NHỮNG CON CỪU NGƯỜI

(Ningen no hitsuji)

Tác giả: Oe Kenzaburo

  Lời giới thiệu:

 Tác giả, Oe Kenzaburo sinh năm 1935 ở tỉnh Ehime, đảo Shikoku, Nhật bản. Trong lúc c̣n theo học khoa “Văn chương Pháp” ở đại học Tokyo, ông bắt đầu nghiệp văn với tác phẩm “Sự ngạo mạn của người chết” (Shisha no Ogori) (năm 1957).  Ng̣i bút của ông chịu ảnh hưởng sâu sắc của chủ nghĩa hiện sinh. Năm 1958, với tác phẩm “Nuôi thú” (Shiiku) ông nhận giải thưởng Akutagawa, một giải thưởng danh giá ở Nhật bản. Năm 1963, việc sinh người con đầu ḷng mang bịnh bại năo cùng với chuyến đi thăm Hiroshima, vùng đất bị đánh bom nguyên tử, đă làm thay đổi đường lối viết văn và nhân sinh quan của Oe. Ông bắt đầu viết những tác phẩm khích lệ kẻ yếu mạnh dạn đương đầu với những khó khăn trong cuộc sống. Ông cũng có những tác phẩm chủ trương con người có thể tự cứu rỗi và hồi sinh thông qua việc t́m về với thiên nhiên và bảo vệ môi trường sinh thái. Năm 1994, ông là nhà văn Nhật bản thứ 2 (sau Kawabata Yasunari) nhận giải thưởng Nobel về văn chương.

  “Những con cừu người” tŕnh bày dưới đây được dịch từ bản tiếng Nhật “Ningen no hitsuji” viết vào năm 1958, ấn hành trong cùng một tập với những tác phẩm “Sự ngạo mạn của người chết” và “Nuôi thú” do Shincho bunko xuất bản.

  

  Sương đêm chạm nhẹ vào má và trái tai, tựa như những hạt phấn cứng, khi tôi đứng trên con đường tráng nhựa vào một đêm khuya đầu mùa đông. Đút cuốn sách văn phạm Pháp ngữ sơ đẳng dành để đi kèm trẻ vào túi áo choàng, tôi c̣m lưng trong cái lạnh, chờ xe buưt cuối đêm đi ngoại ô đong đưa tiến dần đến giống như con tàu trong sương mù.

  Cô phụ xe có ở sau gáy cổ chắc nịch một mụt nhọt ra vẻ con gái, có màu hồng xinh xinh trông giống như bộ phận sinh dục của con thỏ. Cô ta chỉ một ghế trống ở góc sau xe cho tôi ngồi. Trên đường đi đến đó, tôi loạng choạng đạp phải vạt áo mưa ḷng tḥng của một người đàn ông trẻ tuổi có dáng như một ông giáo, đang lật trên đùi một chồng giấy đáp án của học sinh tiểu học. Tôi mệt nhoài, lại buồn ngủ nên khó giữ thăng bằng cho cơ thể. Tôi rụt rè cúi đầu, đi đến hàng ghế phía sau, ngồi xuống một chỗ trống hẹp giữa một bọn lính ngoại quốc say rượu trên đường về trại ở ngoại ô. Đùi tôi hay chạm vào cái đít mập cứng của một thằng lính ngoại quốc. Khi làn da mặt của tôi được dịu ra trong bầu không khí ấm áp đầy hơi nước trong xe buưt, một cảm giác thư dăn nhè nhẹ, mệt nhọc lẫn vào người tôi. Tôi ngáp nhẹ, nước mắt chảy trắng ra giống như mồ hôi của bọ dừa.

  Bọn lính ngoại quốc say rượu, ồn ào vui vẻ, ép tôi vào trong góc ghế. Bọn nó c̣n trẻ, hầu hết đều có trán thấp, mắt to ướt át giống như mắt ḅ. Một tên lính có cái cổ to béo đỏ ḷm, thắt ngang cổ ḿnh một cái áo màu vàng nâu, để một người đàn bà nhỏ, mặt to, ngồi trên đùi ḿnh. V́ bị bọn lính c̣n lại reo ḥ thôi thúc nên y đă cố sức th́ thào vào cái lỗ tai sần sùi giống như đầu cây bị cắt của người đàn bà.

  Người đàn bà cũng đang say có vẻ như muốn tránh cái môi mọng nước của tên lính, nên cứ chùng vai, đưa đầu tránh qua né lại. Thấy vậy, bọn lính cười ầm lên như nổi máu điên. Khách người Nhật trên xe, ngồi trên băng ghế dài dọc theo hai bên cửa sổ, đưa mắt sang hướng khác như chẳng để ư ǵ đến sự ồn ào của bọn lính. Người đàn bà ngồi trên đùi tên lính ngoại quốc h́nh như đă căi lộn với hắn ta từ trước. Tôi dựa lưng vào băng ghế cứng, gục đầu xuống để tránh không đụng vào cái cửa sổ lộng kính. Khi xe buưt bắt đầu chạy, cái lạnh lại lẳng lặng thấm vào không khí trong xe. Tôi chậm răi khép ḿnh trong thế giới của ḿnh.

  Bỗng có tiếng cười chói tai vang lên, người đàn bà rời khỏi đùi tên lính, đứng dậy chửi xối xả vào mặt bọn lính, ả ngă ḿnh dựa vào vai tôi. Ả ép cái thân mềm nhăo lên người tôi, rồi gào lên bằng tiếng Nhật.

  -Tao người Ấ Đông đó nghe, coi chừng nhen, mầy muốn ǵ, hả. Buông tao ra. Đừng dở giọng coi thường tao.

  Tên lính ngoại quốc để người đàn bà ngồi trên đùi khi năy , dang hai cái đùi dài bây giờ đă trở thành trống không, ra hai bên như con khỉ, phải nói rằng anh ta bối rối ra mặt và chỉ biết nh́n tôi với người đàn bà.

  -Đồ trâu ḅ. Mầy giở tṛ ǵ với tao ở trước mặt mọi người đây hả?

  Người đàn bà nhướng cổ, tức khí la ó lên v́ bọn lính ngoại quốc cứ im miệng.

  -Làm cái ǵ ở cổ người ta vậy. Dơ dáy quá chừng.

  Cô phụ xe chỉ phùng má đưa mắt sang hướng khác.

  Người đàn bà không dứt kêu la ầm ỉ.

  -Thân thể của bọn mầy lông lá xồm xoàm tới lưng, thấy mà ghê. Tao chỉ muốn ngủ với cậu bé nầy đây nè.

  Những hành khách người Nhật ngồi ở phía trước, như anh thanh niên mặc áo khoác ngoài bằng da, người đàn ông tráng niên dáng phu cầu đường, những người nhân viên đi làm về đưa mắt nh́n tôi và người đàn bà. Tôi co người lại, cố gởi nụ cười nhè nhẹ yếu đuối, nụ cười của một nạn nhân đến ông giáo mặc áo mưa có cổ áo dựng đứng. Thế nhưng ông giáo nh́n trả lại tôi bằng cặp mắt đầy trách móc. Tôi lại c̣n để ư thấy bọn lính ngoại quốc cũng bắt đầu tập trung chú ư đến tôi, chứ không phải đến người đàn bà. Thân tôi nóng lên v́ lúng túng và mắc cỡ.

