|
Một chọn lựa
Lưu An
(Exryu Thụy Sĩ)
Lời giới thiệu:
Có một dạng t́nh yêu rất đơn giản, đến với người ta rất tự nhiên không tính toán ở cái tuổi c̣n thích ngậm trái ô mai, lúc c̣n mải mê với tṛ chơi đánh đáo, tạt h́nh... người ta tưởng rằng nó chỉ thoáng qua, rất dễ quên theo thời gian và khôn lớn. Đó là dạng t́nh yêu của trực giác hay t́nh yêu bản ngă mà có lẽ ai ai trong chúng ta cũng có đôi lần từng trải! Cái cảm giác vấn vương rất nhẹ nhàng đến với con tim, không mang theo những tính tóan dại khôn, giầu nghèo, nỗi nhớ nhung như bị thiếu vắng cái ǵ khó giải thích khi vắng bóng nhau vài ngày...Tinh yêu đó êm ả lớn dần theo năm tháng của một đoạn đời trong tuổi thơ ngây để rồi v́ một đưa đẩy nào đó, t́nh yêu lẳng lặng đi vào kỷ niệm làm đẹp mầu sắc cho dĩ văng tuổi thơ. Dấu tích để nhớ nhau suốt đời của loại t́nh yêu ngây ngô, dễ mến đó có thể là một vài vật thể rất đơn sơ, một nhúm tóc đưa vội lúc chia tay chẳng hạn, hay cũng có thể là cái cảm giác âm ấm ngồi bên nhau trên chiếc ghế xe đ̣ miền Tây ngày đó.
Thời gian và khôn lớn làm họ xa nhau, nhưng trong một lần nào đó, một ngẫu nhiên lạ kỳ, một duyên cơ khó giải thích, sau 10 năm, 20 năm, 30 năm ... hoàn toàn im lặng, họ gặp lại nhau. Họ nh́n thấy nhau với biết bao những đổi thay hiện diện trong môt trạng huống rất đặc biệt, đầy rẫy những âm thanh thuận lợi để gần nhau, để sống lại với những chao đảo của thủa ngây ngô, đẹp đẽ xa xưa đó.
Chính lúc đó, ánh nến bập bùng, ấm cúng của hạnh phúc gia đ́nh làm họ ngại ngần dừng lại ! Ở cái mức giới hạn mà họ đă chọn lựa đó, làm cho mối t́nh đơn sơ,trực giác xưa cũ trở lên đẹp đẽ hơn và măi măi là những thoáng qua tuyệt diệu, đáng tôn thờ !...
LA
Giữa năm tôi đang học lớp đệ lục, ba tôi bị thuyên chuyển lên sư đoàn 22 ở Kontum, đồng lương èo ọt của người trung sĩ nhất, vốn dĩ đă không đủ cung ứng cho một gia đ́nh 9 miệng ăn, bây giờ c̣n bi đát hơn nữa, phải chia làm hai, ba tôi một phần, số c̣n lại dành cho mẹ và anh em chúng tôi ở Sàig̣n. Trong hoàn cảnh khó khăn đó, mẹ tôi phải nhẩy vào việc buôn bán, việc học của anh em chúng tôi đành được xếp vào thứ yếu. Mỗi sáng, tôi phải thức dậy sớm giúp mẹ chở những thồ chuối ra chợ bán, rồi vội vàng đạp xe đến trường học, buổi trưa về nhà ăn uống sơ sài, khoảng hơn 3 giờ chiều lên trung tâm Sài g̣n nhận báo đi bán rông, buổi tối sau khi ăn cơm, tôi phải cùng với lũ em gái giúp mẹ cắt rời những nải chuối để ủ khí đá qua đêm
Trong 2 năm học đệ lục và đệ ngũ, việc học của tôi xuống dốc một cách thê thảm, hầu như không khi nào tôi làm trọn vẹn vai tṛ của đứa học tṛ ở mức tối thiểu. Ba th́ ở xa, mẹ th́ bận rộn với sinh kế, không thể nào chăm sóc hay kiểm soát việc học của anh em chúng tôi được.
Hàng ngày sau khi lấy báo từ các ṭa báo ở Saig̣n, vội vàng đạp xe đến bồng binh ngă sáu để bán cho những người đi làm về lúc 4 hay 5 giờ chiều, sau đó mới đi bán dạo ở những con đường, ngơ hẻm quen thuộc trong thành phố cho đến tối mới về nhà. Đường Bùi viện là nơi tôi đến bán báo sớm nhất, cuối con đường này có một gia đ́nh mua báo tháng đă ghi đậm vào kư ức của tôi rất nhiều cảm t́nh gắn bó. Hàng ngày mỗi khi vưà gơ vào chiếc cánh cổng bằng tôn, một cô bé khoảng tuổi 12, 13 hay bà mẹ ra nhận tờ báo từ tay tôi với nụ cười dễ dăi, và không bao giờ họ quên nói vơí tôi vài lời cám ơn rất chân thành.
