Tân liễu trai chí dị Hồng Tố Hoa Lưu An
&&& & Vào truyện: Phạm Chính Dư tự Tồn Xích, bạn hữu thường gọi là Tiêu Sanh người Định Thành. Gia cảnh chỉ thuộc giới trung lưu nhưng được nhiều người mến trọng v́ ḍng họ đă nhiều đời làm quan liêm chính. Tiêu Sanh là con một, dung mạo xinh đẹp, văn chương thơ phú hơn người. Vừa 18 tuổi đă đậu cử nhân song thân rất nuông chiều, cho hẳn một căn nhà riêng biệt khang trang có đầy đủ vườn hoa, giả sơn với suối nước chảy róc rách... Mùa nào cũng đầy hoa nở, hương thơm ngào ngạt khắp không gian thật là nơi trang nhă của kẻ phong lưu. Trong vườn trồng đủ loại hoa, nhưng đặc biệt Sanh rất thích hoa hồng, thường tự cho ḿnh và hoa hồng là tri kỷ. Bất cứ nghe đâu có giống hồng đặc biệt Sanh t́m cách đến chiêm ngưỡng, hỏi han cách trồng rồi mua cho bằng được. Trong số hàng chục giống hồng trong vườn, có một loại hồng nhung mà Sanh mê nhất. Loại hồng này song thân đă phải trả cho một thương gia ngoại quốc nhiều lạng vàng để nhờ họ đem từ miền viễn tây về làm quà mừng đại đăng khoa của quư tử. Loại hồng nhung này hoa có đến 16 cánh hoa thay v́ chỉ có 6 đến 10 như loại thường thấy trên thị trường. Ngoài vẻ mềm mại như nhung, cánh hoa c̣n có đặc tính thay đổi mầu sắc mà không có loại hoa hồng nào có được. Buổi b́nh minh cánh hoa có mầu đỏ đậm hơi nâu, mùi thơm thoáng nhẹ thấm vào khứu giác cho người ta có cảm giác lâng lâng dễ chịu. Lúc hoàng hôn, ánh nắng d́u dịu cánh hoa lại có mầu đen đậm, mùi thơm tỏa ra khắp một góc vườn. Mùi thơm của hoa không gay gắt nhưng lại làm bay hết những mùi hoa khác ở chung quanh. Một hôm, khi ánh mặt trời sửa soạn biến mất sau dẫy núi, bầu trời đă chớm vẻ nhá nhem. Sanh vẫn c̣n ngây ngất với mùi hương, chưa muốn rời những bông hoa hồng mầu tím đậm đang e ấp dưới ánh nắng chói đỏ buổi hoàng hôn. Không biết v́ cảm xúc quá độ với hương thơm ngào ngạt hay v́ đê mê với nét đẹp cao kỳ của những cánh hoa mà Sanh lầm bầm trong miệng : - Hồng Hoa nàng ơi, ta đă v́ hương sắc của nàng mà làm kẻ si mê, sao nàng không hiện ra cho ta được chiêm ngưỡng, ái ân ? Nói xong Sanh đưa bàn tay âu yếm sờ nhẹ lên cánh hoa ra vẻ tận hưởng cái cảm giác mềm mại da thịt của giai nhân. Đúng lúc đó, không biết từ đâu một cô gái, tuổi khoảng mười bẩy, mười tám, tư dung tuyệt trần, da trắng, tóc mây, đẹp chẳng khác ǵ tiên nữ giáng trần. giai nhân tiến lại gần Sanh chắp tay vái chào, giọng thỏ thẻ như chim quyên buổi b́nh minh, thưa rằng : - Chàng đa t́nh đến thế sao? Thiếp đă v́ chàng mà đến với chàng đây. Sự xuất hiện bất th́nh ĺnh của cô gái, đúng vào lúc ḿnh đang mê mẩn với sắc hoa đă làm cho Sanh đờ đẫn nh́n cô gái như kẻ mất hồn. Dù thế, Sanh vẫn c̣n đủ lư trí để nghĩ rằng cô gái chẳng phải là người thường, có ǵ thần bí trong sự xuất hiện của cô ta. Sanh mới gặng hỏi họ tên, quê quán, cô gái ỡm ờ mà đáp rằng : - Sao chàng lại đăng trí như thế nhỉ ? Vừa mới gọi tên thiếp, mà đă vội quên mất rồi sao ? Thấy Sanh vẫn chưa hiểu, cô gái đáp: - Thiếp họ Hồng