  -Nè, tao muốn ngủ với cậu bé nầy đây nè.

  Tôi định đứng dậy để tránh thân thể của người đàn bà, nhưng cánh tay lạnh lẽo, khô khan của ả cứ bám vào vai tôi không chịu buông ra. Đă vậy ả c̣n nhăn cái hàm răng vàng khè của ḿnh ra vừa la làng vừa làm văng những bọt nước dăi nhỏ hôi mùi rượu lên đầy mặt tôi.

  -Tụi bây, có muốn th́ cứ ôm đít ḅ mà làm đi, tao chỉ muốn làm với cậu nầy thôi. Coi đây nè.

  Tôi nhấc người lên, khi tôi vung tay để thoát khỏi cánh tay người đàn bà, chiếc xe buưt nghiêng mạnh qua một bên, làm tôi chỉ có đủ thời gian đưa tay nắm lấy cái thanh ngang ở cửa sổ lộng kính để giữ cho thân ḿnh khỏi ngă. V́ thế, với tư thế vịn vào vai tôi, người đàn bà đă bị quay ngang, ả hét lên rồi té ngửa xuống sàn, hai cái chân ốm, ngắn dăy dụa trên không. Tôi thấy ở trên ṿng thắt vớ, cái đùi phồng lên một cách lạ thường đă nổi da gà và đổi màu thành xám đen v́ lạnh, nhưng tôi không làm ǵ được. Đúng là giống như một con gà trụi lông ướt át, bất chợt nằm quằn quại trên cái bàn bằng gạch bông trong tiệm thịt.

  Một tên lính ngoại quốc nhanh nhẹn đứng lên đỡ ả dậy. Tên lính ấy vừa đưa tay đỡ vai ả vừa lườm mắt nh́n tôi. Mặt mày ả bỗng trở nên xanh lét, ả thở hổn hển, môi mím chặt, cứng nhắc trong hơi lạnh. Tôi muốn ngơ lời xin lỗi nhưng v́ bị bọn lính ngoại quốc nh́n lườm lườm nên tiếng xin lỗi dán dính trong cổ họng không ra được. Tôi lắc đầu, cố đặt ḿnh lên ghế. Cánh tay gân guốc của tên lính ngoại quốc chụp lấy vai tôi, kéo tôi lên. Tôi ưỡn ngửa người ra th́ thấy con mắt màu nâu của tên lính, v́ giận dữ và say rượu, bùng lên những tia sáng lấp lánh như một cụm pháo bông nhỏ.

  Tên lính la lên ǵ đó. Nhưng tôi không thể nào hiểu được những tiếng quát tháo ào ạt, ầm ỉ xen đầy tiếng nghiến răng nầy. Tên lính im miệng trong chốc lát. Hắn liếc mắt nh́n tôi rồi lại quát lên với vẻ hung hăn hơn trước.

  Tôi hết sức kinh hoảng, mắt tôi cứ chăm chăm nh́n vào lớp da đột ngột phồng lên trên cổ họng và cái cổ gân guốc đưa tới đưa lui của tên lính. Lời hắn nói , tôi không hiểu được một chữ.

  Tên lính ngoại quốc chộp lấy ngực tôi, hắn vừa đẩy tới đẩy lui vừa quát tháo. Tôi đau điếng v́ bị cổ áo đồng phục sinh viên siết chặt nhưng tôi ráng chịu đựng. Tôi không thể gỡ cái cánh tay lông lá rậm rạp và cứng nhắc màu vàng kim của tên lính ra khỏi ngực. Tôi ngửa ḿnh lúc la lúc lắc. Tên lính vừa phun những hạt nước dăi nhỏ lên đầy mặt tôi vừa tiếp tục quát tháo như điên. Bỗng tôi bị hắn đẩy tung ra, đầu tôi đụng vào mặt kính cửa sổ, tôi té xuống cái ghế phía sau. Với trạng thái đó, thân h́nh tôi co lại giống như một con thú nhỏ.

  Tên lính ngoại quốc lớn giọng quát tháo giống như ra lịnh, rồi tiếng lào xào bỗng nhanh chóng trở nên im ĺm, chỉ có tiếng động cơ đang chạy tràn ngập bầu không khí chung quanh. Trong tư thế bị té tôi đă ngoặc cổ quay đầu lại và thấy một thằng lính c̣n trẻ măng đang cầm chặt trong tay phải một con dao sáng choang. Tôi uể oải ngồi dậy đưa mặt sang hướng thằng lính đang lăm lăm vũ khí ở bên hông. Người đàn bà với vẻ mặt gầy g̣ kinh hoàng đang đứng bên cạnh hắn. Những người khách Nhật và những thằng lính khác tất cả nh́n bọn tôi mà không có một lời nào.

  Tên lính ngoại quốc ngắt từng vần chậm răi lập lại câu nói, nhưng tôi chỉ nghe được tiếng mạch máu đập bùng bùng bên trong lỗ tai. Tôi lắc đầu. Tên lính gay gắt ra, hắn phát lại từng âm thật rơ ràng đến độ cứng nhắc, khi tôi hiểu nghĩa của câu nói, ruột gan phèo phổi của tôi như bị lộn nhào v́ nỗi sợ hăi quá đột ngột. Quay lưng lại! Quay lưng lại! Nhưng phải làm sao đây, tôi đă nghe theo mệnh lệnh của tên lính quay lưng lại. Gió thổi sương mù xoáy tṛn ở bên kia cửa sổ lộng kính phía sau, giống như con trốt trên đường phi cơ bay. Tên lính lại quát lên bằng một giọng thật rơ rệt, nhưng tôi không thể hiểu được ư nghĩa của câu nói. Khi tên lính lớn tiếng lập lại bằng tiếng lóng đầy vẻ thô lỗ của hắn, bọn lính ngoại quốc quanh tôi cười ầm lên, mănh liệt như phát cuồng.

  Tôi ngoắc cần cổ ra phía sau nh́n tên lính và người đàn bà. Ả ta bắt đầu lấy lại vẻ mặt tươi tắn, lẳng lơ. Sau đó tên lính bắt đầu khoa chân múa tay ra vẻ nạt nộ, hắn hét lên giống như một đứa con nít bị cuốn hút trong cái hứng đột ngột của ḿnh. Tôi sửng sốt v́ thấy ḷng sợ hăi nhạt dần đi, nhưng cái hứng của tên lính ngoại quốc đă không truyền nhiễm đến tôi. Tôi chậm răi lắc đầu đưa mặt sang hướng khác. Chắc hắn chỉ đùa với tôi thôi. Tôi không biết phải làm sao, nhưng ít nhất chắc không có chuyện ǵ nguy hiểm đâu. Vừa nghĩ tôi vừa nh́n đám mây trôi bên kia cửa sổ lộng kính. Tôi chỉ cần đứng y như vầy là được, chắc bọn chúng sẽ để cho tôi được tự do.