Thông thường khi đi bán báo tôi mặc chiếc quần đùi cũ kỹ với chếc áo mầu xanh lá mạ do mẹ tôi sửa đổi từ chiếc áo lính cũ của ba tôi,đôi khi v́ lười biếng, tôi không thay bộ đồng phục, quần xanh áo trắng với huy hiệu Chu Văn An trên túi áo lúc đi bán báo. Một lần, khi vừa gơ vào chiếc cổng bằng tôn của căn nhà mua báo tháng dễ mến đó, vẫn cô bé gái và chú em ra mở cổng nhận tờ báo của tôi, vẫn lời cám ơn lễ phép ân cần khi nhận tờ báo từ tay tôi, nhưng lần này cô bé nói với tôi :
- Anh chờ một tí, mẹ em muốn nói chuyện với anh.
Rồi cô bé quay vào nhà gọi to :
- Mẹ ơi, anh bán báo tới mẹ ạ.
Tôi đứng chờ mẹ cô bé, hoàn toàn không mang một tí ngạc nhiên, v́ chẳng có ǵ lạ khi người mua báo tháng muốn có vài đ̣i hỏi, yêu cầu trong việc nhận báo hàng ngày. Bà mẹ bước ra với nụ cười rất niềm nở trên môi, mỉm cười nh́n tôi, nh́n chiếc huy hiệu Chu Văn An trên ngực áo của tôi, rồi bà hỏi :
-Cháu học Chu Văn An hả ? lớp mấy ?
- Vâng ạ, cháu đang học lớp đệ ngũ.
Rồi tiếp theo là những câu hỏi khác về thân thế, gia đ́nh, việc học hành của tôi. Tôi trả lời tất cả những ǵ mà bà ta muốn biết, cùng với khá nhiều ngượng ngùng, khi đề cập đến sự thua kém bè bạn cùng lớp về việc học hành và gia cảnh nghèo túng của ḿnh. Tuy nhiên, tôi có cảm tưởng bà ta nh́n sự ngượng ngập của tôi lúc nói chuyện với ánh mắt rất cảm thông và an ủi, đứng bên cạnh bà mẹ, hai chị em cô bé im lặng giương mắt nh́n tôi với nhăn quang đầy cảm phục, dễ mến.
Ngày hôm sau, khi tôi chưa kịp gơ vào chiếc cổng bằng tôn, cô bé và chú em trai, h́nh như đă đứng sau cánh cổng chờ tôi từ trước, cánh cổng vừa mở, cô bé nói ngay với tôi :
-Anh chờ mẹ em một tí...
Ngay lúc đó bà mẹ đi ra, nh́n tôi với nụ cười hiền ḥa, bà hỏi tôi đă ăn cơm chưa, rồi đưa cho tôi một khúc bánh ḿ thịt khá lớn, gói trong một bọc giấy. Tôi nhận khúc bánh ḿ với đôi mắt ngạc nhiên, mừng rở, đầy cảm động, v́ mỗi ngày vào lúc đó cơn đói luôn luôn đến với tôi. Bà mẹ và hai chị em cô bé nh́n sự vui mừng của tôi với tất cả thích thú hiện rơ trên nét mặt .
Từ đó, thỉnh thoảng tôi lại được bà mẹ hay cô bé gái tên Loan, chú em tên Chính cho tôi những ổ bánh ḿ thịt, những chiếc bánh '' Pao '' ngon lành, cũng nhờ bà giới thiệu, tôi có thêm 2 gia đ́nh mua báo tháng ở cùng khu vực. T́nh thân của tôi và gia đ́nh Loan gia tăng theo những lần cho qùa, những lần trả tiền báo tháng nhiều hơn gía qui định.
Cũng có vài lần mẹ Loan đă mời tôi sau khi bán báo xong đến nhà ăn cơm tối, tôi và Loan thân nhau dần dần, t́nh cảm non nớt, ngây thơ của chúng tôi h́nh như cũng lớn theo với gần hai năm tôi bán báo cho nhà nàng. Những câu nói, ánh mắt nh́n nhau e lệ h́nh như càng lúc càng nhiều hơn, kín đáo hơn, dù chỉ là vài câu chào hỏi bâng quơ trong khỏang thời gian vài phút ngắn ngủi hàng ngày, khi nàng ra nhận tờ báo từ tay tôi.Loan thua tôi 3 tuổi, sau lần thi tuyển vào lớp đệ thất trường Gia long không đậu, nàng theo học tại trường tư thục Hưng Đạo. Ba của Loan là công chức sở thuế vụ trên đường Hàm Nghi, Saig̣n.
Bước sang đầu năm đệ tứ, ba tôi lại được đổi về Sàig̣n, đồng lương không c̣n bi chia hai bởi cách ngăn gia đ́nh nữa, nhưng mẹ tôi buôn bán đă quen cho nên vẩn tiếp tục nghề bán chuối ở lề đường Tô Hiến Thành.Tài chánh gia đ́nh tôi đă có phần dễ thở, ba mẹ tôi bắt tôi bỏ nghề bán báo, lư do tôi phải học để sửa soạn cho kỳ thi trung học sắp tới, nhất là lo sợ cho tôi khi nghe tin một người bạn bán báo cùng tuổi với tôi bị giết chết, xác bị vứt xuống con rạch ở Cống Bà Xếp, chỉ v́ số tiền nhỏ nhoi vừa thu được từ vài gia đ́nh mua báo tháng .
