BỨC TƯỜNG -   TỘI CỦA S.KARUMA

TÁC GIẢ:   ABE  KOBO

DỊCH GIẢ:  LÊ NGỌC THẢO  

 

Phần 1  -  Phần 2   -   Phần 3  -   Phần 4

  Những bảng đứng quảng cáo tên tiệm bằng kính màu có đèn bên trong, xếp hàng trong tiếng đĩa hát rổn rảng giống như những mảnh đồ gốm bể chạm vào nhau. Ở giữa có một con đường nhỏ hẹp ẩm ướt chen giữa một đám đàn bà như chất lỏng.

 

                 PH̉NG TRÀ ĐẶC BIỆT - BỒ CÂU.

                 CABARET RONDO

                 LA CUMPARSITA.

 

  -Anh ơi, có vé không anh?

  Một người mặc dạ phục đen, chắc là một người đàn bà trong nghề, gọi tôi. Con nộm Y.ko. Quá th́nh ĺnh nên tôi luống cuống chẳng biết làm sao, như trẻ nít, tôi trở nên ngoan ngoăn hoàn toàn. Không nghĩ ǵ, tôi chỉ đưa tay vào túi, bóp lấy tấm thiếp, hỏi.

  -Vé ǵ?

  -Ối chao, bộ anh không có lấy vé từ thằng nộm sao?

  -À, vé nầy hả?

  -Ờ, vé nầy đó.

  Con nộm Y.ko với nét miệng đầy quyến rũ, gật đầu, đưa tay đẩy cánh cửa dán nỉ vào. Sàn nhà thấp hơn mặt đất, cho nên không khí của gian pḥng ngay như lúc b́nh thường cũng đă ẩm ướt, dưới ánh đèn thủy ngân (đèn ne-on) xem giống như bị ngập nước. Cây chuối làm bằng giấy rung rinh như rong biển. Nhiều nam nữ ôm chặt nhau, rung rinh như những tử thi chết đuối. Giàn nhạc Jazz bốn năm người cũng rung rinh trong âm điệu đơn thuần chán ngấy.

  -Vô đi chứ.

  Con nộm Y.ko đứng phía trước, hướng dẫn tôi, như bơi đi giữa những hàng ghế.

  Ở cuối đường đi có thang lên. Leo lên thang đến một hành lang tối tăm, dài mút. Tôi nghĩ có lẽ ḿnh sẽ bị dẫn đến một pḥng đặc biệt. Bỗng nhiên tôi đâm ra lo lắng khi nhớ đến chuyện xảy ra buổi trưa, tôi thoảng đưa tay, muốn nắm lấy tay Y.ko. Y.ko liền tránh xa hai ba bước, với giọng nghiêm nghị nói với tôi.

  -Chờ cho xong đă.

  Từ đó không biết tại sao, dẫu tôi có muốn đuổi cho kịp Y.ko, hai ba bước đó, tôi không thể nào rút ngắn được.

  Rồi lại gặp thang lên, hành lang quẹo sang phải, sang trái. Hành lang càng tối hơn, con nộm Y.ko hoàn toàn biến mất trong âm u, chỉ thấy một ánh sáng mập mờ sau cổ. Tôi quên rằng ḿnh đang được hướng dẫn, chỉ nghĩ rằng ḿnh đang nhanh chân theo ánh sáng lờ mờ đó trong bóng tối âm u.

  Bất ngờ ánh sáng đó ngừng sát mắt tôi, tiếng cửa nghiến ken két rùng ḿnh.

  -Chỗ nầy nè.

  Vừa nghe nói như thế, tôi như bị ai xô mạnh từ phía sau, lảo đảo xuống chỗ nào đó hơi thấp. Bên trong cánh cửa là một pḥng rộng lớn, có mùi bụi hôi khó chịu, với những lằn sáng sọc ḷe không biết từ đâu đến. Dưới chân, bọn chuột to lớn chen nhau thành đám hoảng chạy. Tôi quay mặt lại phía sau, cánh cửa và con nộm Y.ko đă biến mất, ở đó chỉ có một tấm tường hoang màu xám đứng chận trước mặt tôi.

  Chung quanh chẳng có một ngả ra nào. Trước mặt tôi có một chỗ giống như là khán đài, cao hơn một bực, ngoài ra chung quanh toàn là tường không có một cửa sổ. Ở một góc tường có ba cái ghế gẫy nằm chồng lên nhau, bên cạnh có một vài dụng cụ cùng với những bọc vải không thấm nước rách rưới không biết là ǵ. Khi tôi vừa động ḿnh muốn quan sát tường tận h́nh dáng của cánh pḥng, bụi như tuyết đóng bốc lên làm tôi sặc sụa.

  Vừa lúc đó, bọc vải không thấm nước bùng bục đứng lên, thằng gù từ trong hiện ra đưa tay sang hướng tôi, vừa nh́n lách một bên vừa nói với giọng khàn khàn.

  -Cho tôi thâu vé.

  Tay của hắn dài như muốn chấm đất. Tôi đưa tấm thiếp ra (lúc nào tôi cũng rất ngoan ngoăn), hắn lật đi lật lại xem xét kĩ lưỡng, rồi như chịu phép, hắn nhét vé vô một chỗ nào đó dưới áo, vừa lầm bầm, vừa rút ra một mảnh vải xếp nhỏ từ một chỗ nào đó khác.

  Mảnh vải trắng rộng đầy vết bẩn. Thằng gù mở rộng tắm vải trắng ra, giũ mạnh làm tôi phải hấp tấp nín thở. Thằng gù kéo tắm vải trắng sàn sạt ḅ lên khán đài, giăng lên trên bức tường trước mặt, làm tung bụi mịt mù, dẫu muốn thở cũng không thở được.

  Rồi hắn nhảy vọt đến chỗ để dụng cụ, ngồi bẹp xuống, rút ra gắn vô h́nh như là hắn đang lắp ráp một cái ǵ đó. Nhưng tay chân hết sức vụng về, nên không biết được đó là cái ǵ.

  -Sao cứ nh́n đâu đâu mà lại không giúp người ta.

  Giọng nói hết sức gay cấn ngược lại làm tôi cuống quít không biết phải làm sao, chỉ biết lấy lộn xộn bất cứ cái ǵ có ở đây đó, ráp lên, vặn vô. Một lát sau, một dụng cụ cong cong quẹo quẹo được lấp ra, ráng mà nói th́ có lẽ gọi được đó là một máy chiếu phim.

  -Gắn sô-kết vô đi.

  Làm theo đúng chỉ thị, th́ tất cả chuẩn bị đều xong xuôi. Bỗng một nguồn ánh sáng tập trung vô tấm vải trắng ở khán đài. Cái máy đó đă được chứng minh là một máy chiếu phim.

  Máy chiếu phim quay rồ rồ, chẳng bao lâu, h́nh ǵ không rơ, nhảy múa điên cuồng trên màn.

 

                       NGOÀI R̀A THẾ GIỚI

 

  Tựa đề bằng chữ hoa hiện ra, kế đến là phong cảnh hoang dă đă nói ở phần trước. Cái hoang dă cằn cổi lan rộng trong ḷng ngực tôi đó. Tôi ôm hai tay lên bụng v́ bị xây xẩm mặt mày như nh́n xuống đáy xoáy.

  Rồi thằng gù bắt đầu hát. Tiếng hát rời ră, âm khúc đơn điệu, với vẻ hành chánh, miễn cưỡng. Tôi nghĩ chắc đây cũng là một phần của phim, dẫu hắn không muốn cũng phải hát.

         Mầy nh́n, chắc mầy sẽ nghĩ

         Chắc chắn đây là đáy xoáy, không sai.

         Triết gia nói rằng,

         À, sao nó rộng quá,

         Rộng đến nổi không c̣n rộng nữa.

         Toán học gia lại bảo,

         Ờ hả, đây đúng là con quái vật của phương tŕnh vi phân.

         Luật gia chen vô,

         Đúng nó là bức tường của lư tưởng,

         Thôi bỏ mẹ ṭa án, đi ngủ cho rồi.

         Tội nhân ơi, hăy đi đi, đi ra ngoài ŕa thế giới.

 

         Nhưng hăy thử đi đi,

         Mầy sẽ buồn hơn Robinson Crusoe.

         Tại sao à? V́ vật không có ở đó

         Không phải chỉ là con người.

         Nhưng c̣n hơn là phải chết, nói ǵ th́ nói,

         Chúa ở đây là cái chết đă đánh mất cái chết.

         Nhưng dẫu sao cũng phải đi,

         Kẻ mang ngoài ŕa thế giới trong ngực,

         Phải đi ra ngoài ŕa thế giới.

 

  -Sao, nghe có được không.

  Bất ngờ thằng gù quay lại nói.

  -Bài hát mời đi lăng du đó. Bài nầy tôi sáng tác cả nhạc lẫn lời.

  Tôi cố đè nén cơn chóng mặt, trả lời.

  -Hay lắm.

  Nhưng thằng gù đă nói lại bằng một giọng đanh thép đầy ư xấu.

  -Không cần phải nịnh.