  Nhưng cái tay gân guốc của tên lính đă nắm chặt lấy vai tôi, hắn nắm rồi lột áo choàng của tôi ra như lột da một con thú. Sau đó, một vài thằng lính ngoại quốc khác vừa cười khúc khích vừa lấy tay đè lên thân tôi. Tôi không làm ǵ được. Bọn nó tháo dây nịt tôi ra, hùng hổ tuột quần ngoài và quần lót của tôi xuống. Tôi dang hai đầu gối ra phía ngoài để đỡ cái quần tuột, hai cổ tay tôi bị kéo ra hai bên, cổ tôi bị một cánh tay mạnh mẽ đè xuống. Tôi kḥm lưng giống như một con thú bốn chân, đưa đít ra trần truồng trong tiếng la ó ầm ĩ của bọn lính ngoại quốc. Tôi rũ rượi v́ quá xấu hổ. Tôi vùng vẫy nhưng v́ cổ và cổ tay bị đè chặt, hơn nữa cái quần lại vướng víu ở hai chân nên tôi không động đậy được.

  Đít tôi lạnh. Tôi cảm thấy cái đít của tôi bị đưa ra trước mắt tên lính ngoại quốc, nổi da gà, từ từ trở nên xám xanh. Một miếng sắt cứng đụng nhẹ trên xương cụt nên mỗi khi xe buưt dao động, cái đau đớn v́ co quắp lan rộng ra khắp lưng tôi. Nh́n cái vẻ mặt của thằng lính trẻ tôi biết hắn đang ấn lưng dao vào xương cụt của tôi.

  Tôi bị đè cong quặp, tôi thấy bộ phận sinh dục của chính ḿnh lạnh cóng ngay trước trán. Sau một hồi lúng túng, hổ thẹn cháy bùng lên ngập đầy thân tôi. Tôi tức giận, cơn giận bứt rứt khó nén, nổi lên như lúc c̣n là con nít. Nhưng mỗi lần tôi vùng vẫy t́m cách ra khỏi cánh tay của tên lính, đít tôi chỉ run rẫy giựt giựt.

  Tên lính đột nhiên bắt đầu hát. Sau đó tai tôi bỗng nhiên nghe thấy có tiếng cười khúc khích của những người hành khách Nhật ở phía bên kia tiếng x́ xào của bọn lính. Tôi bị đè bẹp, không gượng lên được. Khi áp lực ở sau ót và ở cổ tay dăn ra, tôi mất cả khí lực để dựng người lên. Nước mắt nhớt nhát chảy từng chút hai bên mũi tôi.

  Bọn lính ca đi ca lại một bài ca đơn giản giống như đồng dao. Bọn chúng vừa cười vừa đập b́nh bịch vô đít tôi giống như đánh nhịp. Cái đít đó bắt đầu mất cảm giác v́ quá lạnh.

  -Bắn cừu. Đùng đùng. Bắn cừu.

  Bọn chúng say sưa, hát đi hát lại bài hát bằng thổ ngữ ngoại quốc.

  -Bắn cừu. Đùng đùng. Bắn cừu.

  Thằng lính cầm con dao đi lên phía trước xe buưt. Một vài thằng lính khác đi theo ủng hộ. Khách Nhật trên xe phập pḥng lo sợ, bọn lính ngoại quốc quát tháo lên. Trong khoảng thời gian khá lâu, bọn chúng ra oai tiếp tục quát tháo giống như cảnh sát, bắt mọi người xếp hàng. Mặc dầu đang khum lưng nhưng tôi vẫn biết được việc chúng nó đang làm. Khi tôi bị nắm ở phía sau ót, buộc  phải quay mặt ra phía trước, bọn cừu đă khum lưng, tuột quần lột trần cái đít ra, xếp thành hàng ở hành lang giữa xe buưt, hai chân dang rộng ra cố gh́m để khỏi ngă khi xe buưt lắc lư. Tôi là con cừu ở sau đuôi bọn họ. Bọn lính ngoại quốc lớn tiếng say sưa ca hát.

  -Bắn cừu. Đùng đùng. Bắn cừu.

  Rồi mỗI lần xe buưt lắc lư, mặt tôi đụng phải cái đít cứng ngắc v́ trời lạnh của anh nhân viên, cái đít gầy g̣ có nhiều vết tàn nhang nâu sẫm. Bỗng xe buưt quẹo sang trái rồi dừng lại. Tôi nhủi đầu vào bắp chân của anh nhân viên có bắp thịt cứng nhắc đang gồng ḿnh ở chỗ thắt vớ.

  Có tiếng hấp tấp mở cửa xe, cô bé phụ xe vừa lớn giọng thét lên lanh lảnh như tiếng con nít, vừa phóng chân ra ngoài trốn mất đi trong sương mù đêm tối. Tôi vẫn khum ḿnh nghe tiếng thét trẻ con chói tai xa dần đi. Không có ai đuổi theo.

  -Nè. Thôi đi chớ!

  Ả t́nh nhân của tên lính ngoại quốc đặt tay lên lưng tôi nói nho nhỏ với tôi.

  Tôi đưa mắt nh́n lên gương mặt dửng dưng của ả rồi lắc đầu giống như con chó, sau đó tôi tiếp tục cúi đầu xuống cùng một tư thế với đàn cừu ở phía trước. Ả lớn giọng hợp xướng với bọn lính ngoại quốc như chẳng đếm xỉa ǵ đến những chuyện đang xảy ra.

  -Bắn cừu. Đùng đùng. Bắn cừu.

  Chẳng bao lâu, ông tài xế cũng lột găng tay ra, với gương mặt chán chường kéo quần xuống đưa cái đít tṛn trĩnh mập mạp của ông ta ra.

  Có nhiều xe ô tô đă vượt qua xe buưt chúng tôi. Cũng có những người đàn ông đi xe đạp cố đưa mắt thử nh́n vào bên trong cửa sổ lộng kính khép kín trong sương mù. Đây chẳng qua chỉ là một đêm khuya b́nh thường vào mùa đông. Chỉ có một điều khác là bọn tôi đă để lộ cái đít trần truồng ra trong bầu không khí lạnh lẽo. Bọn tôi đă giữ nguyên tư thế đó trong một thờI gian thật là dài. Rồi bỗng như đă ca hát mệt mỏi, bọn lính ngoại quốc dẫn người đàn bà cùng nhau xuống xe buưt. Giống như dông tố để lại những thân cây nghiêng ngă trụi lá, bọn tôi, bọn người đă lột quần đưa đít ra, đă bị bỏ lại. Bọn tôi chậm răi duỗi người thẳng ra. Tất cả đă gồng ḿnh chịu đựng đau nhức ở lưng và hông. Bọn tôi đă là những con cừu trong một thời gian dài như thế đó.

  Tôi vừa kéo quần lên thắt lại sợi dây nịt, vừa chăm chú nh́n cái áo choàng cũ của tôi nằm trên sàn xe giống như một con thú nhỏ ḿnh đầy bùn đất. Tôi chầm chậm nhặt chiếc áo choàng lên phủi những chỗ dơ rồi buồn bă cúi đầu trở lại hàng ghế ở phía sau. Cái đít bị đánh đau nóng ran trong quần tôi. Tôi mệt mỏi đến độ chẳng màng đến chuyện mặc lại cái áo choàng.

  Những người bị làm thành cừu, tất cả đều chầm chậm kéo quần lên , thắt lại dây nịt rồi trở về ghế ngồi. Bọn cừu buồn bă cúi đầu, rùng ḿnh cắn cái môi xanh dờn. Và những người không bị làm thành cừu, ngược lại, vừa đưa tay lên sờ đôi má đỏ bừng của ḿnh vừa chăm chú nh́n bọn cừu. Mọi người đều im lặng.