Thời gian vẫn chậm răi, b́nh thản đi qua, tôi hoàn tất xong bằng trung học, sửa soạn thi tú tài bán phần, thỉnh thoảng tôi cũng trở lại con đường Bùi viện, thăm gia đ́nh Loan. Loan cũng lớn dần, với chiếc áo dài mầu trắng, mầu vàng dễ thương của cô học tṛ đệ tứ trường Hưng Đạo. Nàng cũng đă biết e lệ mỗi khi tôi đến thăm, những câu trao đổi giữ nàng và tôi không c̣n tự nhiên và thoải mái như xưa nữa, giữa hai chúng tôi h́nh như đă có những âm thanh ngại ngần, kín đáo, ngượng ngùng, khuôn thước nhưng lo lắng cho nhau hơn.
Cuối năm đệ nhị, trong một lần tôi đến nhà Loan, nàng cho tôi biết ba nàng vừa bị thuyên chuyển xuống Sóc Trăng, v́ không muốn dở dang việc học hành của hai con, ba nàng chỉ đi một ḿnh mà thôi. Đôi lần, trong những dịp nghỉ học,với sự yêu cầu của mẹ nàng tôi thường xếp đặt cùng đi với nàng xuống Sóc Trăng thăm ba nàng.T́nh thân của chúng tôi cũng gia tăng theo ngày tháng cùng với sự khôn lớn của hai đứa, với cả những lần chuyển đổi xe đ̣ ở hai bến bắc Tiền Giang, Hậu Giang cũng như trong những buổi mưa ướt sũng nơi bến xe miền Tây lầy lội. Những bữa cơm trưa rất ngon miệng, đĩa cơm tấm b́, tô hủ tíu ở ngă ba Trung Lương hay những đụng chạm thân thể khi ngồi bên nhau trên dẫy ghế chật chội của chiếc xe đ̣... tất cả là những ghi dấu đơn sơ,dù không nói ra nhưng vẫn cảm thấy có cái ǵ ấm cúng nhè nhẹ trong ḷng hai đứa.
Thực ra những lúc đó, tâm hồn tôi, đứa con trai mới lớn, 18 tuổi vẫn không có một ư nghĩ ǵ gọi là qúa đáng, ngoài một vài cảm gíac đê mê v́ sự mềm mại khi đụng chạm thân thể của Loan. Nhưng Loan dù chỉ là cô gái 15 tuổi, h́nh như đă biết ngượng ngập, cái ngượng ngập lạ kỳ khôn lớn mỗi khi ánh mắt của hai đứa bất chợt nh́n nhau lúc ngồi sát bên nhau trên chiếc xe đ̣,lúc đó tôi chợt thấy vài nét đỏ hồng trên đôi má của nàng. Chính những dấu hiệu đó đôi lần đă làm cho trái tim tôi có một vài giây phút h́nh như chứa đựng cái ǵ rất bé nhỏ, rất mơ hồ nhưng lại rất dễ thương, đáng nhớ... Chỉ có thế và cũng chỉ có thế, những kỷ niệm ngây ngô, quen biết của tuổi học tṛ, đệ nhị ngớ ngẩn của tôi, đệ tứ ngượng ngùng, hồng hồng đôi má của nàng.
Một buổi tối, vào ngày cuối tuần, như thường lệ tôi đến thăm gia đ́nh nàng, căn nhà Loan có vẻ bề bộn với những thùng chứa đồ đạc, nàng tiếp đăi tôi có cái ǵ buồn tẻ hiện ra trong ánh mắt, nói chuyện với tôi ít hơn nhưng lại nh́n tôi nhiều suy tư và hơi buồn. Mặc dầu có tí chút ngạc nhiên, nhưng cũng không làm tôi qúa thắc mắc, ḍ hỏi. Cho đến lúc khi tôi sửa soạn từ giă ra về, Loan cho biết ba nàng lại được đổi đi làm việc ở Phan Thiết, gia đ́nh nàng đang sửa soạn di chuyển theo ba nàng. Một cảm gíac buồn nhè nhẹ phủ kín lấy tâm hồn, lúc đó tôi mới để ư và hiểu được lư do sự im lặng, ánh mắt buồn bă của Loan. Khi từ giă nhau, lúc tôi gần ra khỏi cửa, Loan theo tôi ra đến gần chiếc cổng nhà, nàng nhét vội vào tay tôi một gói nhỏ, với tí ngượng ngập, buồn bă nàng nói :
-Loan tặng anh một kỷ niệm, hy vọng có dịp gặp lại anh !
Nhận gói qùa với khá nhiều cảm động rồi bỏ nó vào chiếc cặp đi học, tôi im lặng nh́n nàng với nỗi buồn nhè nhẹ, bâng quơ cho đến khi nàng cúi đầu quay vội vào nhà, h́nh như nàng cố dấu đôi gịng lệ mà tôi chợt thấy nó đang chẩy dài trên đôi má.
Món qùa đă làm tôi lịm người, ra ngoài dự đoán của tôi, đứa con trai c̣n qúa ngờ ngệch với t́nh yêu, đứa con trai vẫn c̣n thích đùa vui với bạn bè. Một nhúm tóc được cột bởi một sợi len mầu tím với hàng chữ viết rất nắn nót, trên một mảnh giấy học tṛ :
'' Tặng anh để kỷ niệm, để nhớ những lần đi với anh xuống Sóc Trăng .''
