Tân liễu trai chí dị 

Hà Vương Thúy

Lưu An

 

Vài hàng thông lộ đầu năm

Hôm nay thực sự ngày tết đă qua rồi, những lo lắng, buồn vui dù thế nào th́ cũng đành phải khép lại để bước vào công việc kiếm sống sinh nhai( nếu ai c̣n ở tuổi lăn lộn với nhân gian ) hay lại t́m cách hoà ḿnh vào lang thang t́m vui hay mơ mộng trong tuổi già hưu hỉ.

Trong cái tư thế già nua cuối đời đó ta đă bước vào văn chương,mơ mộng rồi tưởng tượng mà viết ra một câu truyện t́nh đầy vẻ liễu trai như một món quà đầu xuân dành riêng cho những ai muốn d́m ḿnh vào hư ảo ( mà nghĩ cho cùng th́ nhân gian đă chắc ǵ là có thật ?). Ai thích thú th́ cứ đọc cho vui !    (Lưu An )

 .................

Quận Nam Hải có tú tài họ Tần, tên tự Án Sinh vốn gịng dơi thế thần, khoa bảng. Đến đời phụ mẫu của Sinh gặp đúng thời loạn ly, cướp bóc nổi lên như rươi. Cha Án Sinh đi công cán bị cướp giết chết, gia cảnh sa sút rất nhanh. Họ hàng phân tán tứ phương, ai ai cũng ngơ ngác với thời thế, chẳng giúp được nhau. Sinh đă phải bỏ ngang chuyện đèn sách cùng với mẹ t́m kế sinh nhai. Hai mẹ con phải bán dần đồ đạc, ruộng vườn, dinh thự của tổ tiên để lại mà cung ứng cho cuộc sống. Nhưng của cải có to bằng núi bán măi cũng hết. Cuối cùng mẹ con Sinh chỉ c̣n lại một căn nhà nhỏ làm nơi cư trú. Nhưng cũng chỉ được hơn một năm sau ngày phụ thân mất, mẹ Sinh buồn rầu, đau ốm rồi cũng về với tổ tiên, Sinh càng rơi t́nh trạng khốn đốn.

Trong hoàn cảnh bi đát, tiêu điều đó Sinh đă phải bươn trải làm đủ nghề kiếm sống qua ngày. Khi th́ làm kẻ viết đơn từ thuê ở chốn công nha, lúc th́ làm gia sư cho con cái nhà giàu gặp thời thế. Nhiều khi không có việc làm, bụng đói meo Sinh cũng phải hạ ḿnh làm phu khuân vác ở bến cảng, chợ đêm...

Sống trong hoàn cảnh khốn cùng, quần thô, áo vá, mặc không đủ ấm,cơm ăn không đủ no nhưng Sinh vẫn không dấu được dáng dấp quư phái của một vị công tử đă có thời phong lưu lên xe xuống ngựa. Khi ra đường, tiếp xúc với nhân gian vẫn đầy đủ phong thái của một học tṛ thông hiểu chữ nghĩa thánh hiền. Câu văn, tiếng nói vẫn chuẩn mực đậm nét văn chương giữ vẻ trong thanh của kẻ hàn nho đang thời vị ngộ. Không bao giờ Sinh ngửa tay xin đồ bố thí hay làm những chuyện phi nghĩa, cũng chẳng đàm đúm làm bạn với những kẻ đầu đường xó chợ. Những lúc rảnh rỗi vẫn không quên dùi mài kinh sử, lấy việc ngâm nga thi phú làm thú vui tao nhă... vẫn mong có dịp tiến thân trên con đường khoa bảng. Trước là đổi đời cho ấm thân ḿnh sau là lấy lại danh dự cho ḍng họ, tổ tiên.

Một hôm Sinh cùng với một nhóm người khuân vác cho một tiệm bán than ở bến tàu. Trong lúc nghỉ giải lao, một người đồng nghiệp nh́n Sinh ra chiều ái ngại mà nói :

- Ta xem ngươi không có vẻ ǵ là một kẻ bần hàn. Tại sao ngươi phải đâm đầu vào cái công việc nặng nhọc nhem nhuốc này cho khổ thân ?

Sinh chưa kịp trả lời, người đó nói tiếp:

- Ta v́ nghèo hàn, dốt nát lại phải nuôi vợ nuôi con, mới phải bán sức ḿnh để kiếm sống qua ngày ở cái quận lỵ quê mùa nghèo khổ này. Ngươi là kẻ có ăn học lại độc thân dại ǵ mà không t́m đường lên chốn kinh thành văn minh, giàu có cho sướng thân ?

Sinh nghe người bạn nói mà rướm nước mắt, bèn kể rơ sự t́nh, v́ hoàn cảnh neo đơn mà phải cam chịu nhục nhă cho qua ngày. Người bạn nghe qua, khuyên Sinh bán nhà lấy tiền làm vốn lên kinh thành lập nghiệp. Ít ra nơi đó cũng có nhiều dịp may cho Sinh tiếp tục việc học hành tiến thân.

Án Sinh nghe lời khuyên chí t́nh, chí lư của người bạn. Nghĩ ḿnh cũng chẳng c̣n ai ở đây để lưu luyến, lại muốn có dịp lên chốn đế kinh để mở rộng tầm mắt. Biết đâu lên đó lại gặp được may mắn mà thành danh cho phỉ ḷng mơ ước. Ngay hôm sau Sinh lo việc bán nhà, lấy tiền mua một con lừa làm phương tiện di chuyển. Số lớn c̣n lại lận lưng dành cho việc tiêu pha lúc cần thiết. Hành lư đơn sơ với vài bộ quần áo cũ kỹ, nhưng sách vở th́ Sinh coi như của quư chẳng bỏ lại một quyển nào.