  Anh nhân viên ngồi bên cạnh tôi phủi vết dơ dưới ống chân quần. Những ngón tay run lật bật của anh ta đang sờ soạn quanh cặp kính mắt. Hầu hết bọn cừu tụ lại ngồi trên những hàng ghế ở phía sau. Bọn người ngồi ở phía trước, trong đó có ông giáo, những người không bị xúc phạm, châu những gương mặt vẫn c̣n nóng đỏ nh́n bọn tôi. Ông tài xế cùng ngồi với bọn tôi ở hàng ghế phía sau. Bọn tôi im lặng chờ đợi như vậy khá lâu. Nhưng không có chuyện ǵ xảy ra. Cô phụ xe cũng vẫn không trở lại. Bọn tôi không có chuyện ǵ để làm.

  Ông tài xế đeo găng tay trở về ghế lái xe. Khi xe chạy, phần nửa trước xe buưt đă nhộn nhịp trở lại. Bọn họ, những hành khách ở phía trước xe vừa hạ giọng x́ xào với nhau vừa nh́n bọn tôi, những kẻ bị xúc phạm. Điều làm tôi để ư nhất là đôi môi run run của ông giáo, ông đang nh́n bọn tôi với đôi mắt bỏng cháy. Tôi ngồi xuống ghế, cúi đầu xuống, khép mắt lại để tránh ánh mắt của bọn họ. Nhục nhă đă đóng cứng như đá ở dưới đáy thân tôi, nó bắt đầu để cho những mầm độc mọc lên, bất kể chỗ đó là chỗ nào.

  Ông giáo đứng dậy đi đến hàng ghế ở phía sau. Tôi vẫn gục đầu như trước. Ông giáo để thân dựa sát vào trục ngang ở cửa sổ lộng kính, rồi khum lưng xuống gợi chuyện với anh nhân viên.

  -Bọn chúng đă làm chuyện tồi tệ thật.

  Ông giáo nói với một giọng nóng bỏng v́ t́nh cảm dâng trào. Ông ta ra vẻ đường đường, đầy nhiệt t́nh, nói như đại diện cho ư kiến của những người không bị xúc phạm, những hành khách ngồi ở phía trước xe buưt.

  -Không ai có quyền làm những chuyện như vậy đối với người khác.

  Anh nhân viên vẫn cứ im miệng, cúi đầu xuống nh́n chân áo mưa của ông giáo.

  -Tôi thấy hổ thẹn v́ đă im miệng nh́n mọi việc.

  Ông giáo nói như an ủi.

  -Có đau ở đâu không?

  Cổ họng xanh xao của anh nhân viên lên xuống ừng ực. Cổ họng đó đă nói như thế nầy.

  -Không có đau ở đâu cả, chỉ có cái đít bị lột truồng th́ có sao đâu. Xin ông để cho tôi yên. Mặc kệ tôi.

  Ông giáo nói tiếp.

  -Tôi không hiểu tại sao bọn chúng lại say sưa như vậy. Không ai có thể nghĩ chuyện đùa giởn coi người Nhật như con thú là chuyện b́nh thường được.

  Từ hàng ghế ở phía trước xe buưt, một hành khách không bị xúc phạm đứng lên đến bên cạnh ông giáo, cũng với thái độ đường đường, chỏ con mắt cḥng chọc nh́n bọn tôi. Rồi, từ mọi ghế ở phía trước, những người đàn ông má ửng đỏ v́ thần kinh bị kích thích, đă đến sắp hàng, vai chen vai làm thành một đám đưa mắt nh́n xuống bọn cừu.

  Một ông khách hỏi.

  -Chuyện như vầy có thường xảy ra trên xe buưt nầy không?

  Ông giáo đáp.

  -Báo chí không có đăng nên không biết rơ. Nhưng có lẽ đây không phải là lần đầu tiên đâu. Tụi nó có vẻ quen tay lắm.

  Người đàn ông mang đôi giày chắc nịch ra dáng phu cầu đường, nghiêm trang nói với vẻ đầy bực dọc.

  -Tỉ dụ ḿnh có lật váy mụ đàn bà lên nên bị tụi nó đối xử như thế th́ cũng có thể hiểu được. Đằng nầy tụi nó tuột quần đàn ông, không biết tụi nó muốn làm ǵ?

  -Cái bọn đáng ghét.

  Người đàn ông dáng như phu cầu đường tiếp lời.

  -Chuyện như thế th́ làm sao bỏ qua cho được. Nếu mọi người cứ yên lặng th́ tụi nó sẽ lờn mặt thành thói quen.

  Giống như lũ chó dồn những con thỏ đến đường cùng trong một buổi săn thỏ, mấy ông khách đứng quanh bọn tôi lên giọng nói chuyện với nhau với vẻ đầy phẩn nộ. Và bọn tôi, những con cừu ngoan ngoản cứ tiếp tục cúi đầu, ngồi im nghe bọn họ nói.

  Ông giáo lớn giọng lên như để kêu gọi bọn tôi.

  -Phải nói chuyện nầy với cảnh sát. Chắc sẽ biết được liền trại của bọn lính đó. Nếu cảnh sát không chịu ra tay, nạn nhân hợp lại kêu gọi dư luận quần chúng cũng được. Chắc chắn cho đến bây giờ, v́ nạn nhân đă im lặng khuất phục nên việc nầy đă không bị lộ. Những chuyện như thế nầy có nhiều lắm.

  Những hành khách không phải là nạn nhân đứng xung quanh ông giáo x́ xào lên tiếng tán thành. Nhưng bọn tôi vẫn ngồi im lặng, cúi đầu v́ hổ thẹn.

  -Đi tŕnh cảnh sát đi. Tôi xin làm người chứng.

  Ông giáo đưa bàn tay lên vai anh nhân viên, nói với giọng mạnh mẽ. Ông như đang dùng toàn thân ḿnh để biểu lộ ư muốn của những hành khách khác.

  Một người khác nói.

  -Tôi cũng sẽ làm chứng.

  Ông giáo nói.

  -Cùng nhau làm nhen. Nầy, các anh, đừng im lặng như người câm, hăy vùng lên đi chứ.

  Người câm! Bọn cừu chúng tôi đă trở thành những người câm ngoài ư muốn. Không một ai trong bọn tôi ra sức mở miệng. Cổ họng của tôi đă khô cạn như vừa hát xong một bài ca dài, nó tan mất trước khi bật thành tiếng nói. Dưới đáy thân sâu thẳm, tủi nhục đong lại nặng như ch́ khiến tôi không muốn làm ǵ cả ngay cả việc cục cựa thân thể của ḿnh.

  Ông giáo tỏ vẻ bực dọc trước thái độ vẫn cứ im lặng của bọn tôi.

  -Tôi nghĩ không nên im lặng chịu đựng. Bọn tôi đă yên lặng nh́n. Thật không nên. Nên bỏ cái thái độ thừa nhận mọi việc một cách thụ động.

  Một ông khách khác vừa gật đầu tán thành lời của ông giáo vừa nói.

  -Phải làm cho bọn nó biết. Chúng tôi sẽ ủng hộ việc làm đó.

  Nhưng không một ai trong bọn cừu đang ngồi ra tiếng đáp lại những lời khuyến khích của họ. Những lời nói của họ như bị một bức tường trong suốt ngăn lại không cho nghe, mọi ngườI đều gục đầu im lặng.