Loan
Chỉ có thế, tôi nh́n vào món qùa khôn lớn, già dặn đó, tự nhiên trái tim của ḿnh có một tí ( hay rất nhiều ?) cảm giác tiêng tiếc, buồn thương bởi một bóng h́nh mà tôi đă đánh mất v́ sự nhát nhúa, ngu ngơ của ḿnh để rồi đến lúc chia tay th́ đă muộn. Nhưng ở cái tuổi 18, đứa con trai h́nh như vẫn chưa có ǵ để gọi là khôn lớn, nhất là trong lănh vực t́nh yêu. Bên cạnh bận rộn v́ học hành, những công việc kiếm tiền gíup đở gia đ́nh và cũng bởi cái tánh dễ quên, dễ vui với lũ bạn trai thân thiết, cho nên cảm giác nuối tiếc đó cũng chỉ ở mức độ nhẹ nhàng, thoáng qua mà thôi. Tôi không quên nàng, nhưng tôi cũng chẳng có nhiều thời gian và điều kiện để nhớ thương, tiếc rẻ một kỷ niệm, mà tôi nghĩ chỉ là một lay động nhẹ nhàng của tuổi thơ ngây mà thôi. Nếu có một tí ǵ để nhớ thương, để ghi dấu một cảm xúc trong đời của ḿnh, đó là nhúm tóc của Loan, đă được tôi dính ép vào trong một tập nhạc, để trên giá sách cùng với những cuốn sách học tṛ thời trung học của tôi. Nhúm tóc đó vẫn được tôi ǵn giữ , như là một di tích lần yêu thương đẹp đẽ của tuổi thơ ngây. Đôi lần v́ một ngẫu nhiên nào đó, tôi có dịp nh́n lại nó với ít nhiều suy nghĩ vẩn vơ.
Cho đến ngày tôi rời xa VN đi tu nghiệp ngoại quốc, nhúm tóc vẫn c̣n ép trong một tập nhạc, để trên kệ sách, nhưng sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, nó đă bị thiêu hủy cùng với biết bao nhiêu h́nh ảnh, sách báo kỷ niệm của tôi, trong thời kỳ hung hăn, kỳ lạ của những phong trào '' tẩy rửa văn hoá đồi trụy '' ! Măi sau này, vào năm 1984, khi có dịp trở lại quê hương, đi qua con đường Bùi viện, tôi chợt nhớ đến Loan, nhớ đến sự mất mát món qùa kỷ niệm thủa ngây ngô của ḿnh, chỉ c̣n biết ngỡ ngàng, đau xót, tiếc rẻ v́ nó không c̣n nữa. Ngay cả những cuốn sách, những tài liệu chuyên môn, hoàn toàn không dính dáng ǵ đến chính trị cũng đă bị cái không khí điên cuồng đó hủy hoại !
Sau ngày gia đ́nh Loan di chuyển lên Phan Thiết, tôi không biết tin tức ǵ về nàng nữa, cho đến cuối năm 1970 khi tôi gần tốt nghiệp đại học, ngẫu nhiên tôi gặp Chính người em trai của nàng ở Sàig̣n. Chính cho tôi biết sau vài lần thi không đậu tú tài bán phần, Loan xin đi làm cho ṭa hành chánh tỉnh ở Phan Thiết, hiện nay nàng sửa soạn lập gia đ́nh, chồng chưa cưới của nàng là trung úy pháo binh ở Vinh Long. Mặc dầu giữa tôi và Loan cũng chẳng có ǵ nhiều hơn vài kỷ niệm thời ấu thơ, với những khúc bánh ḿ nhân thịt, những ánh mắt cảm phục '' học giỏi '' mà nàng đă dành cho tôi. Nếu có hơn một tí của cái tuổi ngây thơ đó, có lẽ là những lần chúng tôi cùng đi xuống Sóc Trăng, cùng đợi chờ nhau ở hai chiếc Bắc Mỹ Thuận, Cần Thơ, cùng kéo nhau vào trú mưa ở những qúan bên đường trong lúc đợi chờ chiếc xe đ̣ qua sông... Rồi ngày xa nhau, khi gia đ́nh nàng dọn lên Phan Thiết, tôi nhận được kỷ vật một nhúm tóc nhỏ của nàng và từ đó không một lần nào tái ngộ. Nhưng khi nghe tin nàng sửa sọan lấy chồng, tôi vẫn cảm thấy một nỗi buồn nhè nhẹ, một cảm giác thấm thía, tiếc nuối trong tim !
Dại khờ, tiếc rẻ v́ chậm chạp chăng ? Chắc không phải, v́ đời tôi lúc đó vẫn chỉ là một người sinh viên chưa tốt nghiệp, gia đ́nh th́ nghèo túng, lũ em dại qúa đông vẫn c̣n cần nhiều cưu mang nơi tôi, làm sao tôi dám buớc xa hơn được những ǵ ḿnh chưa có, hay c̣n thật xa ngoài ṿng tay và ước muốn ! Đau đớn v́ dang dở t́nh yêu chăng? Cũng hoàn toàn không đúng. Có ǵ hơn, khi tôi và nàng chỉ mới có một vài cảm giác mà h́nh như vẫn c̣n qúa mù mờ nếu muốn gọi là t́nh yêu! tôi chỉ là cậu bé 18 tuổi, cái tuổi vẫn c̣n ngờ nghệch của một đứa con trai mới lớn, c̣n nàng ít hơn tôi 3 tuổi, dù đă có ít nhiều khôn lớn của người con gái, nhưng có lẽ vẫn chỉ là những ước mơ nhiều trực giác của tuổi mới yêu mà thôi.