Qua mấy ngày rong ruổi, đến kinh thành. Nh́n phố xá nhà cao cửa rộng, xe ngựa chen chúc nhau với khách bộ hành, ai ai cũng quần là áo lượt, Sinh nghĩ ḿnh không lầm lạc khi rời bỏ miền quê. Nhưng nh́n vẻ thịnh vượng chốn đế kinh, Sinh lại cảm thấy lo lắng v́ chẳng quen biết ai mà mong được nhờ cậy. Tiền bán nhà trong túi tưởng là nhiều nhưng xem ra chẳng đáng bao nhiêu ở chốn phồn hoa đô thị này. Bầu trời đă ngả hoàng hôn, việc đầu tiên là phải t́m một lữ quán rẻ tiền tạm trú vài hôm sau đó mới tính chuyện khác được. Nhưng đến lữ quán nào, chủ nhân nh́n thấy dáng vẻ học tṛ nghèo khó từ chốn quê mùa lưu lạc kiếm ăn đều bị từ chối là hết pḥng. Đang lúc lo lắng, Sinh t́m được lữ quán có vẻ xập xệ, chủ nhân là một lăo ông cũng như nơi khác, chẳng để Sinh nói hết lời đă nói lời từ chối. Sinh vừa quay mặt, buồn bă định từ giă ra đi, chủ nhân nắm lấy dây cương con lừa mà hỏi : 

- Nghe khẩu âm của ngươi, nếu lăo không lầm th́ gốc gác người Nam Hải có đúng không ?  

Sinh trả lời phải. Chủ nhân có vẻ mừng rỡ cho biết ḿnh họ Vương, tên Khả cũng là người Nam Hải theo cha mẹ lưu lạc đến đây từ lúc mới 3,4 tuổi,đă gần hết đời mà vẫn chưa có dịp về thăm nơi chôn rau cắt rốn. Rồi Vương lăo hỏi Sinh về cố hương và lư do ǵ mà Sinh phải phiêu bạt đến đây. Sinh thành thật trả lời cũng như tŕnh bầy tất cả ư muốn và hoàn cảnh của ḿnh cho Vương lăo nghe. Nghe xong, ra vẻ đăm chiêu tí chút nh́n Sinh, Vương lăo nói rằng:           

- Hoàn cảnh của ngươi, lăo nghe qua cũng có phần cảm thương. Thôi v́ nghĩ t́nh đồng hương, lăo đề nghị với ngươi một chuyện, nếu ngươi bằng ḷng th́ lăo cũng v́ ngươi mà giúp đỡ.         

Chẳng để cho Sinh trả lời, Vương lăo nói tiếp :           

- Lăo có một căn nhà khá khang trang ở b́a thành phố. Trước đây 5 năm là nhà của một vị quan nhỏ trong triều đ́nh. Nhưng gia đ́nh họ bất đắc kỳ tử mà chết. Căn nhà qua nhiều lần mua bán, truyền tay nhiều người, cuối cùng đă đến lăo với giá rất rẻ. Lăo đă tưởng rằng may mắn mà được, nhưng khi mua xong mới biết căn nhà có ma, không ai có thể xử dụng được. Đă nhiều lần lăo có ư định cho thuê hay bán rẻ đi, nhưng cũng không xong v́ ma phá rối, chẳng một ai yên lành khi đến sống ở đó. Người th́ bị ma đánh gẫy tay, gẫy chân phải tàn tật mà ra đi. Kẻ th́ bị ma làm cho cấm khẩu, nhức đầu khốn khổ cả tuần lễ sau mới b́nh thường. Nếu ngươi không sợ ma, lăo sẵn sàng vừa bán, vừa cho, coi như giúp đỡ ngươi có chốn tạm cư mà theo đ̣i khoa bảng. Mỗi ngày ngươi đến đây giúp đỡ lăo.Tiền công th́ lăo chẳng có để trả cho ngươi, coi như bù thêm vào tiền bán nhà. Ngày hai bữa th́ chắc chắn ngươi không phải lo, ăn uống với vợ chồng lăo, có ǵ ăn nấy. Bất cứ khi nào ngươi t́m được việc làm tốt đẹp hơn th́ cứ ra đi, coi như xí xoá nợ nần.           

Sinh mừng rỡ như buồn ngủ gặp chiếu manh, không ngần ngại mà rằng :           

- Quỷ văn sinh c̣n chẳng sợ, huống chi là ma! Chỉ lo không có đủ tiền mà trả cho lăo trượng thôi.            

Chủ nhân khoắc tay mà đáp :           

- Ta cũng chẳng muốn làm khó kẻ đồng hương nghèo đói như ngươi làm ǵ. Ngươi có bao nhiêu cũng được, thêm con lừa, ngươi để lại cho ta dùng vào việc chuyên chở. Thế cũng đă gọi là được rồi, giữa ta và ngươi chẳng đi đâu mà thiệt. Mai hậu nếu ngươi gặp thời mà thành danh, ta lại không được thơm lây với cái tiếng làm dân Nam Hải lắm hay sao ?           

Sinh mừng rỡ quỳ lạy ḷng tốt của lăo đồng hương. Lận lưng quần đưa tất cả số tiền bán nhà và con lừa cho Vương ông. Vương lăo cũng khẳng khái chẳng tính nhiều ít bỏ ngay vào túi rồi chỉ đường rành mạch cho Sinh đến căn nhà.            