  -Những người bị làm nhục, những người cảm thấy nhục, phải đoàn kết với nhau.

  Thân thể tôi run lên v́ quá tức giận, tôi đưa mắt lên nh́n ông giáo. Bọn cừu lao nhao mất b́nh tĩnh, một con cừu mặc áo khoác ngoài bằng da màu đỏ đang ngồi ủ rũ trong góc vụt đứng lên, sấn đến ông giáo với gương mặt cứng nhắc xanh lè. Hắn chộp ngực ông giáo, rồi từ đôi môi hé mở, hắn vừa phun nước dăi vừa đưa mắt trừng trừng nh́n ông ta, nhưng hắn ta cũng không nói ra được một tiếng nào. Ông giáo ra vẻ đầy kinh ngạc, hai tay buông tḥng xuống không chống đối. Bọn khách xung quanh cũng im miệng kinh ngạc, không ai ḱm chế người đàn ông. Người đàn ông như không thể nào nói ra những lời nguyền rủa được, hắn lắc đầu vung tay đánh mạnh vào cằm ông giáo.

  Nhưng khi anh nhân viên và một người “cừu” khác ôm vai cản không cho hắn sấn vào người ông giáo đang ngă, th́ người đàn ông nầy bỗng như không c̣n có sức, anh ta rũ rượi trở lại ghế ngồi. Bọn nhân viên đi làm ngồi xuống, miệng vẫn im ĺm. Một lần nữa, “bọn cừu” lại ủ rũ giống như những con thú nhỏ bị mệt nhoài. Bọn khách đứng cũng im miệng không biết nói ǵ thêm, tất cả đă trở về ngồi ở hàng ghế phía trước. Thái độ nóng nảy giữa bọn họ đă nhanh chóng trở thành nguội lạnh, chỉ có những cặn bă nhơm nhớp khó chịu bắt đầu đọng lại. Ông giáo ngă xuống sàn, đă đứng dậy đưa cặp mắt buồn bă nh́n bọn tôi, sau đó ông ta kĩ lưỡng phủi từng chút bụi dính trên chiếc áo mưa. Ông ta không muốn nói chuyện với bất cứ ai nữa cả, nhưng đôi khi ông ta quay cái mặt c̣n lốm đốm đỏ hồng lên nh́n tôi. Tuy tôi nghĩ rằng, lấy việc nh́n ông giáo bị đánh ngă để cố dấu đi đôi chút hổ thẹn của ḿnh là chuyện khó coi, nhưng việc đó cũng không làm tôi khổ sở lắm v́ thân thể của tôi đă quá mệt. Trời lại lạnh nữa. Tôi vừa phó mặc thân ḿnh cho xe buưt xốc qua xốc lại, vừa cố cắn môi chống lại cơn buồn ngủ.

  Xe buưt dừng trước trạm xăng ở nẻo đường vào thành phố. Một số hành khách khác và tất cả bọn cừu trừ tôi và anh nhân viên ra, đă xuống xe. Ông tài xế không chịu thu vé thay cho cô phụ xe nên một vài người đă cuốn tṛn tấm vé mỏng lại, vứt xuống ở chỗ phụ lái rồi đi xuống xe.

  Khi xe buưt bắt đầu chạy trở lại, tôi hơi hoảng khi để ư thấy ánh mắt quấn quít không rời của ông giáo đang hướng về phía tôi. Rơ ràng ông giáo đang muốn gợi chuyện với tôi. Tôi không biết phải lách tránh như thế nào đây. Tôi quay ngoắc ngườI lại, tránh mặt ông giáo và cố t́nh nh́n ra ngoài qua cánh cửa sổ lộng kính rộng ở phía sau, nhưng những hạt sương nhỏ bao phủ dầy đặc xung quanh nên mọi vật trong xe in lờ mờ trên tấm kính, trông giống như một tấm kính mờ. Trong cảnh tượng đó, khi nh́n gương mặt ông giáo, thấy ông ta đang nh́n chầm chập vào ḿnh, tôi không thể không bực ḿnh.

  Tôi hối hả chạy nhanh xuống xe buưt ở trạm ngừng kế đó. Khi đi ngang qua trước ông giáo tôi đă quay cổ sang hướng khác như để tránh căn bịnh truyền nhiểm nguy hiểm, tôi phải phủi đi ánh mắt cố bấu víu theo của ông giáo. Trên đường phố, sương mù đọng lại làm cho không khí trông giống như nước c̣n ở trạng thái rời rạc. Tôi vấn cổ áo choàng quanh cổ họng vừa để chống lạnh vừa để tiễn chiếc xe buưt nhẹ xoáy sương mù chạy xa dần đi. Một cảm giác an tâm đáng tội nghiệp nhen nhúm trong ḷng tôi. Anh nhân viên đă lấy ḷng bàn tay bôi mặt kính ở phía sau đuôi xe buưt thành trắng mờ để nh́n tôi. Tôi thấy xao xuyến như phải từ giả một người thân, người bạn đă cùng đưa cái đít trần truồng ra ngoài trong cùng một bầu không khí. Nhưng tôi cảm thấy hổ thẹn v́ t́nh cảm thân thiện yếu hèn đó nên tôi đă quay mắt khỏi cửa sổ lộng kính. Tôi phải lấy lại chính ḿnh để đi về nhà gặp mặt mẹ tôi và các em gái tôi, chắc chắn họ đang đợi tôi trong căn pḥng ấm cúng ở trong nhà. Tôi nghĩ rằng không thể để họ ngửi thấy mùi nhục nhă nằm sâu trong thân thể tôi. Tôi quấn chặc áo choàng quanh thân, quyết định bắt đầu chạy như trẻ nít với một tấm ḷng trong sáng, không nghĩ ngợi ǵ.

  -Nầy, cậu ơi .

  Có tiếng gọi ẩn nấp phía sau lưng tôi.

  -Nầy, đợi một chút đi.

  Tiếng gọi đó đă kéo ư thức “bị xúc phạm” ghê tởm đang muốn biến mất nhanh chóng, trở lại trước mặt tôi một lần nữa. Tôi xệ vai mỏi mệt. Không cần phải quay lại tôi cũng biết đó là tiếng gọi của ông giáo mặc áo mưa.

  Ông giáo đưa lưỡi liếm ướt đôi môi khô v́ lạnh, gọi đi gọi lại với giọng hết sức ngọt ngào.

  -Đợi một chút, cậu ơi.

  Cái lo thấy ḿnh khó thoát được tên đàn ông nầy tràn đầy ḷng tôi, tôi thụ động chờ đợi tiếng nói tiếp theo của ông ta. Ông giáo mĩm cười, vẻ oai nghi ḱ diệu đầy tràn thân thể như trọn vẹn bọc tôi vào bên trong.

  Ông giáo nói với vẻ cẩn thận.

  -Cậu tính im miệng, cứ nhẫn nhục chịu đựng hay sao? Những người khác không ai chịu làm, nhưng chỉ có cậu, cậu sẽ không chịu nhẫn nhục bỏ qua mà sẽ tranh đấu phải không?

  Tranh đấu?