Sau đó khoảng gần một năm, khi tôi tốt nghiệp đại học và đi làm dưới Cần Thơ, một lần trên Bắc Mỹ Thuận, từ Sàig̣n trở lại Cần Thơ sau vài ngày công tác, trong khi đang đứng ở đầu chiếc phà quen thuộc, nh́n bâng quơ ḍng nước đục ngầu phù sa của ḍng sông Tiền Giang. Vài tiếng gọi tên tôi, âm thanh mừng rỡ của người đàn bà đă làm tôi quay lại với tất cả ngạc nhiên, Loan vội vàng bước xuống từ một chiếc xe díp quân đội, bên cạnh nàng, nơi tay lái một ngướ đàn ông, cấp bậc trung úy.
- Anh Du, anh đi đâu vậy, bao nhiêu năm rồi mới gặp lại anh ! ?
Loan mừng rở nói với tôi, chúng tôi bầy tỏ sự thân t́nh của lần tái ngộ ngẫu nhiên đó bằng những bước chân chạy lại với nhau, nét vui mừng, quen biết hiện rơ trên gương mặt cùng với những câu nói anh , em ngọt bùi, thân thiết xa xưa. Chúng tôi đă vô t́nh không chú ư đến ánh mắt ṭ ṃ, nhăn quang khó chịu của chồng nàng, cho đến khi nàng quay lại giới thiệu sơ sơ về tôi với anh ta. Cũng chính lúc đó âm thanh, ngôn từ của tôi và nàng h́nh như đă bị sự ngại ngần, khuôn thước xen kẽ vào với những câu xả giao vô nghĩa, vu vơ cùng với những nụ cười, câu nói đảy đưa, khách sáo giả tạo !
Cái không khí, ngôn từ nặng nề đó phủ trùm lên ba người chúng tôi suốt khoảng thời gian chiếc phà c̣n chạy trên sông , cho đến khi chiếc phà cập bến, cuộc tái ngộ ngẫu nhiên, mừng vui lúc ban đầu nhưng nhạt nhẽo, gỉa tạo tiếp theo đă được kết thúc bằng vài lời chào tái ngộ, chúc mừng vô nghĩa trước khi chiếc xe díp của nàng rời xa tôi trong ánh mắt không mấy thân thiện cuả chồng nàng.
Nhiều năm sau đó, v́ việc làm tôi vẫn đi và về rất thường xuyên trên phà Mỹ Thuận, vẫn có những dịp thăm viếng bạn bè ở thị xă Vĩnh Long, nhưng không một lần nào tôi có một ngẫn nhiên gặp lại nàng cũng như người chồng của nàng nữa. Cũng từ ngày gặp mặt ngẫu nhiên ngắn ngủi đó, mỗi lần có dịp đi lại trên hai con bắc Mỹ Thuận, Cần Thơ, kư ức lại kéo tôi trở lại với những kỷ niệm xa xưa, những ngày tôi và Loan cùng đi xuống miền Tây thăm ba của nàng. Tôi lại cảm thấy vài cảm giác buồn vu vơ, thấm thía chợt đến xâm lấn bao phủ lấy hồn ḿnh. Cũng từ ngày đó tôi chợt thấy ḿnh hiểu nhiều hơn , thấm thía nhiều hơn những câu hát trong bản nhạc '' Tôi Đưa Em Sang Sông '' của Y Vũ, Nhật Ngân :
'' Tôi đưa em sang sông, chiều xưa mưa rơi âm thầm, để thấm ướt chiếc áo xanh và đẫm ướt mái tóc em...''
'' Tôi đưa em sang sông, bàn tay nâng niu ân cần, sợ bến đất lấm gót chân, sợ bến gío buốt trái tim...''
'' Hôm nao đưa em sang ngang. Bằng xe hoa thay con thuyền. Giờ phút cuối đến tiễn em, nh́n xác pháo vướng gót chân. Gót chân ngày xa xưa. Sợ lấm trong bùn khi mưa. Nàng đă thay một lối về, quên cả ngườI trong gío mưa ! ''
&
Cho đến đầu năm 1974 tôi rời xa đất nước đi tu nghiệp ở ngoại quốc, tiếp theo với biết bao nhiêu đổi thay xẩy đến sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, đă đưa tôi sang Âu Châu định cư vào năm 1979.Mùa hè năm 1993, trong một dịp đi công tác tại một viện khảo cứu về thực phẩm ở ngoại ô thành phố London. Vào một chiều thứ bẩy, sau một lúc lang thang trên những con phố chính của trung tâm thành phố, tôi vào ngồi uống nước ở một chiếc bàn dưới hàng hiên của một qúan cà phê sang trọng trên đại lộ Oxford.