  Tôi thấy hổ thẹn với ḿnh nên vội đưa hướng mắt lệch sang phía màn ảnh, phim nầy hơi ḱ lạ. Màn ảnh từ năy đến giờ hầu như không có thay đổi. Nếu không có tiếng rồ rồ nhức tai của máy chiếu phim, có lẽ tôi đă tin chắc đó là bóng đèn ảo tưởng. Nhưng dẫu sao đi nữa, tôi cố chịu đựng, tôi vừa nghe bài hát của thằng gù đây, chắc chắn sau đó sẽ có cái ǵ khác xảy ra, năm phút, mười phút, rốt cuộc tôi không thể chờ đợi được nữa đúng như qui tắc của đường biểu diễn t́nh cảm trong tâm lư học.

  Tuy sợ rằng chắc ḿnh sẽ bị la rầy, nhưng tôi không thể cản trở tiếng nói của tôi được nữa, tôi hỏi với giọng nhỏ nhẹ.

  -Sao kỳ quá vậy, chắc bị hư à?

  Thằng gù không một chút lay động.

  -Cám ơn anh đă tử tế, nhưng, …

  Rồi hắn gằn giọng.

  -Không có ǵ tức hơn là bị một người không biết chó ǵ cả chỉ bảo.

  Tôi đă quyết trong ḷng nhất định không nói ǵ nữa. Nhưng, năm phút, mười phút lại trôi qua, cứ nh́n măi vô cái màn không một chút thay đổi, tôi không thể im miệng được.

  -Cái màn nầy đến chừng nào mới hết.

  Thằng gù trả lời như chẳng có chuyện ǵ khác lạ.

  -Theo nguyên tắc nó sẽ kéo dài ba mươi phút nữa từ khi bị hỏi như vừa rồi.

  Như bị đánh ngă gục, tôi kḥm lưng, vừa cố nén miệng ngáp, vừa nh́n xuống góc chân, tôi chợt thấy một con chuột to lớn đang ḅ lên như sắp cắn mũi giày. Tôi nhảy tung lên. Khi nhảy, tôi để ư sao cái nhảy tung nầy lạ quá. Không phải do ư chí của tôi, đôi giày của tôi tự nó nhảy.

  Nhưng tôi không có đủ thời giờ để t́m ṭi chuyện nầy. Tôi lo ngại không biết thằng gù sẽ phản ứng ra sao với tiếng động quá lớn nầy. Nhưng thằng gù hầu như hoàn toàn không để ư.

  Tôi chợt nghĩ đây là một phát hiện thích thú. Có lẽ thằng gù nầy là một kỹ thuật gia lí tưởng, chỉ theo đuổi những ǵ về kỹ thuật. Cho nên tôi vội làm thử một vài thí nghiệm. Tôi cố ư đánh gót giày cộc cộc để thử xem phản ứng của nó. Đúng là không có phản ứng. Kế đó tôi thử bước vài ba bước. Tôi bỗng đâm ra mạnh dạn đi lảo rảo chung quanh, cố lấy lại cảm giác phê phán như muốn nói rằng không phải tao có nhiệm vụ phải xem phim nầy. Nhưng cái cảm giác đó đă không đến được. Cuối cùng rồi cũng chẳng biết làm sao, tôi cứ nh́n vô phong cảnh trong màn ảnh như mất hồn.

  -Ba mươi phút qua rồi.

  Thằng gù nói như vừa được giải thoát, tôi cũng nhẹ nhơm ra. Tiếng máy dừng lại, ánh sáng không luồn qua phim, sáng tươi trên màn ảnh.

  Không thấy thằng gù đâu, th́ ra nó đă ḅ lên khán đài rồi. Thằng gù đứng giữa khán đài cho nên máy chiếu phim có được cơ hội đóng vai đèn rọi. Thằng gù quay mặt sang hướng khác có lẽ v́ bị chói mắt, nói với giọng mất hồn.

  -Giờ diễn thuyết.

  Hắn nh́n tôi trừng trừng, nói với vẻ ghen ghét.

  -Vỗ tay … anh kia, vỗ tay lên.

  Bất đắc dĩ, tôi phải vỗ tay cho nên tôi cảm thấy hết sức ḱ dị.

  -Nhiều hơn nữa, nhiều hơn nữa.

  Thằng gù nói như ra lịnh. Tôi tự mắc cỡ với chính ḿnh, vỗ đi vỗ lại những vỗ tay điên cuồng đó, tôi bắt đầu hiểu được lư do tại sao tôi phải vỗ tay. Theo những tràng vỗ tay, lưng của thằng gù lần lần thẳng ra, lớn dần lên.

  Chỉ cần chậm tay lại là thằng gù đă hoảng hốt nói.

  -Không được, không được ngưng.

  “Dẫu mầy có nói như vậy, tao mà muốn ngưng lại th́ lúc nào lại chẳng được.”

  Tôi nói như vậy ở trong ḷng, nhưng ngược lại tôi cảm thấy khoan dung ra, nhớ đến dáng điệu của thằng gù khi nó nói “ba mươi phút qua rồi”. Tôi nghĩ “thằng gù nó hành động như vậy không phải v́ nó thích” nên tôi tiếp tục vỗ tay với vẻ tự nhiên hơn lúc trước.

  Thằng gù vươn vai lớn lên.

  -Thôi được rồi.

  Vừa nói câu nói trên, lưng gù biến mất và thằng gù nay đă trở thành một người đàn ông to lớn đường đường, cao trên hai thước, giọng nói cũng thành lớn ra, vang động.

  Thằng gù vừa được lớn ra đó, bắt đầu nói chuyện.

  -Chào tất cả quí vị. Thể theo lời yêu cầu của quí vị, tôi xin dành một khoảng thờI gian để nói lên ư kiến của tôi, liên quan đến chỗ ngoài ŕa thế giớI. Tất cả quí vị đều đă thưởng thức phim có ư nghĩa sâu đậm liên quan đến chỗ ngoài ŕa thế giới. Nhưng tôi có hănh diện lớn lao và có tự tin nói dứt khoát được rằng quí vị sẽ nhận được lời chỉ dạy sâu xa hơn từ chuyện tôi sẽ kể.

  Như để xóa bỏ h́nh ảnh gù lưng lúc trước, anh ta chắp tay ra phía sau, ưỡn ngực ra hơn độ cần thiết, nói tiếp.

  -Thế nầy, trước kia xa lắm, nói như vậy để chỉ cái thời xưa lúc mà quí vị chưa có tồn tại trong thế giới nầy. Lúc mà người ta nghĩ rằng trái đất là một tấm ván bằng phẳng được bốn con voi trắng nâng lên … ngoài ŕa thế giới đương nhiên được giải thích là những vùng xung quanh có mật độ khuếch tán cực độ. Nhưng ngày nay, trái đất là h́nh cầu kia mà, cho nên như tất cả quí vị đều biết mọi chuyện hoàn toàn thay đổi. Điều nầy có nghĩa là khái niệm về ngoài ŕa thế giới cũng vậy, trái lại đă lộ ra một tướng mạo hoàn toàn ngược lại với ư nghĩa của tiếng đó. Trái đất đă thành tṛn nên ngoài ŕa thế giới cũng đă bị dồn lại từ bốn phương tám hướng, để cuối cùng co lại, hầu như thành ra một điểm. Quí vị có hiểu không? Nói chính xác rơ rệt ra, ngoài ŕa thế giới, đối với những ai nghĩ đến nó, th́ nay nó đă biến thành một vật gần gũi. Nói một cách khác, đối với quí vị, những gian pḥng của chính quí vị là ngoài ŕa thế giới, và vách tường chính là đường chân trời hạn định nó. Ngày nay những kẻ lăng du theo kiểu Columbus không dùng thuyền cũng v́ lư do đó. Kẻ lăng du theo đúng kiểu ngày nay, châu mắt nh́n vô tường, và nên khởi hành từ pḥng ḿnh.

  Nó ngậm miệng lại, và làm một dáng điệu ǵ đó. Nhưng từ phía nầy không thấy được. V́ trong lúc diễn thuyết, mỗi lần nói là một lần nó ưỡn ngực ra, sau cùng mặt nó đă dấu mất ở phía sau ngực. Không cần phải nói, đúng đây là chuyện hết sức nhảm nhí. Nhưng tôi làm lơ chẳng để ư. Tôi hết sức mừng rỡ. Chẳng qua đúng lúc tôi đang ở trong trạng thái buồn bă v́ nghĩ rằng đă đến lúc ḿnh phải đi ra ngoài ŕa thế giới, theo như lời thằng nộm trong cửa sổ trưng bày nói, th́ lại có chuyện cho rằng ngoài ŕa thế giới chính là pḥng của ḿnh.

  Thằng gù lại nói tiếp.

  -Nhưng, ở đây có một điều cần phải chú ư. Đó là, v́ trái đất h́nh cầu cho nên ở đây tôi cần phải nói thêm một tính chất quan trọng của ngoài ŕa thế giới. Đó là khái niệm về hai cực … chắc quí vị đă hiểu. Sự liên hệ giữa bắc cực và nam cực là một tỉ dụ. Có nghĩa là, quí vị không thể tránh được cách suy nghĩ rằng ngoài ŕa thế giới tự nhiên cũng sẽ phải thống nhất theo biện chứng pháp hai cực. Nói một cách cụ thể, pḥng của quí vị cùng với sự phát hiện ra chỗ đối cực với nó, đó mới chính là điều kiện đủ để thật sự trở thành chỗ ngoài ŕa của thế giới. Ở đây chúng tôi xin tóm tắt ư nghĩa triết học như sau. Đó là, kẻ lăng du đến chỗ ngoài ŕa thế giới, không phải chỉ là kẻ ra khỏi thế giới nầy, mà đồng thời c̣n là sứ giả mang một trách nhiệm trọng đại, nối liền hai cực của nó …hoặc đó là một sứ giả lấy ḿnh làm thông điệp gởi đến cho ḿnh!

