôi
đă xuôi xă trở về pḥng v́ bỗng nhiên
cảm thấy nản ḷng khi nghe tiếng bật
đèn, rửa chén buồn bă ở pḥng của
anh công nhân đường sắt lúc nào cũng
dậy sớm. Có lẻ là đă
bị quên, trên tường vẫn c̣n tấm
biểu ngữ. Không biết bị lật ngược
lại hồi nào, mặt trên là “Mời đi lăng
du! …”. Tấm giấy biến mất khi tôi
vừa muốn đưa tay ra lấy để
xem. Tôi sợ sệt
nắm lấy áo choàng từ sàn lên. Có vẻ không
có ǵ khác với b́nh thường. Tôi thử giũ
một chút, nhưng không có ǵ khác thường nên
từ từ giũ mạnh lên. Cuối cùng tôi
thử quay ṿng. Bút máy bị văng ra nên tôi
đă dừng lại. Kính mắt cũng không
có chỗ nào khác lạ. Nghĩ ǵ tôi cũng không
hiểu được tại sao nó có thể bay
lên trên không được. Tôi thấy chút an tâm,
dựa ḿnh lên giường, đưa hai tay
bụm miệng ngáp to, ngẩng đầu lên th́
trời đă sáng. Tôi lấy đậu muối
c̣n lại hôm qua ra ăn, vừa uống nước
xong, ḷng tôi liền ưu phiền buồn bă.
Đầy những chuyện kỳ dị, không có
chuyện nào là b́nh thường. Hiện thực
nầy có lẽ không hợp với tôi. Tôi đặt
ấm trà lên ḷ điện, nhắm mắt
lại, cứ nghĩ ḿnh muốn gặp nhanh Y.ko.
Nhưng đồng thời tôi cũng không
muốn thời gian trôi qua. Đương nhiên
tốt hơn hết là không có những chuyện
kỳ dị. B́nh thường tôi cứ nghĩ là
lư tính làm cho con người mất tự do. Nhưng
gặp t́nh cảnh nầy, điều đó cũng
cần phải nghĩ lại. Lư tính trở nên vô
ích và tự do bị mất như thế nầy
th́ phân biệt giữa ngẫu nhiên và tất nhiên
hoàn toàn bị mất và thời gian chỉ
giống như bức tường ngăn chận
đường đi của tôi. Dẫu như
Y.ko nói, tất cả đều là tưởng tượng
đi nữa, nhưng nếu không là tưởng
tượng của riêng tôi mà là tưởng tượng
chung của mọi người th́ tất cả
đều giống nhau. Thử hỏi ḿnh sẽ
c̣n lại cái ǵ nếu bỏ những tưởng
tượng kỳ dị ra khỏi hiện
thực. Vừa nghĩ điều
đó, không biết lúc nào tôi đă lần
lần rơi xuống không gian không bờ
bến, tối tăm. Và điều kỳ lạ
là tôi không cảm thấy chuyện nầy kỳ
dị chút nào. Tôi nháy mắt hai ba lần,
biết ḿnh không bị bất tỉnh, vẫn có
đủ thư thả nghĩ rằng chưa sao
v́ người ta sẽ bị bất tỉnh
nếu rớt nhanh hơn một tốc độ
nào đó. Chẳng bao lâu, tôi đă đi trong
hoang dă Tây Ban Nha mà tôi đă hút vào lồng
ngực tôi. Tôi chầm chậm bước
từng bước trên cát, vừa đi lên đồi
cát, tôi tiếp tục nghĩ ngợi đến
vấn đề tất nhiên và ngẫu nhiên. Không khí khô khan đến
nỗi có mùi hôi của bịnh mất ngủ,
bầu trời sâu lấp lánh như đồ
gốm. Ở chân trời, một cột mây
khổng lồ dựng lên, lần lần ph́nh ra
như sắp ngă lên tôi. Đứng trên đồi
cát, gió mạnh, cát đâm vào da ran rát v́ tôi
chỉ mặc pa-ja-ma đi chân không. Tôi ôm
gối, qú trên cát, để gió thổi ở
sau lưng, trong ḷng vừa nghi ngờ tại sao
chuyện tôi ở đây là chuyện
đương nhiên, nhưng rồi lại nghĩ
là tôi ở đây là đương nhiên. Tôi
cứ nghĩ đi nghĩ lại làm thế nào
để cứu được Y.ko từ chỗ
giữa của tất nhiên và ngẫu nhiên.