Đễ mắt bâng quơ nh́n sinh hoạt nhộn nhịp, đông đảo của London trong một ngày cuối tuần nắng ấm, tôi chợt bắt gặp ánh mắt chăm chú, ngạc nhiên của một thiếu phụ Á Châu cùng đi với một cô bé gái khoảng 15, 16 tuổI, có lẽ họ là hai mẹ con. Tôi cũng chẳng để ư nếu họ b́nh thản đi qua chỗ tôi ngồi như mọi người dạo phố khác, nhưng vừa qua chỗ tôi khoảng vài chục mét, họ dừng lại, ngoái nh́n tôi kỹ lưỡng hơn, người mẹ nói với người con vài điều ǵ đó trước khi quay trở lại.
Vẫn ánh mắt nh́n thân thiện, quen biết. Khi đến gần tôi, người mẹ nỡ nụ cười, gật đầu chào , tôi cũng gật đầu trả lễ, nhưng vẫn nh́n họ với ánh mắt không quen, mặc dù thái độ thân thiện hơi khác của bà mẹ đă gây cho tôi vài cảm giác lạ lùng. Tôi lại nghĩ đó là bản tánh thân thiện qúa mức của nhiều người Á Châu khi gặp nhau trên đường phố mà tôi thường thấy trong thời gian sống ở Âu Châu. Hai mẹ con lại đi qua chỗ tôi thêm một lần nữa, cũng không xa, họ lại dừng lại và quay trở lại thêm một lần nữa, khi đến trước chiếc bàn mà tôi đang ngồi, họ đứng lại, người mẹ nh́n tôi xoi mói hơn,miệng bà ta nở một nụ cười như để xác định sự quen biết cùng với cái gật đầu. Bà ta nói nhẹ với tôi :
- Anh Du, anh không nhận ra em hả ? chắc anh không quên, Loan ngày xưa ở đường Bùi Viện đây !
Tôi giật ḿnh khi nghe bà ta nói cùng với tí ngẩn ngơ trong ngạc nhiên, mừng rỡ. Nhăn quang cuả tôi đảo khắp thân thể người thiếu phụ đứng trước mặt tôi, kư ức và tưởng tượng kéo tôi trở lại với gần 30 năm về trước. Cô bé Loan nhỏ nhắn, hiền lành từng đưa cho tôi những khúc bánh ḿ thịt làm no ḷng đứa bé bán báo ngày xưa ! Cô học tṛ đệ tứ trường Hưng Đạo với tà áo trắng, áo mầu, thời đó đă vài lần đi cùng với tôi trên những chuyến xe đ̣ miền Tây, trên những chuyến phà vượt hai nhánh sông Cửu Long đi thăm cha nàng ơ Sóc Trăng ! Người con gái đă cho tôi những cảm giác đê mê, rất nhẹ nhàng êm ấm khi chúng tôi ngồi sát bên nhau trong chiếc xe đó chật chội, rồi không lâu sau đó, trước khi gia đ́nh nàng dọn lên Phan Thiết, tôi được nàng tặng một nhúm tóc để kỷ niệm, để đừng quên nhau.
Kư ức cũng kéo tôi về với Loan, người thiếu phụ, đôi mắt ngỡ ngàng, mừng rỡ, chạy vội đến với tôi trên phà Mỹ Thuận trong buổi chiều chủ nhật. Lúc đó tôi và nàng, chúng tôi đă qúa mừng vui v́ ngẫu nhiên tái ngộ, để rồi không nh́n thấy ánh mắt bực bội, khó chịu của người đàn ông, chồng của nàng đang ngồi trên chiếc xe díp ! ...Tôi nh́n Loan, ngướ thiếu phụ đang đứng trước mặt tôi với đầy h́nh ảnh mà kư ức và cảm giác trong quá khứ, đang hiện ra trong óc tôi. Tôi nh́n nàng rất kỹ như cố thu gom, t́m kiếm lại những dấu tích tương đồng của Loan ngày xưa mà trí nhớ tôi đang diễn tả.
Nhưng gần 30 năm rồi, khoảng thờ́ gian qúa dài, trí nhớ cùn ṃn v́ hoàn cảnh đổi thay, v́ cực nhọc của cuộc sống và cũng v́ tuổi già quên lăng. Bóng dáng của nàng hiện tại cũng chỉ đủ cho tôi xác nhận được một vài điểm hơi giống mà thôi, vẫn có tí mù mờ khi tôi nhớ lại đôi mắt hơi buồn, pha cái ngơ ngác, cảm phục cuả nàng dành cho tôi ngày xưa. Nhưng hơn một tí nữa, đă cho tôi nhận rơ cố nhân hơn, đó là đôi môi đều đặn với nụ cười dễ mến của nàng bây giờ vẫn c̣n mang mác giống ngày xưa. Chỉ có thế mà thôi ! Nhưng cũng đủ cho tôi biết một sự thật đang hiện hữu trước mặt ḿnh, hôm nay tôi đă gặp lại được Loan trong một dip tao ngộ lạ kỳ .
Chúng tôi ngồi với nhau, tâm sự về những đổi thay trong gần 30 năm thật dài, không biết ǵ về nhau, trong khi cô con gái của nàng, một ḿnh đi lang thang thăm phố phường. Loan cho biết lần chúng tôi gặp nhau trên Bắc Mỹ Thuận, lúc đó nàng vừa kết hôn được khoảng vài tháng, rồi sau những đổi dời thế sự sau năm 1975 đă mang gia đ́nh nàng đến định cư tại Anh Quốc từ năm 1979. Loan có 2 người con gái, người con gái út, là cô bé đi với nàng, cô bé được sinh ra sau khi định cư tại Anh Quốc. Điều làm nàng buồn đau nhất là sau khi đến Anh Quốc được vài năm gia đ́nh nàng bị đổ vỡ, hiện nay chồng của nàng đă có người vợ khác.