Đến căn nhà th́ trời đă nhá nhem tối, phần v́ quá mệt nhọc với cuộc hành tŕnh quá dài Sinh chỉ đi môt ṿng thoáng nh́n sơ sài căn nhà mà ḿnh may mắn được sở hữu. Dù có phần nào hoang phế, nhưng ngôi nhà vẫn c̣n giữa được dáng vẻ chắc chắn. Trước nhà là chiếc vườn đầy cỏ dại mọc xen kẽ với đủ loại hoa xơ xác v́ lâu năm không người chăm sóc. Trong nhà có 4 pḥng riêng biệt nối với phần không gian chung giữa nhà bởi cửa ra vào của mỗi pḥng. Pḥng nào cũng c̣n đủ giường tủ nhưng xiêu vẹo hay đă ọp ẹp v́ mối mọt đục khoét không thể xử dụng được.Đặc biệt căn pḥng nhỏ bên cạnh pḥng khách khá lớn tạm gọi là gọn ghẽ nhất Trong pḥng nhỏ này có một chiếc giường ngủ, một cái bàn và hai chiếc ghế, tất cả đều bằng gỗ. Những vật dụng này phủ đầy bụi nhưng vẫn c̣n giữa được phần nào chắc chắn, chưa đến nỗi tàn tạ như các pḥng khác.            

Sinh để bao sách vở lên trên chiếc bàn, lấy tay phủi sơ sài lớp bụi trên chiếc giường gỗ rồi leo lên giường nằm. Vừa nằm chưa nóng lưng Sinh thoáng nghe có tiếng người đi lẹp dẹp cùng với tiếng nói trong căn pḥng nào đó phát ra. Nhưng có lẽ v́ quá mệt mỏi với hành tŕnh mấy ngày liền, thiếu ăn, thiếu ngủ lại suốt buổi chiều v́ phải lùng xục lữ quán làm Sinh không thể nào cưỡng được cơn buồn ngủ. Mí mắt như bị đè nặng đưa Sinh vào giấc ngủ mê man, chẳng c̣n hơi sức đâu mà chú ư đến sự khác lạ nữa.         

Hôm sau, Sinh thức dậy, ngạc nhiên thấy ḿnh nằm ngủ ở ngoài hiên căn nhà, ngay bên cạnh là bịch sách vở, vài cuốn sách như đă bị ai ṭ ṃ mở ra xem. Càng lạ lùng hơn, cũng trên hiên nhà, gần cửa ra vào không biết ai để sẵn một mâm cơm với vài món ăn đơn sơ. Sinh không cho là ma lại làm những chuyện kỳ lạ này, nhưng nghi ngờ chính ḿnh v́ mộng du mà làm ra như vậy. Sinh đứng dậy đi một ṿng xem lại tất cả các pḥng trong căn nhà thấy chẳng có dấu tích ǵ khác với ngày hôm qua mà ḿnh đă thấy. Nếu có khác biệt th́ sự âm u, ẩm ướt của buổi chiều tối đă biến mất thay vào đó là sự khô ráo, sáng sủa hơn của buổi b́nh minh. Căn pḥng nhỏ mà Sinh nằm ngủ vẫn thế. Chiếc giường ngủ được sinh phủi bụi vẫn sạch sẽ. Trên mặt chiếc bàn gỗ dấu vết của bao sách vở vẫn c̣n lưu lại rơ ràng. Dưới nền nhà chỉ có dấu chân duy nhất của Sinh, không có ǵ chứng tỏ có người lạ vào nhà bế Sinh mà bỏ ra ngoài hiên lúc đang ngủ cả.           

Suy nghĩ một hồi thấy chẳng đến đâu. Bụng đang đói cồn cào, Sinh ngồi xuống b́nh thản, ăn hết sạch mâm cơm. Ăn xong Sinh để gọn, mâm bát vào một góc hiên nhà coi như chẳng có ǵ xẩy ra,rồi khăn áo rời nhà đi làm việc cho Vương lăo như đă hẹn.           

Chiều tối về nhà, Sinh chẳng cần biết ai đă thu dọn đống mâm bát buổi sáng. Tắm rửa sơ sài, đem sử sách ra học hành một lúc rồi lại lên chiếc giường nằm ngủ như đêm trước. Cũng vậy, vừa nằm xuống giường là cơn buồn ngủ ră rượi lại đến. Sinh cũng thiếp vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, giống y hệt như hôm trước. Tỉnh dậy cũng thấy ḿnh nằm ngủ ở ngoài hiên, bên cạnh là túi đựng sách vở, gần đó cũng có một mâm cơm. Sinh cũng ăn và thu dọn bát đĩa như hôm trước. 

Mấy ngày đầu tiên, bận rộn, lo lắng với chuyện định cư, Sinh cũng chẳng dư hơi mà t́m ṭi thắc mắc sự khác lạ. Nhưng hơn tháng trời việc lạ lùng vẫn được lập đi lập lại …Sinh đă có phần nghi ngờ ma hay hồ ly trong ngôi nhà chọc ghẹo, quấy phá ḿnh. Nhiều đêm cố ư không ngủ, muốn thức để ḍ la. Nhưng rất lạ lùng, dù cố gắng thế nào Sinh cũng không thể cưỡng được cơn buồn ngủ và sáng hôm sau lại thấy nằm ngủ ở ngoài hiên.  

Một hôm, trên đường về nhà, chợt có một lăo ông, quấn sà rông mầu vàng. Nh́n bề ngoài giống như vị sư Phật giáo nhưng mái tóc bạc phơ để dài được thắt búi sau gáy chứ không cạo trọc. Đạo sĩ với vẻ tiên phong đạo cốt, tay trái bưng chiếc khay bằng gỗ nâu, tay phải bắt quyết trước ngực, đứng khất thực bên đường. Chợt nh́n thấy Sinh đi qua, đạo sĩ hơi chau mày, gật đầu chào, làm cho Sinh đi chậm lại rồi đạo sĩ đưa tay nắm nhẹ lấy Sinh. Với giọng nói chậm răi: 

- Lăo xem trên người của ngài có rất nhiều ám khí ma quái đó, ngài liệu mà trừ khử đi, xin chớ coi thường mà hại đến thân đó.  

