|
Truyện ngắn Lưu An
Một câu
truyện t́nh yêu
Vào truyện Một cảm khoái đă thành thói quen, mỗi buổi sáng khi bước vào pḥng làm việc, Đại luôn luôn dành khoảng vài chục phút đồng hồ đến ngồi vào chiếc sô pha của bộ xa-lông dùng cho việc tiếp khách, im lặng nh́n ra bên ngoài, xuyên qua khung cửa kính. Một cái sân vườn nho nhỏ nhưng rất gọn ghẽ với vài ba loại hoa mọc xen nhau dưới tàng hai cây hoa mai tứ quư khá lớn nở hoa quanh năm nhờ sự chăm sóc đặc biệt và kỹ thuật ngắt lá của người làm vườn. H́nh như cô thư kư cũng biết thói quen cố hữu của Đại, cô ta không gơ cửa và cũng chẳng chào Đại khi bước vào pḥng, chỉ im lặng như tôn trọng cái khoái cảm riêng tư có chút buồn và cô đơn của hắn. Với dáng đi e dè, thận trọng cô ta để trên chiếc bàn salon, ngay trước mặt Đại một ly cà phê đen không đường, không sữa rồi im lặng bước lui ra khỏi pḥng. Đại cũng im lặng, coi như chuyện b́nh thường nhưng vẫn không rời cặp mắt ra bên ngoài nh́n theo những con chim nho nhỏ đang chuyền nhẩy trên những cành hoa mai. Nhưng hôm nay, sự khác thường đă làm cho cô thư kư ngạc nhiên, khi đang định bước lui ra hướng cửa. Đại ngước nh́n cô ta với giọng nói chậm răi, khe khẽ pha trộn cảm giác buồn buồn: -Chị Cúc, xấp hồ để trên bàn, có ǵ quan trọng cần giải quyết ngay không ? -Thưa ông giám đốc, chỉ là vài tờ chiết toán của hai nhà cung cấp vật liệu cho công ty, cần sự kư nhận của ông để pḥng tài chánh chuyển tiền trả cho họ trong ngày hôm nay mà thôi. Hơi chau mày, Đại nói : -Hôm nay tôi có vài việc bận, nhờ chị mang xuống cho anh Chương phó giám đốc kư thay tôi và trả tiền như họ yêu cầu. Ngừng lại tí chút, như ra vẻ suy nghĩ, hướng mắt nh́n cô thư kư, chỉ tay vào chiếc ghế bành đối diện, Đại nói: -Mời chị ngồi đây tí chút, tôi có vài việc muốn nhờ chị. Cô thư kư nhíu lông mày tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng im lặng bước đến chiếc bàn làm việc của Đại cầm lấy tập hồ sơ rồi đến ngồi vào chiếc ghế bành đối diện: -Thưa ông giám đốc, tôi đă sẵn sàng ghi chú những ǵ ông căn dặn. Nói xong cô ta mở tập hồ sơ lấy ra một tờ giấy, tay cầm chiếc bút ch́ và đưa mắt nh́n Đại, sẵn sàng cho công việc. Cặp lông mày khá đậm hơi chau lại, buông tiếng thở dài nho nhỏ rồi ngước nh́n cô thư kư, chậm răi Đại nói: -Suốt tuần lễ vừa qua, tôi có cảm giác khá mệt mỏi, không thể tập trung làm việc được. Tôi muốn được nghỉ ngơi, không muốn đụng chạm đến công việc trong vài ba tuần lễ. Tôi đă nói với anh Chương, nhờ anh ta thay tôi giải quyết công việc của hăng rồi, tuy nhiên, chị và anh Sáu Tài xế là hai người gần gũi, hiểu cuộc sống của tôi nhất, cũng nên biết để giúp tôi vài ba việc khi tôi vắng mặt. Cô thư kư h́nh như cũng không ngạc nhiên lắm, đưa mắt nh́n Đại với tí chút lo lắng, cô ta trả lời : -Đúng như vậy, thời gian gần đây, tôi cũng nhận thấy sắc thái của giám đốc không tốt lắm, ông hay lơ đăng, thiếu tập trung khi làm việc như có điều ǵ lo lắng không vui th́ phải? Chẳng đợi trả lời, cô ta nói tiếp : -Không biết ông giám đốc có chuyện ǵ lo lắng hay bị đau ốm không? Xin ông chú ư đến sức khoẻ nhiều hơn là công việc. Nếu cần, ông cứ nghỉ ngơi nhiều tuần lễ, tôi chắc chắn mọi việc trong hăng tiến triển tốt, ông Chương phó giám đốc đă quá quen thuộc với công việc nên ông đừng lo lắng cho khổ vào thân. -Cám ơn chị rất nhiều, đă lo lắng cho tôi. Sau đây là những chuyện tôi nhờ chị và ông Sáu tài xế giúp. Tôi muốn cách ly hoàn toàn với công việc, không muốn nhớ đến nó, dù chỉ một tí trong suốt thời gian mấy tuần lễ tôi nghỉ. Sáng nay, tôi đă khoá số điện thoại cá nhân của tôi rồi, nếu có việc ǵ cần thiết tôi sẽ tự động t́m cách liên hệ với chị hay anh Chương, nhưng tôi nghĩ, sẽ không có chuyện đó. Bất cứ ai hỏi về tôi xin chị và mọi người nói tôi v́ công việc đột xuất, phải đi ra ngoại quốc khoảng 2, 3 tuần lễ. Nếu có chuyện ǵ quan trọng, chị hay anh Chương giải quyết hộ tôi. Im lặng một tí, Đại nói tiếp : -Tối ngày mai, thứ ba tôi có hẹn ăn cơm tối với nhóm ngân hàng tài trợ của công ty và thứ sáu lại có cuộc họp với những công ty vệ tinh của hăng. Đây là 2 việc quan trọng, tôi đă nói với anh Chương thay tôi để tham dự và giải quyết rồi. Tuy nhiên chị và anh Sáu Tài xế cũng nên biết và hội ư với anh Chương về lư do tôi vắng mặt để không bị lủng củng khi có người nào hỏi đến. Sáng hôm nay, tôi cũng vừa nói với bà quản gia của tôi sắp xếp quần áo cho tôi rồi, nhờ chị nói ngay với anh Sáu Tài xế đến nhà lấy hành lư cho tôi, khoảng 2 giờ trưa đến đây chở tôi ra phi trường. Tất cả chỉ có vậy, nhờ chị chú ư và làm hộ. Cô thư kư im lặng ghi chép rồi nhắc lại cho Đại nghe. Sau cùng với tí chút ngần ngại cô ta nói : -Thưa ông Giám đốc, chúng tôi cũng phải giấu cả cô Anh Thư nữa sao ? Chẳng để cho hắn trả lời, cô ta nói tiếp: -Theo tôi ông nên đi với cô Anh Thư, sẽ thuận lợi hơn, dù sao có cô ta đi cùng, ông cũng đỡ buồn chán, nhất là khi có ǵ cần thiết, hai người vẫn dễ dàng xoay trở hơn. Thấy Đại vẫn im lặng, cô thư có vẻ mạnh bạo hơn, nói tiếp : -Thưa ông, có lẽ đă đến lúc ông nên nghĩ đến một mái gia đ́nh để yên định cuộc sống. Với tôi cô Anh Thư là người rất xứng hợp với ông. Nghe cô thư kư nói xong, Đại chuyển mắt nh́n cô ta với tí chút ngập ngừng: -Cám ơn những lời khuyên rất chân t́nh của chị. Tôi cũng biết với tuổi 33, 34, việc t́m một chốn “ định cư “ là điều ai cũng phải nghĩ đến. Nhưng nói thật, h́nh như tôi vẫn chưa thực sự có ư định chuẩn bị cho một mái gia đ́nh. Biết làm sao đây ? C̣n với Anh Thư dĩ nhiên là người tôi rất mến và thân thiết, nhưng giữa chúng tôi h́nh như vẫn có cái ǵ đó chưa thực sự thông hiểu nhau th́ phải, cũng chỉ dừng lại trong phạm v́ t́nh nhân mà thôi. H́nh như có cảm giác ḿnh đă nói quá nhiều, Đại đưa mắt nh́n cô thư kư, miệng mỉm cười nói tiếp: -Thôi chuyện của tôi và Anh Thư, cứ để đó cho thời gian và định số quyết định. Lo lắng quá cũng chẳng được, nhiều khi c̣n làm cho rắc rối hơn và mất vui trong cuộc sống. Biết ư của Đại, không muốn ai bàn sâu về ḿnh. Cô thư kư ôm tập hồ sơ, nói vài lời chúc tụng cuộc du lịch, rồi đi ra khỏi pḥng. Cầm ly cà phê lên uống một ngụm, chất đắng của cà phê h́nh như làm cho Đại khoan khoái hơn. Vươn hai tay lên khỏi đầu, xoài người gần như nằm ngửa trên chiếc sô pha, cặp mắt nhắm lại, tưởng tượng ra khoảng hai, ba tuần lễ được thong dong đây đó, quên tất cả những lo phiền, tính toán mà cái chức giám đốc đă đè lên đầu ḿnh suốt gần 6 năm qua. Với tuổi đời c̣n khá trẻ mà đă làm chủ một công ty địa ốc khá qui mô với gần 70 nhân viên, một thành quả mà Đại đă từng ao ước khi mới bước vào đời. Dĩ nhiên có được những thành công đó không phải dễ dàng, tự nhiên mà có. Đại đă phải thức khuya, dậy sớm, t́m đủ mọi dịp may, kiên tŕ học tập không những trong sách vở mà cả trong giao tiếp thực tế với đủ mọi dạng người trong xă hội. Đại cũng phải khôn ngoan, sẵn sàng nhún nhường, chịu thua kém với bất cứ ai nếu từ họ có thể học được những cái mà ḿnh thấy cần thiết cho tương lai. Những ưu ái trong xă hội mà Đại đang sở hữu hoàn toàn do thực tài không có tí chút nào đến sự may mắn hay giúp đỡ của người khác cả. Đại tự nói nếu bố ḿnh c̣n sống, sẽ rất tự hào v́ đứa con trai duy nhất đă không phụ ḷng mong đợi của ông lúc c̣n sống. Nhắc đến bố, kư ức trổi dậy kéo Đại trở về với khoảng thời gian gia đ́nh c̣n nguyên vẹn, tràn đầy âm thanh của hạnh phúc. Bố của Đại, ông thầy giáo ngành toán cấp ba, một ông thầy rất nguyên tắc và khuôn mẫu không những trong lănh vực dậy học mà trong cuộc sống gia đ́nh và ngoài xă hội. Ông luôn luôn chỉnh tề trong trang phục, cẩn trọng và lịch sự trong lời nói không những với học tṛ mà ngay cả với mẹ con Đại. Dù chuyên môn của ông xoay quanh những con số và phương tŕnh, nhưng bản chất của ông không khô khan, cứng nhắc, trái lại ông có một tâm hồn phóng khoáng, rất mơ mộng của một người nghệ sĩ. Ông biết đánh đàn ghi-tar, biết hát, biết làm thơ và rất thích đọc tiểu thuyết hay coi phim t́nh ái lăng mạn. Ông luôn luôn khuyến khích và sẵn sàng cung ứng học phí