Tự ḿnh nhấn mạnh chữ “cứu”, nhưng
đồng thời đó cũng là một
chữ không có ư nghĩa. Người phải
được cứu chính là tôi, điều mà
tôi làm được cho Y.ko chỉ là nhỏ
một giọt nước mắt, phải không? Tôi vùng đứng
dậy lên tiếng. “Nhưng, không
thể để Y.ko rơi vào tay địch trước
mắt ḿnh.” Chữ “địch”
đă để lại một dư vị không
tốt, tôi đă phải nhăn mặt nói
lại tiếng đó. “Hoàn toàn ngoài ư
muốn của ta, chúng bây có thể nghĩ ta là
địch nhưng ta th́ không. Từ trước
đến nay, ta không bao giờ có ḷng thù địch
với chúng bây, dẫu chỉ một lần.” Không biết phải làm
thế nào, tôi chỉ ngồi xuống, úp mặt
vô hai tay ôm đầu gối, để những
phút giây sôi nổI lắng dịu lại. Đúng lúc đó,có
tiếng động lạ nổi lên cạnh bên
tôi, thật là khó h́nh dung tiếng động
kỳ lạ nầy, tôi hoảng hốt đưa
mặt lên. Một b́nh tṛn trắng bằng kim
loại rung ḿnh mănh liệt, phun khói trắng
từ miệng ống lên trên. À, ấm trà trên ḷ
điện đây, không biết lúc nào tôi
lại ở trong pḥng tôi. Ly trà ngon như
thể tôi chẳng bao giờ có được
độ ngon đó từ trước. Sầu
muộn làm vị trà ngon ra. Cho nên chắc
chắn là tôi đă sầu muộn. Để
chứng minh điều đó, tôi không thể không
hít nước mũi khi tôi nghe tiếng kéo violon
của anh thợ đàn ở cabaret, sống trên
lầu hai. Anh là một thanh niên hai mươi tám
tuổi, bị bịnh phổi, để khuây
khỏa hờn ghen ở cabaret8,
khi ở trong pḥng lúc nào anh cũng kéo toàn
những khúc nhạc của Bach9
hoặc Brahm10
làm những người quanh xóm khó chịu. Tôi vừa hít nước
mũi, vừa đổ bột ḿ lên chảo chiên. Vừa chiên vàng ra, có
tiếng ai gơ cửa. Không có lư do rơ rệt, nhưng
có lẽ tôi cảm thấy có lư do nào đó nên
không trả lời, chỉ nh́n trừng trừng
vô cửa. Nhưng ai đó không
đợi tôi trả lời đă xong xả vô
pḥng. Cha tôi ở nhà quê sao lại lên đây. Vừa thấy cha tôi,
cả pḥng như đột nhiên sáng sủa ra. Tôi
thấy cha tôi như đấng cứu thế. Tôi
lấy thế nói. -Ba ơi, có chuyện không hay ba à. Cha tôi im lặng
gật đầu, tự ḿnh kéo ghế ra
ngồi, chăm chú nh́n sàn nhà, với gương
mặt u ám. -Vậy là, ba biết rồi phải không ba? Cha tôi vẫn im
lặng gật đầu, như đang chăm chú
suy nghĩ điều ǵ. Tôi cảm thấy hơi
lo. -Ba, làm sao bây giờ? Cha tôi im lặng
ngẩng đầu lên, nh́n tôi rồi từ
từ nói. -Cái ǵ đó? Bột ḿ đă khét
đen bốc khói. Tôi hoảng hốt
ngắt nút điện. -Món ăn sáng của con. Cha tôi, thật ra
chuyện bột ḿ ra sao cũng được, không
gật đầu chỉ nói ra một cách lạ
lùng. -Mầy có biết đây là đâu không?
-Pḥng của con mà. Cha tôi tiếp tục
nói. -Vậy ba cộng với năm là bao nhiêu? Tôi muốn trả
lời ngay là “tám”, nhưng tôi chợt nghĩ
lại, nh́n trả lại mặt cha tôi. Tôi nghĩ
rằng cha tôi hỏi tôi một chuyện
đương nhiên như thế nầy th́
chắc là có lư do sâu xa nào đó. -Ba cộng với năm là bao nhiêu? Không biết sao? Cha tôi nhăn mày sâu
giữa trán, làm tôi hấp tấp muốn
biết lư do. Nếu nhớ lại những
chuyện trong hai ngày qua, những sự kỳ
lạ c̣n hơn là ba cộng năm thành mười
nầy, đương nhiên là bao nhiêu cũng có,
cho nên bây giờ 3+5=8 ngược lại là
sự kỳ lạ cũng chẳng biết
chừng. Cha tôi bao lần
hối thúc. -Làm sao cũng không biết hả? Những suy nghĩ
của tôi như keo bị thấm nước,
bắt đầu bủn ra. Tôi vội vàng nói. -Tám. Nhưng chỉ như
vậy chắc có lẽ là thiếu nên tôi
vội vàng thêm vào. -Nhưng mười cũng được chứ! Mắt cha tôi long lanh. -Mầy nghĩ là được thật hả? Tôi không biết
phải trả lời sao nữa. Tôi không hiểu
ư định của cha tôi, hết sức kinh
ngạc v́ sao cha tôi lại có ư xấu như
vậy. Cha tôi hạ vai xuống với vẻ
thất vọng, rồi lại bắt đầu
trừng trừng nh́n sàn nhà. Tôi nghĩ điều
đó có vẻ đóng kịch quá nên chán chường
ra. -Ba, ba nghĩ sao về việc nầy? Cha tôi vẫn gục
đầu, lẩm bẩm trả lời. -Ba nghĩ là hết sức bất hạnh.
-Làm sao? Ba. -Không c̣n cách nào ngoài việc để ư coi
chừng. Chẳng bao lâu, cha tôi
bỗng nhiên đứng dậy nói. -Thôi, ba phải về. Tôi kinh ngạc nghĩ
rằng chắc có lẽ cha tôi đă đổi
ư. -Sao vậy ba, ba vừa mới đến đây mà. Cha tôi lắc đầu,
bắt đầu đi về phía cửa. -Con muốn hỏi ư ba nhiều chuyện lắm. -Ba cũng muốn làm tất cả những ǵ ba làm
được đấy. Nhưng, cha tôi đă
không ngoảnh lại, lại sắp đưa tay
lên ổ khóa cửa. Tôi lật đật
la lớn. -Ba…! Ba…! Con, không biết phải làm sao. Con thành
thật muốn hỏi ư kiến của ba. Tỉ
dụ như đăng quảng cáo trên báo
về vụ mất tên …, Đương nhiên là
tôi chẳng bao giờ nghĩ đến điều
đó, nhưng v́ muốn cha tôi ở lại
với tôi nên cuối cùng lời nói láo đă lên
trên miệng. Nhưng những suy nghĩ bất
ngờ đôi khi có kết quả ngoài tưởng
tượng, cha tôi như sợ hoảng, quay
lại. -Thật là mầy nghĩ như vậy hả?
-Không phải, đó chỉ là một
giải pháp. Đương nhiên chuyện đó
chỉ là chuyện điên
rồ.
-Ừ, điên rồ. Nhưng mầy nghĩ
thế nào về lư do của chuyện điên
rồ nầy. Cha tôi lại nhăn mày
với vẻ nghi ngờ. -V́ người làm rớt tên làm sao có tên để
quảng cáo được. -Đó là lư do của mầy à. Cha tôi vẫn nhăn mày,
nói nho nhỏ, rồi như muốn ra đi, làm tôi
nghi ngờ sự hết ḷng của cha tôi. -Ba, ở thêm một chút nữa. Con chỉ biết
nhờ ba.