Chẳng để Sinh trả lời, đạo sĩ tiếp : 

- Nếu ngài có ḷng tin mà thỉnh cầu, lăo sẽ v́ ngài mà giúp đỡ. 

Nghe đạo sĩ nói, Sinh chợt nhớ đến sự lạ của căn nhà ḿnh đang sống mà có phần lo. Sau vài câu chào hỏi giao tế, Sinh kể tất cả cho đạo sĩ nghe. Đạo sĩ nghe xong ra vẻ ngạc nhiên, nh́n kỹ khắp người Sinh một lần nữa, đưa tay bắt mạch, ngạc nhiên mà nói với Sinh rằng :          

- Sinh mạch của công tử vẫn b́nh thường, không có dấu hiệu ǵ của bệnh hoạn. Nhưng dấu sắc bên ngoài cơ thể th́ đầy đặc âm khí. Không lẽ ngài liên hệ với quỷ ma cả hơn một tháng mà vô hại như vậy sao ? Hay là ngài có ǵ khó khăn mà dấu diếm bổn nhân sao ?           

Theo đạo sĩ th́ quỷ ma đến với người dương thế luôn luôn mang tai hoạ đến cho người. Kẻ th́ bị dụ dẫn vào dâm loạn đến khi cạn kiệt sinh khí mà về với tổ tiên. Người th́ bị tật bệnh, ốm o, gầy c̣m, thiếu máu mà chết. Nhưng hiện trạng của Sinh không biểu lộ điều ǵ của kẻ bị ma theo quỷ ám. Chỉ có âm khí mù mờ dính dấp trên quần áo mà thôi. Nhưng nghe Sinh kể chi tiết, đạo sĩ không thể không tin. Sau một lúc suy nghĩ, đạo sĩ mở hồ bao đưa cho Sinh một lá bùa vẻ lằng nhằng trên trên tờ giấy bản mầu đỏ bằng nửa bàn tay mà nói rằng :           

- Ngài cất lá bùa này vào túi áo, trở về nhà b́nh thường làm mọi việc như mọi ngày. Lá bùa sẽ làm cho ma quỷ không thể di chuyển được ngài ra khỏi giường, giúp ngài tỉnh táo, không buồn ngủ. Ngài hăy kín đáo ḍ la về giống loại ma quỷ đó, rồi ngày mai cho lăo biết. Lăo sẽ t́m biện pháp để giúp ngài tiêu diệt nó trước khi nó ra tay hăm hại ngài.            

Nhớ lời đạo sĩ dặn, về nhà. Như mọi ngày, sau khi tắm rửa sơ sài, lấy kinh sử ra ôn luyện một lúc rồi lên giường nhắm mắt như dỗ giấc ngủ. Nhưng lần này Sinh không c̣n bị cơn buồn ngủ rũ rượi vật ngă như những lần trước nữa mà hoàn toàn tỉnh táo. Sinh giả vờ nhắm mắt, ngáy nhè nhẹ làm như đang say ngủ. Sinh nghe thấy tiếng đi dẹp lẹp xẹp từ trong nhà đi ra cùng tiếng nói cười, đùa dỡn của nữ nhân. Sinh kín đáo hé mắt ra nh́n, thấy hai nữ nhân theo nhau vào trong pḥng đang ngủ.  

Người đi trước là một con bé gái nhí nhảnh khoảng 9, 10 tuổi, tóc thắt búm trên đỉnh đầu, quần áo gọn ghẽ mầu xanh chắc là con hầu. Nữ nhân đi sau tuổi chừng 18, 19, mặt hoa da phấn, xinh đẹp tựa Hằng Nga. Dáng dấp đă thanh cao, y trang lại toàn bằng gấm lụa sang trọng. Đúng là một giai nhân, sắc nước hương trời. Dù chỉ hé mắt nh́n người đẹp nhưng Sinh đă thích lắm rồi, hồn như bay bổng tận mây xanh, mê mẩn như đang rơi vào mộng ảo.  

Vừa bước vào pḥng, con bé hầu cười toe toét nh́n cô chủ xinh đẹp mà nói : 

- Lần này Tiểu Yến không giúp cô nương bế chàng ra hiên nhà nữa đâu. Cô nương hăy tự làm lấy một ḿnh đi, kẻo lại ghen mà đánh chết tiểu nữ th́ tội lắm!  

Giai nhân đưa ngón tay dí vào trán con bé, làm ra vẻ giận dữ : 

- Cái con quỷ nhỏ lém miệng này. Mi không sợ ta đánh gẫy răng sao mà nói bậy, nói bạ như vậy? Không lẽ thế gian hết đàn ông rồi sao mà ta phải hạ ḿnh để yêu tên học tṛ nghèo rớt mùng tơi này sao ?  

Tiều Yến cười to hơn, đưa tay đẩy nhẹ thiếu nữ đến sát chiếc giường Sinh đang nằm rồi trêu chọc : 

- Thôi mà Vương Thúy cô nương. Yêu một người trong mộng của ḿnh có ǵ là xấu đâu mà cô nương cứ dẫy nẩy lên như thế ?  

Chẳng để Vương Thúy trả lời. Con bé người hầu cười nắc nẻ, nói tiếp : 

- Tiểu nữ có ngu đần cũng nhận thấy, suốt năm năm vừa qua bao nhiêu người đến cư trú tại căn nhà này đều bị cô nương cho ăn đ̣n. Kẻ th́ sứt đầu vưu trán khi ra đi. Đứa th́ gẫy chân bể miệng mà chạy lấy thân. Chỉ có chàng, chàng học tṛ nghèo túng của cô nương này là được cô nương ân cần chăm sóc mà thôi. Đă thế hàng ngày c̣n bắt tiểu nữ nấu nướng cung phụng điểm tâm cho chàng nữa. Nói cô nương đừng giận nhe, nếu Tiểu Yến lớn lên 4, 5 tuổi nữa th́ là đối thủ của cô nương đó.  