cho Đại theo những lớp âm nhạc, hội hoạ cũng như thường dẫn Đại đi tham dự các cuộc hoà nhạc hay xem phim trong thành phố. Vào những dịp nhà trường có những phong trào viết báo nội khối hay kịch nghệ cuối năm, ông rất vui khi được Đại hỏi han, nhờ hướng dẫn trong những hoạt động nghệ thuật với bạn bè. Vài ba lần v́ một lư do nào đó, Đại bỏ ngang, hay thay đổi sở thích nghệ thuật, mà ông đă tốn kém khá nhiều đầu tư cho Đại, nhưng ông cũng không một lời trách mắng mà c̣n vui vẻ chấp nhận cho Đại thay đổi. Ban đầu Đại cũng có cảm giác là lạ không hiểu tại sao ông lại quá dễ dàng với ḿnh như vậy. Sau này khi chập chững bước vào cấp 3, trong một buổi tối, cả gia đ́nh vui vẻ tâm sự, ông nh́n Đại mỉm cười, nhỏ nhẹ giải thích: -Có lẽ con thắc mắc tại sao bố và cả mẹ không than phiền, ngăn cản mỗi khi con bỏ ngang hay thay đổi sở thích này để chuyển sang một sở thích khác phải không? Thật ra bố mẹ cũng đă suy nghĩ và có chủ đích đó. Ngày nay con đă bước vào cấp 3, tạm gọi là đủ lớn khôn để nh́n thấy hay ít nhất con đă cảm nhận được khả năng và ư hướng của con không thể bước vào lănh vực nghệ thuật như một phương tiện kiếm sống được. Nghệ thuật với con chỉ c̣n là một dạng thức giải trí, làm cho cuộc sống của con có mầu sắc thi vị hơn mà thôi. Rồi tiếp theo, ông đă dẫn Đại đi sâu vào quan niệm của ông về nghệ thuật, nói cho Đại nghe và hiểu lư do tại sao ông không buồn bực, không trách mắng khi Đại bỏ ngang một sở thích mà ông đă tốn kém cho Đại theo học. Theo ông, dù chỉ bước vào một môn nghệ thuật nào đó trong thời gian ngắn, nhưng ít hay nhiều Đại cũng thu nhận được một phần nào cái hay cái đẹp của môn nghệ thuật đó. Với ông thế là quá đủ, không nên bước vào nghệ thuật trong tư thế của một kẻ chuyên nghiệp, kiếm sống. Bản chất của nghệ thuật là lăng mạn, mơ mộng và thường đem đến cho người ta sự say mê quá mức và xa rời thực tế. Chính v́ vậy cuộc đời của người nghệ sĩ thường gặp những nổi trôi, không thực và rất phức tạp. Dĩ nhiên ông biết nghệ thuật là ngôn ngữ của cảm xúc, làm cho cuộc sống của con người tươi mát, hấp dẫn, đẹp đẽ hơn. Chính nó kích thích sự phát triển tâm hồn của con người trong xă hội, giúp loài người hướng đến điểm mới của chân, thiện, mỹ dù những điểm mới này cũng chỉ có giá trị tương đối với thời gian. Chính sự thay đổi của nghệ thuật đă là nguyên nhân phát sinh ra những phong trào mới trong cảm xúc mà người ta gọi là sự sáng tạo hay biến thể của nghệ thuật với thời gian. Nghệ thuật không sáng tạo, đứng tại chỗ là nghệ thuật chết sẽ bị đào thải và đưa vào bảo tàng hoài cổ của một nghệ thuật đă đi qua. Hăy nh́n những thay đổi kinh hoàng của âm nhạc, kịch nghệ, trang phục … trong những năm qua để hiểu sự chuyển biến của nghệ thuật trong cuộc sống ra sao. Với cái nh́n vào nghệ thuật như vậy, ông muốn Đại hiểu biết càng nhiều dạng nghệ thuật càng tốt, nhưng chỉ đến với nó trong vai tṛ giải trí, t́m vui làm cho cuộc sống phong phú, nên thơ hơn mà thôi. Không nên bước vào nghệ thuật theo hướng chuyên nghiệp của một nghệ sĩ t́m nguồn sinh sống. Dĩ nhiên ông không có ư chê bai những người yêu mê nghệ thuật, những người vào nghệ thuật với tất cả tâm hồn của một người nghệ sĩ đúng thực. Với ông, họ là một dạng người rất đáng quư mến, chính nhờ họ mà cuộc sống của nhân loại thăng hoa bởi v́ nghệ thuật là tiếng nói của tâm hồn, của cảm xúc mà chỉ có loài người mới có. Ngược lại, một người không có hay nghèo túng cảm quan về nghệ thuật, là dạng người đáng thương, cục cằn. Cuộc sống của dạng người này khô khan và tẻ nhạt, dễ bị vướng vào những bẫy rập của vật chất. Nếu gặp hoàn cảnh không thuận lợi kèm theo sự lơi lỏng của luật pháp… họ sẽ là một người tàn bạo, hành động hoàn toàn theo bản năng thấp hèn, chẳng khác ǵ một con thú hoang chưa thuần hoá. Im lặng nghe giải bầy với vẻ say mê, Đại bị thu phục hoàn toàn với những dẫn giải lư luận cũng như suy nghĩ của ông bố . Hắn đă hiểu lư do sao tại sao ông đă không buồn bực mỗi khi hắn bỏ ngang một sở thích này để chuyển sang một sở thích khác trong nhiều năm qua. Hướng mắt nh́n mẹ, người mẹ với Đại luôn luôn coi như một bà tiên hiền hoà rất giàu t́nh cảm, thương yêu chồng con, cá tính rất yếu mềm. C̣n Bố của hắn dù với quan niệm thoáng khoát trong nghệ thuật như vậy, nhưng h́nh như vẫn tiềm tàng cái ǵ đó cứng mạnh trong tính toán. Tự nhiên Đại có một thắc mắc, với đưa đẩy nào mà bố mẹ đă gặp và yêu nhau, có một mái gia đ́nh rất hạnh phúc. Đúng như vậy gia đ́nh của Đại đẹp đẽ như một vườn hoa giữ mùa xuân, hắn chưa bao giờ nghe thấy dù chỉ một lần bố mẹ to tiếng, căi vă nhau. H́nh như nh́n rơ thắc mắc của thằng con trai, ông bố mỉm cười giải thích : -Có lẽ con thắc mắc tại sao, đưa đẩy nào mà bố và mẹ đến với nhau phải không? Cũng đơn giản và cũng chẳng có ǵ quá khác biệt so với mọi người khác. Bố và mẹ cũng qua một lần quen biết rồi có thời gian t́m hiểu nhau, cuối cùng mong muốn đến với nhau cho cuộc sống tương lai. Rồi ông kể cho Đại nghe, ông và mẹ của hắn cùng theo học ngành sư phạm, ông theo ngành toán, sau khi tốt nghiệp bậc đại học ông tiếp tục học lên ban thạc sĩ, mẹ của Đại theo ngành giáo dục tiểu học. Dù thời gian của ngành học dài ngắn khác nhau nhưng cả hai đều tốt nghiệp và đi dậy học cùng năm. Ông và bà quen biết, yêu nhau trong những cuộc sinh hoạt đoàn của phân khoa. Sau khi ra trường, cả hai đi làm được 2 năm th́ cưới nhau, 3 năm sau th́ sinh ra Đại. Sau đó khoảng 2 năm, bà có bầu lần thứ hai nhưng bị sẩy thai và không c̣n khả năng sinh sản nữa v́ một tai nạn té xe trên đường đi dậy học. Biến cố không may này đă gây cho ba mẹ Đại một cú sốc khá nặng, ông bà buồn đau, bỏ bê công việc… mất một thời gian khá dài mới nguôi ngoai và trở lại b́nh thường được. Khi Đại lên tiểu học được vài năm th́ ông bà nội cũng ra đi v́ già lăo, để lại cho bố mẹ Đại một căn nhà mặt tiền tại Q. 3, khu kinh doanh sầm uất, đang cho thuê mang về một món lợi không nhỏ. Thêm vào đó bố của hắn dậy thêm cho vài cơ sở giáo dục tư nhân về toán, thu nhập rất khá..v..v.. Tóm lại vấn đề tài chánh của gia đ́nh được coi là rất tốt trong xă hội nên mẹ của Đại xin nghỉ việc làm để ở nhà chăm gia đ́nh. Thời gian qua mau, khi Đại vừa khỏi đầu lớp 11 ban trung học, dự tính năm sau khi hoàn tất chương tŕnh phổ thông quốc gia, Đại sẽ sang Âu châu hay Bắc Mỹ du học. Sự tính toán đó hoàn toàn quá dễ dàng, trong khả năng của gia đ́nh nếu không có một việc không may đă xẩy ra cho gia đ́nh hắn. Vào một buổi sáng, như thường lệ mẹ con Đại ngồi chờ ông bố xuống cùng ăn điểm tâm, nhưng chờ măi không thấy ông xuống. Linh tính có sự không hay, mẹ con Đại chạy lên pḥng ngủ thấy ông bố gục ngă dưới sàn nhà, chân tay không cử động, đưa mắt nh́n mẹ con Đại, ông thều thào: -Đưa bố đi bệnh viện, cấp cứu!… Cả buổi sáng hôm đó, hai mẹ con Đại lo lắng chờ đợi cho đến khi một vị bác sĩ cho biết ông bị đột quị nặng do xuất huyết năo bộ, bác sĩ chuyên môn đang hội chuẩn cho việc giải phẩu v́ chỗ xuất huyết ở vị trí rất nguy hiểm nên hy vọng rất ít. Cuối cùng vị bác sĩ trưởng khoa cho biết, giải pháp duy nhất và tốt nhất là dùng thủ thuật hút máu bầm ra từ năo, nhưng cũng chỉ là giải pháp tạm thời giữ mạng sống cho bệnh nhân có chút thời gian với gia đ́nh trước khi xuôi tay mà thôi. Ngày hôm sau, h́nh như nhận biết t́nh trạng vô vọng của ḿnh, ông bố nắm nhẹ cổ ta vợ, giướm nước mắt nh́n bà với tất cả cố gắng, vừa thở vừa nói lời xin lỗi v́ đă bỏ bà lại quá sớm. Với ông khoảng thời gian gần 20 năm sống với bà là một điều hạnh phúc nhất, ông không có điều ǵ phiền ḷng về bà. Đưa mắt ra hiệu cho thằng con, hiểu ư hắn cúi sát mặt xuống nghe rơ lời thều thào của bố: -Đại, con yêu thương của bố, bố rất hạnh phúc có được con, đứa con trai duy nhất cũng là đứa con bố vừa ư và tự hào nhất. Buồn thay! Bố đă không sống thêm được để chứng kiến những thành công của con. Trước khi vĩnh biệt, bố mong con không nên chán nản mà bỏ đi ư định đi du học tại Mỹ hay Âu châu như dự tính. Với bố con học bất cứ ngành nào cũng