-Vậy à. Ừ, ở thêm mười phút
nữa nhen.
-Sao ba vộI vă như vậy?
-Không nên nghi ngờ hành động của
người ta từng ly từng tí. Con hăy tin
ở ba đi. Sau khi nói như
trả ngược lại như vậy, cha tôi buông
tay cửa, bắt đầu đi ḷng ṿng trong pḥng. -Ba, không phải lỗi ở con. Cha tôi đứng im ĺm
cạnh bên cửa sổ, nh́n ai đó, gật
đầu. Tôi nh́n mấy tên đàn ông to
lớn như đă nói lúc trước qua vai cha tôi
đúng vào lúc chúng hoảng hốt núp vô bóng
cửa. -Ba, bộ ba biết mặt tụi nó hả ba?
-Ừ, những người đó tốt
lắm đấy. Nói như vậy
rồi cha tôi lại bắt đầu đi. Chăm
chú nh́n vào dáng cha tôi cặp tay sau lưng,
vừa đi vừa trừng trừng nh́n từng
bước chân của ḿnh như đang suy nghĩ
điều ǵ, một nghi ngờ chán ngán đột
nhiên ngốc đầu trong ḷng tôi. Ông nầy là
ba của ḿnh, thật à? -Ba, Những chuyện như vậy thường có
không ba?
-Ờ, đôi lúc cũng có. Tốt hơn
hết là không nên nghĩ sâu.
-Con người ta, không có một cái ǵ khác
để thay thế cho tên ḿnh hay sao.
-Ừ ba cũng nghĩ như vậy. Nhưng
ba chưa có nghe có thủ tục nào về
chuyện đó. Nhưng mà …, Cha tôi lại đi
đến bên cửa nói. -Ba phải về. Biết đâu ở trong trong nhà có
một cái tên nào đó thay thế được
cũng chẳng biết chừng. Để ba coi
thử xem sao.
-Ba, ba thật ḷng nghĩ chuyện đó
hả ba? Hay là ba chỉ muốn chọc con ? Đâu
phải là áo quần hoặc giày vớ đâu
… Ba không có thật ḷng chút nào hết. Mắt cha tôi lại
long lanh. -Mầy nghĩ như vậy thật hả? -Ba, nếu vấn đề nầy nó dễ dăi như
vậy th́ con đă đi ăn cắp tên ở
đâu đó rồi.
-Làm ǵ phải đi ăn trộm, chỉ
cần mượn từ một người không
cần trong một lúc nào đó là được
rồi.
-Phải rồi. Nhưng không thể làm như
vậy được. Vấn đề có tính căn
bản hơn. Không c̣n hi vọng có thỏa
hiệp với tên con được nữa.
-Thỏa hiệp với tên … hả? Cha tôi cười
nhẹ ở chổ hơi xa mặt tôi một chút,
rồi lắc đầu nh́n đồng hồ. -Quá mười phút rồi. Tôi cũng theo đó mà
nh́n đồng hồ. Đúng là đồng
hồ đă ngừng lại ở mười hai
giờ. -Ba. Bây giờ là mấy giờ.
-Chín giờ rưỡi.
-Hả. Chín giờ rưỡi hả!
Trời ơi sao mà đến giờ đó
rồi.
-Thời gian sẽ trôi qua, phải trôi qua. Tôi lật đật
sửa giờ đồng hồ, nhưng h́nh như
kim bị sét dính nên không thể nào xoay được.
Tôi nhớ lại lời tuyên bố của đồng
hồ, nhưng nghĩ rằng làm ǵ có chuyện
đó nên tôi cố sức thọc quạy
một lúc th́ đầu vít bị găy mất. Tôi đâm ra khó
chịu, những lời lẽ đối với
cha tôi trở thành ngang bướng. -Nếu đă quá chín giờ rưỡi, th́ không
cần giữ ba lại lâu hơn.
-Mầy có chuyện ǵ vậy?
-Con vậy chớ cũng có chuyện để
làm chứ. Tôi cổi pa-ja-ma ra,
vừa muốn thay quần áo th́ có việc
kỳ lạ xảy ra. Quần ống của tôi,
giống như một sinh vật chống chọi
chân tay tôi, lúc nhăn nhíu, lúc thun lại, rồi
đột nhiên giản tung lên ở hướng
khác, làm cách nào cũng không mặc được.
Áo choàng cũng vậy. Lúc cong lúc thẳng, hoàn
toàn không xỏ tay vô được. -Ba. Giúp con. Con mong ba. Con có chỗ nhất định
phải đi. Nhưng cha tôi nhăn
mặt, chỉ nhe nhẹ lắc đầu. -Ba không thương con một chút nào hết.
Giống như là người dưng. Cha tôi im lặng
vặn tay ổ khóa. -Ba. Giúp con! Nhưng cha tôi đă
mở cửa, bước một bước ra ngoài
hành lang. -Ba! Cánh cửa im ĺm đóng
lại sau lưng cha tôi. -Ba…a! Cha tôi đă đi
mất rồi. -Chắc chắn đó là ông cha giả, không sai. Tôi lên tiếng, chán
nản, kề lưng vô giường. Ở
lầu hai, khúc nhạc nhẹ nhàng của Bach
bắt đầu kéo. Nhưng qua tay anh thợ
đàn violon ở lầu hai, bất cứ khúc
nhạc nào cũng trở nên buồn thảm
đầy âm khí. Tôi bịt tai lại, dập
đầu vô giường. Nhưng Bach đă
đuổi theo không tha, ngón tay, ḷng mũi, chân răng,
ở đâu cũng liên tục những tiếng
thảm thê. Trong đầu tôi thoáng
hiện h́nh dáng của Y.ko đợi trước
sở thú. Tôi bật người đứng
dậy, bắt đầu đánh lộn với
quần ống và áo choàng. Sự chống đối
rin rít của quần ống và áo choàng tương
tự với một cảm giác khó chịu, cái
cảm giác cảnh giấy sê-lo-phan gặp nước
chùng nhanh lại, thấy trong cơn ác mộng khi
nóng sảng. Lần lần, chống đối
của chúng biến thành phản kháng tích
cực. Không phải chỉ để trốn
khỏi tôi, thêm một bước nữa, chúng vướng
vít tay chân tôi. Rồi chẳng biết lúc nào, tôi
đă dồn sức trong việc xua đuổi chúng,
quên cả mục đích ban đầu là thay
quần áo. Khi biết th́ không phải chỉ
quần ống và áo choàng mà tất cả đồ
đạc quanh ḿnh tôi đă cùng nhau xong đến
đánh phá tôi. Cà vạt t́m cách quấn cổ tôi.