tên Tố Hoa, tỳ nữ của một vương phi trên thiên đ́nh. Vương phi ngẫu nhiên đi qua đây nghe thấy lời than thở của chàng mà sai thiếp nhập vào bông hoa hồng nhung để xuống vun vầy với chàng đây. Nghe cô gái nói, Sanh mừng lắm, văn chương dào dạt trong ḷng, làm bừa đưa tay kéo nàng vào ḷng ra chiều âu yếm mà tán rằng : - Đấy tấm ḷng lăng mạn đa t́nh của ta đă khiến vương phi trên thiên đ́nh đoái thương mà làm mối nàng cho ta. Ví dù có phải chết đi sống lại chín lần để được kết nghĩa trăm năm với nàng ta cũng chẳng dám từ nan. Xin nàng hiểu ḷng ta mà đừng chối từ. Tố Hoa đưa ngón tay đẩy nhẹ vào trán Sanh, mỉm cười mà nói : - Khiếp! Mồm mép kẻ văn chương bôi mỡ có khác. Chẳng biết mức học chàng ra sao, nhưng nghe chàng nói mà thiếp tưởng ḿnh đang là cô gái ngây ngô, mới lớn trong một vở kịch gái quê ra tỉnh vậy. Nghe cô gái nói thế, Sanh cũng có ư thẹn, đỏ mặt, cười gượng mà đáp : - Nào ta có dám coi thường nàng đến thế đâu, chỉ v́ yêu nàng quá đỗi mà vội vàng phát ngôn có chiều buông thả mà thôi. H́nh như nh́n thấy vẻ ngượng ngùng của Sanh v́ lời bắt bẻ quá lời của ḿnh, Tố Hoa dịu giọng: - Thiếp có vô t́nh đến nỗi không hiểu rơ ḷng của chàng đâu? Nhưng nói đến chữ duyên kiếp trăm năm chàng đă sai lầm lắm ru ? Duyên t́nh của thiếp và chàng làm sao dài hơn được ba ngày kiếp sống của một bông hoa. Xin chàng hăy lấy chữ t́nh chân chính mà dành cho nhau để chẳng phụ ḷng thiếp. Sanh sửng sốt, nét buồn rời rợi hiện trên khuôn mặt, ôm gh́ người đẹp vào ḷng như sợ mất đi, mà nói : - Không lẽ bi thảm đến thế sao? - Đó là cái kiếp ngắn ngủi của đời hoa vậy. Chàng đừng v́ quá bi quan mà quên đi cái lẽ của thiên nhiên. Dù thế nào gặp được chàng không là điều ân huệ của tạo hoá lắm ru ? Mấy ngày sau đó biết sao mà kể xiết những giây phút hoan ca bên người đẹp. Lúc th́ nhạc phách, âm vang hoà điệu. Khi th́ bên nhau đàm luận văn chương, ngâm nga thi phú. Cùng nhau ngắm hoa tươi nở rộ buổi b́nh minh, rồi thả hồn theo cánh bướm, chim bay trong nắng vàng hoàng hôn. Lúc hứng khởi cùng nhau gối chăn vần vũ, đúng là cảnh chim hồng, chim sáo hoan ca, không có một tiếng thở dài khác ư. Vui vẻ, hạnh phúc lứa đôi như vậy, thoáng một cái đă bước sang ngày thứ ba. Mặt trời c̣n măi tận xa xa hướng đông chưa vượt lên khỏi chân núi, Tố Hoa phấn son trang điểm xong, đánh thức Sanh dậy, buồn bă nước mắt đọng mi mà nói rằng: - Lang quân ơi, giờ đă đến lúc thiếp xa chàng rồi đây! Sanh cũng chẳng hơn ǵ, khóc thầm, buồn đau như đứt ruột, gh́ chặt Tố Hoa vào ḷng mà đáp: - Ái thê ơi, nàng thật t́nh muốn bỏ ta mà đi ư ? Không có cách ǵ để chúng ta gần được nhau nữa hay sao ? Đáp: - Thú thực với lang quân thiếp cũng tan nát cơi ḷng, nhưng đành vậy mà thôi. V́ chữ duyên mà thiếp đă may mắn gặp được chàng. Nhưng từ nay chẳng c̣n trinh nguyên để làm người tỳ nữ cho Vương Phi trên chốn thiên đ́nh nữa. Chắc chắn thiếp sẽ trở lại trần gian trong kiếp người nào đó, nhưng chẳng biết có kỳ tích để chúng ta tái ngộ không ? - Nàng cho