Người đẹp chẳng c̣n miệng mép nào để đối đáp với con bé lanh miệng. Vội vàng đánh trống lảng : 

- Con tiểu yêu lắm miệng thật. Thôi hăy giúp ta bế chàng ra ngoài hiên như mọi ngày đi, xem đến bao giờ cái đầu thư sinh mọt sách đó mới tỉnh giấc mà biết ơn chúng ta. 

Nói xong thiếu nữ kéo tay con bé đến cạnh cái giường. Sinh nằm nghe, thầm cười trong bụng nhưng vẫn im lặng để xem hai nữ nhân làm ǵ. Với tí rụt rè Vương Thúy đưa cánh tay trắng, mềm như tuyết ḷn dưới cổ của Sinh. Con bé Tiểu Yến h́nh như rất quen thuộc với công việc, hai tay ôm lấy đôi chân của Sinh. Cả hai bế Sinh lên, nhưng h́nh như cả hai đều cố gắng nhưng không nhấc Sinh lên khỏi giường được. Hai nữ nhân, cố gắng nhiều lần nhưng thân thể của Sinh vẫn bị dính chặt xuống mặt giường.           

Vương Thúy cúi gần như sát vào mặt Sinh ra vẻ lạ lùng, lắc đầu nhè nhẹ rồi nh́n con bé người hầu mà nói :           

- Kỳ lạ thật, không lẽ phù phép của ta mất linh nghiệm rồi hay sao ḱa ?            

Con bé người hầu cũng chẳng khá hơn, giương mắt nh́n cô chủ nhân rồi lại quay nh́n vào thân thể Sinh lắc đầu mà trả lời :           

- Tiểu nữ cũng không hiểu ra sao nữa.…           

Sinh tí hư đôi mắt nh́n rơ điệu bộ ngạc nhiên của hai nữ nhân. Mũi phập phồng như cố hít tất cả mùi thơm tho, hấp dẫn tỏa ra từ da thịt trắng muốt của mỹ nhân. Nhất là khi khuôn mặt đẹp tựa chim sa, cá lặn cúi xuống sát vào môi, vào má ḿnh. Đến một lúc Sinh cảm thấy chẳng c̣n tự chủ được nữa. Những lời dặn ḍ của lăo đạo sĩ nói Sinh phải im lặng để theo dơi diễn biến, tất cả đă bay theo với đê mê và mơ mộng. Sinh ngồi nhỏm dậy, một tay ôm gh́ lấy người đẹp, tay kia rờ mó như kẻ t́m ngọc rơi trên nền nhà ban đêm. Đă thế miệng hôn như răi gạo trên khuôn mặt trắng như tuyết đang đầy vẻ ngỡ ngàng của người đẹp.            

Con bé người hầu, dù có tí giật ḿnh với hành động bất chợt của Sinh nhưng nó đủ khôn ngoan đoán được phần nào sự việc. Nó bỏ ṿng tay đang ôm đôi chân của Sinh rồi lùi lại đằng sau vừa cười vui mừng, vừa vỗ tay mà nói :           

- Công tử ơi, xin chậm răi một tí kẻo cô nương của ta ngộp thở mà chết đó. Cô nương của ta chẳng vô t́nh với công tử đâu.           

C̣n người đẹp chẳng biết xoay trở ra sao trong ṿng tay như ḱm kẹp của khách đa t́nh chỉ biết ú ớ, đôi tay đẩy ra nhưng vẫn giữ nửa chừng. Măi một lúc sau, khi Sinh đă có phần thỏa măn mà nới lỏng ṿng tay. Người đẹp đứng bật dậy, ra vẻ xấu hổ, nổi giận mà mắng rằng :           

- Tưởng chàng là người phong nhă mà thiếp đă bỏ công săn sóc hơn môt tháng qua, mong tạo được chút t́nh lưu luyến của kẻ văn chương, trí gỉa. Nhưng chàng làm thế có khác ǵ hành động của kẻ vũ phu, đầu đường xó chợ đâu ?           

Sinh nghe cô gái trách, có chiều xấu hổ. Cúi đầu như biết lỗi, ngập ngừng mà thưa rằng :           

- Sắc đẹp của nàng đă làm ta yêu mến mà điên khùng đó mà thôi. Đấy cũng là cái t́nh si quá sâu rộng của ta dành cho nàng. Không lẽ nàng vô t́nh với ta mà không biết sao ?            

Mỹ nhân ra chiều cảm động với chân t́nh của Sinh. Nắm lấy tay Sinh, ân cần mà nói :           

- Nào thiếp có ngu muội đâu mà chẳng thấu hiểu t́nh của chàng dành cho thiếp. Cả tháng trời vừa qua, thiếp cũng đă mất ngủ, quên ăn v́ yêu nhớ chàng đó mà thôi.            

Thế là cuộc mây mưa chẳng có ǵ để cách ngăn dù cả hai chưa hỏi rơ ǵ về nhau. Trai th́ đang độ mới lớn khỏe mạnh bẻ gẫy sừng trâu. Gái th́ đang tuổi trăng tṛn, biết đến đâu cho đủ chuyện ái ân. Từ nay Sinh không c̣n sợ buổi b́nh minh v́ gió lạnh mà thức giấc ngoài hiên, ngồi ăn một ḿnh với bữa điểm tâm sơ sài mà đem ḷng thắc mắc. Dĩ nhiên Sinh đem đốt bỏ là bùa và cũng chẳng muốn nhớ lời đạo sĩ làm phép trừ ma nữa.            

Sáng hôm sau, vừa thức dậy thấy Vương Thuư ngồi bên cạnh nh́n ḿnh, mặt đăm chiêu ra chiều suy nghĩ, Sinh lo lắng mà hỏi rằng :           

- Nàng có điều ǵ khó nói mà dấu giếm ta chăng ?           