  Dồn sức vào câu nói, ngoài ra lại c̣n cố cong lưng nên cuối cùng thân của thằng gù so với lúc ban đầu đă uốn cong ra phía sau rất nhiều đến nỗi đầu như muốn chấm xuống đất như người diễn tṛ. Nếu có tiếng để diễn tả th́ chắc có lẽ phải gọi đó là “gù bụng”.

  Thằng gù bụng với giọng căng hơn, nói.

  -Sau hết tôi xin nói một cách cụ thể về cách khởi hành. Mặc dầu có một đặc chất mới gọi là lưỡng cực thêm vào, nhưng việc khởi hành để đi ra ngoài ŕa thế giới cũng vẫn bắt đầu từ việc nh́n châu mắt vào vách tường, không có ǵ thay đổi, và kẻ lăng du phải t́m con đường đó trong vách tường … xin tất cả quí vị lưu ư đến điểm nầy, và mong quí vị coi đó như là cách khởi hành chắc chắn nhất. Bằng những chuyện đă nói trước, tôi xin dứt lời ở đây.

  Thay v́ cúi đầu, hắn lại ưỡn ngực ra thêm cho nên thằng gù bụng cuối cùng đă cuốn lại giống như bánh ḿ cuốn.

  Thằng bánh ḿ cuốn lăn tṛn ra mép khán đài.

  -Máy chiếu, bắt đầu, cảnh gian pḥng.

  Hắn cao giọng hét, cánh tay thọt ra từ giữa thân ḿnh chỉ lên màn ảnh, ô ḱa máy chiếu phim tự nó bắt đầu quay và trên màn ảnh hiện ra cảnh một gian pḥng.

  Bỗng nhiên tôi nghĩ không phải, trật rồi. Nhưng nghĩ lại th́ không có ǵ trật cả, chỉ có điều là gian pḥng đó là pḥng của tôi. Từ trước đến nay bằng kinh nghiệm tôi cứ măi tin rằng những gian pḥng hiện lên màn ảnh nhất định không phải là pḥng của tôi cho nên tôi đă nghĩ lầm như vậy.

  Thằng bánh ḿ cuốn bắt đầu bài thơ sau bằng một giọng thê thảm.

 

     Nếu mầy cứ bảo đây không phải là pḥng của mầy,

     Tao sẽ ăn viết ch́ màu, chết cũng chẳng sao.

     Một lô viết ch́ màu một trăm hai mươi yên

     Lô viết ch́ với giấy chứng chỉ cần ăn một nửa cũng là chắc chắn,

     Ăn một lần hết, chết cũng chẳng sao.

 

     Nếu mầy cứ bảo đây không phải là pḥng của mầy,

     Tao sẽ đâm một ngàn cọng xương cá vô họng chết cũng chẳng sao

     Một con một trăm yên, ba con cá mè đen

     Những cặn bả sau khi mèo liếm đă

     Nuốt một lần hết, chết cũng chẳng sao.

 

     Nhưng chắc chắn đây là pḥng của mầy cho nên,

     Tao không cần phải ăn viết ch́ màu.

     Tao không cần phải nuốt xương cá mè đen.

     Tao đă lời được bốn trăm hai mươi yên

     Nhưng không phải v́ vậy mà mầy bị lỗ.

 

     Nhưng tại sao, đây chắc chắn là pḥng của mầy kia mà

     Tao nhất định không phải v́ muốn lấy bốn trăm hai mươi yên

     Có lẽ mầy sẽ nghĩ sao kỳ lạ vậy

     Nghĩ kỷ ra có lẽ là không phải

     Tao nhất định không phải làm ơn đâu.

 

  Thằng bánh ḿ cuốn trong lúc đọc cũng vẫn không ngừng uốn cong ḿnh, nó lần lần trở thành một cục tṛn to không biết là cái ǵ nữa, các bộ phận của thân thể len lơi với nhau, cuối cùng biến mất. Lúc nói câu cuối cùng, th́ chỉ c̣n có tiếng nói mà thôi.

  Dĩ nhiên đây là lần đầu tiên tôi biết được một trạng thái như thế là có thật, nhưng tôi cũng chẳng ngạc nhiên lắm. Ngược lại tôi c̣n nghĩ rằng đó là chuyện đương nhiên phải xảy ra đối với kẻ đă đọc một bài thơ vô nghĩa như thế đó.

  H́nh của pḥng tôi chiếu trên màn ảnh, giống như trường hợp của cảnh đồng hoang ở phần trước, đứng yên một chỗ, không một chút biến đổi, chỉ tiếp tục kéo dài uể oải. Tôi bỗng dưng cảm thấy uể oải chịu hết nổi, nên phải cúi người xuống.

  Tiếng nói, đă trở thành tiếng nói mất rồi, bắt đầu nói như kiểu người phát thanh.

  -Thưa quí vị, buổi diễn thuyết và chiếu phim được quí vị hết ḷng thưởng thức suốt đêm, sắp đến chỗ hấp dẫn nhất. Bằng sự xuất hiện bất ngờ của người đóng vai chính trong phim, buổi tŕnh diễn tối nay sẽ chấm dứt.

  Rồi tiếng nói bỗng đổi sang giọng trong họng bảo.

  -Anh kia, vô pḥng nhanh đi.

  Tôi sẽ hiện lên màn ảnh? Đúng là chuyện hơi th́nh ĺnh nên tôi chú ư, nh́n lại màn ảnh một lần nữa. Nhưng măi không thấy hiện, khoảng ba mươi giây trôi qua, tiếng nói chỉ c̣n là giọng nói, trở nên cộc cằn.

  -Anh kia, đừng có làm như bị mất hồn nhen! Nếu có muốn khởi hành th́ phải đàng hoàng ra chứ. Máy chiếu phim đă mệt mỏi chờ đợi đó nhen. Chỗ mà ngườI đóng vai chính cần phải giữ là phải giữ. Không th́ làm sao phim hết được.

  Điệu nói tuy mạnh nhưng giọng nói lại rất yếu đuối, có lẽ đây không phải là chuyện dễ dàng đối với sự tồn tại chỉ c̣n là một giọng nói, với kiểu nầy chẳng bao lâu, chắc giọng nói cũng sẽ mất đi. Tiếng nói chỉ c̣n là giọng nói càng nói càng cuống quít lên.

  -Anh kia, tôi xin van anh nhanh lên, máy chiếu phim nó đợi ḱa. Tôi đă cắt nghĩa tử tế tường tận, anh tích cực hơn một chút nữa không được sao. Nè, nè, tại sao lại không trả lời. Chuyện anh đó, làm ra vẻ chẳng để ư, cứ cúi lên cúi xuống ở đó, làm ǵ vậy.

  Hắn chân thật thúc giục tôi dữ dội, như kêu gọi tôi lên. Tôi hồi hộp bất an, bất chợt tôi đứng dậy, nhưng lại nghĩ làm như thế nầy là làm nhục đối phương cho nên tôi lại ngồi xuống.

  -Trời, anh đứng lên ngồi xuống, muốn làm nhục tôi sao?

  -Tôi hả?”

  -Ừ, anh chớ ai nữa.

  Tôi đứng dậy, đầu óc hoàn toàn hỗn loạn. Nghĩ sao đi nữa chuyện vô màn ảnh là chuyện tôi không thể có tự tin được, nhưng tôi đă leo lên khán đài như bị ai đó kéo đi (xin lỗi đă lại đi lập lại nhưng phải nói là tôi hết sức ngoan ngoăn).

  Bóng tôi uốn éo to lớn đầy màn ảnh. Càng lại gần màn ảnh bóng càng nhỏ ra, nhưng lại rơ rệt đến độ dễ sợ, đă áp đảo tôi. Dẫu không bị như vậy đi nữa, tôi đă không biết phải làm sao hơn, chân tôi đă bồn chồn chùn bước. (Dẫu ngoan như thế nào đi nữa, tôi cũng không thể chống lại được những phản tỉnh có tính cách khoa học). Tôi biết chuyện người đàn ông làm mất bóng ḿnh, nhưng chưa có nghe được chuyện có người trở thành cái bóng.

  Bất chợt, tôi nghe thấy tiếng chân của ai đó ở hai bên khán đài như muốn làm cho người ta nghe. Tụi đàn ông to lớn đồng phục màu lục, không biết từ đâu hiện ra. Không chờ tôi đứng lên được, hai tên từ bên phải và bên trái đă ập vào tôi, dùng hết sức ḿnh đẩy tống lưng tôi. Tôi đă nhào đầu vô màn ảnh.

 

  Rồi tôi, ---- không phải là tôi nữa, bây giờ phải gọi là hắn mới đúng ---- xuyên qua màn ảnh, xen vô khung ảnh, ngă vô pḥng. Ở sau lưng màn ảnh, quay lại th́ thấy ở đó có một bức tường có cửa sổ ở bên cạnh đường, mặt trăng với mồ hôi máu đang lung linh leo lên giữa bầu trời.