ta biết nơi nào mà nàng tái sinh để ta đến t́m gặp, nối lại duyên xưa không được sao ? Lắc đầu ra vẻ thất vọng, Tố Hoa đáp : - Trời đất mênh mộng vô định th́ biết đâu là nơi đến của kiếp sau ? T́nh thương yêu, nghĩa vợ chồng giữa chàng và thiếp vẫn c̣n nhiều, nhưng duyên vợ chồng đă hết th́ đành vĩnh biệt nhau mà thôi. Nói xong Tố Hoa quay gót định bước ra khỏi nhà, Sanh ôm gh́ lấy, không muốn cho đi mà rằng : - Ta nhất định không cho nàng đi nếu không có ǵ để ta có thể t́m lại nàng. Tố Hoa cầm ḷng không đặng, khóc mà nói: - Tiêu Sanh chàng ơi, thiếp có là gỗ đá đâu mà không hiểu ḷng chàng ? Nhưng chuyện xa nhau không c̣n là chuyện cản ngăn được nữa! Tuy nhiên trước khi xa nhau, thiếp mong chàng cố gắng b́nh tâm mà trau dồi kinh sử, dành lấy chức vụ, làm rạng danh trong chốn nhân gian. Biết đâu nhờ tiếng tăm đó mà thiếp t́m được chàng dễ dàng hơn là t́m kẻ vô danh chui nhủi trong trần gian bao la này. Nói xong, Tố Hoa lấy ngón tay nạy viên ngọc của chiếc nhẫn đang đeo, đưa tận tay Sanh, ân cần dặn ḍ: - Lang quân hăy giữ viên ngọc này làm bằng chứng cho t́nh nghĩa vợ chồng chúng ta, nó cũng là kỷ vật để chúng ta nhận ra nhau khi tái ngộ. Xin chàng đừng coi thường mà làm mất ! Nói xong chẳng để cho Sanh phản ứng, Tố Hoa đẩy nhẹ chồng, lách ḿnh qua khung cửa căn nhà mà biến mất. Sanh chạy theo mong nói vài lời giă biệt, nhưng chẳng thấy đâu. Nh́n thấy trên cành cây hồng nhung ở góc vườn, có một bông hoa héo khô rũ xuống. Biết đó là thể chất của ái thê, Sanh đưa tay định hái bông hoa héo làm kỷ vật, nhưng vừa đụng vào nụ hoa th́ những cánh hoa tự nhiên rơi ra, đúng lúc đó một luồng gió mạnh thổi cuốn lấy những cánh hoa đi mất. Thời gian như chim bay qua cửa sổ, năm sau Sanh dự khóa thi hội được lọt vào tam giáp rồi dành dật được vị trí bảng nhăn của học vị Tiến sĩ, làm vinh hạnh cho gia đ́nh và địa phương. Với gia thế uy phong của tổ tiên, Sanh được triều đ́nh bổ làm quan đốc học nơi nguyên quán, chẳng bao lâu được thăng lên quan phụ tá tham tri bộ h́nh ở kinh đô. Hiện nay đang làm quan án sát coi việc xét xử một tỉnh trù phú miền bắc đất nước. Dù với chức vị ǵ Sanh vẫn được nổi tiếng là vị quan liêm chính, làm việc cần mẫn, đúng nghĩa “phụ mẫu chi dân “. Trong bất cứ vụ án quan trọng hay rắc rối nào Sanh luôn luôn lấy chữ công minh làm gương mẫu. Tội phạm có chức lớn, quyền cao mà ức hiếp kẻ nghèo hay giết người cướp của Sanh vẫn chẳng nể sợ mà không dám thẳng tay trừng trị. Dù đă bước đến ngưỡng cửa tuổi tứ tuần, nhưng Sanh vẫn là ông quan gối chiếc, pḥng đơn. Song thân của Sanh đă về hưu, vẫn mong quư tử thành gia thất để có cháu nối dơi tông đường, nhờ vả biết bao nhiêu người mối mai nhưng Sanh lửng lơ t́m cách chối từ. Hàng năm vào dịp nghỉ hè, không nói với ai nhưng Sanh vẫn t́m cách chu du thiên hạ, tham gia vào chốn thị tứ đông người với hy vọng t́m được cố nhân trong mộng. Một hôm có một vụ án giết người gây đàm tiếu khắp địa phương của Sanh. Một viên hạ quan trong địa phương