Với tí ngập ngừng, Vương Thúy hỏi :           

- Chàng có biết thiếp không phải là người dương gian mà là ma không ?           

Sinh đáp :           

-Biết! Nhưng ta chỉ biết rơ ràng từ tối hôm qua mà thôi. Dù có là ma hay quỷ mà xinh đẹp, đáng yêu như nàng th́ không đáng để ta say đắm ư ?           

- Chàng không sợ thiếp hăm hại chàng sao ?           

Sinh cười mà đáp rằng :           

- Ta chẳng có ǵ để mất khi làm kẻ phiêu du t́m đất sống, há lại sợ ma quái hăm hại hay sao? Nàng đừng lo lắng quá mà mất vui cho cuộc kỳ ngộ của chúng ta hôm nay.           

Rồi Sinh kể lể hoàn cảnh khó khăn cũng như lư do mà Sinh phải tha phuơng cầu thực. Mong t́m dịp may để phục hồi danh giá của tổ tiên.            

Nghe xong chuyện đời của Sinh, Vương Thúy nghẹn lời thổ lộ :           

- Hoàn cảnh của thiếp bi thảm, đáng thương hơn chàng nhiều. Hôm nay ngẫu nhiên mà gặp được chàng. Dù âm dương ngăn cách nhưng thiếp đă nặng ḷng lưu luyến, đem thực ḷng mà trả nghĩa tri âm. Xin chàng đừng coi cuộc vui vầy chỉ là một chuyến qua đêm, th́ tủi cho thiếp lắm.           

Đáp :           

- Sao nàng quá bi thảm như thế ? Hăy nói cho ta biết mối đau trong ḷng nàng, biết đâu ta lại có phần để giúp đỡ xẻ chia.            

Vương Thúy cảm động, ứa nước mắt mà kể rằng :           

Thiếp họ Hà, tên Vương Thúy, Phụ thân thiếp là Hà Chính Viên, một viên quan nhỏ trong triều đ́nh chuyên lo việc lên sổ sách khen thưởng của hoàng đế cho các quan viên vào dịp tết cuối năm. Song thân thiếp có ba người con, thiếp là trưởng nữ và hai đứa em trai. Gia đ́nh thiếp sống tại chính ngôi nhà này cùng với 2 người hầu mà Tiểu Yến là một.            

Phụ thân thiếp có một người bạn nối khố họ Chu tên Vân Khiết. Dù là bạn cố tri nhưng cá tính hai người hoàn toàn trái ngược. Phụ thân thiếp yên phận, chân thật luôn lấy sự minh bạch trong quan trường làm lẽ sống cho nên cuộc sống thanh bần. Họ Chu th́ ngược lại. Tiền bạc chẳng biết đến đâu cho đủ, luôn luôn t́m cách kiếm thêm. Dù đă có năm, bẩy căn nhà chốn nội kinh, ruộng vườn hàng trăm mẫu thẳng cánh c̣ bay mà vẫn chưa vừa ư. Chồng th́ dựa vào chức vị chốn quan trường, ức ép dân đen t́m bổng lộc. Thê tử th́ cho vay nặng lăi, buôn gian bán lận đủ chiều mà cũng chưa đầy túi tham.           

Một ngày vào dịp cuối năm, họ Chu đến gặp phụ thân thiếp, tỏ ư nhờ giúp đỡ cho tên y vào danh sách khen thưởng của triều đ́nh. Phụ thân thiếp v́ quá thẳng thắn, không những không đồng ư mà c̣n có những lời xúc xiểm đến kẻ tiểu nhân. V́ xấu hổ và cũng lo sợ phụ thân thiếp tố cáo với triều đ́nh. Chu đă kín đáo cho một tên gia nhân ban đêm leo rào vào nhà thiếp trộn thuốc độc vào thức ăn. Kết quả toàn thể gia đ́nh thiếp cùng với hai người hầu đều bị trúng độc mà chết. Cuộc điều tra của triều đ́nh chẳng mang đến manh mối nào, rồi thời gian đă đẩy vụ án vào quên lăng.            

Xuống cơi âm gia đ́nh thiếp mới biết ḿnh chết oan, thủ phạm chính là tên bạn bất lương Chu Vân Khiết. Gia đ́nh thiếp làm đơn kiện lên thiên đ́nh kêu oan và xin xử tội kẻ bất nhân. Thượng Đế đưa lệnh xuống cho Diêm vương tra xét. Kết quả Diêm vương phán rằng gia đ́nh thiếp trên dương gian không làm điều ǵ sai trái. Đúng là bị chết oan, được cho đi đầu thai làm người ngay, phúc đức được hưởng trong kiếp mới.  

C̣n gia đ́nh Chu vân Khiết chưa phải lúc suy vong chỉ v́ chưa hưởng hết phúc đức của tổ tiên để lại. Ông tổ bốn đời của Khiết suốt đời làm quan là người liêm chính, làm nhiều việc phúc đức. Gia đ́nh đă cam chịu đói nghèo để giữ kiếp thanh bần, đến nỗi có một người con trai đă chết v́ đói. Đă thế c̣n dám đem hết tài sản của tổ tiên nhiều đời trước phân phát, nuôi sống hàng ngàn dân đen trong một năm đất nước bị thiên tai. Về già lại là một vị chân tu đă đóng góp rất nhiều công quả cho việc xây chùa, ấn in kinh sách..v..v.. Với những nhân đức to lớn đó, ông tổ bốn đời của Khiết đă lưu lại cho con cháu đời sau. Chính v́ vậy đến đời Chu Vân Khiết dù làm nhiều việc thất nhân tâm nhưng vẫn chưa hết được phúc đức mà đời trước để lại. Diêm vương cho biết nếu cứ đà làm việc thất đức như hiện tại th́ chẳng chóng th́ chầy, ngay trong đời Chu vân Khiết cũng bị trả giá mà thôi.            