được miễn là con thích. Ông ngừng lại, nhắm mắt như muốn suy nghĩ và cũng muốn lấy lại sức để nói tiếp với hắn : -Tuy nhiên bố muốn khuyên con một điều duy nhất là con phải là người có khả năng thực sự trong ngành con chọn lựa. Một điều khác cũng rất quan trọng là con hăy thay bố chăm sóc mẹ, luôn luôn nghe lời và thương yêu mẹ. Con luôn luôn nhớ rằng mẹ con là một dạng phụ nữ tuyệt hảo mà bố con chúng ta có được. Đó là lời trối trăn cuối cùng cho vợ, cho con trai trước khi ông mê man. Vài ngày tiếp theo dù có đôi lúc ông mở nhẹ đôi mắt nh́n vợ con nhưng h́nh như chỉ là ánh nh́n không sự sống rồi ông im lặng ra đi. Sau cái chết của bố, việc học hành và sinh hoạt của mẹ con Đại có phần bị khủng hoảng. Cả hai thờ thẫn đi ra, đi vào như người mất hồn, công việc nhà cũng như bài vở nhà trường bị bỏ bê. Căn nhà khá rộng trở nên hoang vắng buồn tẻ, nhất là vào những bữa ăn, sự thiếu vắng người bố càng làm cho bầu không khí gia đ́nh thê lương hơn với những tiếng thở dài buồn bă. Nhưng nỗi buồn cũng theo thời gian và công việc đẩy lùi vào nguôi ngoai và kéo mẹ con Đại vào thực tế. Có lẽ bà mẹ là người nh́n rơ vấn đề nhất, bà cố gắng trở lại với cuộc sống như trước kia v́ bà biết c̣n phải thay thế chồng, thúc dục, chăm sóc, khuyên nhủ con trong việc chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp cũng như tính toán cho việc du học sắp tới của hắn. Cuối cùng th́ Đại cũng xong cấp trung học phổ thông với thành tích rất khá, một niềm vui cho bà mẹ. Theo dự tính Đại sẽ du học tại Bắc Mỹ hay Tây Âu nhưng nh́n thấy nỗi nỗi buồn dù kín đáo hiện ra trong ánh mắt, lời nói của mẹ mỗi khi nhắc đến chuyện du học của ḿnh sắp tới. Đại hiểu rơ cảm giác cô đơn của mẹ, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, chưa quá một năm, bà đă mất chồng lại chuẩn bị xa con. Chính cá nhân Đại cũng không vui vẻ ǵ khi tưởng tượng ra cảnh mẹ ủ rũ, nhớ thương ḿnh với thời gian 5, 6 năm xa cách. Sau nhiều lần bàn căi với mẹ, Đại đă quyết định sang Singapore du học. Khoảng cách giữa Việt Nam và Singapore quá gần, chỉ cần khoảng 1 giờ bay, và thủ tục xuất nhập cảnh gần như không có ǵ phiền phức. Với những điểm tiện lợi đó, mẹ con sang thăm nhau coi như không có ǵ khó khăn, ngay cả ngày cuối tuần cũng có thể gặp nhau dễ dàng nếu muốn. Tŕnh độ và văn bằng của ngành đại học Singapore cũng thuộc hành cao cấp và được thế giới công nhận. Việc du học tại Singapore được coi là thuận lợi, không có ǵ khó khăn nhờ khả năng Anh ngữ cũng như tài chánh của gia đ́nh. Chỉ sau vài tháng đầu tiên lo việc hành chánh và cư trú, Đại đă thực sự là sinh viên của ngành tài chánh ngân hàng. Sau khoảng gần 5 năm trời hắn hoàn tất ban cử nhân đúng học tŕnh rồi nhờ một người bạn thân của bố, người đă định cư tại Singapore giúp đỡ, Đại vào thực tập cho một ngân hàng ngoại quốc tại đó khoảng nửa năm trước khi trở về nước. Với quyết tâm trở thành một người có thực tài như bố dặn ḍ, trong thời gian là sinh viên và thực tập viên Đại luôn luôn tham dự vào các khóa học bồi dưỡng chuyên môn cũng như các buổi hội thảo của những nhóm chuyên viên khởi nghiệp quốc tế tại Singapore. Với ư chí vươn lên như vậy, Đại thực sự là một chuyên viên có thực tài và đầy tự tin. Ngay khi về nước, không quá khó khăn Đại đă có một vị trí khá tốt trong khâu tín dụng trong bất động sản của một ngân hàng tư nhân tại nổi tiếng tại TP Hồ Chí Minh. Hắn làm việc cần mẫn, luôn luôn t́m cách thăng tiến nghề nghiệp cũng như không bỏ qua những dịp may quen biết và học hỏi những ngơ ngách trong lănh vực tài chánh liên hệ đến địa ốc. Chỉ với khoảng hơn 2 năm làm việc tại ngân hàng Đại đă có đầy đủ tự tin cùng với sự nâng đỡ của mẹ và nhờ vốn liếng sẵn có của gia đ́nh, Đại thành lập công ty địa ốc, chuyên lo việc mua bán nhà cửa cũng như hướng dẫn thủ tục vay vốn của ngân hàng trong lănh vực mua bán hay xây dựng bất động sản. Khởi đầu công ty chỉ có 6 nhân viên, trong đó Đại làm giám đốc, bà mẹ trong vai tṛ phụ tá giúp đỡ hắn những việc quan trọng của công ty và Cúc, con gái của người bạn thân của bà mẹ, làm thư kư. Nhờ tài năng tính toán rất bài bản kèm theo sự khôn khéo trong giao tiếp, nhất là đúng thời điểm thị trường bất động sản nở rộ, chỉ trong năm đầu tiên công ty đă phát triển khá ngoạn mục. Biết nắm bắt thị trường, làm ăn trong tinh thần khoa học, nhờ học hỏi từ những cuộc hội thảo cũng như trong gần 3 năm làm việc tại Singapore và Việt Nam đă là những yếu tố đưa Đại đến thành công. Công ty tiếp tục phát triển, thu nhận thêm nhân viên đồng thời mở rộng h́nh thức hoạt động trong môi trường bất động sản. Không chỉ hoạt động trong môi giới bán mua mà c̣n bước sang lănh vực hùn vốn với những nhà thầu có thế lực mạnh, tầm cỡ quốc tế trong bất động sản. Tóm lại với sự tổ chức rất bài bản, đặt phẩm chất và trách nhiệm bảo tŕ cho sản phẩm luôn luôn được tôn trọng … Kèm theo sự giao tế, quen biết rộng răi với những công ty đầu tư nước ngoài tại Việt Nam nên việc bán hay cho thuê dài hạn địa ốc được sự tin tưởng rất tốt trên thị trường bất động sản tại TP Hồ chí Minh và các tỉnh lân cận như B́nh Dương, Đồng Nai, Vũng Tàu. Hiện nay toàn thể nhân viên của công ty khoảng gần 70 người nhưng thực tế nếu kể cả các công ty vệ tinh th́ có lẽ hơn 200 người. Trước đây khoảng một năm, nh́n thấy con trai thực sự vững trăi và đầy đủ khôn ngoan, tính toán trong thương trường, bà mẹ đă chuyển giao tất cả công việc cho Cúc, người thư kư tín cẩn trước khi bà rời xa hắn để xuống tóc tu hành tại một ngôi chùa trên Đà lạt. Bà muốn giũ bỏ, t́m quên tất cả những ǵ của cuộc sống để được thanh thản, chuẩn bị cho một ngày nào đó không xa đi đoàn tụ với người chồng mà bà măi măi kính yêu, đang chờ bà ở một nơi nào đó trong thế giới bên kia. Dù rất thương mẹ, không muốn rời xa mẹ nhất là vào lúc mẹ về già nhưng với quyết tâm của mẹ, Đại cũng đành chấp nhận. Có lẽ một trong những điều Đại ân hận, cảm thấy có lỗi với mẹ đó là ngày bà quyết định xuống tóc đi tu, hắn vẫn là một kẻ độc thân chưa cho bà một đứa cháu nội để ẵm bế, điều mà bà từng mong ước. Biết ư muốn của mẹ, nhưng Đại vẫn chưa thực sự có t́nh cảm sâu đậm và mong muốn tiến đến hôn nhân với một cô gái nào, dù biết rằng với địa vị của ḿnh việc t́m một người vợ hoàn toàn không có ǵ khó khăn. Nhiều lần v́ muốn cho mẹ vui, thi thoảng trong những dịp tiệc tùng sinh nhật hay cuối năm, Đại dẫn về một vài người bạn gái, làm ra vẻ cũng đang tích cực t́m kiếm ư trung nhân cho mẹ vui ḷng. Nhưng với đôi mắt tinh trường, nhất là bà đă hiểu quá rơ thằng con th́ làm sao bà có thể ngu ngơ không nh́n thấy, chỉ là một vở kịch của hắn làm cho bà vui. Tuy nhiên khoảng một năm trước ngày bà quyết định xuống tóc đi tu, trong một cuộc hội thảo của hiệp hội các công ty nhỏ và vừa trong thành phố HCM, Đại quen biết với Anh Thư một phụ nữ trẻ đẹp, rất năng nổ có vị thế trong lănh vực kinh doanh về mỹ phẩm và thời trang của thành phố. Cuộc quen biết lần này đă có dấu hiệu đặc biệt hơn, những cuộc hẹn ḥ riêng tư ngoài công việc cũng như những dịp gặp nhau trong các cuộc hội thảo hay tiệc tùng trong giới kinh doanh của thành phố đă nối kéo hắn và Anh Thư với nhau ở một mức thân thiết hơn. Anh Thư tốt nghiệp tại Pháp, chuyên ngành thương mại, nhưng sau khi tốt nghiệp, nhờ quen biết của gia đ́nh, cô ta bước vào kinh doanh thời trang và mỹ phẩm tại Pháp khoảng 3 năm trước khi về VN. Hiện nay Anh Thư đang làm chủ 2 cơ sở kinh doanh thời trang lớn tại Hà nội và T/P Hồ Chí Minh, ngoài ra cô ta c̣n làm đại diện thương mại cho vài hăng mỹ phẩm của Pháp, Italy và Nhật bản tại Việt Nam. Với sự liên hệ rộng trong giới nghệ sĩ nên Anh Thư rất thường xuất ngoại v́ công việc buôn bán cũng như tham dự các cuộc hội thảo, tŕnh diễn về thời trang trong và ngoài nước. Cuộc quen biết thân cận giữ Đại và Anh Thư đă được công khai trong giới kinh doanh và nhất là trong giới nghệ sĩ, mọi người đều nh́n họ như một cặp t́nh nhân, chỉ chờ thời điểm đi đến hôn nhân mà thôi. Tuy nhiên cả hai thuộc giới Tây học, rất