  Có phải hắn đương nằm mộng không? Hay là hắn đă thật sự trở thành cái bóng mất rồi? Từ một công xưởng xa xa có tiếng c̣i báo động vừa mới vang lên đă dừng lại, không gian như méo mó khó coi. Con chó con hoảng sợ kêu ăng ẳng càng làm vặn vẹo không gian méo mó. Hắn bị liên lụy trong cái vặn vẹo đó nên hắn lật đật đứng dậy. Hắn cử động thân thể, đưa hai tay sờ thử, biết được thịt xương vẫn như cũ.

  Có tiếng xe lửa vận tải chạy. Tiếng động giữa đêm. Bên trong ṭa nhà, tất cả yên lặng như bị ch́m trong nước.

  Hắn nh́n mọi phía trong pḥng. Rồi bằng một xúc động mănh liệt bất ngờ “Có bức tường đây!”. Hắn chợt rớm lệ, đây cũng là điều bất ngờ. “ Có bức tường đây!”. Hắn nhỏ giọng lập lại một lần nữa, bức tường trước mắt giống như sương mù mờ mịt lan rộng ra trong ngực hắn. Hắn chăm chăm nh́n bức tường.

  Hắn tiếp tục chăm chăm nh́n bức tường không chán. Trong công việc, chuyên môn của hắn là nh́n tường, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nh́n bức tường như thế nầy. Bức tường đứng trước mặt hắn như để an ủi hắn bằng bề rộng vô hạn của ḿnh.

  Tường, hắn nghĩ đó là công tŕnh của những người xưa. Hắn lại nghĩ “tường” là bào thai của tinh thần thực chứng và tinh thần hoài nghi. Nghĩ thế, hắn dùng mắt và môi hát ra bài hát như sau.

             Bức tường ơi,

             Ta sẽ khen công tŕnh ngươi vĩ đại

             Để sinh người, mi đă được người sinh

             Để được sinh, mi cũng đă phải sinh

             Mi giải phóng con ngườI từ tạo vật

             Ta gọi mi

             Giả thuyết của chúng sinh.

 

                  

 

  Đột nhiên bức tường biến mất. Từ vật chất nó mất đi để thành vật biến chất. Hắn nháy mắt mấy lần mong bức tường trở lại. Bức tường đă trở lại. Nhưng nó đă biến ra dáng âm u. Bức tường coi như ph́nh ra ẩm ướt. Một gương mặt khác, gương mặt giống như giấy chậm, thấm hút đời sống của những người đă sống thời trước. Bất ngờ hắn thấy có một con tinh ủ rũ đứng ngăn giữa hắn và bức tường. Bức tường không c̣n là vật an ủi nữa mà là một áp lực nặng nề không chịu nỗi. Nó không c̣n là bức tường để bảo vệ tự do cho con người, nhưng là một bức tường để áp bức, được cất dài ra từ nhà tù.

  Bức tường nói.

  -Tao là nhà tù, là thành quách. Việc tao được phát đạt mạnh nhất, là trách nhiệm của mầy.

  Dẫu thế hắn vẫn không thể lệch mắt ra khỏi bức tường. Ngược lại như bị sự âm u của bức tường làm say mê, hắn cứ nh́n chăm chăm sâu hơn. Giống như kẻ lăng du càng đi càng thấy say mê chân trời. Như đường chân trời cứ liên tục len lỏi vô mắt kẻ lăng du, cuối cùng chân trời như mọc lên trong mắt, không biết lúc nào bức tường bắt đầu bị hút vô thân hắn.

  -Tao sẽ hồi sinh trong thân mầy, để thành sỏi đá không bị một ai gọi đến.

  Vừa nói thế, bức tường lần lần trở nên trong suốt ra, rồi biến mất.

  Hắn vẫn tiếp tục theo dấu bức tường … hắn nh́n đường chân trời xa thẳm. Chung quanh tối dần ra, mặt trăng xanh trắng đă rớt vô chỗ lơm của thiên đỉnh. Hắn ôm đầu gối ngồi trên đồi cát.

  Hắn xuống đồi cát đi về hướng chân trời, vừa đi vừa cảm thấy khoan khoái với sức chống đối của cát ẩm. Chẳng bao lâu, không c̣n thấy đồi cát nữa. Hắn đă không dừng chân, đi thêm một chút nữa, hắn thấy có một vật ǵ đó lay động lớn lên lần lần trong ánh trăng.

  Lại gần th́ ra có một vật đang vỡ đất ngóc đầu lên. Hắn nghĩ chắc đây là cây đậu đang nở mầm nên ngồi xuống bên cạnh. Chẳng bao lâu mầm nở, vật nở mầm không phải là thực vật mà là một cái hộp to h́nh chữ nhật. Nhưng nh́n kĩ lại th́ đó không phải là cái hộp mà là một bức tường.

  Như bị đẩy lên bằng áp lực của mặt đất, hoặc bị hút lên v́ xung quanh là hư không, bức tường trưởng thành đợt đợt.

  Chẳng bao lâu, bức tường là một trục tung duy nhất, cao ngất trời như một cái tháp trong đồng hoang bao la.

  Đi ra sau lưng tường, thấy có một cửa lớn sơn đen. Mở cửa ra, có bậc thang bằng đá dẫn đến một pḥng dưới đất có ánh sáng mờ mờ lơ lửng.

  Có tiếng cười vui thích, có âm nhạc, có mùi thơm trái cây như sinh vật ḅ từ dưới lên. Hắn đă đi xuống như bị ai mời.

  Trước pḥng lại có một cánh cửa, vừa sờ tay vô ổ khóa, cửa đă tự động mở ra. Chắc ai đó đă mở cửa giùm v́ biết hắn đến. Nhưng kỳ lạ thật, bên trong không có ai cả.

  Có một pḥng rượu nhỏ. Trên tường có treo h́nh nhân vật, h́nh ráp phải trái, phân nửa cô đánh máy Y.ko, phân nửa con nộm Y.ko. Một bên có vẻ buồn bă, một bên mỉm cười vui thích. Phía trước có máy hát để bàn, âm nhạc từ đó nghe ra. Đĩa đang hát.

          Lúc vui, lúc buồn.

          Tôi đều cười.

          Cảm thương, tôi không thích

          Nhảy múa lên đi.

          ….

  Đứng trước quầy, từ kệ phía trước có một vật lấp lánh lẹ làng nhắm vô hắn bay ra. Hắn hốt hoảng rụt ḿnh, vật lấp lánh đó đến sát trước mặt hắn dừng ngay lại, đi thẳng xuống đậu lên trên quầy. Một cái ly. Lại có b́nh rượu bay đến như đuổi theo liền sau đó. Vừa đến trên ly, b́nh nghiêng ra đổ đầy ly. Trên b́nh có chữ viết “nước mắt cắc kè”.

  Hắn kề miệng nhưng không thể nào uống được. Nh́n quanh, hắn thấy có một tờ rơi ở trên tường đối diện với h́nh của Y.ko.

 

                     Tốc báo của ṭa án (Hiệu số 6)

  0 giờ sáng, hiện tại, theo báo cáo của quan canh giữ cảnh sát tư, bị cáo cuối cùng đă quyết định trốn ra ngoài ŕa thế giới. Với mục đích đó, bị cáo đă hút mất bức tường pḥng. V́ thế có một bức tường được sinh ra trong đồng hoang không người bị bị cáo hút mất trước đó, và h́nh như bức tường đó đang trưởng thành vượt bực. Dư luận có lờI yêu cầu cần lập ra một phái đoàn điều tra khoa học, bỏ một bên việc bị cáo có tội hay không có tội, để điều tra bức tường trưởng thành đó. Luật gia đại biểu cho phía ṭa án có lời biện bạch như sau “v́ bị cáo đă làm mất tên ḿnh cho nên không được áp dụng luật bảo hộ nhân quyền, ṭa án không có lí do ǵ phản đối việc lập phái đoàn điều tra”.

 

  Đọc đi đọc lại ba lần hết th́ có tiếng chuông reo vang đến nhức đầu, từ phía khán đài vọng ra. Tiếng điện thoại đó. Không có ai nhấc máy nên hắn đă đưa tay ra. Đặt đầu máy nghe lên tai, kẻ ở đầu giây bất ngờ gọi hắn. Như kẻ đó đă biết trước rằng hắn sẽ nhấc điện thoại.

  -A lô, đọc tốc báo của toà án, hiệu số 6 rồi phải không? Tôi là giáo sư Urban đây, người được chọn làm phó trưởng “đoàn điều tra bức tường trưởng thành” do bác sĩ “đen thui” lập ra đó. Tôi là một urbanist (người theo chủ nghĩa thiết kế đô thị), môn đồ của Colbuger đây. Bức tường lớn dần, bức tường có sinh mệnh. Ối chao, sao mà thơ văn hiện đại ǵ mùi quá. Lại c̣n hùng vĩ trong cái đồng hoang không có người sống, ở ngoài ŕa thế giới, giấc mộng lí tưởng của những urbanist như chúng tôi! Khoái không chịu được. Giọng của tôi run phải không? A lô, a lô, ờ đúng vậy, cảm kích lắm. Thật mà nói, tôi tàn nhẫn lắm đấy. Không phải là khoe, dẫu sao đi nữa tôi cũng là giáo sư của trường đại học khoa học chính xác đấy. Ờ đây đây nè, hà hà hà, run đó phải không? Thật ra phải nói đây là cái cảm động vượt qua cả đạo đức đó, hoàn toàn vượt qua đó. Ờ, a lô, a lô, đoàn điều tra của ḿnh, măi mới được những nơi có liên quan đồng ư, cho nên tôi mong được lên đường ngay bây giờ đấy. Vă lại phía anh h́nh như cũng không có ǵ trở ngại, thật đúng là một đoàn điều tra có nhiều may mắn đấy. Không, không có chi, chỉ mong anh được vui ḷng thôi. Tôi sẽ không để anh chờ lâu đâu. Xin hẹn anh sau nhen.