  Tôi kinh hăi, chăm chú nh́n gương mặt của ông giáo đang dấu cơn phẫn nộ ở trong ḷng, một lần nữa cơn phẫn nộ nầy đă bắt đầu bùng cháy lên dưới làn da mỏng của ông ta. Điều đó phân nửa an ủi tôi, phân nửa cưỡng chế tôi.

  Ông giáo tiến lên một bước nói.

  -Tôi sẽ hiệp tác với cậu trong cuộc tranh đấu của cậu. Tôi sẽ đứng ra làm chứng cho cậu ở bất cứ đâu.

  Tôi ngập ngừng lắc đầu từ chối đề nghị của ông ta, khi tôi bắt đầu bước đi, cách tay đầy khích lệ của ông giáo đă thọt vào hông phải của tôi.

  -Nên đến cảnh sát nói chuyện, không nên để trễ nải. Bót cảnh sát ở gần đây lắm.

  Bất kể sự chống đối đầy do dự của tôi, ông giáo vừa vững bước như để kéo tôi đi, vừa cười khẩy nói thêm vào.

  -Ở đó ấm áp tốt lắm, c̣n pḥng trọ của tôi th́ không có lấy một ngọn lửa.

  Dẫu có những phản kháng khó chịu trong ḷng tôi, hai chúng tôi trông giống như những người bạn thân cùng cặp tay nhau băng ngang qua đường tráng nhựa, vào bót cảnh sát có khung ánh sáng nhỏ hẹp nổi lên trong sương mù.

  Trong bót, một anh cảnh sát trẻ tuổi đang cúi đầu xuống cuốn sổ có chữ viết to. Ánh lửa nóng đỏ trong ḷ sưởi đang hơ nóng cái ót trẻ măng của anh ta.

  Ông giáo nói.

  -Chào anh.

  Anh cảnh sát ngẩng đầu lên chăm chú nh́n tôi. Không biết phải làm sao, tôi đă đưa mắt nh́n ông giáo. Thế nhưng ông ta lại nh́n tôi, đứng chặn trước tôi như không để cho tôi chạy trốn khỏi bót. Anh cảnh sát quay cặp mắt buồn ngủ, đỏ ké đang nh́n tôi sang nh́n ông giáo. Khi quay lại nh́n tôi, cái nh́n của anh cảnh sát bỗng căng thẳng ra. Như là anh ta đă nhận được tín hiệu từ ông giáo.

  Anh cảnh sát vẫn chăm chú nh́n tôi, anh ta thôi thúc ông giáo.

  -Hả? Chuyện ǵ vậy?

  Ông giáo nói chậm răi như để thử xem phản ứng của anh cảnh sát.

  -Chuyện lộn xộn với bọn lính ngoại quốc ở căn cứ. Cậu nầy là nạn nhân đó.

  Anh cảnh sát thái độ căng thẳng.

  -Bọn lính ở căn cứ à?

  -Những người nầy bị bọn lính ngoại quốc hành hung.

  Anh cảnh sát nhăn mặt, nhanh nhẹn nh́n khắp thân tôi. Tôi biết anh ta muốn t́m thương tích hoặc vết bầm trên da tôi nhưng thật ra những cái đó đang lắng đọng ở dưới da tôi đây. Và, tôi không muốn ngón tay của người khác bới móc nó lên.

  Bỗng anh cảnh sát trẻ đứng dậy nói như bị cảm thấy bất an.

  -Đợi một chút nhen. Một ḿnh tôi không thể nào giải quyết được. Phải thận trọng trong những vấn đề đối với căn cứ.

  Khi anh cảnh sát đi vào bên trong vách ngăn đan bằng mây, ông giáo đưa tay ra sờ vai tôi.

  -Chúng ḿnh cũng phải thận trọng.

  Tôi gầm đầu yên lặng. Hơi nóng của ḷ sưởi áp vào mặt làm cho lớp da mặt lạnh cóng của tôi rân rân ngứa.

  Khi một ông cảnh sát đứng tuổi đi theo sau anh cảnh sát trẻ vào pḥng, tôi dụi mắt cố thoát cơn buồn ngủ. Ông cảnh sát đứng tuổi quay cái cổ xệ thịt mỏi mệt sang nh́n tôi và ông giáo. Ông ta mời chúng tôi ngồi ghế. Tôi lờ đi, không ngồi. Ông giáo đă một lần ngồi xuống ghế, lật đật đứng dậy như để canh chừng tôi. Khi bọn cảnh sát ngồi xuống, không khí thẩm vấn hiện ra dần.

  Ông cảnh sát đứng tuổi hỏi.

  -Bị bọn lính trong căn cứ đánh à?

  Ông giáo cúi gầm cái cằm bị tên mặc áo ngoài đánh thành vết bầm, nói.

  -Không. Không có bị đánh. Hành vi hung bạo của bọn chúng c̣n ác độc hơn nữa ḱa.

  Ông cảnh sát đứng tuổi hỏi.

  -Thế là chuyện như thế nào? Hành vi hung bạo như thế nào.

  Ông giáo nh́n tôi bằng cặp mắt như khuyến khích tôi. Tôi không nói một lời. Ông giáo lớn giọng ra.

  -Ừ… m. Những thằng lính ngoại quốc uống rượu say trong xe buưt, bắt cậu nầy tuột quần, rồi đánh vô cái đít trần truồng của cậu ta.

  Sự nhục nhă làm thân thể tôi lắc lư như đang lên cơn nóng lạnh. Tôi gh́m chặt những ngón tay bắt đầu run rẩy trong túi áo choàng.

  Anh cảnh sát trẻ lộ vẻ bối rối.

  -Đánh vô cái đít trần truồng à?

Ông giáo lưỡng lự nh́n tôi.

-Có bị thương ở đâu không?

Ông giáo nói không một chút do dự.

-Bọn nó dùng ngón tay đánh b́nh bịch vô đít.

  Anh cảnh sát trẻ v́ cố nín cười, làm bắp thịt trên g̣ má ran rát như gặp vật cay. Ông cảnh sát đứng tuổi đưa mặt nh́n tôi với cặp mắt đầy hiếu ḱ.

  -Thế là thế nào đây? Không phải là chuyện đùa chứ?

-Hả? Bọn tui mà đùa à.

Ông cảnh sát đứng tuổi ngắt lời ông giáo.

-Nói là đánh b́nh bịch vô cái đít trần truồng đi nữa, th́ có chết chóc ǵ đâu.

Ông giáo lên tiếng.

  -Chết th́ không chết, nhưng bị bắt khum lưng như chó, đưa cái đít trần truồng ra trong chiếc xe buưt đông nghẹt người ta.

  Tôi đang cúi đầu, thân thể nóng ran v́ xấu hổ nhưng tôi cũng biết mấy người cảnh sát đă bị giọng nói mạnh mẽ của ông giáo áp đảo. Anh cảnh sát trẻ nói như để khuyên giải.

-Bị tụi nó uy hiếp à.

Ông giáo nói.

-Với một con dao to.

  Anh cảnh sát trẻ nói với giọng hăng hái.

  -Chắc chắn họ là những ngườI lính ngoại quốc ở căn cứ, không sai à. Cứ cho biết chi tiết đi.

Và ông giáo đă kể lại tường tận sự kiện xảy ra trong xe buưt. Tôi cúi đầu ủ rũ nghe chuyện đó. Tôi có cảm tưởng như trong đáy mắt đầy hiếu ḱ của mấy người cảnh sát, tôi lại đang bị kéo quần ngoài và quần lót xuống, khum lưng đưa cái đít trần truồng nổi da gà ra.