phóng khoáng trong vấn đề giao tiếp, những người gần gũi họ đều nh́n thấy t́nh thân của họ chỉ ở mức hơn b́nh thường đôi chút mà thôi. Họ vẫn nh́n thấy từ nhau có điều ǵ đó chưa thông suốt cho một mái gia đ́nh. Cả hai cũng rất thường đến nhà nhau ăn uống hay rủ nhau đi chơi khuya khoắt… hoàn toàn không có ǵ ngăn trở về phía gia đ́nh hai bên. Mẹ của Đại sau nhiều lần mừng hụt v́ những tṛ giàn cảnh, đóng kịch của thằng con, khi Anh Thư đến nhà lần đầu tiên, bà cũng chỉ tiếp đón như một người bạn thông thường. Nhưng sau vài lần quan sát, bà có cảm nhận là thằng con trai của bà đă có phần đặc biệt hơn so với những cô bạn gái trước kia. Chính v́ vậy, bà t́m dịp thân cận với Anh Thư nhiều hơn, cùng nhau đi mua sắm cũng như hoà nhập trong những sinh hoạt liên quan đến ngành nghề, bạn bè của Anh Thư. Với sự thân t́nh giữa mẹ và Anh Thư như vậy, Đại nghĩ rằng mẹ của ḿnh mong muốn cho cuộc t́nh yêu của hắn và Anh Thư nhanh đến hôn nhân. Nhưng Đại đă không biết được rằng, mẹ của ḿnh thân cận với Anh Thư chỉ v́ bà muốn hiểu rơ về người con gái mà con trai của bà yêu thương có thật sự là một người con dâu đúng ư mà bà mong muốn hay không. Rồi một buổi tối, lúc hai mẹ con ngồi thư dăn tại bộ salon trong pḥng khách nói chuyện về tương lai gia đ́nh, bà đưa mắt nh́n Đại với vẻ quan trọng, nghiêm sắc mặt, bà hỏi : -Đại, con đă thực sự hiểu hết về quan niệm sống cũng như sự suy nghĩ và công việc của Anh Thư, nhất là sau khi kết hôn để bước vào vai tṛ của một người vợ, một người mẹ trong tương lai chưa? Ngay cả chính con, con đă h́nh dung và chấp nhận chuyển đổi lối sống của ḿnh từ một người độc thân thành một người chồng, sau đó là một người cha trong gia đ́nh chưa? Rồi khi con và Anh Thư nh́n rơ những cái đó, có thực sự dám từ bỏ lối sống quen thuộc, có chút phóng túng của người độc thân để bước vào khuôn thước của người có gia đ́nh chưa? Mẹ muốn con và Anh Thư hăy thận trọng với quyết định về một việc rất quan trọng, nếu sai lầm sẽ mang khổ đau cho cả hai đó. Rồi bà cũng không ngần ngại cho hắn biết với cái nh́n của bà về Anh Thư. Anh Thư là một người con gái rất đẹp, đáng yêu, rất tài năng và tháo vát về mọi lănh vực. Cô ta rất thông minh, khôn khéo không chỉ trong giao tế, thương trường mà với bất cứ lănh vực nào nếu Anh Thư thích muốn bước vào sẽ thành công. Với bà Anh Thư nếu có một người chồng mà cô ta cảm phục th́ với bất cứ vị trí nào của người chồng trong xă hội, một đại thương gia giàu có, một nhà chính trị tài ba, một nhà nghệ thuật danh tiếng… Anh Thư vẫn đóng vai hoàn hảo ở vị trí một phu nhân đúng nghĩa. Nhưng ngược lại, nếu cô ta không thích hay không cùng hướng đi với ai, th́ không có chuyện Anh Thư chịu lui bước hay nhường nhịn dù là người chồng hay bất cứ ai mà cô ta không cảm phục. Đó là cá tính mà theo bà không dễ cho Anh Thư từ bỏ. Bà cũng cho biết, sau những dịp thân cận với Anh Thư, bà đă choáng ngộp với sự quen biết rộng răi trong xă hội, giới thương gia, nhất là giới nghệ sĩ, người mẫu thời trang trong quốc nội cũng như quốc ngoại của cô ta. Với dạng người trọn vẹn tài năng, cá tính cương măn như Anh Thư bà không tin là Đại, đứa con trai của bà có thể chinh phục và ḱm giữ được người vợ của ḿnh trong một không gian nhỏ bé, yên phận của một mái gia đ́nh. Mặc dù bà rất tin tưởng và hiểu rơ vào tài năng, đức độ của thằng con, nhưng cái tài năng, đức độ đó không theo đúng hướng đi và tham vọng của Anh Thư. Cuối cùng bà nh́n thằng con trai với nụ cười vui để giảm nhẹ ư kiến quá thực tế của ḿnh khi phải nói với thằng con: -Theo mẹ con không hợp và cũng không phải là dạng đàn ông trong mong muốn của Anh Thư. Con hoàn toàn khác! Điều khác đầu tiên mà mẹ nh́n thấy, đó là con cũng như bố của con, dù là người có kiến thức và cảm nhận về nghệ thuật nhưng cả hai đều không và măi măi không bao giờ là người nghệ sĩ được. Đó chính là một trong những điều mà con không nên đến với Anh Thư được. Hiện nay, trong t́nh trạng thoáng khoát của t́nh yêu lúc khởi đầu, nhất là cả hai chưa bị g̣ ép vào trách nhiệm của một mái gia đ́nh nên con và có lẽ cả Anh Thư nữa đang ngộ nhận trong t́nh yêu đó mà thôi. Nói xong bà đưa mắt nh́n thằng con trai, chờ đợi sự phản ứng. Nhưng hắn im lặng và có chút suy tư khi nghe lời nhận xét của mẹ. Sau một lúc suy nghĩ, Đại nh́n vào mặt mẹ và nói : -Mẹ nói thế là có ư ǵ con chưa hiểu rơ lắm! Bà mẹ nh́n lại hắn với giọng chậm chạp bà giải thích: -Anh Thư là một người của thế giới nghệ thuật, con không nh́n thấy sao? Thời gian vừa qua, chưa quá dài nhưng cũng đủ cho mẹ tâm sự và biết tí chút về mối liên hệ cũng như ước vọng của cô ta trong thế giới nghệ sĩ. Anh Thư thật sự có cá tính của một nghệ sĩ có tham vọng và đam mê. C̣n con là một người thương gia chuẩn mực về mọi lănh vực, chính xác trong công việc, thời gian và tính toán lời lỗ trong kinh doanh… nghề nghiệp của con đ̣i hỏi phải như vậy, không vậy th́ không bao giờ đứng trong giới kinh doanh thành công được. Theo mẹ, nếu con yêu và muốn gần gũi với Anh Thư chỉ ở mức đặc biệt chứ chưa nói đến vị trí của người chồng, con cũng phải là một người nghệ sĩ thật thụ. Liệu con có can đảm bỏ con đường mà con đang theo trong thương trường để bước vào lănh vực nghệ thuật hay không? Đó là chưa kể con có tài năng đúng nghĩa trong ngành nghệ thuật mà con muốn bước vào hay không. Nghe bà mẹ nói, hắn vẫn chưa hiểu (hay chưa muốn hiểu) nên hỏi mẹ: -Tại sao người nghệ sĩ có thể đến với Anh Thư được c̣n con th́ không ? Bà mẹ nh́n hắn với tí thích thú mà giải bầy : -Một người nghệ sĩ đến với Anh Thư nếu anh ta sung sướng, hạnh phúc v́ có được một người vợ lư tưởng như anh ta mơ ước th́ đó là nguồn cảm hứng tuyệt vời cho anh ta sáng tác nghệ thuật (như một thi sĩ, một nhà văn, một đạo diễn phim … ). Chính nhờ t́nh yêu tuyệt vời đó anh ta sẽ cho ra những tác phẩm giá trị theo hướng vui ca, hoan lạc. Ngược lại nếu anh ta không may mắn mà đau hổ, thất bại v́ t́nh yêu, anh ta vẫn có cảm hứng, dù cảm hứng trong khổ đau và cũng cho ra những tác phẩm đầy than van, nước mắt nhưng vẫn là tác phẩm thành công trong nghệ thuật. C̣n con, cũng như ba của con, theo mẹ nhận biết th́ không! Bởi v́ ba của con và con không phải là người nghệ sĩ đúng nghĩa, dù cả hai đều có kiến thức về nghệ thuật. Đó là điều con nên suy nghĩ lại khi muốn tiến tới với Anh Thư. Ngần ngừ tí chút, bà nói tiếp: -Mẹ chỉ đưa ra ư kiến cho con mà thôi, c̣n sự quyết định vẫn là phần của con, dù con quyết định thế nào th́ mẹ vẫn thương yêu con và vẫn làm tất cả những ǵ trong khả năng của mẹ để cho con có hạnh phúc. Với nét mặt khá trịnh trọng, bà nói chậm răi, nhỏ nhẹ hơn: -Mẹ cũng muốn báo tin cho con biết, mấy năm qua mẹ luôn luôn đợi chờ con lập gia đ́nh để có cháu nội ẵm bồng và cũng vui mừng v́ đă làm trọn trách nhiệm của bố con đă nhắn gửi con cho mẹ trước lúc lâm chung. Nhưng mẹ chờ đợi đă quá lâu mà chưa có được niềm vui đó, hôm nay, tuổi mẹ đă khá già, đă đến lúc muốn ngơi nghỉ, t́m sự thanh tịnh trong tu hành để chuẩn bị ra đi, trở về đoàn tụ với Bố của con. Người mà mẹ yêu thương và vẫn nghĩ ông đang trông ngóng mẹ. V́ vậy mẹ báo tin cho con biết là sau đám giỗ sắp tới của bố con, nghĩa là khoảng 3 tháng nữa mẹ sẽ phủi bỏ tất cả để d́m ḿnh vào tu hành, mẹ mong con hiểu và không ngăn cản khi mẹ rời xa con. Đúng như vậy, sau ngày giỗ kỵ của bố, khoảng một tuần lễ, bà mẹ từ giă để lên Đà lạt xuống tóc qui y tại một ngôi chùa mà bà đă liên hệ từ lâu. Trước khi rời xa, bà sắp xếp tất cả để cuộc ra đi không tạo ra xáo trộn trong cuộc sống và làm việc của Đại cũng như của công ty. Bà chuyển giao, chỉ dẫn rất tường tận công việc của công ty cho Cúc người bà thân thiết và tín cẩn. Những nhận xét, lời khuyên của mẹ về tương lai mối t́nh với Anh thư, Đại đă suy nghĩ rất nhiều, hắn cảm nhận những lời khuyên đó rất chính xác. Nhưng Đại nhận thấy việc tháo gỡ sự gắn bó, thương yêu với Anh Thư sau hơn 2 năm bên nhau, biết bao nhiêu kỷ niệm không phải là một chuyện đơn giản. Nhưng biết làm sao khi Đại