  “Chin” một tiếng, đầu máy như bị buông rơi để cắt dây nói. Tuy không cần phải đáp lại điều ǵ nhưng v́ quá ưu phiền nên hắn đă quên đặt máy nghe xuống.

  -Nghĩ làm chi, nè, để ống nghe xuống đi chứ. Nhảy múa lên để quên đi.

  Y.ko, phân nửa cô đánh máy phân nửa con nộm, đứng sát sau lưng hắn.

  -À, tụi bây đấy à… làm tao giật ḿnh. Tao cứ tưởng là h́nh vẽ chân dung người ta đấy.

  -Thôi đừng láo chớ. Lúc năy cứ nh́n cḥng chọc người ta. Lại gọi là tụi bây nữa. Ḱ lạ. Tôi, một người kia mà.

  Ờ đúng rồi, có nói như vậy th́ mới biết là không biết lúc nào, nửa h́nh cô đánh máy biến mất, toàn thể đă biến ra con nộm Y.ko.

  -Nè, nhảy múa với tôi đi, anh.

  -Không, tôi có điều muốn hỏi cô một chút. Ra ngồi ngoài ghế kia với tôi đi.

  -Hả, ngồi ghế hả? Ở đâu cũng đầy nhóc hết kia mà.

  -Đâu, đâu có, trống trơn đấy chứ.

  -Vầy mà anh gọi là trống hả? Anh, không ngờ lại thích khôi hài như thế. Ừ, nói vậy mới nhớ ra. Anh, người vịt ở sở thú đó, phải không?

  Hắn cố nuốt giận, không trả lời thẳng câu hỏi.

  -Trống trơn đấy. Nh́n thế nào đi nữa cũng chỉ thấy trống trơn kia mà.

  -Anh tự kiêu cứ cho ḿnh là đúng, không kể đến ư kiến người khác. Đầy nhóc đấy.

  Hắn hơi hoảng với thái độ cứng đầu đó, nghĩ rằng khó mà lấy cách nghĩ của con người để làm tiêu chuẩn cho cách nghĩ của con nộm, nên đă nói.

  -Ờ, thật ra là đầy nhóc đấy. Tôi sai rồi.

  -Ờ, dĩ nhiên. Ư kiến giống nhau mừng quá. Tôi ghét chuyện t́nh cảm lắm.

  -Tại sao? Tôi là người t́nh cảm à …?

  -V́ ngườI t́nh cảm là những người không có ghế mà cũng nghĩ là có ghế phải không?

  -Không.

  Vừa mở miệng, hắn lật đật nói lại.

  -Ừ, đúng rồi. Tôi, có chuyện muốn hỏi cô …

  -Vậy hả.

  Con nộm nghiêng cái cổ nhỏ nói tiếp.

  -Nhưng tôi không biết đâu. Tôi không sành chơi tṛ câu đố lắm đâu.

  -Nhưng, tôi chưa hỏi kia mà. Vă lại không phải là câu đố đâu. Một điều chắc chắn là cô biết.

  -Tưởng là chuyện nghĩa lư nên nói là không biết, nhưng nếu là câu đố, coi vậy chớ sành lắm chứ.

  Hắn nghĩ có hỏi đi đáp lại cũng vô ích nên nói thẳng.

  -Y.ko ở đâu? Cô biết phải không?

  -Hả. Tôi … Y.ko đây.

  -Không, không phải cô. Cho đến lúc năy, phân nửa trái của cô, một Y.ko khác …

  Bất ngờ con nộm Y.ko mà hắn đang nh́n trước mắt, có gương mặt bướng bỉnh lạ thường.

  -Hỏi cái ǵ ḱ vậy. Tại sao lại hỏi chuyện đó …

  -Tại sao? V́ Y.ko là người yêu của tôi. Một người duy nhất tôi có thể yêu được. Tôi muốn gặp cô ấy một lần trước khi tôi ra đi.

  -Thật sao. Nếu thật th́ chắc là tôi không cần phải trả lời.

  -Tại sao?

  -Ḱ quá. Lần nầy anh lại hỏi là tại sao hả. Biết làm chi anh.

  Con nộm Y.ko cúi gầm xuống với vẻ hết sức thất vọng. Thất vọng lớn đến nỗi mặt cô như muốn rớt ra khỏi thân ḿnh. Bất chợt hắn ch́a tay ra dưới mặt cô, trong tay đó con nộm Y.ko đă biến ra Y.ko thật.

  -À, em, Y.ko … không ngờ Y.ko đấy à. Tôi sao lẩn thẩn quá.

  Vui mừng quá, hắn như muốn ôm lấy Y.ko, nhưng Y.ko đẩy nhẹ hắn ra, vươn vai hít thở thật sâu, mở to cặp mắt buồn bă, chăm chú nh́n hắn, rồi chầm chậm lắc đầu. Đối với hắn, đây là thái độ cự tuyệt mạnh mẽ hơn cả ngàn câu nói. Hắn như lần lần biến mất ở mỗi một cái lắc đầu. Nhưng thực tế đợi măi hắn cũng không biến mất, nên hắn đă chạy ra phía cửa v́ không chịu được nữa.

  -Đứng lại.

  Tiếng la gắt gao, nhưng không phải là tiếng của Y.ko. Một đốc tờ đen thui hổn hển chạy vô từ một cánh cửa khác với cửa hắn vừa muốn đi ra.

  -Cậu kia, không nên vội vă.

  Ông ta lấy tay phải nắm lại con dao giải phẩu to lớn ở phía nách trái, vừa thở hổn hển, vừa sửa lại giọng nói.

  -Phái đoàn điều tra bức tường trưởng thành đă đến. Từ bây giờ cuộc điều tra bắt đầu. Tôi là ngườI lănh đạo phái đoàn nầy.

  Ông ta cúi đầu hết sức trịnh trọng đến độ ai thấy cũng không thể nào không đáp lễ lại, rồi quay lại nói.

  -Lần lượt vô đi.

  Kế đó một người đàn ông hai tay mang một viên đá mài dao to lớn, với vẻ hết sức cẩn thận, đi vô …

  -Ba!

  Bất ngờ hắn gào lên. Đúng là ba hắn, không sai. Nhưng ba hắn trừng mắt nh́n hắn với gương mặt khủng khiếp.

  -Tao không phải là ba mầy. Đừng có lẫn lộn công tư với nhau. Ta là phó trưởng đoàn, giáo sư Urban đây, một urbanist thuần túy đây.

  Hắn thảng thốt, nhưng đốc tờ chẳng để ư ǵ, chỉ nói.

  -Vậy th́ tất cả có mặt đầy đủ rồi phải không.

  Người cha tự xưng là giáo sư Urban trả lời.

  -H́nh như vậy, nhưng để được chính xác, điểm danh đi chứ.

  Đốc tờ nói.

  -Phải rồi. Chính xác là điều quan trọng.

  Giáo sư Urban (có cần phải gọi là “ba” hay không?) lấy sổ tay ra, lớn giọng đọc lên.

  -Đốc tờ đen thui, trưởng đoàn … có mặt chứ. Giáo sư Urban, phó trưởng đoàn … À, tôi đấy, có mặt đây. Tất cả là 2 người. Không có chuyện ǵ trục trặc cả.

  -Hoàn toàn, không thể nghĩ là có chuyện trục trặc. Sự chính xác của con số thật là việc đáng được cảm tạ.

  Rồi hai người châu mặt nh́n nhau, gật đầu vài lần với thái độ thật nghiêm nghị.

  Đốc tờ nói.

  -Vậy th́, chúng ta hăy bắt đầu công việc ngay đi.

  Giáo sư Urban để viên đá mài mang theo lên trên sàn, rồi nhỗ nước miếng “bẹt bẹt” lên đó. Đốc tờ đưa tay ra khoác trên viên đá, hấp tấp la lên.

  -Ơ, sao mà dơ quá. Vừa phải thôi chứ.

  Giáo sư Urban đỏ mặt, lật đật lật ngược viên đá lại, nhỏ giọng nói đi nói lại.

  -Phải rồi! Phải rồi!

  Nh́n việc đó hắn cũng bất chợt đỏ mặt lên, nghĩ rằng ông ta không phải là ba ḿnh mà là giáo sư Urban, đở quá.

  -Vô lên.

  Đốc tờ ra tiếng kêu gọi, rồi leo lên ngồi trên viên đá mài (viên đá mài lớn đến độ đó). Lần nầy đến phiên ḿnh, đốc tờ cũng đă “bẹt-bẹt” nhổ nước miếng lên trên mặt mới của viên đá, nói.

  -Nước miếng của tôi ngược lại có tác dụng làm cho viên đá sạch ra.