V́ quá thù hận kẻ đă giết toàn gia, thiếp đă xin Diêm Vương cho thiếp và con Tiểu Yến được chậm lại, chưa vội đi đầu thai. Thiếp và Tiểu Yến bằng ḷng kéo dài kiếp hồn ma lây lất cho đến ngày được chứng kiến giờ phút đền tội của kẻ thù. Đă hơn 5 năm qua dù họ Chu làm rất nhiều việc bất nghĩa, vô nhân nhưng vẫn chưa đủ tiêu trừ hết phúc đức của tổ tiên lưu lại. Thiếp vẫn trông mong từng ngày nghiệp báo của kẻ thù chóng đến để đi đầu thai thoát khỏi kiếp ma lạnh lẽo này.            

Vương Thúy dừng lại một lúc, như đè nén xúc cảm, buông tiếng thở dài mà tiếp : 

- Thiếp đă tưởng được b́nh thản mà chờ đợi ngày đền tội của kẻ thù, nhưng chờ đợi đă quá mệt mỏi, hôm nay v́ định số đẩy đưa đă đem chàng đến với thiếp. Xin chàng đừng v́ tánh trăng hoa mà ruồng rẫy. Nếu thực ḷng yêu thương thiếp xin chàng hăy làm giúp cho thiếp một việc.           

Sinh đáp :           

- Xin cứ nói, ta sẽ tận ḷng giúp đỡ nàng ngay.           

Vương Thúy quỳ xuống lạy tạ, vui mừng mà nói :           

- Hiện nay gia đ́nh họ Chu vẫn đâm sâu vào làm giàu bất kể đạo đức. Nếu chàng v́ thiếp mà t́m cách thân cận với họ Chu, bầy đặt cho gia đ́nh hắn làm chuyện bất nghĩa nhiều hơn. Để thiếp và Tiểu Yến được sớm nh́n kẻ thù đền tội và được đi tái sinh làm người không c̣n phải kéo dài kiếp ma vất vưởng trong chốn trần gian này nữa.            

Sinh nghiêm mặt ra vẻ giận mà nói rằng :           

- Ta đă tưởng gặp được nàng, kẻ tri kỷ mà đem ḷng yếu mến. Nhưng xem ra chẳng phải rồi! Nàng muốn ta làm kẻ bất nhân, bất nghĩa. Khuyên ta làm bạn với kẻ ác, rồi xúi xiển chúng làm ác hơn. Dù sao ta cũng đă là người theo đ̣i chữ nghĩa nho gia, tổ tiên ta đă nhiều đời vinh hiển trong lễ giáo, khoa bảng. Không lẽ ta dám làm chuyện sằng bậy để nhục gia phong như vậy sao ? Thôi, nàng hăy t́m người khác để họ làm cái chuyện bá đạo đó cho nàng đi.           

Nói xong Sinh đứng dậy, có ư từ biệt. Vương Thúy ôm vội lấy Sinh, ra vẻ ngượng ngùng vừa khóc vừa nói :           

- Xin chàng hăy bớt giận. Thiếp đă nh́n ra lỗi của ḿnh rồi. Nhờ chàng mà thiếp đă giác ngộ được chính đạo. Từ nay sẽ lấy đó làm răn mà măi măi nghe lời chàng.           

Sinh mừng rỡ, kéo Vương Thúy vào ḷng mà nói :           

- Khổ thân cho nàng, chỉ v́ thù hận quá mà không nh́n được rơ căn nguyên của đạo lư. Nếu nàng và ta giúp đỡ kẻ thù làm ác, th́ tội phạm, kẻ làm ác không phải là chúng ta hay sao ?Theo ta, nàng hăy ở đây sống với ta, b́nh tâm chờ đợi ngày đền tội của họ Chu là điều đúng nhất. Ta nguyện sẽ v́ yêu nàng mà đền đáp nghĩa tâm giao.            

Từ hôm đó, người địa phương thấy một cặp vợ chồng trẻ cùng con bé hầu đến sống trong căn nhà bỏ hoang v́ ma quái. Chồng ra dáng một công tử con quan từ viễn xứ lên kinh đô du học. Vợ, hiền thục lại đẹp đẽ như tiên nữa giáng trần, dậy sớm thức khuya chăm sóc cho chồng yên tâm lo việc đèn sách. Đúng là một cặp vợ chồng hạnh phúc. Ban đầu dân địa phương lấy làm lạ, có phần lo sợ cho người hiền lành không biết nhà có ma mà dại dột đến cư trú. Nhưng bẵng đi nhiều ngày không có chuyện ǵ xẩy ra, nhiều người lấy làm lạ, lâu dần chuyện ma quái cũng đi vào quên lăng.           

Hơn một năm sau Sinh dễ dàng giật bằng cử nhân. Hiền thê lại sinh con trai đầu ḷng đặt tên là Diên Thọ. Sinh tiếp tục con đường cử nghiệp, lại ghi danh tham dự kỳ thi Hội, trúng cả bốn trường nên được xếp vào danh sách dự kỳ thi Đ́nh rồi giật bằng Tiến sĩ. Được triều đ́nh bổ làm quan trung nội vụ, chuyên lo việc an sinh chốn kinh đô.            