không muốn cả hai v́ thiếu thận trọng, tính suy để dẫn nhau vào những rắc rối trong tương lai. Đúng như nhận xét của mẹ về Anh Thư, một phụ nữ rất tài năng, cứng cáp, người của công chúng, xông xáo trong xă hội chứ không phải dạng người của gia đ́nh, đóng khung trong vai tṛ của người vợ. Đại mường tượng lại trong hơn 2 năm quen biết, năm nào Anh Thư tham dự những cuộc triển lăm về mỹ phẩm, tŕnh diễn thời trang quốc tế tại Mỹ, Pháp , Italy ..v..v.. Anh Thư cũng cho hắn biết đang lên kế hoạch làm đại diện cho vài công ty thời trang nổi tiếng trên thế giới tại thủ đô Hà nội và các thành phố lớn tại VN như Saigon, Đà nẵng..v..v.. Nhận xét của mẹ đă làm cho Đại thức tỉnh, nh́n rơ về hoàn cảnh và vị trí của ḿnh, nếu không t́m cách dừng lại, tiếp tục nhấn sâu vào t́nh yêu mà hắn cũng như Anh Thư đang ngộ nhận, chắc chắn cả hai sẽ bước vào những rắc rối. Cũng chính v́ muốn t́m cách thoát khỏi viễn tượng không vui đó, thời gian qua Đại đă cố t́nh t́m cách giới hạn gặp gỡ, hẹn ḥ với Anh Thư. Nhất là trong khoảng vài ba tháng gần đây phần v́ công việc gia tăng, phần khác v́ t́nh cảm chưa ngă ngũ nên mệt mỏi, mất tập trung trong công việc luôn luôn đến với Đại. Đó là lư do Đại muốn dành vài ba tuần lễ rời bỏ công việc để nghỉ ngơi và cũng là dịp để t́m phương hướng giải quyết vấn đề t́nh cảm của ḿnh. Vẫn với thế ngồi như nằm ngửa trên chiếc sô pha, với vẻ mệt mỏi, hướng mắt nh́n bâng quơ ra khu vườn bên ngoài khung cửa kính. Sau vài tiếng gơ cửa, cô thư kư đến sát bên cho hắn ngồi, nhưng hắn vẫn không biết, cho đến khi cô thư kư lên tiếng: -Ông giám đốc… Tôi đến để báo cho ông biết, mọi việc ông căn dặn buổi sáng đă làm xong rồi. Thấy hắn vẫn trong t́nh trạng mông lung, cô ta đă phải cao giọng hơn nhắc lại lời nói mới làm hắn thực sự choàng tỉnh. Vội vàng sửa lại thế ngồi, với chút ngượng ngùng Đại ngước mắt nh́n cô thư kư : -Xin lỗi chị Cúc, tôi lơ đăng quá nên không biết chị vào lúc nào. Có ǵ không chị ? -Thưa ông giám đốc, mọi chuyện ông giao, tôi đă làm xong tất cả rồi. Ông Sáu tài xế cũng đă đến nhà ông để lấy chiếc túi xách quần áo và đồ dùng cá nhân của ông rồi, ông ta đang chờ để chở ông ra phi trường. Đại giật ḿnh, giơ tay lên xem đồng hồ, với vẻ bàng hoàng: -Trời ơi! Đă gần 11 giờ rồi sao? Cô thư kư với vẻ ái ngại trả lời hắn: -Ông đă ngồi đây, thờ thẫn suốt mấy tiếng đồng hồ. ( đưa tay chỉ vào ly cà phê c̣n thừa , cô ta nói tiếp ), ly cà phê vẫn c̣n, hôm nay ông như người mất thần vậy! Với tí chút ngượng ngùng, Đại lấp liếm: -Tối hôm qua tôi mất ngủ, hơi mệt nên ngủ thiếp tí chút mà thôi. Cô thư kư biết Đại đánh trống lảng, nhưng v́ có việc cần nói nên cô ta nh́n hắn, với vẻ ngập ngừng: -Thưa ông, có một việc tôi muốn nói với ông …. Nh́n thái độ của cô thư kư, Đại nói: -Chị Cúc, có ǵ chị cứ cho tôi biết, đừng e ngại. Với lời nói rất chậm, cô thư kư cho hắn biết, suốt buổi sáng, Anh Thư điện thoại cho hắn nhiều lần nhưng không được, cô ta gọi về nhà, ông quản gia cho biết hắn đă rời nhà từ sáng sớm với hành lư nhưng không biết đi đâu. Cuối cùng Anh Thư đă phải điện thoại đến văn pḥng, cô ta đă cho Anh Thư biết v́ công việc đột xuất cần giải quyết ngay nên Đại đă ra phi trường từ sáng sớm để đi Singapore. Cô ta c̣n cho Anh Thư biết Đại sẽ vắng mặt khoảng 2 hay 3 tuần lễ. Nghe cô thư kư nói xong, Đại gật đầu ra vẻ vừa ư với sự giải quyết : -Cám ơn chị, chị măi măi là người tín cẩn mà mẹ tôi đă không lầm khi nhờ chị giúp đỡ tôi. Ngần ngừ tí chút, Đại nh́n cô thư kư, nói nhè nhẹ như phân trần: -Chuyện t́nh của tôi với Anh Thư đang làm tôi nhức đầu, mẹ tôi nói đúng tôi và Anh Thư không thể đến với nhau được, chúng tôi có quá nhiều khác biệt trong cuộc sống. Đến với nhau, tôi và cô ta sẽ phải rước lấy phiền muộn, khổ đau mà thôi. Cô thư kư gật nhẹ đầu tỏ vẻ cảm thông, với tí ngại ngần cô ta nói: -Bác gái cũng nói sơ sơ cho tôi biết. Nhưng vấn đề vẫn là do ông và cô Anh Thư có nh́n rơ hay không?... Tôi sẵn sàng giúp đỡ ông giám đốc nếu có yêu cầu. Đại nói vài câu cám ơn rồi bước đến chiếc bàn làm việc, mở tủ kéo lấy ra 2 hộp chocolate, đưa tận tay cô thư kư: -Hộp nhỏ này cho bé Mỹ Tâm, nhờ chị nói với nó bác Đại sẽ mua quà cho nó khi trở về. C̣n hộp này biếu chị và ông xă, nhớ đừng cho bé Mỹ Tâm ăn v́ là loại chocolate này có rượu, cả hai do người bạn từ Âu châu mới cho tôi vài hôm trước đó. Cảm kích nhận hai hộp chocolate từ tay hắn, Cô thư kư với vẻ thân t́nh nói: -Vợ chồng chúng tôi và cháu Mỹ Tâm xin cám ơn ông giám đốc rất nhiều, chúc ông đi vui vẻ và mọi sự hạnh thông. Việc của công ty, xin ông đừng lo, ngoài anh Chương c̣n có tôi, xin ông cứ thoải mái tịnh dưỡng 3, 4 tuần lễ càng tốt. Nếu có việc ǵ quan trọng chúng tôi sẽ t́m cách liên hệ với ông ngay. & Đến khách sạn trong khu phố cổ Hà nội vào buổi chiều dưới cơn mưa lâm râm. Sau khi tắm rửa thải đi những mệt nhọc, Đại đến văn pḥng du lịch gần bên khách sạn đặt vài tours ngắn ngày tại vùng núi đồi cực bắc, những nơi mà ngày xưa bố hắn c̣n sống thường dẫn gia đ́nh đến đó trong các dịp nghỉ hè hay cuối năm. Đă hơn một tuần lễ Đại thực sự bỏ lại đằng sau những tính toán trong công việc của công ty và cả những rắc rối t́nh cảm với Anh Thư. Hắn quên tất cả, hàng ngày chỉ lo ăn uống rồi chuẩn bị, chờ xe của nhóm du lịch đến đón rồi hoà ḿnh với mọi người vui chơi, thưởng ngoạn. Tối trở về khách sạn mang theo sự mệt mỏi vào giấc ngủ vô lo, nếu hơn một tí th́ buổi tối lang thang ngắm nh́n cuộc sống của địa phương với vài ba khách cùng nhóm, rủ nhau vào hàng quán với ly bia hay tách cà phê cho vui những câu chuyện tầm phào. Với Đại, một tuần lễ đi qua là những ngày thong dong, tuyệt vời. Sau khoảng 10 ngày rong chơi ở miền Bắc, Đại lấy chuyến xe lửa hướng Bắc Nam đến cố đô Huế vào giữa trưa, tạt vào thăm viếng gia đ́nh ông bác ruột vài ngày, cũng nhân tiện xem lại các di tích đền đài, lăng tẩm sau những đợt phục hồi vừa qua. Rồi cũng với xe lửa tạt vào Nha trang nghỉ qua đêm, sáng hôm sau lấy xe đ̣ đến Đà lạt, vào khách sạn nghỉ ngơi. Hôm sau Đại đến chùa thăm viếng mẹ, tâm t́nh kể hết cho bà nghe những chuyện của công ty và ư định rời xa Anh Thư như lời bà khuyên nhủ trước kia. Ăn với mẹ bữa cơm chay đạm bạc rồi buổi chiều mới trở về khách sạn tại trung tâm thành phố và dự tính sẽ rong chơi tại Đà lạt đến chiều ngày mốt sẽ lấy xe đ̣ trở lại Sàig̣n tiếp tục công việc. Buổi tối, trời Đà lạt mưa lâm râm, ngồi trong căn pḥng khách sạn xem TV vớ vẩn một lúc thấy chán, Đại xuống restaurant tại tầng trệt của khách sạn, ngồi im lặng tại chiếc bàn sát gần cửa ra vào của khách sạn nhâm nhi ly cà phê đưa mắt nh́n bâng quơ ra bên ngoài. Đà lạt có lẽ chỉ đẹp khi trời nắng ấm, đông người dạo phố mà thôi c̣n trời mưa th́ đúng là quá buồn và có vẻ cô liêu quá. Đến với Đà lạt khoảng vài ba tuần hay một tháng để t́m quyên mệt nhọc v́ công việc hay chôn vùi nỗi buồn t́nh cảm th́ được chứ sống nơi đây, chỉ thu nhỏ vào nơi có tí xầm uất quanh chợ Hoà B́nh th́ đúng là nhàm chán với Đại, nhất là vào những ngày mưa. Đúng lúc đó một chiếc xe micro bus dừng trước khách sạn, từ trên xe bước xuống bốn người da trắng, hai đàn ông, hai đàn bà, tất cả đă đứng tuổi và một cô gái với tà áo dài nhiều mầu rất duyên dáng, h́nh như là hướng dẫn viên du lịch. Cô gái nói với 4 người ngoại quốc điều ǵ đó rồi cùng với họ đi vào khách sạn. Khi vừa bước qua cánh cửa kính của khách sạn, sát bên chiếc bàn Đại đang ngồi, cô gái hướng dẫn nh́n thấy hắn, với vẻ ngạc nhiên, miệng nở nụ cười nhẹ, hơi cúi đầu chào. Đại thấy cô gái gật đầu chào ḿnh, nhưng quá bất ngờ và cũng chẳng biết cô ta là ai nên cũng chỉ đưa mắt hững hờ nh́n trở lại cô ta mà thôi. Khi nhóm người đi vào quầy tiếp nhận khách, Đại cũng chẳng để ư, vẫn thả lỏng mắt ra phía ngoài đường, tiếp nối suy tư. Một lúc sau, lời chào hỏi của cô hướng dẫn du lịch sát bên cạnh đă làm Đại giật ḿnh: -Thưa ông, ông có phải là ông Đại, giám đốc công ty địa ốc Lâm Đại tại TP HCM không ạ? Quay lại, với khá nhiều ngạc nhiên khi thấy cô gái, người đă gật chào