  Hai người châu mặt nh́n nhau, gật đầu cười, cười rồi lại gật đầu. Giáo sư Urban đè chặt đầu viên đá, thấy vậy đốc tờ bắt đầu mài “gồn gột” con dao giải phẩu to lớn. Giáo sư Urban lớn tiếng đếm. Một, hai, ba … một trăm. Rồi lại một, hai, ba …

  Hắn ư thức rơ rệt rằng toàn thân hắn lần lần cương cứng ra ngoài ư muốn. Không, quần áo choàng và đôi giày giống như thạch cao, siết chặt thân hắn lại. Nhưng khác với lúc ở sở thú, thân thể hắn thẳng đứng nên nhờ đó đă không trở thành người vịt.

 

          

  -Vậy th́!

  Đốc tờ vừa nói th́ giáo sư Urban cũng nói theo.

  -Vậy th́!

  Hai ngườI cùng đứng dậy, đưa con dao giải phẩu vừa mới được mài sáng chói ra trước, chậm răi đến sát bên hắn với dáng điệu như đang mở đường đi trong rừng.

  Đốc tờ chỉ xuống sàn bảo.

  -Kêu cậu ta nằm xuống đây nhen.

  Giáo sư Urban nói.

  -Ừ. Kêu nằm xuống đi.

  Thế là chân hắn đă tự nhiên bước ra hướng đó, không có cách nào để chận lại. Giày dép, quần áo đă đi như thế đó nên không c̣n cách nào hơn.

  Trái với ư muốn của ḿnh, hắn đă phải nằm ngữa dưới chân của hai người đó, đốc tờ và giáo sư Urban. Chỉ việc nầy không cũng đủ làm hắn không chịu đựng được, đă vậy quần và áo choàng lại tự ư cởi ra, tuột đi. Nhưng, quần và giày nắm chặt cổ chân, áo choàng nắm cổ tay, chúng ra sức kéo thẳng trên dưới làm hắn không động đậy được. Hắn hổ thẹn tựa như toàn ư thức của ḿnh đă bị đặt trong một cái hộp kính để cho mọi người xem, nhất là khi nghĩ đến Y.ko, toàn thân hắn như bị vảy cá tưởng tượng trong đầu lần lần mọc đầy ḿnh.

  Đốc tờ cầm con dao giải phẩu, nói.

  -Tôi sẽ cắt vạch xương ngực ra ...

  Giáo sư Urban lấy ống ḍm từ túi ra, đi sau đốc tờ nói.

  -Tôi sẽ quan sát bên trong.

  -Ba!

  Hắn la hoảng, cố ngồi dậy.

  -Không được động đậy.

  Đốc tờ vừa bảo vậy th́ giáo sư Urban đưa mặt nh́n, lấy mắt ra vẻ đồng ư, nói.

  -Vậy th́!

  Con dao giải phẩu dá thẳng xuống trên lồng ngực đang được banh ra. Giáo sư Urban đặt ống ḍm lên mắt như sẵn sàng nh́n vô.

  Hắn cảm thấy như tim ḿnh như bị xoay không, kêu lên một tiếng “hiu” thật lớn, rồi ngừng lại không động đậy. Như bị một cái ǵ mời mọc, hắn đưa mắt sang bên th́ thấy ở đó có gương mặt của Y.ko. Không biết từ hồi nào, giống như lúc ban đầu, Y.ko đă trở thành nửa cô đánh máy nửa con nộm. Nửa con nộm nh́n con dao giải phẩu sắp bổ xuống với vẻ thích thú. Nửa Y.ko thật chăm chú nh́n vô mắt hắn với vẻ buồn bă, mặt đầy nước mắt.

  Một di động nhỏ của con dao giải phẩu sáng ánh lên trong mắt hắn. Hắn nhắm mắt, để những lằn nhăn nheo trên gương mặt chồng lên trên mi mắt.

  Đúng lúc đó, Y.ko đă ra giọng hát đẹp đẽ ưu sầu. Dĩ nhiên chắc chắn là từ phía nửa Y.ko thật .

 

       Trong vơ ṣ ở băi biển buồn bă

       Ngày tôi đi t́m anh

       Anh đi t́m vơ ṣ trong tôi

       … đời tôi bất hạnh.

       Đời anh bất hạnh.

 

  -À, bài hát buồn quá.

  Có tiếng thở dài nặng nề của đốc tờ. Con dao giải phẩu chưa được dá xuống. Hắn thử mở nhẹ mắt ra nh́n, thấy đốc tờ cầm con dao giải phẩu lại, để bên cạnh hông, rũ rượi với tư thế thẳng đứng nghiêm trang không nhúc nhích.

  Tiếp đến cùng một giọng, nhưng khác điệu, chắc chắn là từ con nộm Y.ko.

 

       Nhưng hăy nghe đây

       Người tôi thương đă nói.

       Không làm việc thiện th́ sẽ muốn làm việc ác.

       Cho nên trong bài hát của người vịt có

       Nói rằng con nhộng không muốn thành bướm.

       Ghê ghê gặc, gặc ghê ghê.

       Nhảy đi, người nào thích cứ nhảy.

 

  -Hi, hi, hi.

  Giáo sư Urban lên tiếng cười v́ đă không thể trấn miệng được nữa. Ông ta để ống ḍm xuống, lấy lưng bàn tay trống gạt nước mắt.

  -Hi, hi. Vui quá nhỉ. Không biết nói sao cho được.

  Đớc tờ nói như giận dỗi.

  -Không có vui chút nào hết. Đối với tôi, chuyện ǵ đâu, hoàn toàn không hiểu được.

  Giáo sư Urban vẫn cười, nói trả lại.

  -Không phải. Ngược chứ, h́, h́, bài hát trước, h́ h́, không hiểu được.

  -Không, ngược lại.

  Giáo sư Urban cũng không chịu thua.

  -Không, không có ngược.

  Đốc tờ nói.

  -Nếu vậy kêu hát lại một lần nữa xem sao.

  Giáo sư Urban cũng gật đầu.

  -Được chứ, bài hát hay nghe mấy lần cũng được.

  Đốc tờ la lên

  -Không, Tiếp theo bài trước đi.

  Giáo sư cũng la lên.

  -Bài sau, bài sau.

  Nghe vậy, cả hai phía Y.ko cùng bắt đầu hát một lượt. Nhưng một miệng h́nh như không thể nào phát ra hai âm cùng một lần, cứ thay nhau hát bài hát không có một chút ǵ liên quan với nhau cho nên không thể nào hiểu được.

 

       Của bải biển buồn hiu, hân hạnh, ờ …

       Cái hiểu lầm đáng yêu cũng, cộng, ngọc, một ngày tốt.

       Nh́n chỗ khác cần để ư ǵ, buồn kia, hừ.

       Cho, nhơng nhẽo, con, khóc, ngủ rồi.

       Tản bộ buổi sáng, yêu, mất đi.

       Đi, nhăy lên chứ, đời tôi bất hạnh.

       Ừ, nhăy lên, bất hạnh, ừ.

 

  Giáo sư Urban lớn giọng lên.

  -Không có cái ǵ hơn, thật là ngộ nghĩnh, hay quá.

  Nhưng không biết sao ông ta lại nhăn mày, không cười. Đốc tờ bảo.

  -Đúng là có cái ǵ buồn bă chảy dưới đáy.

  Cả hai chỉ mỉm cười gượng gạo với vẻ mặt có cái ǵ đó không dứt khoát được. Không có ǵ để chủ trương nữa nên cả hai cùng đưa mặt nh́n nhau rồi bỗng nhiên nói cùng một lúc.

  -Đúng là anh cũng có lư một phần nào đấy.

  Rồi cả hai cùng gật đầu, lần nầy h́nh như đốc tờ không chịu đựng được nữa, đă cười ra, giáo sư Urban gục đầu xuống, không biết nghĩ ngợi điều ǵ.

  Không biết đây là chuyện may hay là chuyện rủi.

  Trong khoảng thời gian đó, hắn lần lần lấy lại b́nh tĩnh, và nghĩ ra được phương pháp tránh cơn hiểm nghèo. Lợi dụng lúc đốc tờ vừa xong một tràng cười, hắn nhanh nhẹn nói.

  -Đốc tờ với ba … à không, giáo sư Urban, nếu mục đích của mọi người chỉ nhắm vào việc điều tra bức tường trưởng thành, th́ không cần phải làm chuyện phiền phức, tôi sẽ trực tiếp hướng dẫn đến sát cạnh bức tường trưởng thành đó. Vă lại, nếu dùng một vật nào đó như dao giải phẩu, chắc sẽ làm áp lực trong ngực tôi biến động dữ dội, và từ đó bức tường có thể sẽ bị đổ vỡ không chừng.

  Hai người châu mặt nh́n nhau, cắn môi. Đốc tờ nhẹ giọng bảo.

  -Cũng có lư một phần nào.

  Giáo sư Urban nói với giọng lớn hơn.

  -Đúng là chuyện có thể nghĩ.

  Đốc tờ ra giọng thật to nói.

  -Nếu đó là lư luận có tính khoa học, th́ dẫu là ư kiến của địch chúng ta cũng phải tiếp thu.

  Giáo sư Urban gật đầu mạnh đến độ như cổ bị găy một tiếng rắc.

  Cả hai cùng nói.

  -Vậy th́, dẫn đi đi.

  Hắn bảo những vật quanh ḿnh hắn.

  -Thôi, tụi bây, buông ra đi chứ.

  Áo choàng rằng “Làm sao đây?”, quần th́ “Cần suy nghĩ “, đôi giày th́ là “Phải suy nghĩ đấy”.

  -Để như thế nầy th́ làm sao dẫn người ta đi được.