Kính mắt hiện, rồi mất trước
mắt tôi để làm phiền tôi. Đôi giày
t́m cách hất chân tôi, đôi lúc đá mạnh
vô ống chân tôi. Lưng tôi, tay tôi bị đâm,
nách tôi bị chọt không dứt, đây
chắc chắn là hành vi của bút máy. Nón chóp
bứt tóc tôi, kéo tai tôi. Sổ tay đă cùng
với khúc nhạc của Bach càng lúc càng điên
lên, quay cuồng xung quanh tôi, lúng túng không
biết làm thế nào để tấn công tôi. Mồ hôi chảy vô
mắt, hay là nước mắt chảy ra, tôi không
có th́ giờ để chùi cái chất lỏng khó
chịu nầy, tôi đứt hơi để
mặc kệ chất nhớt dính ở cổ
họng trào ra miệng … không biết đă qua
mấy giờ rồi, tôi không c̣n sức, bất
tỉnh, té xuống sàn nhà. Khi tỉnh lại thi
trời đă xế. Tôi kề miệng vô
ống nước, uống cho đến khi
cảm thấy bụng đầy nặng. Nh́n
đồng hồ, đúng là đang chỉ mười
hai giờ. Tôi muốn đập nó xuống sàn
nhưng nghĩ lại, tôi đưa tay với
vẻ sợ sệt nắm quần ống lên, không
ngờ nó theo ư của ḿnh cho nên tôi xỏ
nhẹ chân phải vô, không có ǵ cản trở.
Chân trái cũng thông qua vô sự. Tôi mạnh
dạn thử áo choàng, thật là dễ dàng khó
tin. Tôi thử để kính mắt vô túi, không có
chuyện ǵ lạ xảy ra. Thế là đủ
rồi, nếu có chuyện ǵ th́ cà vạt là
vật có liên quan đến tính mệnh nên tôi
đă ngừng lại ở đây. Nón chóp cũng
vậy, tôi không dùng v́ muốn hạ tỉ
số mắc cỡ thấp xuống. Sau cùng là
đôi giày. Nếu không có chuyện ǵ th́ …tôi
hết sức khẩn trương, nhưng không có
chuyện ǵ đặc biệt, hầu như là
tự nó đă đến, để cho chân tôi
mang vô. Bây giờ dẫu có
đi ra ngoài cũng chẳng làm được
chuyện ǵ, nhưng trong ḷng cứ bảo là
phải đi ra ngoài. Tôi nghĩ nếu có
chuyện ǵ xảy ra, chắc chắn đó không
phải là chuyện lành, nên tôi sợ sệt bước
đi, hành lang đối vớI tôi trơn tru
giống như mặt bánh đậu. Ngày chủ nhật
của những người lao động …
đường phố như đang quậy lên
bằng những cặp mắt vội vă của
những gia đ́nh dắt theo con cái mệt
mỏi, như cố đuổi theo để níu
lại ngày chủ nhật đang trên đường
lẫn trốn. Những cặp mắt được
ngày chủ nhật làm thỏa mản không có
ở đâu cả, mà chỉ có những ông cha c̣ng
lưng bối rối không biết phải làm sao,
những cánh tay của trẻ nhỏ trong bộ
quần áo bảnh bao, mếu máo, bị tay
của những bà mẹ hờn dỗi kéo đi
như sắp bị đứt. Từ khi ra
khỏi pḥng, ở trước và sau tôi lúc nào cũng
có bọn đồng phục màu lục theo, nhưng
tôi chẳng để ư, tôi lách đám người
đông, rồi lần lần chạy dần
đi. Mặc dầu sắp
đến giờ đóng cửa, trước pḥng
bán vé, đám người dẫn con xếp thành
hàng vẫn khăng khăng không bỏ hi vọng,
như sợ rằng ngày chủ nhật sẽ
trốn mất trong hàng rào sở thú. Dĩ nhiên
là không có dáng Y.ko ở đây. Sau khi cảm
thấy hơi mắc cỡ, tôi cũng đứng
sắp hàng ở phía sau. Sở thú đông
nghẹt người ta. Ḷng tôi vội vă bảo
tôi nhanh lên, nhanh lên. Nhưng không biết làm sao
nhanh lên được, tôi cứ quanh quẩn
trong đám người hỗn loạn nầy. Tôi không thể nghĩ
được rằng danh thiếp và Y.ko vẫn
c̣n ở trong sở thú cho đến giờ
nầy. Nhưng may ra cũng không biết
chừng, vă lại tôi cũng chẳng có mục
đích ǵ riêng, cho nên làm cách nào đi nữa, tôi
cũng không thể quyết tâm ra khỏi đây
được. Đă mấy lần tôi phải
đứng lại v́ hơi xây xẩm mặt mày.
Từ sáng tôi không có ăn ǵ cả, nên thấy
bọn con nít miệng nhồm mhoàm cơm vắt,
tôi càng lúc càng cảm thấy thương
hại cho ḿnh. Những đám người
màu sắc sặc sỡ lần lần loăng ra.