ḿnh lúc dẫn khách vào khách sạn, đang đứng sát cạnh bàn với nụ cười rất tươi trên môi. Hơi chút cau mày cùng với cái lắc đầu nhẹ, nh́n cô gái Đại trả lời: -Đúng, tôi là Đại, nhưng tôi hoàn toàn không nhận ra cô, cũng chẳng nhớ chúng ta quen biết nhau thế nào? Vẫn với nụ cười dễ mến, cô gái nhỏ nhẹ : -Thưa ông, ông không biết tôi là lẽ tự nhiên, nhưng tôi lại có hân hạnh biết và đă rất cảm phục ông trong một dịp nghe ông nói chuyện. Đại cau mày, nh́n cô gái ra vẻ vẫn chẳng hiểu ǵ. Chẳng để cho hắn thắc mắc lâu, cô gái cho hắn biết, khoảng hơn 4 năm về trước, khi cô ta đang chuẩn bị tốt nghiệp ngành ngoại thương, nhà trường có tổ chức một cuộc hội thảo chuyên đề về “Những nguyên tắc cho một công ty khởi nghiệp “ dành cho các sinh viên sắp tốt nghiệp để có thêm kiến thức trước khi chuẩn bị vào đời. Diễn giả là những nhà khởi nghiệp trẻ, thành công trong nước và quốc tế, trong đó có Đại. Cô ta cho biết, bài nói chuyện của Đại đă được rất nhiều sinh viên và các giáo sư thích thú, cảm phục bởi v́ rất thực tế, dễ hiểu và cũng sát với hoàn cảnh kinh tế của đất nước. Hôm đó Đại đă là một diễn giả được nhiều người trong hội trường hỏi và thảo luận rất hăng say, hắn đă chinh phục được mọi sinh viên cũng như các chuyên viên và giáo sư của phân khoa. Nghe cô gái giải thích, Đại mới hiểu ra, mĩm cười nh́n cô gái với vẻ thích thú: -Rồi v́ bị hấp dẫn với bài nói chuyện của tôi, mà hôm nay cô đang hoạt động trong lănh vực du lịch phải không?... Có chút vội vàng, cô gái cắt ngang lời hắn: -Thưa ông không phải ạ. Tôi đang làm việc cho một công ty xuất nhập cảng về may mặc. Mấy người vừa rồi là khách hàng của công ty từ Mỹ sang, v́ biết tí chút tiếng Anh nên công ty sai tôi dẫn họ đi thăm viếng vài nơi. Đà lạt là nơi đầu tiên, sau đó chúng tôi sẽ ra Nha Trang, rồi Huế và Hà nội, tổng cộng 2 tuần lễ. Tôi chỉ có nhiệm vụ dẫn họ đi, lo khách sạn và liên hệ với các cơ sở du lịch tại địa phương để họ hướng dẫn cho khách mà thôi. Tôi biết ǵ đâu về du lịch mà hướng dẫn họ. Ngần ngừ tí chút, cô gái nói tiếp : -Như ông vừa thấy đó, công việc của tôi hôm nay tại Đà Lạt tạm gọi là xong, dẫn họ đến khách sạn lo việc ăn ở, c̣n việc du lịch, thăm viếng phong cảnh, cơ sở sản xuất … của địa phương th́ do công ty lữ hành xếp đặt và hướng dẫn. Tôi và họ sẽ ở Đà lạt trọn ngày mai và chiều ngày mốt chúng tôi sẽ đến Nha Trang, Huế và Hà nội rồi lấy máy bay trở về Saigon với tổng cộng 2 tuần lễ. Nghe cô gái nói một tràng dài, Đại có vẻ thích thú với lối nói chuyện cởi mở, rất thân thiện của cô ta. Nhất là biết cô ta đă xong nhiệm vụ và đang rảnh rỗi, c̣n ḿnh th́ đang có cảm giác buồn chán nản với Đà lạt trời mưa, muốn t́m một người nói chuyện cho đỡ cô đơn. Đưa mắt nh́n cô gái với nụ cười có chút tếu hài, rất tự nhiên Đại hỏi: -Nếu cô thấy không có việc ǵ làm và cũng không có ǵ bất tiện… cũng chán với Đà lạt trời mưa như tôi th́ mời cô ngồi uống cà phê, chúng ta nói chuyện lăng nhăng cho vui. Nói xong, Đại đứng dậy kéo chiếc ghế đối diện ra ư mời cô gái. Với tí chút ngạc nhiên, nhưng cũng có vẻ thích thú, cô gái nh́n hắn mỉm cười rồi dè dặt ngồi xuống: -Cám ơn ông, thật hân hạnh được ông cho phép, mong lại được học hỏi nơi ông nhiều điều hữu ích. Kín đáo quan sát cô gái có vẻ khép nép, luống cuống đưa tay lấy lệ kéo chiếc ghế rồi ngồi xuống trước mặt ḿnh. Mỉm cười thích thú khi nghĩ rằng, dù đă tốt nghiệp 4 năm, đang làm cho một hăng xuất nhập cảng mà vẫn chưa xoá được dấu vết ngây ngô, ngượng ngịu của cô sinh viên c̣n cắp sách đến giảng đường. Ánh mắt vẫn rụt rè không dám nh́n thẳng người đối diện, đôi tay th́ luống cuống, khi th́ áp nhẹ vào ngực, lúc th́ giơ lên vuốt tóc… không có một tí tự tin của một người đă quen thuộc trong giao tế thương mại. Tuy nhiên hắn cũng phải công nhận, vẻ luống cuống, rụt rè thu nhỏ của cô ta vẫn có cái ǵ đó dễ thương làm cho Đại ṭ ṃ, muốn thân cận. Nh́n cô gái với cảm giác vui vui, Đại mỉm nói nhỏ: -Cô cứ tự nhiên, coi tôi như như người bạn, chúng ta nói chuyện cho vui trong lúc rảnh rỗi, nhất là gặp buổi tối trời mưa buồn chán này. H́nh như lối nói chuyện thân thiện của Đại làm cho cô gái thoải mái, cởi mở hơn trong cuộc nói chuyện. Qua một lúc hỏi han, kể lể về cuộc sống, công việc và cả tí chút riêng tư về gia đ́nh của nhau, Đại đă lịm người với cảm giác ngỡ ngàng xót thương khi biết được hoàn cảnh quá bi thương của Vân, tên cô gái. Vân là một đứa bé bị bỏ rơi trong một thùng carton để trước cổng một ngôi chùa nữ tại một khu hẻo lánh trong quận B́nh Thạnh. Không giấy tờ, không tên tuổi, không danh tính cha mẹ … vật dụng duy nhất là một tấm vải thô quấn đứa bé đang khóc thét v́ đói sữa. Sau nhiều ngày tim kiếm cha mẹ của đứa bé không được, sư bà đă nhận Vân là con, đặt tên và coi ngày nhặt được là sinh nhật thứ nhất của đứa bé. Vân sống và đi học trong chùa dưới sự giúp đỡ và dậy bảo của Sư bà và các vị sư cô trong chùa cho đến ngày sư bà mất cũng là lúc Vân vừa hoàn tất xong ban trung học. Dù với chút khó khăn về vật chất nhưng nhờ sự động viên và giúp đỡ của các vị sư cô, Vân tiếp tục học lên đại học, rồi tốt nghiệp đi làm nhưng vẫn dành thời gian thăm viếng và đóng góp vật chất cho nhà chùa như là sự trả ơn cưu mang, dưỡng dục của nhà chùa. Đại thẩn thờ nh́n kỹ cô gái ngồi trước mặt, khuôn mặt khả ái, phúc hậu, đôi mắt ướt hiền lành nhưng không thể ngờ được cuộc đời cô ta lại bất hạnh như vậy. Với vẻ ân cần, hắn nắm nhẹ bàn tay cô gái với lời lẽ rất chân t́nh: -Vân, tôi nghiệp em quá! Anh không thể tưởng cuộc đời em khốn khổ đến như vậy. Bất cứ khi nào em cần điều ǵ, anh sẽ là người vui mừng giúp đỡ cho em. Hăy coi anh là người thân, rất thân thiết của em, đừng ngần ngại. Cô gái h́nh như cũng quá xúc động với lời lẽ chân t́nh của Đại, rớm nước mắt cô ta nói: -Cám ơn anh Đại lắm, em nghĩ cuộc đời em không c̣n lư do ǵ để phải khổ nữa, anh ạ. Em đă có rất nhiều t́nh thương, sự đùm bọc của sư bà và các sư cô. Em cũng đă có những gia đ́nh bạn bè và cả những vị thầy cô trong trường sẵn sàng giúp đỡ, động viên em, mỗi khi em cần đến họ. Hôm nay, ngẫu nhiên mà lại có anh, người chỉ mới quen biết sơ sài cũng sẵn sàng giúp đỡ em… Đó là một niềm hạnh phúc quá to lớn mà em đang có. Ngần ngừ tí chút, cô gái nói tiếp. -Có lẽ em không phải là người bất hạnh mà ngược lại là một người có quá nhiều may mắn. Em tự nói, với ông bố, bà mẹ vô nhân tính, tàn nhẫn đó, dạng người đă dám liệng bỏ đứa con mà ḿnh đă sinh ra như liệng một cọng rác, nếu em c̣n sống bên họ th́ chắc ǵ em đă có những điều tốt lành như ngày nay? Rất có thể em đă là một đứa trẻ lề đường xó chợ, ăn cắp, xin ăn. Bi đát hơn nếu họ buôn bán thân xác em để kiếm tiền cung ứng cho lối sống bệnh hoạn, cặn bă của họ trong xă hội. Đó mới là sự bất hạnh thực sự cho cuộc đời của em vậy. Đúng thế, em bất hạnh là đứa bé không cha, không mẹ, không tên, không tuổi nhưng cũng may mắn, hạnh phúc cho em khi v́ sự ruồng rẫy của họ mà ngày nay em có nhiều người thân thương yêu mến, giúp đỡ để em có được cuộc sống quá tốt đẹp như ngày nay. Em không muốn buồn hay nhớ đến cái quá khứ không vui, em muốn quên, quên tất cả để hưởng thụ trọn vẹn những hạnh phúc mà em đang có từ những người tốt chung quanh em. Im lặng ngồi nghe lời tâm sự khá dài của Vân, thái độ coi thường sự cứng cáp của cô gái có khuôn mặt hiền hậu, ánh mắt rụt rè thiếu tự tin ban đầu của Đại đă hoàn toàn biến mất. Qua những lời tâm sự, Đại nhận thấy cô gái ngồi trước mặt ḿnh hoàn toàn không yếu đuối như ḿnh nghĩ mà ngược lại là một người rất vững trăi, đầy lư trí trong trong cuộc sống. Cô ta sẵn sàng gạt bỏ không tí bận ḷng với những điều không thực tế hay mù mờ để biện minh cho bất cứ lư do ǵ mà bố mẹ cô ta đă thải bỏ cô ta như liệng một vật dư thừa. Với cô ta hành động vô nhân tính đó phải được lăng quên một cách quyết liệt, không ngoái nh́n quá khứ, phải sống vui vẻ, trực diện với hiện tại. Đại cũng kể cho Vân nghe cuộc sống khá tốt và hạnh phúc của gia đ́nh ḿnh, tuy nhiên cũng không phải hoàn toàn tốt đẹp như