  Thấy hắn có vẻ chần chừ, đốc tờ lấy làm nghi ngờ bảo.

  -Hả, cậu nói cái ǵ một ḿnh vậy.

  Quần hắn bảo.

  -Cần ǵ để ư, con người được gọi là kỹ thuật gia lúc nào cũng mù mờ đối với những vấn đề bản chất.

  Đôi giày nói bén.

  -Nói ǵ vậy, kỹ thuật gia không phải là bạn mà cũng không phải là địch đấy. Đừng có ra vẻ thân thiện với địch như vậy.

  Áo choàng bảo.

  -Nhưng, buông cho nó ra, đâu có sao phải không?

  Đôi giày bảo.

  -Có lẽ như vậy. Thôi tụi ḿnh nhậu với nhau ở đây đi.

  Quần hắn bảo

  -Khoái quá, Y.ko của chúng ḿnh cũng có mặt kia mà.

  Chúng cùng nhau nói.

  -Thôi, tụi ḿnh hăy mở một hội đồng đánh giá năng lực dụ dỗ của nhau ở đây đi, điều mà ḿnh muốn làm từ trước.

  Những vật quanh ḿnh hắn buông hắn ra một lượt, tất cả đều chạy về phía sân khấu. Hắn được tự do đứng dậy. Nhưng chân không, phân nửa lại lơa thể, lại ở trước mắt của Y.ko và đám đốc tờ. Ư thức điều nầy, hắn không có sức để tranh đấu với những vật quanh ḿnh hắn.

  Đốc tờ chọt tay hắn bảo

  -Thôi, chỉ đường nhanh lên chứ.

  Giáo sư Urban, lấy tay nhéo cổ hắn bảo.

  -Đi đâu đây?

  -Cánh cửa đó. Ra ngoài cửa, leo thang lên, sẽ gặp ngay bức tường.

  Y.ko gọi theo với giọng buồn bă.

  -Thôi đi đi nhen anh.

  Hắn quay lại, trong lúc mắt hắn chưa gặp được Y.ko, th́ đă có tiếng.

  -Nhanh lên.

  Hắn bị tống ra khỏi cửa, và đó đă là cái nh́n từ giă cuối cùng.

 

  -Vậy, đi về hướng nào đây.

  -Hả, đây là đâu vậy.

  Dẫu bị hỏi bao nhiêu, hắn chỉ biết thẩn thờ, không c̣n cách nào khác. Cầu thang thả xuống lúc năy đă biến mất, chúng nó khi vừa ra khỏi cửa, đột nhiên đă ở trong pḥng hắn.

  -Lạ thật. Cầu thang không biết đi đâu mất rồi …?. Không thể nào hiểu được.

  Đốc tờ quạu ra nói.

  -Tụi tao mới là những thằng không hiểu.

  Giáo sư Urban hổn hển nói.

  -Cả đoàn điều tra bị gạt trót lót.

  Đốc tờ la hoảng lên.

  -Trời ơi, bỏ quên đá mài dao với con dao giải phẩu mất rồi.

  Giáo sư Urban nói như muốn khóc.

  -Không mở cửa ra được nữa.

  Đốc tờ đan tay bứt tóc trên đầu.

  -Làm sao bây giờ.

  Giáo sư Urban ngồi chống gối, lẳng lặng úp mặt vô tay.

  -Có tính khoa học … chính xác … bằng lư luận …

  Hai ngườI lẩm bẩm những danh từ đó trong một thời gian khá lâu.

  Bỗng nhiên giáo sư Urban bật người lên.

  -Biết rồi!

  Đốc tờ nh́n vô mặt giáo sư với vẻ hơi lo.

  -Ǵ vậy. Khám phá ra cái ǵ đó rồi hả?

  Giáo sư Urban chấp tay nói.

  -Khám phá, khám phá!

  Đốc tờ hởn hở hỏi.

  -Vậy, khám phá được cái ǵ vậy?

  Giáo sư nhăn mặt ra cười, bảo.

  -Như vầy nè. Nghe nhen. Bây giờ một lối duy nhất của chúng ta là phải t́m ra phương pháp. Đúng không?

  -Phương pháp.

  -Ừ, đúng rồi, phương pháp!

  Chợt hai ngườI cùng nh́n nhau. Cùng một lượt, vẻ tươi cười trên mặt của hai người biến mất. Đốc tờ nhỏ nhẹ.

  -Nhưng, phương pháp nào?

  Giáo sư Urban không nói một lời chỉ úp mặt trong ḷng tay. Im lặng kéo dài trong một thời gian.

  Đốc tờ vang hai tay ra, ngó lên trời.

  -Lần nầy chắc được.

  Giáo sư Urban sởn gáy đứng lên. Đốc tờ la lên.

  -Ôi, chỉ có thể cầu ơn thần thánh. Chúa Giê-su ơi!

  Giáo sư Urban lật đật lấy tay bịt tai lại.

  -Đốc tờ, thôi đi. Bộ điên lên rồi sao. Kẻ theo chủ nghĩa duy vật lại đi cầu thần thánh, nghe mà đau ḷng hết sức.

  Đốc tờ sửa giọng lại, nói.

  -Không, Urban, nghe tôi kể đă, chắc chắn anh cũng sẽ cùng một ḷng với tôi. Giới hạn của khoa học, ở đó có một thế giới tín ngưỡng không có mâu thuẫn.

  -Đốc tờ!

  -Ờ, nghe tôi nói đi, được không? Ở đây phương pháp của tụi ḿnh đă được thần thánh chỉ bảo. Có biết không, một câu nói trong thánh thư …là lạc đà chui qua lỗ kim dễ hơn nhà giàu đi lên thiên đàng. Ừ, vậy đó, chắc hiểu rồi phải không?

  -Ờ, cũng có thể hiểu mà cũng có thể là chưa hiểu …

  -Sao mà ngu quá vậy. Ở đây câu nầy là bằng chứng cho thấy rằng lạc đà có thể chui qua một cái lỗ nhỏ như là lỗ kim thật dễ dàng.

  -Phải rồi. Đúng như vậy. Nếu dễ hơn là nhà giàu đi lên thiên đàng, th́ chắc chắn không có chuyện ǵ dễ bằng chuyện đó.

  -Đúng, Urban có khác. Một sự thật ḿnh nhớ ra được ở đây là bị cáo, nghĩa là vật thí nghiệm của chúng ta, đă lấy trộm lạc đà. Sự thật là hắn đă muốn hút con lạc đà từ mắt hắn.

  Giáo sư Urban than thở.

  -Ừ, nói sao đây, nói sao đây, thần thánh ơi…đốc tờ, tôi cũng, à, giới hạn của khoa học.

  Hai người ôm vai nhau một lúc lâu, rồi cùng dựa đầu vào ngực nhau, có lẽ đă khóc nức nở v́ cảm động.

  Đốc tờ ngẩng mặt lên.

  -Vậy th́!

  Giáo sư Urban buông tay xuống.

  -Vậy th́, đem lạc đà đến đây nhanh đi.

  -Ừ, làm ngay chớ.

  -Bằng điện thoại cầm tay?

  -Ừ, bằng điện thoại cầm tay.

  Hai người đưa con mắt c̣n đầy lệ nh́n nhau, gật đầu thật sâu, cười với vẻ vô cùng hạnh phúc.

  Urban lấy điện thoại cầm tay nhỏ từ túi ra.

  -A lô, a lô, sở thú quốc gia đấy à? A lô, a lô, đây là “đoàn điều tra bức tường trưởng thành” đây. A lô, a lô, ừ. Vừa rồi, ngay bây giờ nhen một con lạc đà, ừ, đúng rồi, một con, ngay bây giờ, ngay bây giờ, đây, ờ, đúng rồi. Trong một giây, à, xin lỗi đă làm phiền nhen. Vâng, cám ơn. Xin nhờ làm dùm nhen. Vâng, vâng … chào nhen, reng …

  Hầu như cùng với lúc điện thoại vừa cắt, có tiếng gơ cửa, vừa mở cửa ra, một con lạc đà hỉnh mặt vô, khịt mũi với vẻ thích thú khi thấy được hắn.

  Đốc tờ nói.

  -Hà. Đến rồi à. Đúng là điện thoại cầm tay có khác.

  Giáo sư Urban nói.

  -Chắc đến đây một ḿnh hả? H́nh như vậy. Đúng là lạc đà của sở thú quốc gia có khác.

  Hắn bất ngờ mở miệng.

  -Không phải vậy. Chắc chắn nó đă ngửi thấy mùi đồng hoang ở trong tôi đó.

  Đốc tờ nói.

  -Ồn! Đồ thí nghiệm phải câm miệng th́ mới đúng lễ.

  Giáo sư Urban thêm vô.

  -Thằng trần truồng lại dám mở miệng khôn ngoan như vậy được sao.

  -Thôi, nhanh lên.

  -Ừ, phải rồi.

  -Vậy, anh trước đi …

  -Không, mời anh trước.

  -Vậy th́ đánh tù t́ đi.

  -Ừ, đánh tù t́ nhen.

  Hai người giậm chân với khí thế mạnh mẽ.

  -À, chơi xảo đấy.

  -Xảo cái ǵ, Urban!

  -Đây, đây nè, vậy th́ đánh lại một lần nữa.

  -Một, hai …

  -À, đốc tờ, cuối cùng tôi đă bị anh để cho thắng rồi.

  -Nói bậy ḱa, thua cũng không phải là dễ đâu.