Thấm thoát đă 5 năm, đứa con trai đă bập bẹ biết nói. Một hôm Sinh từ quan phủ về nhà, chưa kịp nghỉ ngơi th́ Vương Thúy cùng với Tiểu Yến đến bên cạnh, buồn rầu mà rằng :           

- Thiếp vừa được Diêm Vương sai Phán quan đến báo tin, kẻ thù sát gia của thiếp đă đến ngày đền tội v́ nó đă hưởng hết phúc đức tổ tiên rồi. Cũng là lúc thiếp và Tiểu Yến phải sửa soạn rời xa chàng đây. Duyên phận vợ chồng của thiếp và chàng chỉ có thế mà thôi. Xin chàng chẳng nên lấy chuyện chia ly mà quá buồn đau. Hăy mừng cho tụi thiếp v́ từ nay thiếp sẽ không là hồn ma vất vưởng nữa. Hôm nay, thiếp sẽ phải xa chàng và con, trở về với cơi âm, để nh́n thấy kẻ thù đền tội rồi sẽ đi đầu thai trở lại chốn trần gian với kiếp làm người.  

Sửng sốt, ôm lấy vợ, Sinh ứa nước mắt mà nói : 

- Nàng không thể v́ con của chúng ta c̣n bé bỏng mà lưu lại với ta vài ba năm nữa hay sao ? 

Đáp : 

- Chàng lại không hiểu được lẽ vô thường sao? Chuyện thiếp rời xa chàng hôm nay hay ngày mai cũng chỉ khác nhau là sớm và muộn thôi. Huống chi việc này không phải theo ư muốn của thiếp mà định được. Chàng tưởng rằng với hơn 5 năm sống mặn nồng t́nh nghĩa phu thê, lúc phải chia ly thiếp không đau đứt ruột hay sao ? Thôi đành vậy, chàng ở lại với con. 

Nói xong, Vương Thúy đưa ngón tay chỉ vào phía trong nhà, đằng sau Sinh mà nói : 

- Con đă thức rồi ḱa, chàng đem con cho thiếp bế một tí! 

Sinh quay lại, thấy đứa con vẫn đang ngủ say sưa trên giường. Ngạc nhiên quay lại th́ vợ và Tiểu Yến đă biến mất. Sinh biết vợ và Tiểu Yến đă tránh cảnh đau ḷng lúc rời xa mà đă im lặng ra đi.  

Vài ngày sau cả kinh thành ồn ào v́ tên gia nhân của Chu Vân Khiết, bị bệnh, trước khi chết đă viết thư lên triều đ́nh tố cáo hành vi đen tối của Khiết. Vụ án dùng thuốc độc giết toàn gia họ Hà được đem ra xét xử lại. Thêm vào đó biết bao nhiêu đơn tố cáo những việc bất lương, sai trái của cả gia đ́nh Khiết cũng được bới móc ra. Đây là vụ án quan trọng nên chính quan thượng thư bộ h́nh làm chánh án xét xử. Tất cả tài sản của gia đ́nh họ Chu bị tịch biên, xung vào công quỹ. Vân Khiết bị tước quan tịch và xử tội chém đầu. Con trai bị đầy xuống biên giới miền Nam làm lính thú. Vợ và con gái đem bán cho thổ binh vùng thượng du làm tỳ thiếp.  

Đứa con trai cuả Sinh càng lớn càng khôi ngô, minh mẫn. Tuổi mới 12 đă nhiều lần cùng phụ thân đàm luận về tứ thư. Mười bốn tuổi đă đă được triều đ́nh cho tham dự cùng với các quan văn trong buổi hội thảo về kinh Xuân Thu trong ngũ kinh của Nho giáo. Thấy con đĩnh ngộ Sinh càng quư nhưng lại càng thương nhớ vợ mà ở vậy không nghĩ đến việc cưới thứ thiếp. 

Một hôm vào dịp tiết Thanh Minh, Sinh dẫn con đi tảo mộ. Nh́n ánh nắng chiều xuyên qua hàng liễu bên sông, lấp lánh trên làn song lăn tăn. Sinh chợt nhớ đến Nam Hải, quê cha đất tổ của ḿnh bao năm cách biệt, chưa một lần về thăm. Nghĩ đến mồ mả tổ tiên đă mấy mươi năm nguội lạnh khói hương mà đau ḷng. Tự nhiên Sinh chảy nước mắt khi nhớ đến bài thơ Hoàng Hạc Lâu của Thôi Hiệu mà ngâm rằng : 

          Nhật mộ hương quan hà xứ thị

Yên ba giang thượng sử nhân sầu  

( Nh́n hoàng hôn xuống mà tự hỏi đâu là quê hương ḿnh nhỉ ? Thấy sóng nhấp nhô trên sông lại cảm thấy ḷng buồn đau ) 

Dịch rằng :  

            Hoàng hôn mờ bóng quê hương.

            Ai nh́n sóng vỗ ḷng vương vấn buồn ? 

Trở về nhà, Sinh viết thư lên triều đ́nh, nói rơ ư định muốn về quê nhà làm quan. Triều đ́nh đồng ư, cử Sinh làm Thái thú quận Nam hải. Sinh nổi tiếng là hiền thần, biết lo lắng cho lương dân. Con của Sinh 20 tuổi đă đỗ tam trường trạng nguyên được triều đ́nh vời về kinh đô làm chức quan đại học sĩ. Lo việc dậy học cho con cháu của hoàng thân trong hoàng tộc. Thật là một gia đ́nh khoa bảng, làm rạng rỡ tổ tiên. -/-

 Hết

 


Vài hàng về tác giả :

Lưu An là bút hiệu của anh Vũ Ngọc Ruẩn. Anh Ruẩn  sinh năm 1946 tại Xuân Trường, Nam Định, Việt Nam. Bút hiệu Lưu An & Thượng Xuyên Lộ, cựu học sinh Chu Văn An 59-66, tốt nghiệp Master về Food Sciences đại học Kagoshima, Japan 1977. Anh Ruẫn hiện đang sinh sống tại Thụy Sĩ. Cảm tưởng về thơ văn của Lưu An xin gởi về  kamikawajiluan@yahoo.com

........

® "Khi phát hành lại thông tin từ trang này cần phải có sự đồng ư của tác giả 
và ghi rơ nguồn lấy từ http://www.erct.com/"