mong muốn, ông bố mất sớm, mẹ v́ nhớ thương mà lánh xa cơi trần và cũng buồn v́ hắn vẫn chưa thành gia thất. Ngày hôm sau, hai người lang thang khắp thành phố, buổi tối dẫn nhau vào pḥng trà nghe nhạc uống tí rượu trước khi trở về khách sạn. Sáng ngày kế tiếp sau bữa ăn sáng, tạt vào chợ Hoà b́nh mua vài ba món quà Đà lạt rồi cùng nhau ăn bữa cơm trưa tại nhà hàng Thuỷ Tạ trước khi Đại lấy xe đ̣ về Sàigon. Trở lại Sàigon khi nhá nhem tối, sau gần 7 tiếng đồng hồ di chuyển đă làm Đại mệt nhoài, bước vào nhà chỉ đủ thời gian liệng bịch quần áo cho người giúp việc rồi đi tắm và d́m ḿnh vào giấc ngủ cho đến sáng hôm sau tự lái xe đến công ty. Cả nhóm nhân viên văn pḥng và nhất là Cúc cô thư kư đă vui mừng kèm tí ngạc nhiên v́ Đại đă trở về quá sớm hơn mọi người dự tính. Móc trong túi xách ra một hộp bánh Đà lạt, để lên bàn hắn nói: -Có tí quà dành cho mọi người nhâm nhi khi uống trà giải lao. Quay sang cô thư kư với một gói quà gói nhiều mầu: -Chiếc áo khoác thổ cẩm của người sơn cước, tặng cho “ nhóc” Mỹ Tâm, nhờ chị nói với nó bác Đại sẽ gặp nó sau. Cô thư kư nhận món quà, vui vẻ nói: -Cám ơn ông giám đốc đă nghĩ đến cháu, thưa ông, khoảng 15-20 phút nữa tôi sẽ mang cà phê lên văn pḥng, cũng để tường tŕnh cho ông biết công việc của hăng trong 2 tuần lễ qua. Mở cửa bước vào pḥng làm việc với cảm giác quen thuộc, ấm cúng khi ngồi xoài người trên chiếc ghế dài của bô xa lông, nhắm mắt thả lỏng hồn ḿnh trong cái không gian quen thuộc mà ḿnh đă rời xa hơn 2 tuần lễ vừa qua. Được một lúc th́ mùi vị quen thuộc của ly cà phê mà Cúc vừa mở cửa bưng đến cho hắn. Mở mắt ra nh́n, Đại hà một tiếng dài với vẻ cảm khoái: -Suốt hai tuần lễ qua nhớ mùi vị cà phê của chị quá! Đúng là tôi đă ghiền nó rồi. Cô thư kư mỉm cười, nói vài lời cám ơn, rồi bước đến ngồi vào chiếc ghế bành đối diện cùng với một vài tập hồ sơ, tuần tự cô ta nói qua những công việc của hăng cho Đại nghe. Sau khi thấy Đại đă hiểu rơ và vừa ư với những công việc mà ḿnh tŕnh bầy, cô thư kư có tí chút ngập ngừng như muốn nói việc ǵ. Nh́n thấy thái độ của cô ta, Đại hỏi: -Chắc lại có chuyện ǵ phải không? Chị cứ cho tôi biết, chẳng có ǵ phải giấu giếm cả. Cô thư kư cho hắn biết, sau vài hôm hắn ra đi, Anh Thư vẫn không liên lạc được nên có trực tiếp đến công ty gặp cô ta để hỏi kỹ hơn về ngày trở lại VN của hắn. Anh Thư cho biết phải đi Tokyo khoảng 3,4 ngày để thảo luận với một công ty mỹ phẩm của Nhật bản cho việc thành lập văn pḥng đại diện tại VN. Anh Thư nhắn lại nếu hắn về, xin liên hệ với cô ta ngay v́ có vài việc cần thiết muốn bàn bạc. -Cám ơn chị, tôi sẽ liên lạc với Anh Thư ngay hôm nay. (ngần ngừ tí chút, hắn nói tiếp) có lẽ chuyện yêu đương của chúng tôi không thể kéo dài sự mù mờ này lâu hơn được nữa… Tôi cũng đă thăm viếng mẹ tôi và nói sơ sơ cho bà biết, bà khuyên tôi nên rơ ràng để không sinh ra những rắc rối mai sau. Cô thư kư nh́n hắn với tí chút ái ngại rồi im lặng đi ra khỏi pḥng. Sau khi uống xong ly cà phê, vùi đầu vào công việc cho măi đến gần trưa, Đại mới điện thoại cho Anh Thư hẹn gặp nhau vào bữa cơm tối tại một nhà hàng tại trung tâm thành phố. Cuộc hội ngộ diễn ra rất b́nh thường như mọi khi. Cũng với ánh mắt tŕu mến, khoác tay thân thiết hỏi han, săn đón nhau, cả hai không nói ǵ nhiều về hơn hai tuần lẽ im lặng, không biết ǵ về nhau. Măi cho đến khi bữa cơm tối chấm dứt, ngồi nhâm nhi ly cà phê tráng miệng, nắm nhẹ bàn tay của Anh Thư, Đại chậm răi nói : -Anh Thư à, anh thành thật xin lỗi v́ đă không thật với em. Hơn 2 tuần lễ vắng mặt vừa qua, anh không đi Singapore như mọi người nói với em, thật ra anh cảm thấy quá mệt mỏi, không tập trung với công việc được. Anh thấy ḿnh cần phải nghỉ ngơi, dẹp bỏ tất cả lo lắng cho công việc, kể cả việc liên hệ với em. Làm như vậy, anh cũng muốn dành thời gian nh́n rất rơ về anh, về em, về những liên hệ tương lai của chúng ḿnh… Hắn đang định nói tiếp th́ Anh Thư đưa bàn tay che nhẹ lên miệng hắn, cô ta nói: -Anh đừng nói nữa, em đă hiểu rơ ư của anh rồi. Cũng với 2 tuần lễ vừa qua đó, không có anh, chính em cũng đă suy nghĩ rất nhiều và nh́n rơ về cuộc t́nh yêu của chúng ta rồi. Anh và em, chúng ta đă ngộ nhận trong yêu đương, nếu không tỉnh ngộ chúng ta sẽ gặp phải những sai lầm dẫn đến nghịch cảnh và kết quả chỉ tạo ra những rắc rối u buồn cho nhau mà thôi. Với vẻ ngẩn ngơ khi nghe Anh Thư nói, Đại định tiếp lời, nhưng Anh thư ra hiệu cho hắn im lặng, và cô ta nói tiếp: -Anh và em hoàn toàn khác nhau về công việc và hướng đi của cuộc sống. Anh là người làm việc theo khuôn mẫu, chính xác với thời gian, t́m lợi nhuận là cứu cánh. C̣n em bước vào lănh vực nghệ thuật, không có một khuôn mẫu nào chắc chắn. Mục đích vẫn là kiếm lời, nhưng đôi khi không quá quan trọng mà sự cảm thích của ḿnh, của người khác, của đám đông mới là quan trọng. Em làm sao em có thể từ bỏ hướng đam mê của chính ḿnh để về với anh đóng vai một người vợ hàng ngày chăm sóc chồng con được. Ngược lại anh cũng không thể bỏ công việc thương mại nhà đất của anh để theo em, bước vào lănh vực mà anh không có khả năng hay không thích thú. Đă thế anh làm sao chịu được cảnh em thường phải đi tối, về khuya hay thường phải xa gia đ́nh cho những cuộc tŕnh diễn nghệ thuật ở hải ngoại..v..v.. Tất cả là không thể! Chúng ta không phải là đối tượng của nhau, nếu tiếp tục nhấn sâu vào chỉ mang chúng ta đến những phiền phức mà thôi. Im lặng nghe Anh Thư nói một tràng dài, hắn cảm nhận rất rơ Anh Thư đă nh́n rơ vấn đề một cách rất thông suốt, hơn là ḿnh suy nghĩ. Với tí chút ngại ngần hắn nói nhỏ : -Với khá nhiều ngạc nhiên, anh tự hỏi v́ đâu mà em có những suy nghĩ như vậy? -Quá đơn giản, vài tháng gần đây em cảm nhận giữ chúng ta có điều ǵ không ổn. Anh hay lầm lỳ, suy nghĩ và mất tập trung không những vào công việc mà cả những lúc chúng ta bên nhau. Rồi tự nhiên anh im lặng tách xa em mấy tuần lễ vừa qua. Ban đầu em nghĩ anh v́ căng thẳng với công việc và buồn lo khi mẹ anh từ giă anh lên Đà lạt tu hành. Nhưng sau đó với thời gian vắng anh em đă suy nghĩ và đoán ra sự việc. Đơn gian thế mà thôi. Ngừng lại tí chút, với giọng rất nhẹ Anh Thư nói tiếp : -Một sự việc khác nữa rất quan trọng đă giúp em hiểu rơ vấn đề. Đó là thời gian trước khi quyết định đi tu, mẹ anh đă rất thân cận với em. Bà cùng với em tham gia, họp mặt với các nhóm bạn trong ngành nghề của em, ai ai cũng quư mến bà. Sau này với 2 tuần xa anh, em suy nghĩ và hiểu ra, bà tham gia, ḥa nhập với sinh hoạt, gần gũi với em mục đích muốn nh́n rơ về em. Cuối cùng bà đă nh́n thấy sự khác biệt của chúng ḿnh. Em rất cảm phục bà, với em mẹ anh là một người rất tốt và khôn khéo. Có chút lo lắng sợ Anh Thư hiểu lầm mẹ ḿnh, Đại giải bầy: -Đúng như vậy, nhờ mẹ anh nên anh mới nh́n rơ vấn đề, nhưng bà rất cảm phục tài năng của em, theo bà, em là người của thành công trong xă hội, dạng người của công chúng, đám đông hơn là bó gọn trong không gian nhỏ bé của gia đ́nh. Bà cũng chỉ nói rất sơ sài về những khác biệt giữ anh và em, nhưng không có ư ngăn cấm quyết định của chúng ta nếu chúng ta vẫn đến với nhau. Anh Thư mỉm cười nh́n Đại, trả lời: -Anh đừng bao giờ nghĩ em không vui với ư kiến của mẹ anh, nhận xét của bà rất chính xác và hợp lư. Chúng ta nên thực tế để không bước vào sai lầm. Nghe Anh Thu nói, Đại không ngờ, sự lo lắng của ḿnh đă được giải quyết quá dễ dàng như vậy. Cuối cùng Đại nói : -Chúng ta vẫn là bạn tốt, lo lắng, giúp đỡ cho nhau khi cần thiết, em nghĩ sao ? -Dĩ nhiên là thế, không có ǵ ngăn cản được t́nh thân giữ anh và em cả. Chúng ta đă may mắn tỉnh thức đúng lúc để không vướng vào những nghịch cảnh tạo khổ sở cho nhau. Sáng hôm sau, như thường lệ cô thư kư mang đến cho Đại ly cà phê, trong dáng điệu thận trọng, ánh mắt nh́n hắn với vẻ e dè v́ cô ta biết tối hôm qua hắn đă gặp Anh Thư. Chẳng để cho cô thư kư thắc mắc, nâng ly cà phê uống một ngụm nhỏ, Đại nói với cô ta : -Chuyện của tôi và Anh Thư đă được giải quyết êm thấm rồi, hoàn toàn tốt đẹp không ngờ. Chúng tôi