Vỏ rác, bảng đứng, băng ngồi
giống như vỏ ṣ bị phơi ở
bải biển, phai màu dần. Tôi ôm đầu
ngồi xuống trên thảm cỏ đă bị
đạp nhừ. Chợt để ư tôi
thấy trước mắt có băng. Cặp trai
gái trẻ trung dựa vô nhau ngồi trên băng.
Trời, danh thiếp và Y.ko. Danh thiếp đúng
ra chỉ là một tờ giấy, nhưng sao
lại giống như dạng của người
ta, kỳ lạ thật, không thể nào giải
thích được. Tôi tập trung tất cả
thần kinh của ḿnh lên đầu ngón chân, rón
rén đi như chỉ có điểm tiếp xúc
với mặt đất nhỏ hẹp là c̣n sót
lại, ngoài ra toàn thân biến mất như người
trong suốt, lắng nghe hai người nói
chuyện với nhau. Y.ko nói. -Nhưng, bọn người
ta sẽ bảo rằng chúng ḿnh sa đọa,
hoặc bất b́nh thường cũng chẳng
biết chừng. Tôi lấy làm lạ.
Tại sao Y.ko lại bảo là “bọn người
ta” giống như ḿnh không phải là người
ta vậy, không hiểu tại sao lại vậy.
Bị danh thiếp dụ dỗ, cho đến Y.ko
cũng đă trở thành kẻ địch
của tôi rồi sao? Ai nh́n sao đi nữa, Y.ko
đúng là người ta kia mà. Thế mà, Y.ko
lại nói như thế đó, thật là đáng
buồn cười, Y.ko không biết chuyện
đó hay sao? Buồn rầu giống như sợ
hăi đă làm đóng một lớp băng
mỏng quanh tim tôi. Tôi cố chận tiếng nói
muốn tuôn ra, khổ như ḿnh tự cắn lưỡi
ḿnh. Tôi ráng chịu đựng, trong đầu tưởng
tượng bước mèo đi, tôi bước
từng bước, từng bước, lần
nầy là tiếng nói của danh thiếp. -Muốn nói th́ cứ nói, bọn người ta làm
ǵ mà lớn miệng được. Y.ko nói tiếp. -Ôi. Cái ǵ anh nói nghe cũng hay, cũng đúng
hết. Danh thiếp có vẻ
đắc chí nói. -Phải đấy, những vấn đề như
thế nầy ḿnh cần phải nghĩ theo cách
triết học th́ mới được. -Chỉ nói như vậy không em cũng đă
thấy đúng. Y.ko thật t́nh nói
với kiểu khó coi như vậy đó. Tôi
cảm thấy bàn chân ḿnh run rẫy. Im lặng một chút,
danh thiếp bắt đầu kể lể
triết học của ḿnh. -Nói cùng ra th́, con người ta biến chuyện
xấu thành ra tốt, ừ … chuyện tốt thành
ra xấu … vậy đó mà. Ôi, cứ mặc
kệ nó, sao cũng được, nói ǵ cũng
chẳng ra ǵ. Tụi con người khó chịu
nầy, không biết phải nói là sa đọa
hay là bất b́nh thường, ai cũng vậy,
mọi chuyện xấu đều đổ trách
nhiệm lên đầu tụi ḿnh. Nhưng
tụi ḿnh không thể nào bị lừa gạt
được nữa. Tất cả cái ǵ con người
ta làm đều chỉ để phân bua trốn
trách nhiệm một cách lén lút, hèn hạ.
Thế giới của tụi nó là một thiên
đàng của những kẻ lười
biếng, một thế giới mất ranh
giới giữa tất nhiên và ngẫu nhiên,
những ham muốn hèn hạ của những
kẻ như thế nầy rốt cuộc rồi
cũng sẽ được bồi đấp
bằng trách nhiệm của tụi ḿnh. Những
con chiên ngoan đạo, cả nam lẫn nữ
tiếp tục mong chờ giờ phán quyết
cuối cùng. Trong lúc chiến tranh, những kẻ
yếu đuối không phản kháng được
ai, chỉ cầu ḿnh được phát điên,
kẻ đói, khao khát đêm dài vô tận, sáng
thức giấc, cứ nguyền rủa đêm sao
mau hết, người sắp chết tin ma quái,
những kẻ hèn nhát không sức sống
tạo ra những chuyện ác ma … Toàn là
những chuyện điên rồ! Hăy biến
những ham muốn xấu xa nầy thành hiện
thực đánh trả lại cho tụi nó
biết. Đó là cách trả thù của tụi ḿnh. Y.ko lên tiếng ngạc nhiên. -Ôi chao, đúng là triết học, chỉ nghe không cũng
thấy ḿnh hăng hái lên. Danh thiếp không
biết phận ḿnh, làm vẻ mắc cỡ
trả lời. -Ừ. Triết học là một loại thơ đó. Đúng vào lúc đó,
c̣n một bước nữa, tôi đă đến
sát sau danh thiếp. Tôi nín thở, kḥm lưng
xuống để lấy trớn. Nhưng sao,
quần áo trở nên cương cứng như
những tấm thiếc, tôi bị đông
cứng ở đó với dáng điệu ḱ
cục. Danh thiếp quay
lại như đă đoán trước được
mọi chuyện. Với nụ cười khinh
khỉnh, danh thiếp đẩy cùi chỏ cho Y-ko
biết. Hai ngườI đứng dậy nh́n tôi,
đâu mặt vào nhau cười. Chắc dáng
điệu của tôi ḱ lạ lắm, không sai. Tôi
muốn thẳng thân trước mặt hai người,
nhưng thân tôi vẫn kḥm không lay động
được. Nhục nhă biến ra mồ hôi
phủ lên mặt tôi. Y.ko nói. -Ôi chao, con người vịt hả. Bị nói như
vậy, tôi để ư nhiều đến cái lưng