  Ông cảnh sát đứng tuổi đưa cái nướu răng vàng khè ra nói mà không cần phải dấu diếm ǵ cả, ngay cái nụ cười có vẻ dâm đăng của ông ta.

  -Bọn chúng chơi tṛ khiếp thật. Những người khác cứ im miệng mà nh́n sao?

  -Tôi nào có điềm nhiên nh́n chuyện đó đâu!

  Ông giáo cắn chặt răng lên tiếng khan khan giống như những tiếng rên rỉ.

  Anh cảnh sát đưa cặp mắt đang nh́n tôi sang phía ông giáo.

-Ông đă bị đánh ở cằm phải không?

  Ông giáo nói với vẻ khó chịu.

  -Không, không phải bị lính ngoại quốc đánh.

  Ông cảnh sát đứng tuổi nói.

  -Thôi, cứ viết lá đơn tŕnh việc bị xúc phạm nầy đi. Phải nói là những sự kiện như thế nầy nếu không xem xét kĩ lưỡng th́ sẽ sinh ra nhiều chuyện phiền phức lắm.

  Ông giáo nói.

  -Phiền phức hay không phiền phức, vấn đề đâu ở chỗ đó. Rơ ràng là bị lăng nhục bằng bạo lực. Không thể cứ im miệng chịu đựng.

  Ông cảnh sát đứng tuổi ngắt lời ông giáo.

  -Theo luật pháp, không biết sẽ thành thế nào đây? Cho biết tên và địa chỉ của anh đi.

  Ông giáo nói.

-Tôi …

-Không phải anh, trước hết là đương sự, người bị xúc phạm.

Tôi hoảng hốt lắc đầu thật mạnh.

  Anh cảnh sát trẻ nhíu mày để lộ những nét nhăn ngắn lên trên trán, hỏi.

  -Sao vậy?

  Tôi nghĩ phải nhất định dấu tên ḿnh. Tại sao tôi phải theo ông giáo vào trong bót cảnh sát. Cứ như thế nầy nếu ḿnh cứ lơ ngơ làm theo ư ông giáo th́ ḿnh sẽ bị đè bẹp v́ mệt nhọc. Cái nhục nhă mà tôi phải gánh lấy sẽ bị tuyên truyền quảng cáo khắp nơi.

  Ông giáo đưa tay lên vai tôi.

  -Nói tên và địa chỉ của cậu đi. Tố cáo chuyện đó đi.

  Tôi lách ḿnh ra khỏi cánh tay ông giáo, nhưng phải giải thích sao đây, rằng tôi không có ư muốn tố cáo chuyện đó. Tôi là một người câm bất ngờ. Tôi cứ mím chặt môi, cảm thấy muốn ói v́ mùi hôi của ḷ sưởi. Tôi nóng ḷng, cứ mong sao tất cả mọi chuyện sớm chấm dứt.

  Ông giáo nói như vừa nghĩ lại.

  -Không phải chỉ có một ḿnh cậu học tṛ nầy là nạn nhân. Với h́nh thức là tôi làm nhân chứng để tố cáo chuyện này cũng được chứ!

  Ông cảnh sát đứng tuổi nói.

  -Đương sự bị xúc phạm c̣n im miệng th́ làm sao nhận đơn tố cáo câu chuyện mập mờ như vầy được. Ngay nhà báo, cũng chẳng có ai để ư đâu. Có phải là chuyện giết ngườI hoặc gây thương tích ǵ ! Đánh b́nh bịch lên cái đít trần truồng, rồi ca mà.

  Anh cảnh sát trẻ vội quay mặt sang hướng khác, cố nín cười.

  Ông giáo nóng ḷng nói.

  -Nè, cậu kia, tại sao vậy. Tại sao cậu lại im miệng.

  Tôi cứ gục đầu t́m cách ra khỏi bót cảnh sát, nhưng ông giáo đă ṿng sang, giậm chân ngăn đường không cho tôi đi.

  Ông ta như khẩn cầu tôi bằng một giọng tha thiết.

  -Nầy, cậu! Ai cũng được, cần phải có một người hi sinh cho sự kiện nầy. Cậu muốn im miệng quên đi cho rồi phải không? Nhưng tôi cầu cậu, cậu hăy cương quyết lănh vai tṛ hi sinh đi. Xin cậu hăy nhận làm con cừu hi sinh đi.

  Thành con cừu?

Tôi như bị ông giáo chọc giận, nhưng ông giáo cứ cố nh́n vào cặp mắt của tôi. Sau đó ông ta làm ra vẻ hiền lành, khẩn cầu tôi. Tôi càng ngoan cố im miệng.

  -Cậu im miệng như thế nầy th́ tôi c̣n mặt mũi nào nữa. Nè. Sao vậy cậu.

  Ông cảnh sát đứng tuổi vừa nh́n bọn tôi đang im lặng đăm đăm nh́n nhau vừa đứng lên nói.

  -Thôi để ngày mai đi. Hăy đến đây khi mọi chuyện đă được rơ ràng giữa các anh. Xong chuyện đó rồi th́ mới được, nhưng có khởi tố bọn lính trong căn cứ hay không th́ cũng không biết được nhen.

  Ông giáo chống lại ông cảnh sát, đang nói dang dở một điều ǵ đó, nhưng ông cảnh sát đă để bụm tay dày cui của ông lên vai tôi và ông giáo, rồi như tiễn đưa những người khách thân thiết, ông ta đă đưa bọn tôi ra ngoài.

  -Ngày mai đi nữa cũng không có trễ đâu? Lúc đó, các anh cần chuẩn bị chu đáo hơn nhen.

  Ông giáo lật đật nói.

  -Đêm nay, tôi …

  Ông cảnh sát nói với giọng hơi bực bội.

  -Đêm nay, tôi đă nghe qua một lượt rồi kia mà? Người trực tiếp bị xúc phạm không có ư muốn tố cáo, phải không nào?

  Tôi và ông giáo ra ngoài bót cảnh sát. Ánh sáng từ bót cảnh sát trở thành đậm ra v́ bị sương mù lấp loáng bao hẹp lại.

  Ông giáo nói với vẻ tức giận.

  -Chắc cậu định im miệng chịu đựng hả?

  Tôi vẫn im miệng đi ra ngoài đám sương mù, vô trong đêm tối lạnh lẽo. Tôi đă mệt nhoài và buồn ngủ. Tôi sẽ trở về nhà, im lặng ăn bửa cơm trễ với các em gái, tôi sẽ cong lưng đắp mền ngủ, giữ kín trong ḷng cái nhục nhă của ḿnh, rồi khi trời sáng, chắc có lẽ tôi sẽ khỏe ra được đôi chút …

  Nhưng ông giáo cứ đi theo tôi không chịu rời. Tôi nhanh chân lên. Tiếng giày giẫm mạnh của ông giáo dồn dập ngay sau lưng tôi. Tôi quay lại, trong một  khoảnh khắc, tôi và ông ta đă nh́n mặt lẫn nhau. Ông giáo có cặp mắt bực bội nóng hổi. Những hạt sương sáng chói bám cứng trên mày ông ta.

  Ông giáo nói.