Nh́n kỹ ngướ thiếu phụ, cố nhân một thời tôi đă có khá nhiều ước muốn, nàng vẫn c̣n đầy đủ dáng dấp của ngướ đàn bà đẹp, tuổi hồi xuân. Vài lọn tóc thả dài, bập bồng trên vầng trán pha một tí ngây dại, trẻ trung của người thiếu phụ vẫn thích làm dáng, thỉnh thoảng nàng đưa bàn tay trắng hơi ốm, xinh xắn lên vuốt nhẹ mái tóc mềm mại, ép vào chiếc cổ trắng ngần, làm nổi bật khuôn mặt trái xoan đều đặn đễ thương. Loan vẫn c̣n giữ được nét đẹp, hơi ngây ngô, hấp dẫn so với lứa tuổi của người đàn bà tuổi 40 .
Những câu chuyện xa xưa được nhắc lại, những cảm giác ngây thơ,ngờ nghệch của tôi, tuổi 18 cũng được nói đến với những nụ cười thích thú của nàng, và tiếc rẻ ngượng ngập của tôi. T́nh thân của chúng tôi trở lai rất nhanh, Loan hỏi tôi về nhúm tóc kỷ niệm xa xưa, tôi buồn rầu cho nàng biết, nó đă bị tiêu hủy bởi lo sợ của lũ em gái tôi sau ngày 30 tháng 4 năm 1975 rồi! Nh́n sự ân hận của tôi, Loan nắm nhẹ bàn tay tôi như để thông cảm, an ủi tôi với sự mất mát đó. Chúng tôi thân thiện, gần gũi, bạo dạn hơn trong những câu chuyện buồn vui của qúa khứ, trong cái dại khờ, nhát nhúa mặc cảm của đứa bé bán báo, thằng con trai mới lớn ngày xưa. Nàng cười và trách tôi, tại sao ngày đó tôi nhát và khờ khệch qúa! tôi đă không hiểu được những điều mà nàng chờ đợi, mong muốn nơi tôi !
Đúng như vậy Loan ạ, suốt khỏang thời gian quen biết em, ngay cả đến khi gặp vợ chồng em trên phà Mỹ Thuận anh vẫn chưa thoát khỏi cái dại khờ, non nớt của người con trai mới lớn dù anh đă ở cái tuổi 23 ! Huống chi với cái tuổi 16, 18, anh biết làm ǵ hơn là im lặng, ngượng ngịu dù có tí buồn đau khi biết phải xa nhau, lúc nhận nhúm tóc kỷ niệm của em ! T́nh yêu nếu có, vẫn chỉ là những thoáng qua, dấu diếm một tí t́nh si thôi em ạ. Ở khỏang tuổi đó,người con gái trầm lặng, già dặn hơn, họ có cái trầm lặng tiềm ẩn sự khôn lớn, nồng nàn, họ biết h́nh dung ra những h́nh ảnh lăng mạn trong t́nh yêu. Cái lăng mạn đó không vu vơ, mộng tưởng nữa mà nó có dáng dấp của cảm xúc thực tế hơn. Họ muốn có những cuộc ḥ hẹn, biết cách làm dáng, cách giận hờn mang nhiều ư nghĩa để nắm giữ đối tượng của họ. Họ biết và sẵn sàng đón nhận để thưởng thức mùi vị ngọt bùi của những nụ hôn đắm đuối... tất cả những cái đó, người con gái bỏ xa, rất xa cái ngu ngơ, non nớt của những đứa con trai cùng lứa hay hơn họ một vài tuổi Loan ạ. Hăy hiểu cho anh, hiểu cho sự chậm phát triển của của phái nam, mà anh không phải là trường hợp ngoại trừ, đó là lư do tại sao anh đă lơ là với ánh mắt đưa đảy, và cả với lọn tóc mang nhiều ư nghĩa của em. Nhưng thời gian không thể đứng lại với cái tuổi ngờ nghệch đó măi nơi anh, em ạ. Đứa con trai ngày xưa, ngớ ngẩn đó cũng lớn dần, mang theo những khôn ngoan của người đàn ông , lần gặp em trên con phà Mỹ Thuận, với chồng em, anh đă thấy và hiểu rơ ít nhiều cảm giác buồn thương, tiếc nuối ! Nhưng lúc đó đă muộn màng rồi phải không Loan ?!. Hôm nay, với biết bao những dở dang trong đời, những bài học thua lỗ v́ ngu ngơ đă làm anh khôn lớn hơn, đă biến đổi anh, người thanh niên mới lớn, dại khờ ngày xưa thành một người đàn ông đúng nghiă, từng trải rồi em ạ, Anh đă khôn lớn, khôn lớn nhiều rồi ! Anh đă thành một người đàn ông khá tự tin, kinh nhiệm trong t́nh yêu rồi Loan a. Nh́n lại em, nhan sắc dễ thương xa xưa, anh vẫn c̣n nguyên vẹn những cảm giác hấp dẫn, nồng nàn. Với anh bây giờ em hiển hiện là ngướ đàn bà, một thiếu phụ vẫn c̣n toàn vẹn dấu tích đam mê, cuốn hút anh như xưa. Đúng như vậy, anh bây giờ, người đàn ông vẫn mang đầy thôi thúc cảm giác gần gũi em, dù muộn màng, để bù lấp sự dại khờ, khiếm khuyết của ḿnh thời ngu ngơ.