của tôi. -Phải rồi. Phải để nó vô chuồng
chớ. Hai ngườI lớn
tiếng cười lên. -Y.ko! Cố gắng lắm
tôi chỉ nói được một tiếng,
bằng một tiếng đó tôi cố bao
trọn lấy Y.ko. -Ôi, ghê quá. Thằng người vịt nầy nó
biết tên tôi. Y.ko nhẹ lách ḿnh, núp
sau danh thiếp. Nhưng không có vẻ sợ
sệt ǵ cả, mà ngược lại h́nh như
có điều ǵ thích thú lắm. Tôi cố thu
hết từ toàn thân tôi tất cả trách móc
không thành lời, gởi gắm nó vào ánh
mắt, tôi trừng trừng nh́n Y.ko. Nhưng, tôi lật
đật nháy đi nháy lại cặp mắt tôi
hai ba lần, để cho ánh mắt tôi trở
lại b́nh thường. Tôi để ư đến
sự lầm lẫn không ngờ. Không phải
Y.ko. Người mà tôi nghĩ là Y.ko thật ra
chỉ là con nộm mẫu. Nhưng từ áo
quần đến tiếng nói sao lại giống
Y-ko quá cho nên trong một khoảng thời gian tôi
không thể nào tin được. Tên lại trùng
với nhau, điều nầy nhất định
không phải chỉ là một ảo giác, có
lẽ đó là một hỗn loạn trọng
đại có tính cách h́nh nhi thượng học
(siêu h́nh). Nếu đứng đối diện
với danh thiếp, cái bằng chứng tôi là tôi
bị lung lay, giống như vậy, đứng cùng
với danh thiếp, cái bằng chứng Y.ko là
Y.ko cũng bị lung lay, phải không? Y.ko = Y.ko,
Y.ko – Y.ko = 0, Y.ko + Y.ko = 2 Y.ko, Y.ko x Y.ko = ? … Tôi
viết rồi lại bôi trong đầu những
phương tŕnh để tính toán. Nhưng
rốt cuộc đó cũng không phải là Y.ko,
mà chỉ là một con nộm mẫu, không có ǵ
thay đổi. Đây không phải là
lần đầu tiên tôi thấy con nộm
mẫu đó. Tôi biết nó rơ lắm. Con nộm
đứng cả mười năm nay, trong
cửa sổ trưng bày của một tiệm
chuyên môn ở con đường phía sau phố
G., đúng trên đường đi học
của tôi thời trung học nên sáng chiều, tôi
thường để ư nh́n. Mảnh lụa nhân
tạo như trong suốt phủ nhẹ lên đôi
vú nổi ṿng từ vai xuống, dáng đứng
thật dễ thương, cho nên thật t́nh tôi
đă kín đáo yêu thầm cô ta. Có lẽ đây
là mối t́nh đầu của tôi. Cho nên cả ẩn
số và hằng số trở thành lẫn
lộn, làm cho phương tŕnh trong đầu tôi
hỗn loạn thêm. Cuối cùng, cái tên Y.ko
mất đi h́nh ảnh hiện thực của nó,
đến độ tôi bắt đầu nghĩ
thật ra đây chỉ là một kư hiệu. -Thằng người vịt nầy mất dạy
thật. Không xưng tên mà cứ nh́n cḥng
chọc vào người ta. Mầy là ai vậy
hả? Danh thiếp hỏi
với nụ cười đầy ác ư. Nếu
tôi nói được tôi là ai th́ đâu có
chuyện ǵ. Mầy biết tao mà cứ giả
bộ … tôi vừa ra tiếng, đột nhiên
cảm thấy toàn thân như lần lần
mất hết khí lực, tôi nhắm mắt
lại. Nước mắt tràn ra như những
con sâu nhỏ ḅ từ trên xuống bên cạnh mũi
tôi. Con nộm Y.ko cười,
bằng một giọng nói thanh thản, như ngón
tay mặt trời đùa giỡn lá non. -Ờ, vui nhỉ. Tôi ư thức mănh
liệt đến tư thế khó coi không
biết tựa vào đâu của tôi. Dẫu
biết rằng không phải là Y.ko tôi nghĩ, nhưng
tôi có cảm tưởng như là Y.ko đă
chế nhạo nước mắt của tôi. Chuông báo đóng
cửa sở thú bắt đầu reo. Danh thiếp nói. -Thôi ḿnh đi đi. -Vâng. Con nộm Y-ko trả
lời, rồi hai bước chân nhẹ nhàng
vừa quấn quít với nhau, vừa xa dần
đi.
Quang cảnh xung quanh
long lanh như vừa tắm nước. Trong
tầm mắt có những côn trùng lấp lánh
giống như sinh vật dạ quang. Giống như
một mảnh cây trôi lạc loài, tôi trôi
lạc vào trong mắt không biết đến
đâu. Chợt để ư th́
ngoài mắt đă tối rồi. Tôi đang bước
trên con đường lặng lẽ dọc theo
bờ kinh với ánh đèn đường sáng
chói. Quẹo qua góc là đă đến đường
sau phố G., ở đây cửa sổ trưng bày
(show window) chỗ con nộm đứng, hiện ra
trước mắt. Cửa sổ trưng
bày, trống rỗng. Cảnh đ́u hiu, không có
một ai. Trước cửa có một người
đàn ông tay ôm tấm bảng, đứng yên
lặng một ḿnh, đó là thằng nộm mà tôi
coi như là kẻ địch trong không tưởng
của thời trung học. Tôi vừa liếc
vừa muốn đi qua cửa sổ trưng bày
đáng để ư đó, thằng nộm
giậm ra một bước, đúng theo kiểu
quân đội, chận tôi lại, với nụ
cười cố t́nh thân thiện. -Y.ko ở đâu vậy anh, chắc anh biết
phải không? -Hả? Y.ko nào?