đă nh́n thấy những khác biệt và quyết định vẫn là bạn của nhau, một t́nh bạn đúng nghĩa. Dừng lại tí chút, hắn nói tiếp : -Thật ra sự sáng suốt, nh́n rơ vấn đề cũng là do mẹ của tôi, sau đó là Anh Thư. Phải công nhận trong lănh vực này người phụ nữ sáng suốt hơn nam giới chúng tôi nhiều. Sau khi nghe Đại kể lể chi tiết cuộc gặp Anh Thư trong buổi cơm tối qua, cô thư kư chăm chú nghe, tỏ ra vui vẻ, với chút ngần ngại cô ta nói với hắn: -Trước khi chuyển giao công việc cho tôi, bác gái cũng tâm sự với tôi khá nhiều về sự khác biệt giữ ông và Anh Thư, bác cũng có chút lo lắng cho ông, nhưng ngại làm ông buồn nên không muốn nói với ông. Theo bác giữa ông và cô Anh Thư có rất nhiều điểm khác nhau, Anh Thư xinh đẹp, tài năng nhưng là người của xă hội không phải là dạng người mà ông t́m kiếm. Ngưng lại tí chút như muốn thăm ḍ thái độ của Đại, cô thư kư nói tiếp: -Tuy nhiên bác gái vẫn tin tưởng sớm hay muộn ông cũng sẽ nh́n ra sự khác biệt đó. Tôi không ngờ lần du lịch vừa qua đă giúp ông và cả cô Anh Thư nh́n rơ sự việc nhanh như vậy. Đúng như vậy, cuộc t́nh yêu của hắn và Anh Thư đă được chấm dứt trong êm thấm mà chính hắn cũng không ngờ nó đă xẩy ra nhanh và gọn ghẽ như vậy. Sự hăng say và bận rộn với công việc đă trở lại và những lo nghĩ vẩn vơ, mất tập trung hoàn toàn biến mất, Đại thực sự trở lại với bản chất của một người rất năng động trong công việc. Một hôm, vào buổi chiều thứ sáu sau khi dẫn vài khách hàng đi thăm quan công tŕnh xây cất tại B́nh Dương, Đại trở lại văn pḥng được một lúc th́ cô thư kư cho hắn biết vào buổi gần trưa Vân có đến văn pḥng chờ hắn một lúc, nhưng v́ bận công việc phải trở về hăng, cô ta nói sẽ chờ điện thoại của hắn. Cuộc quen biết ngắn ngủi với cô gái trong tà áo dài đơn sơ, dáng dấp bên ngoài, đầy vẻ ngượng ngùng nhưng lại tiềm tàng một ư chí vững mạnh trở về hiển hiện trong trí nhớ làm cho Đại có chút thẩn thờ. H́nh như nh́n thấy sự khác lạ có chút đặc biệt trong thái độ của hắn khi nghe nói về Vân, cô thư kư đưa mắt kín đáo nh́n Đại trong nụ cười : -Thưa ông Giám đốc, cô Vân h́nh như rất cảm mến ông, muốn gặp ông để nói chuyện ǵ với ông th́ phải, xin ông đừng quên liên lạc với cô ta ngay trong buổi chiều nay. Cô thư kư nói tiếp : -Cô Vân thật dễ mến, tánh t́nh nhu ḿ, nh́n bề ngoài rất đơn sơ, có chút rụt rè nhưng nói chuyện một lúc tôi thấy cô ta là người rất có cá tính. Với vẻ ngập ngừng, cô thư kư nhỏ nhẹ: -Không biết ông giám đốc có nhận thấy không, tôi có cảm tưởng cô Vân có điểm ǵ đó rất giống với bác gái, chẳng hạn như trang diện rất đơn sơ, hiền hậu trong lời nói và rất khiêm nhường nhưng tiềm ẩn sự rơ ràng, cứng mạnh… Không để cho cô thư kư nói tiếp, Đại ngắt lời : -Kỳ lạ! Chị cũng nh́n thấy điểm này của Vân sao ? Tôi cũng vậy, ngay khi nói chuyện với cô ta vài câu, tôi có cũng có cảm nhận như chị. Nhưng nếu chị hiểu về cuộc đời khá bi đát của cô ta chị sẽ c̣n ngạc nhiên hơn nữa . Cô thư kư không giấu giếm được vẻ ngỡ ngàng, cảm thương khi nghe Đại kể về cuộc đời bất hạnh của Vân, cô ta nói với Đại : -Thật đáng thương, nếu ông giám đốc không nói ra tôi đă tưởng cô ta có cuộc sống b́nh thường, có gia đ́nh cha mẹ, hạnh phúc như bao người khác. Dáng điệu và lời nói của cô ta không có tí dấu hiệu nào của mặc cảm hay oán ghét trong suy nghĩ. Đúng là một cô gái hiền hậu và lạc quan. Sau khi sắp xếp xong công việc mang từ công trường về, ngay buổi chiều hắn điện thoại, đến thẳng công ty may mặc của Vân. Gặp nhau hắn mới biết là sau khi dẫn 4 người khách Mỹ từ miền trung trở về lại thành phố, Vân lại phải tháp tùng nhóm khách đó và bà giám đốc công ty sang Singapore để lo việc kư kết một vụ thầu xuất cảng quần áo sang Mỹ qua đường Singapore. Chính v́ vậy Vân đă không thể liên hệ với Đại như đă hứa lúc từ giă nhau tại Đà lạt, nên khi vừa xong công việc từ Singapore trở về, Vân đă phải đến công ty của Đại muốn muốn trực tiếp gặp mặt để xin lỗi v́ sự chậm trễ. Dĩ nhiên cũng chẳng có ǵ để hắn trách cô ta v́ chính hắn trong thời gian vừa qua với bao nhiêu chuyện cần giải quyết nên cũng quên khuấy cuộc gặp mặt với Vân. Hơn 4 tháng trôi qua, những lần gặp gỡ giữa hắn và Vân thường xuyên hơn, t́nh cảm càng ngày càng thắm thiết hơn. Những cuộc hẹn ḥ riêng tư cũng như những lần cùng nhau tham gia vào những buổi sinh hoạt trong thương trường đă kéo gần cả hai đến gần nhau, đúng nghĩa một cặp t́nh nhân đang thời nồng ấm. Trong thời gian đó cũng có vài ba lần Đại và Vân cũng gặp mặt Anh Thư trong tinh thần rất thoải mái của t́nh bạn thân thiết. Một hôm, Anh Thư mời Đại và Vân tham dự buổi lễ khánh thành một cơ sở thời trang và văn pḥng đại diện công ty mỹ phẩm của Pháp do Anh Thư làm chủ tại một trung tâm thương mại trong thành phố. Lễ khánh thành dược tổ chức dưới dạng tŕnh diễn thời trang, giới thiệu sản phẩm và cuối cùng là bữa tiệc nhẹ (Apero ). Khách mời là những doanh nhân, nghệ sĩ cũng như khá nhiều các thương gia hay đại diện của các công ty xuất nhập cảng trong lănh vực thời trang và mỹ phẩm đến từ Âu châu, Bắc Mỹ và Nhật bản, Singapore ..v..v.. Anh thư là người chủ tŕ trong mọi hoạt động của buổi lễ từ khâu sắp xếp chương tŕnh đến vai tṛ làm MC, tất cả được diễn ra trong hoàn hảo. Sự thành công hoàn toàn do tài năng của Anh Thư, với khả năng thông thạo nhiều ngoại ngữ và tài giao tế, Anh Thư đă tạo ra được không khí cởi mở vui vẻ trong tất cả khách mời trong cũng như ngoại quốc. Một lần Anh Thư với vẻ tươi vui mang ly rượu đến tận bàn ăn của Đại và Vân để cụng ly, nói vài lời cám ơn hai người đă tham gia buỗi tiệc. Khi đưa ly rượu lên cùng uống với Anh Thư, với ánh mắt cảm phục, Vân nói : -Chị đúng là một người đa tài, với vai tṛ nào chị cũng hoàn thiện một cách rất đáng phục, tài năng của chị không phải có v́ học hỏi mà nó đến từ thiên phú, bẩm sinh. Với em chị là một dạng người của thành công. Anh Thư vỗ nhẹ lên vai Vân vài cái, miệng mỉm cười rất thân thiết trả lời : -Có lẽ em chưa nh́n rơ vấn đề nên có nhận định chưa toàn diện đó mà thôi. Theo chị, có dạng người phụ nữ ngay khi sinh ra, nhờ bẩm sinh, hay hoàn cảnh uốn nắn mà họ thông thạo được những điều mà người ta gọi là lịch lăm, từng trải. Họ biết nhiều về những thể thức ngoại giao, họ có khả năng phô diễn ư tưởng, suy tư của họ trước đám đông một cách trôi chảy không một tí khó khăn… Đó là dạng người phụ nữ của xă hội, của đám đông. Dừng lại tí chút Anh Thư nói tiếp : -Ngược lại có một dạng người phụ nữ khác, họ sinh ra dưới bóng dáng khác, bóng dáng của người tạo ra hạnh phúc gia đ́nh. Họ là một người vợ tuyệt vời yêu chồng, một người mẹ ấm áp thương con. Em không thể so sánh tốt hay xấu giữa hai dạng đàn bà này được, bởi v́ họ hoàn toàn khác nhau về mọi lănh vực và cả cá tính. Nếu họ lầm lẫn mà đi vào lănh vực không thuộc về họ th́ họ sẽ rước lấy thất bại đau buồn hay ít nhất cũng phải nhận lấy những lộn xộn, kém vui trong cuộc đời họ. Theo chị, em là dạng người thứ hai, em chẳng có ǵ để thua kém chị, em không nh́n thấy góc cạnh tuyệt vời của em đó mà thôi, Vân ạ. Nói xong, Anh Thư lại giơ bàn tay vỗ nhẹ trên vai của Vân vài cái, đưa mắt nh́n sang Đại, Anh Thư mỉm cười và nói : -Em nói vậy có đúng không anh Đại ? Anh đang đi đúng hướng đó. Nói xong, Anh Thư giơ ly rượu lên ra ư mời mọi người cùng uống rồi nói vài câu từ giă đi sang bàn khác. Đại mỉm cười đưa mắt nh́n Anh Thư trả lễ rồi khoác tay lên vai Vân, kéo sát vào thân ḿnh, ghé vào tai Vân nói nhỏ : -Anh đă t́m thấy bản ḥa âm của đời ḿnh với rất nhiều âm vang của hạnh phúc và tương lai . /. Hết Lưu An (Zuerich October, 2020)
Vài hàng về tác giả : Lưu An là bút hiệu của anh Vũ Ngọc Ruẩn. Anh Ruẩn sinh năm 1946 tại Xuân Trường, Nam Định, Việt Nam. Bút hiệu Lưu An & Thượng Xuyên Lộ, cựu học sinh Chu Văn An 59-66, tốt nghiệp Master về Food Sciences đại học Kagoshima, Japan 1977. Anh Ruẫn hiện đang sinh sống tại Thụy Sĩ. Cảm tưởng về thơ văn của Lưu An xin gởi về ..... ........ ®
"Khi phát hành lại thông tin
từ trang này cần phải có sự đồng
ư của tác giả |