  -Có nghĩa là?

  -Người thua phải lấy kính lúp và bằng điện thoại cầm tay tuần tự báo cáo với học hội từ đầu đến cuối mỗi một hành động của người thắng làm.

  -Trời, sao hèn quá vậy. Đó là vai tṛ của người thắng đấy chớ”.

  “Thôi, làm ǵ phải cần khiêm tốn như vậy. Tôi đóng vai trừ bị là được rồi.

  -Làm ǵ có chuyện đó. Chính tôi mới là trừ bị đấy chớ.

  -Ơn của thần thánh đúng là ở anh đấy …

  Thấy vậy, hắn không chịu được nữa, nên mở miệng.

  -Vậy th́ đánh tù t́ lại đi.

 

               

 

  Cả hai cùng la lên.

  -Ồn! Vậy th́, đốc tờ, ai thắng lần nầy sẽ …

  -Ngồi trên lạc đà mà đi”.

  -Được rồi.

  Rốt cuộc giáo sư Urban phải ngồi trên lạc đà, với vẻ giận dỗi lầm bầm, vừa run rẩy leo lên lạc đà.

  -Bảo hiểm sinh mạng v.v…

  -Nằm xuống, để cho lạc đà dễ đi vô.

  Theo lời đốc tờ bảo, hắn nằm xuống sàn. Giáo sư Urban đă cùng với lạc đà, càng nh́n càng biến nhỏ ra.

  -Đúng rồi, đúng theo lời của thần thánh, hết sức là dễ dàng.

  Không chờ đốc tờ hết lời, lạc đà đă len vào mắt hắn.

  Đốc tờ vội vàng lấy kính lúp và với kính phản xạ mang trên đầu, nh́n vô mắt hắn, tay khác cầm điện thoại đặt lên miệng, bắt đầu trực tiếp phát thanh về cuộc thám hiểm của Urban.

  -Tuyệt diệu hơn cả Tartalin, giáo sư Urban tinh nhuệ của phái đoàn điều tra bức tường trưởng thành của chúng ta, ra roi lạc đà hai bướu, bây giờ đang bước một bước đầu tiên trên đường đi ra ngoài ŕa thế giới. Xa dần, xa dần, giáo sư đang hướng về bức tường trưởng thành. Đôi lúc quay lại với gương mặt xanh lè … không, nhất định không phải v́ sợ một cái ǵ. V́ hồi hộp. Một hồi hộp vĩ đại. Với đôi vai rộng chừng 300 micron, không, không phải để h́nh dung độ nhỏ. Một cách tương đối, xin nghĩ rằng đây hết sức là đường đường. À, giáo sư Urban sắp đến một con sông lớn. Người tục gọi là con sông nước mắt đấy. Về y học đó là chỗ nối dài từ tuyến nước mắt. Đây là con sông chia cắt vùng ngoài ŕa thế giới. Ạ, nước trào ra, lụt à! Ơi nầy, cậu kia, không được, không được khóc. Không, không nên phát thanh, đây là lời nói cho đồ thí nghiệm đấy. Cậu kia, lạc đà với giáo sư Urban bị hụt chân chết mất đó. Ơi, đă bảo là không có khóc … À, giáo sư Urban sẽ …, đây là phần phát thanh. Giáo sư Urban chạy một hơi để tránh sóng lớn đang ào tới. Phải, trái, không, bất cứ chỗ nào, chạy nhanh với vẻ hùng tráng … à, h́nh như đă định được hướng. Chạy nhanh, vẫn chạy nhanh, có cái ǵ hiện ra ở phía trước, hiện ra rồi. Mục tiêu để giáo sư Urban chạy nhanh nhưng … à, biết rồi. Con thuyền tứ giác, thuyền vuông, có cờ phất phới. Có chữ viết … ǵ đây, thuyền của Nô-ê! Có ai đó đứng lên. Xác ướp. Nghĩa là đứng trên thuyền vuông. Ai đó, dĩ nhiên là xác ướp của Nô-ê. Nô-ê hướng về phía Urban vẫy tay. À, không, không phải gọi. Bảo là không được đến. Nô-ê ra dấu tay rằng con thuyền nầy mục nát, vă lại chỉ chở được một số người nhất định. Thằng Nô-ê mất dạy! Nhưng nh́n đây, giáo sư Urban của ta! Dẫu có bị Nô-ê từ chối như thế nào đi nữa, giáo sư Urban đă cùng với lạc đà nhảy lên thuyền, cả hai. Nô-ê lấy tay găi ngực ra vẻ tuyệt vọng. Đáng kiếp cho mầy. À, con thuyền vuông vỡ bể. Vỡ bể. Hứ, đồ thuyền mục. Đồ cũ đến độ những tay chèo đă thành xác ướp. Hầu như bị mục nát. Ồ, sóng to ập … sau đó, mặt nước xoáy nổi đen … thuyền vuông mất, lạc đà cũng mất … giáo sư Urban của chúng ta đâu … Nô-ê, mặc kệ hắn có chết cũng không sao, nhưng, à, giáo sư Urban đồng chí của chúng ta … người tự ḿnh xung phong làm công việc khó khăn nầy … à hiện ra đây. Đang lội qua những cuộn nước, sống chết không biết. Đang lội. Urban ráng lên! Trận lụt Nô-ê mới, không có thuyền vuông có thoát khỏi không. Ồ, chính đây là chỗ quyết định thắng bại của người theo chủ nghĩa duy vật. Một thử thách vĩ đại. Thánh thần ơi …không, diễu một chút thôi. À, nhớ ra rồi, phải nhờ ơn cầu nguyện. Ơi nầy, cậu kia, không phải là phần phát thanh nhen. Nầy, cái mũi, cái mũi, lấy khăn nầy cắn mũi đi. Ừ, nhanh lên. (Ắc x́!). Tiếng của vật thí nghiệm đang cắn mũi. Kết quả … khả quan, à giáo sư Urban của chúng ta an toàn vô sự. Cùng với nước mũi, trong cái khăn mù soa nầy … pḥng dần lên, đứng dậy trong nước nhớt ở khăn mù soa. Mặt mày xanh xao, nước nhớt phủ đầy thân, tay vừa gạt nước mũi, giáo sư Urban bây giờ đứng trước mặt tôi, đă trở lại độ lớn của một người lớn. À, may mắn không tưởng tượng được. Vậy, ở đây, tôi xin chấm dứt phát thanh báo cáo lần nầy. Xin hết.

  Giáo sư Urban thở phào nhẹ nhơm, nh́n gương mặt xanh xao như người chết của giáo sư, mặt của đốc tờ cũng lần lần xanh ra. Hai người im lặng, đưa mặt nh́n nhau măi. Đốc tờ gật đầu, giáo sư Urban cũng gật đầu trở lại. Đốc tờ nói “ừ”, giáo sư cũng nói “ừ” lại.

  Đốc tờ hỏi.

  -Nghĩ sao?

  Giáo sư Urban nghiêng đầu nhắm mắt lại nói.

  -Ừ.

  Bỗng nhiên hai người như cùng hẹn trước, mở miệng ra.

  -Tôi …

  Cả hai giật ḿnh, cùng ngậm miệng.

  Thời gian trôi qua, hai người lại cùng nói một lượt.

  -Mệt quá anh ơi.

  Rồi hai người như được giải thoát với câu nói nầy, cả hai cùng hấp tấp đến độ không biết bên nào, ai đă nói cái ǵ.

  -Nguy quá.

  -Một âm mưu xấu xa.

  -Giới hạn của khoa học.

  -Của thần thánh, của thần thánh …

  -Vô ư nghĩa.

  -Tiền bồi thường lạc đà.

  -Bảo hiểm sinh mệnh.

  -Bức tường trưởng thành.

  -Không thể công nhận được.

  -Bỏ đi.

  -Ừ, đi về cho rồi.

  -Về nhà ḿnh.

  -Về nhà ḿnh.

  Hai người cùng khoanh tay, ra đi không ngoảnh lại.

  Chỉ có một người bị bỏ sót lại, hắn đẩy cùi chỏ cố nâng thân h́nh mệt mỏi của hắn lên. Toàn thân, không biết phải h́nh dung như thế nào, có một cảm giác cứng nhắc kỳ lạ. Cảm giác như có cái ǵ, một vật cứng từ trong thân căng ra.

  Hắn biết ngay chắc v́ bức tường đang trưởng thành ở đồng hoang trong ngực hắn. Bức tường lớn lên, đầy thân thể, chắc chắn như vậy.

  Hắn nghểnh cổ, soi ḿnh vào kính cửa sổ. H́nh dáng con người không c̣n nữa, tay chân, đầu cổ ở tứ phía chung quanh một tấm ván dầy cuội h́nh tứ giác.

  Rồi tay chân, đầu cổ cũng bị giăng ra như da thỏ được giăng trên ván, sau cùng, toàn thân hắn đă biến h́nh thành đúng là một bức tường.

 

                                       *

 

  Đồng hoang đến tận chân trời.

  Trong đó, tôi là một bức tường lặng lẽ trưởng thành không bao giờ dứt.

 

                            Dịch từ bản “Kabe – S. Karuma shi no hanzai”

                             trong “Shinchô bunkô” phát hành năm 1969.

 

                                  Kuala Lumpur tháng 5 2004

                                         Lê ngọc Thảo


Phần 1  -  Phần 2   -   Phần 3  -   Phần 4