-Anh biết kia mà, làm ǵ lại có chuyện
không biết được. Lúc nào cô ta cũng
đứng ở cửa sổ trưng bày đó,
bạn của anh hồi c̣n nhỏ kia mà. Thôi nói
ra đi anh, tôi cũng có quyền được
biết chứ. Tôi trả lờI
hết sức mập mờ. -Y.ko … Thật ra tôi cũng đang kiếm cô
ấy. Đối phương
nh́n thẳng, chăm chú vô mắt tôi, gằng
giọng nói. -Nhưng, có lẽ anh biết cô ta ở đâu. Tôi
cũng là một nhà kinh doanh, dĩ nhiên tôi không
quên “cho và lấy” đâu. Tôi đă chuẩn
bị đồ trả ơn xong rồi, chỉ
cần anh chỉ giùm là được. Anh cũng
thế phải không, chắc anh cũng đă
bị con đàn bà ngoại t́nh đó làm cho chán
ngán rồi phải không? Tôi lập bập.
Thằng nộm lại nói tiếp. -Có chuyện ǵ cần phải giấu đâu. Đó
đó, nói ra th́ thất lễ, nhưng thật ra
lời của anh như muốn ra khỏi
miệng anh đó. Thôi nói ra cho rồi anh ơi.
Chắc chắn là không có cái ǵ để
hối hận đâu. Đồ của tôi
chuẩn bị để trả ơn cho anh
nhất định sẽ làm cho anh hài ḷng. Nay tôi
cần lời giúp đở trung thực của
anh. Nói đi anh, Y.ko ở đâu? Không phải v́ ham
đồ trả ơn nhưng bị nói đến
như vậy, tôi nghĩ đây cũng không
phải là chuyện đáng phải dấu. -Ừ, chỉ trong khoảnh khắc thôi nhưng tôi
đă thấy cô ta ở sở thú … Đối phương
như hối thúc tôi. -Với ai? Chắc là với danh thiếp của anh
phải không?
-Ừ. -Cảm ơn. Tôi cũng nghĩ chắc là như
vậy. Với giọng đầy
mỉa mai, tôi hỏi. -Vậy th́. Đồ trả ơn cho tôi đâu? Đối phương
mỉm cười, nụ cười đầy
hảo ư nầy càng làm tôi khó chịu. -Đồ ăn hả?
-Không, đồ ăn, làm ǵ có chuyện
hạ tiện đó. Để tôi kể cho anh
nghe. Đối phương
sửa lại giọng nói. -Hiện anh là bị cáo. Tôi rùng ḿnh, nghĩ
rằng dẫu cố làm thân thiện bao nhiêu
đi nữa, đối phương nầy cũng
không thể nào là bạn của ḿnh được. -Sao anh lại biết chuyện đó.
-Biết chứ, chuyện đồn trong
đám tụi tôi nay, hầu như đều là
chuyện của anh. Đối phương
nhẹ liếc mắt lên, như chào lại. -Tôi có người rất thân trong ṭa án nên
biết được nhiều chuyện xác
thực về anh. Tôi nghĩ có lẽ
tốt hơn là nên làm thân với thằng
nộm nầy, dẫu chỉ ngoài mặt, nên
hỏi. -Như vậy th́ … Không cần tôi
phải hết lời, đối phương cũng
đă biết được những điều
tôi nghĩ. -Ờ, đúng như vậy đó, dẫu không
thấy, nhưng ṭa án về anh có thể
được tiếp tục ở đây, ngay bây
giờ. Nếu anh muốn, tôi sẽ yêu cầu các
thẩm phán hiện ra cho anh, được không? -Tụi đó run, sợ bị tôi nh́n, làm sao dám ra
được. -Không, trong chốc lát th́ ra được chứ.
-Nhưng không cần. Tôi không thích tụi nó
lắm.
-Vậy th́ tôi cũng không cần phải cưỡng.
Nhưng, bất cứ hành động nào của
anh cũng bị canh chừng nghiêm nhặt,
tất cả đều được báo cáo và
được ghi chép, cho nên không thể nói
lớn tiếng được … Thằng nộm áp sát
mặt vào tai tôi, tôi rụt ḿnh chịu đựng. -Có cách nào giải quyết không?
-Có chứ, nghe tôi đi. Đây là tin
mới nhất, chủ trương của phía
kiểm sát h́nh như càng ngày càng bất lợi
cho anh. -Ṭa án đó cũng có kiểm sát nữa à?
-Có chứ. Ủy viên kiêm nhiệm tất
cả mọi việc kia mà. Theo bảng cáo
trạng th́ tất cả những tội
trạng được ghi lại trong lịch
sử, cùng với những ṭa án đang tiến
hành hiện nay đều có liên quan tới anh, và
coi đó là trách nhiệm của anh. Tại sao, v́ tên anh không có ghi
ở bất cứ sự kiện hoặc ṭa án nào.
-Chuyện tầm phào không chịu được.
-Xi...i! Nói nhỏ chứ. Đâu có ǵ là
tầm phào đâu. Tại sao, v́ anh không có tên
cho nên dẫu bị nói như vậy cũng
phải chịu. Không có căn cứ để
phủ nhận. Ngược lại chuyện sau
đó mới là vấn đề, cho đến lúc
anh lấy lại được tên, ṭa án sẽ
kéo dài vĩnh viễn trong trạng thái mơ
hồ, không phải là có tội mà cũng không
phải là không có tội, trong khoảng thời
gian đó, tất cả mọi sự kiện
xảy ra đều được ghi thêm vào
tội trạng của anh, cho nên khi anh lấy
lại được tên ḿnh, chắc chắn anh
không thể tránh khỏi án tử h́nh.
-Làm ǵ có những lư lẽ ḱ lạ như
vậy. Tất cả những chuyện đó toàn
là những chuyện chỉ v́ tôi không có tên,
chỉ cần tôi lấy lại được tên,
nếu tên đó không có tội th́ … -Anh muốn nói là không có tội phải không. Thôi
đừng đưa ra những dự tưởng
có tính cách hi vọng chỉ có lợi cho ḿnh như
vậy. Điều thứ nhất là anh không bao
giờ lấy lại được tên ḿnh.