trong một lần đi săn không biết v́ lư do ǵ mà giết chết một người tiều phu đang lấy củi trong rừng. Vợ của người tiều phu cho rằng v́ thù ghét ǵ đó mà chồng bà bị giết oan, bà ta đệ đơn lên Sanh đ̣i kẻ ác phải trả mạng cho chồng bà ta. Ngược lại phạm nhân lại cho biết không có thù án ǵ cả mà chỉ là tai nạn do lạc mũi tên mà làm chết người. Sanh đang ngồi trong sảnh đường đọc bản cáo trạng của vụ án để tuần tới mang ra công đường xét sử, th́ vợ của phạm nhân xin vào yết kiến, khóc lóc nói với Sanh : - Xin thượng quan thông hiểu mà phê chuẩn cho chồng tiện thiếp chỉ v́ vô t́nh mà gây ra án mạng để khỏi phải tội chết. Đáp : - Ta chỉ biết lấy ḷng công minh mà xét xử. Nhà ngươi có chứng cớ ǵ biện minh cho việc chết người vừa qua là tai nạn không ? Nếu không có, ta không thể v́ ngươi mà làm sai lệch án trạng được. Làm như thế không phải là điều bất công, gây đau đớn cho gia đ́nh nạn nhân lắm ru ? Ngươi đừng nhiều lời với ta vô ích. Nói xong, Sanh đứng dậy tỏ ư muốn đuổi khách ra khỏi sảnh đường. Người đàn bà tỏ vẻ ngần ngừ rồi móc trong túi áo ra một gói giấy nhỏ đưa tận tay Sanh, mà nói : -Trước khi đến đây, ái nữ của tiện thiếp có dặn rằng nếu không xong việc, cứ đưa cho thượng quan xem cái vật nhỏ bé này sẽ được giúp đỡ ngay. Sanh giật ḿnh, khi nh́n thấy đúng là chiếc nhẫn khiếm khuyết hạt ngọc của Tố Hoa ngày xưa. Chẳng cần hỏi người đàn bà, Sanh tḥ tay trong túi áo lấy viên ngọc của ḿnh ra để nhẹ trên mặt nhẫn. Lạ lùng làm sao, viên ngọc như bị hút dính đúng khớp vào chỗ khiếm khuyết. Sanh gặng hỏi nguyên do, người đàn bà cho biết, cách đây hơn 18 năm khi vợ chồng bà ta làm lễ ăn mừng đầy tháng của đứa bé gái vừa sinh ra. Không biết từ đâu có một người khách chưa hề quen biết đến thăm, đưa tặng bà ta cái nhẫn khiếm khuyết này, dặn rằng hăy cất giữ cẩn thận cho đứa con sau này sẽ có việc dùng đến. Bà ta thấy cái nhẫn cũng xinh đẹp cho nên làm y lời dặn, giữ ǵn rồi đưa cho đứa con lúc nó lên 16 tuổi. Nghe bà mẹ giải thích, Sanh cầm chiếc nhẫn lên ngắm nghía một lúc. Muốn tách viên ngọc của ḿnh ta nhưng không thể được. Linh cảm thấy sự lạ, Sanh đưa trả chiếc nhẫn có đính ngọc cho bà mẹ, dặn rằng : - Ngươi hăy đem chiếc nhẫn đính ngọc này trả lại cho ái nữ của ngươi, nói với nàng rằng, ta chưa biết đúng hay sai nhưng nếu là người ta muốn gặp, hăy đến t́m ta, dù thế nào ta cũng t́m cách lo toan mà giảm tội đôi phần cho chồng ngươi được. Ngày hôm sau, cũng đang làm việc ở sảnh đường, nhân viên dẫn vào một nữ lang tự xưng là người quen cũ đến thăm. Vừa nh́n thấy người khách, Sanh có cảm tưởng như đă từng quen biết. Chẳng cần chú ư đến vẻ ngạc nhiên, bàng hoàng của Sanh, nữ lang tiến đến gần, đưa bàn tay có đeo chiếc nhẫn nạm ngọc cho Sanh nh́n thấy rồi vừa khóc vừa nói : - Chàng bạc t́nh đến thế sao ? Thế mới biết hơn mười tám năm thiếp mong đợi chàng chỉ là uổng phí. Thiếp đă lầm lẫn thương yêu, hẹn ước với kẻ vô tâm rồi. Đáp : - Tố Hoa, nàng đó chăng ? Sao nàng vội mà trách ta như thế ? Mấy chục năm qua ta vẫn là kẻ độc thân, hàng năm ta vẫn đi khắp đó đây để t́m nàng… Đó không phải ta đă v́ nàng mà t́m kiếm, đợi chờ, trong cuộc sống tẻ nhạt như thế sao ? Nữ lang nghe Sanh nói, cỏ vẻ cảm động, trả lời : - Nhưng sao chàng c̣n nghi ngờ kỷ vật của thiếp mà không giúp đỡ phụ thân thiếp qua nạn sát thân ? Sanh mỉm cười đưa tay kéo cô gái đến gần, nhỏ nhẹ, an ủi: - Nếu không có lời nghi ngờ giả dối th́ làm sao nàng đến đây với ta hôm nay ? C̣n về việc giúp đỡ phụ thân của nàng hăy để ta tính toán xem sao đă. Nhưng dù thế nào th́ sự thật vẫn cần được tôn trọng, ta không thể v́ nàng mà biến đen thành trắng được. Ta yêu nàng v́ nàng ta đă sống đơn độc mấy mươi năm qua. Ta cũng có thể phủi bỏ sự nghiệp đi bất cứ đâu nếu nơi đó có nàng. Nhưng danh dự của một vị quan án sát cầm cân nẩy mực chốn công đường ta nào dám bông lung, làm chuyện bất công, vô đức được. Huống chi c̣n danh dự gia thế, tổ tiên ta dám làm càn ư ! Xin nàng hiểu cho, đừng ép ta phải làm việc mất tiết tháo như vậy. Nữ lang đẩy Sanh ra xa, tháo chiếc nhẫn nạm ngọc liệng lên án thư,giận dỗi mà nói : - Kỷ vật này chẳng c̣n ư nghĩa ǵ nữa th́ giữ làm chi. Thiếp chắc chắn phụ thân thiếp không có ǵ thù án với nạn nhân mà chỉ là vô t́nh gây ra chết người mà thôi. Thiếp mong chàng chưa nên xét xử vội, hăy thẩm xét kỹ hơn về vụ án rồi t́m một giải quyết nào đó để cho phụ thân thiếp thoát được tội chết. Nói xong nữ lang, quay bước ra khỏi sảnh đường, không thèm chú ư đến nỗi khó xử của Sanh. Ngay hôm sau Sanh đến hiện trường thẩm xét, t́m thấy trên một phiến đá to nơi hiện trường c̣n ghi đậm vết tích mũi tên xượt qua, làm sai lệch đường tên mà trúng vào nạn nhân. Sau đó Sanh đến gặp vợ nạn nhân, muốn giải thích cho bà ta hiểu rơ sự việc. Đúng lúc đó vợ nạn nhân cũng cho biết đang định làm đơn xin băi nại v́ đêm hôm trước người chồng về báo mộng cho biết đă hết số, không phải chết oan, xin đừng nghi oan cho phạm nhân mà bị khó khăn trong việc tái sinh. Với chứng cớ như vậy, Sanh đă chuyển cáo trạng thành một vụ ngộ sát. Nhờ vậy phạm nhân thoát tội chết, nhưng phải cung cấp tiền bạc để nuôi sống gia đ́nh nạn nhân. Mấy tháng sau địa phương được chiêm ngưỡng đám cưới của quan án sát, phu nhân là một người trẻ đẹp có tên là Đàm Ái Trinh, tên gọi là Tố Hoa. Năm sau Tố Hoa song sinh được hai đứa bé trai xinh đẹp. Song thân của Sanh vui mừng, dù hơi muộn màng nhưng có một lúc hai cháu trai nối dơi tông đường mà cúng tế, ăn chay tạ ơn trời phật. -/- Hết Lưu An (Zuerich, Thuỵ Sĩ)
Vài hàng về tác giả : Lưu An là bút hiệu của anh Vũ Ngọc Ruẩn. Anh Ruẩn sinh năm 1946 tại Xuân Trường, Nam Định, Việt Nam. Bút hiệu Lưu An & Thượng Xuyên Lộ, cựu học sinh Chu Văn An 59-66, tốt nghiệp Master về Food Sciences đại học Kagoshima, Japan 1977. Anh Ruẫn hiện đang sinh sống tại Thụy Sĩ. Cảm tưởng về thơ văn của Lưu An xin gởi về kamikawajiluan@yahoo.com ........ ® "Khi phát hành lại thông
tin từ trang này cần phải có sự đồng ư của tác giả |