  -Tại sao cậu lại im miệng ở bót cảnh sát. Tại sao cậu không tố cáo bọn lính ngoại quốc đó. Im miệng quên đi được hay sao?

  Tôi đưa mắt sang hướng khác, rồi khom người ra phía trước hấp tấp bước đi. Tôi nhất định không để ư đến ông giáo đang đi theo sau lưng tôi. Tôi cứ đi, mà không màng gạt đi những hạt sương lạnh làm mặt của tôi cứng ra. Những cửa hàng ở hai bên con đường tráng nhựa đă tắt đèn đóng cửa hết rồi. Chỉ có tiếng giày của tôi và ông giáo vang lên trong con phố ch́m trong sương mù không có một người qua lại. Khi tôi rời con đường tráng nhựa để vào trong hẻm có nhà tôi, tôi nhanh nhẹn quay lại phía ông giáo.

  Ông giáo như đă sẵn sàng chờ tôi quay lại.

  -Nếu cậu định im lặng cố dấu người khác cái hổ thẹn của ḿnh th́ đúng là cậu hèn nhát. Đó là thái độ hoàn toàn khuất phục lính ngoại quốc.

  Tôi nhanh chân vào hẻm như để nói rằng tôi không có ư muốn nghe những lời của ông giáo, nhưng ông giáo đă nhanh chân đến, theo sau lưng tôi. Biết đâu ông ta lại chẳng vào nhà tôi để cố t́m ra tên tôi. Tôi liếc nh́n ánh sáng của ngọn đèn trước cửa nhà ḿnh, tôi đi vượt qua trước đó. Cuối hẻm, tôi quẹo ngang, đi ra lại con đường tráng nhựa. Ông giáo cũng chậm bước lại đi theo tôi.

Ông giáo nói với tôi từ sau lưng tôi.

  -Chỉ cần cậu cho tôi biết tên và địa chỉ của cậu. Sau đó tôi sẽ liên lạc cậu cho cậu biết kế hoạch tranh đấu từ đây về sau.

  Tôi cảm thấy khó chịu và tức giận lên. Nhưng tôi phải làm sao đây. Cái vai áo choàng của tôi bị mù sương thấm ướt nặng ra, tôi đụng cổ vào đó lạnh ngắt. Tôi rùng ḿnh, im lặng, tiếp tục đi. Trong một khoảng thời gian dài, bọn tôi đă đi như thế đó.

  Khi sắp đến chỗ nhộn nhịp của thành phố, tôi thấy có những cô gái đứng đường dang cái cổ dài như những con thú từ bóng tối, như đang chờ đợi bọn tôi. Để tránh những cô gái đứng đường nầy tôi đă bước ra đường xe chạy, rồi sẵn đó tôi băng ngang qua đi đến con đường đi bộ ở phía bên kia. Lạnh quá. Bụng dưới của tôi đầy cứng khó chịu. Sau một hồi chần chừ tôi đă đến góc tường, đái ở đó. Ông giáo đứng ngang với tôi, ông ta vừa đái vừa kêu gọi tôi.

  -Nầy, tên thôi, chỉ cần nói tên thôi. Bọn ḿnh không thể nào dấu để rồi quên đi chuyện đó được.

  Xuyên qua màn sương, những cô gái đứng đường đang canh chừng bọn tôi. Tôi cài nút áo choàng lại, vẫn cứ im miệng, tôi bắt đầu quay trở lại. Khi ông giáo tới ngang tầm vai với tôi, những cô gái đứng đường xổ ra một vài câu tục tĩu  ngắn gọn đến chúng tôi. Màng nhớt trong mũi tôi bị sương mù kích thích thành ớn lạnh đau đớn. Tôi như bị mệt mỏi và lạnh lẽo đè bẹp. Bắp chân cứng ra, bàn chân phồng lên đau nhức trong đôi giày.

  Tôi muốn nguyền rủa ông giáo, hoặc dẫu phải dùng sức đi nữa, tôi cũng phải từ chối sự theo đuổi không hợp lư nầy. Nhưng tôi đă mất tiếng nói giống như một ngườI câm, và tôi đă mệt mỏi ră rời. Tôi chỉ biết tức giận ông giáo một cách tuyệt vọng, ông ta cứ tiếp tục đi theo tôi.

  Khi tôi sắp trở lại trước con hẻm đến nhà tôi, trời đă hừng sáng. Một khao khát mănh liệt đến với tôi, tôi muốn nằm lăn ra trong nệm, để mặc cho thân thể tôi ngủ nghê. Tôi đi qua đầu hẻm nhưng tôi không thể nào rời bước đi xa hơn được nữa. Bỗng có một cảm nghĩ nẩy ra trong ḷng cuốn hút tôi.

  Tôi mím chặt môi, đẩy văng ông giáo rồi chạy nhanh vào trong hẻm nhỏ tối đen. Từ hàng rào hai bên, bọn chó sủa vang dữ dội. Tôi ngước cằm ra phía trước thở hổn hển. Tôi tiếp tục chạy, từ cổ họng tôi bật ra tiếng rên siết như kêu cứu. Bụng tôi bắt đầu đau, nhưng tôi đă đưa tay đè lên bụng và tiếp tục chạy.

  Đến góc ngả quẹo có sương mù lấp lánh nhợt nhạt dưới ánh đèn đường, từ sau lưng tôi, một cánh tay gân guốc đă gh́m vai tôi lại. Ông giáo thở hổn hển, thân ông ngả sang phía tôi như ôm lấy tôi. Và từ mũi và miệng, tôi cũng đă kh́ ra những làn hơi trắng bốc ḥa tan trong sương mù.

  Suốt đêm nay chắc tôi sẽ bị tên đàn ông nầy theo sát nút và tôi sẽ phải tiếp tục đi trên những con phố lạnh lẽo. Tôi đă mệt nhoài. Thân thể tôi nặng trĩu, đầy những cảm giác bủn rủn, nỗi đau buồn khó chịu đang lan rộng dưới đáy ḷng. Tôi đem tất cả sức lực c̣n sót lạI đẩy tay ông giáo ra. Nhưng tấm thân to lớn vạm vỡ của ông giáo đă đứng sừng sững trước mặt tôi nhất định không chấp nhận ư muốn đào tẩu của tôi. Tôi lườm lườm nh́n ông giáo, hoàn toàn tuyệt vọng. Tôi không biết phải làm thế nào để những cảm giác thua thiệt và đau buồn không hiện ra.

  Ông giáo ra giọng khan khan v́ mệt.

  -Mầy! Mầy nhất định dấu tên hả?

  Tôi vẫn im miệng, dùng tất cả sức lực và ư chí của ḿnh chỉ để lườm lườm nh́n ông giáo.

  Ông giáo nói với một giọng run run v́ không trấn áp được t́nh cảm, nước mắt bỗng tràn ra từ đôi mắt đầy căm hờn của ông.

  -Tao sẽ t́m mọi cách để điều tra tên mầy. Cái tên của mầy, cái nhục nhă của mầy, tao sẽ đưa ra hết rơ ràng cho mọi ngườI xem. Tao sẽ làm cho bọn mầy và bọn lính xấu hổ thấu xương. Tao sẽ không rời mầy cho đến chừng nào tao biết được tên mầy.

Shincho số tháng 2 năm 1958

Kuala Lumpur, tháng 5 năm 2005.

Lê ngọc Thảo dịch