Phải đặt điều kiện nầy lên
trước hết rồi mới tính chuyện
sau được. Nghĩa là trong tương lai có
thể có, anh không thể nào tránh khỏi án
tử h́nh. Cho nên trong quá tŕnh của ṭa án kéo dài
vĩnh viễn nầy, anh lần lần bị coi
như là phạm nhân trọng tội, anh sẽ
bị canh chừng nghiêm khắc, và sẽ bị
quan ṭa làm khổ sở đủ điều. Nhưng
không phải chỉ vậy thôi …, Tôi vô t́nh đâm ra khó
chịu với cách nói hầu như chỉ vui trên
những điều bất hạnh của tôi. -Kết luận ra sao, nói nhanh đi.
-Hả? Nếu anh không muốn nghe, chẳng
sao, tôi ngừng lại đây. Tội nghiệp cho tôi
quá, tôi đă năn nỉ. -Không phải tôi nói là không muốn nghe. Xin anh
cứ nói tiếp. Thằng nộm ra
tiếng ho với vẻ vui sướng. Nước
miếng văng lên mặt tôi, nhưng v́ mặt
của thằng nộm quá gần nên tôi không
đưa tay phủi được đành
phải chịu thôi. -Vậy, tôi xin làm theo như anh muốn. Thằng nộm càng
trở nên trịnh trọng nói nhỏ ra. -Điều nầy có nghĩa là không phải
chỉ v́ bị canh chừng nghiêm nhặt mà
đối với anh, điều bất lợi
trong ṭa án nầy là trong thời gian đó, nói
một cách khác, vĩnh viễn anh sẽ không
được luật pháp bảo hộ. Điều
cần biết là cái gọi là nhân quyền cũng
chỉ là danh từ có liên quan đến tên
tuổi. Cho nên, nghe kỹ nhen, từ đây cái
điều mà tôi muốn nói là làm thế nào
để anh tránh được hai cái khổ
sở chồng chất nầy. Đối phương
hết hơi nên tôi phải cúi đầu
thật sâu. -Thật là chuyện trọng đại.
-Đúng như vậy, trọng đại
thật. Nhưng nếu chỉ nói miệng th́
rất là giản dị. Khi ṭa án trong sở thú
chấm dứt, anh c̣n nhớ lời nói sau cùng
của các ủy viên không?
-Nhớ chứ. Ṭa án nói sẽ theo tôi
tới bất cứ chỗ nào tôi đi đến.
-Đúng. Nhưng lại sai. Anh đă quên
một điều hết sức quan trọng.
Trong lời nói đó có một điều
kiện hết sức quan trọng. Đó là “
trong thế giới, bất cứ chỗ nào …
“. Trong thế giới là chữ hết sức
quan trọng. Nghe kỹ nhen. Điều nầy có
nghĩa là, để trốn khỏi ṭa án, anh
đi ra “ngoài ŕa thế giới” là được
rồi.
-Ngoài ŕa thế giới … .
-Xí. Nói nhỏ chứ! Vâng đi ra chỗ
ngoài ŕa thế giới. Anh phải ra đi.
-Ngoài ŕa thế giới …tôi đă thấy
tờ rơi giống như vậy nhiều
lần”.
-Đúng vậy, một phong trào hiện
đại đó.
-Vậy th́, có ai khác giống như tôi không?
-Có thể nói là có. Nhưng hầu như là
không thể phân biệt người khác đó
với anh được, cho nên phải nói đây
là vận mệnh cố hữu của một ḿnh
anh. Chuyện nầy th́ sao cũng được.
Không nên nói dài ḍng, anh nên lên đường
đi. -Vâng. Nếu được, tôi cũng muốn thoát
khỏi cảnh nhục nhă nầy.
-Ừ, cứ làm như vậy đi. Ngoài cách
đó anh không có lư do để tồn tại.
Đây tôi sẽ cho anh cái nầy. Vừa đúng
tối nay có tŕnh diễn, đây là giấy vô
cửa để xem diễn thuyết và chiếu
phim liên quan đến chỗ ngoài ŕa thế
giới đó. Có lẽ có chỗ để anh
tham khảo. Vừa nói dứt,
thằng nộm nhanh nhẹn nhét vào tay tôi một
tấm thiếp, xong vội vă trở về
chỗ cũ, với tư thế có từ xưa,
im ĺm không động đậy. Dưới ánh
đèn lọt qua song cửa trưng bày, tôi
thấy lời văn trong tấm thiếp
giống hệt như trong tờ rơi, nhưng
không có nói đến chỗ và thời giờ. -Anh ơi, tôi muốn hỏi … Nhưng, thằng
nộm hoàn toàn không động đậy, không
thể nhờ vả được nữa. Tôi
cảm thấy như ḿnh bị chế giễu, nên
trở nên chán chường, muốn xé bỏ
tấm thiếp đi, nhưng lại nghĩ
giữ nó lại cũng chẳng có hạI ǵ, tuy
tức giận nhưng tôi đă nhét nó vô túi. Chẳng bao lâu sau, trăng
lú lên, đường đi trắng ra, kinh đào
đen lóng lánh. Có mùi a-sê-ti-len bốc lên,
chiếc thuyền đen thui xuôi theo ḍng, không
một tiếng động. Có tiếng mèo ngao như
tiếng trẻ thơ. Phố phường bên bờ kinh đối diện có mùi giống như mùi bánh ḿ khét. Đột nhiên cảm thấy đói bụng nên tôi đă băng qua cầu. 8
Cabaret:
một loại tiệm rượu có thiết
bị sân khấu và sàn nhảy. 9
Johan
Sebastian Bach (1685-1750) : nhạc sĩ kiêm diễn
tấu viên tiếng tăm lừng lẫy người
Đức. Ông chủ yếu viết nhạc nhà thờ,
loại baroque, có công lập nền mống cho
nhạc cổ điển sau nầy. 10
Johannes
Brahms (1833-1897) nhạc sĩ người Đức,
phái lăng mạn. Phần 1 - Phần 2 - Phần 3 - Phần 4
|