Rồi bàn tay của tôi nhẹ nhàng nắn vuốt thân thể, nét mặt, g̣ má của nàng... Loan im lặng nhận những ái ân muộn màng đó, mắt nàng nhắm nhẹ như để hoà ḿnh với ngây ngất và tưởng tượng về những cảm giác mà nàng mong đợi gần 30 năm về trước, của người con trai dại khờ mà nàng đă gửi tặng môt nhúm tóc. C̣n tôi lịm người vơí cảm giác của người đàn ông gặp lại cố nhân mà ḿnh đă một lần si mê nhưng nhát nhúa .
Cho măi đến khi người con gái của nàng trở lại, chúng tôi mới bước ra khỏi khoảng khắc của mê say, chúng tôi hẹn nhau ngày mai buổi chiều chủ nhật, nàng sẽ đợi tôi ở đây, chúng tôi sẽ đi với nhau, chắc chắn không có ǵ g̣ bó, cản ngăn tôi và nàng vơí một ngày chủ nhật rảnh rỗi nữa.Tôi đang đơn độc ở một thành phố lớn, c̣n nàng chẳng có ǵ lo lắng với gia đ́nh, chồng con. Chúng tôi hoàn toàn tự do, sẵn sàng mở rộng tâm hồn và thể xác để nhận lấy những cảm giác nồng ấm bù lấp cho gần 30 năm quên lăng, xa nhau. Chúng tôi sẽ đến với t́nh yêu trong một dạng thức trọn vẹn, khôn lớn và già dặn của tôi vào lần hẹn ḥ sắp tới, ngày mai .
&
Chiều chủ nhật ngồi trên chiếc xe bus Impérial hai tầng mầu đỏ, độc đáo của London, tôi vẫn mang trong ḷng cái cảm giác phập phồng ḥ hẹn tuổi trẻ ngày xưa. Nh́n những đám đông lũ luợt, dập d́u của trung tâm thành phố,trên con đường Oxford dẫn đến tiệm cà phê ḥ hẹn, cái cảm gíac là lạ chợt đến với tôi. Cái cảm giác ngại ngần pha một tí ăn năn của người đàn ông khi nhớ đến người vợ, gia đ́nh của ḿnh trước khi phạm tội.
Suốt gần 3 năm yêu nhau, những hộp cơm trưa, những buổi hẹn ḥ, những sự chăm sóc, an ủi tinh thần của người t́nh, tất cả là những dấu tích đă giúp tôi bước qua được những khó khăn, những ray rứt mà tôi tưởng như đời ḿnh đă rơi vào góc kẹt của buồn nản, buông xuôi với những năm khổ ải sau biến cố 1975.Rồi gần 20 năm chung sống, không một lời cải vă, không một tiếng than van. Những cực nhọc, buồn vui của năm tháng khù khờ, non dại lúc hai đứa mơí lấy nhau ở xứ lạ quê người. Những thành công khiêm nhường trong xă hội của chính tôi cũng như của 3 đứa con trong trường học, chúng ngoan ngoăn, vui ca dưới tài năng giáo dục của người vợ khuôn mẫu mà tôi đă may mắn có được. Rồi âm thanh hạnh phúc của những nụ cười dưới mái gia đ́nh, êm ấm lứa đôi ... Tất cả những cái đẽp đẽ đó, không phải tự nhiên mà có, cũng chẳng phải dễ dàng hiện diện ở một xă hội mà sự vỡ bể của gia đ́nh được coi như rất b́nh thường. Niềm vui, tự măn đó phần lớn nhờ bản tánh hiền thục, nhờ khéo léo cũng như nhờ t́nh yêu tuyệt vời của người vợ đă theo tôi gần 20 năm qua .
Với suy nghĩ đó, cảm giác dằn vặt, luỡng lự phủ trùm lên tôi khi ngồi trên chiếc xe bus, chiều chủ nhật hôm nay đang đưa tôi đến chỗ hẹn ḥ, nơi quán cà phê với Loan, người t́nh lỡ tuổi thơ ngây, bóng h́nh xa xưa của gần 30 năm thật dài nhưng vẫn c̣n nóng ấm, cùng với những cảm giác thương yêu của lần tái ngộ bất chợt chiều hôm qua. H́nh ảnh hấp dẫn của cô học sinh trong chiếc áo dài nhiều mầu, đâu có dễ làm tôi quên, xúc cảm mềm mại xác thân ngồi bên nhau trong những chuyến xe đ̣ miền Tây dạo đó, cũng vẫn c̣n y nguyên trong kư ức với những đắm say. Hiện tại, cố nhân vẫn nét mặt trái xoan, vẫn đôi môi mềm ngọt,biểu tượng cho những ǵ mà ngướ đàn ông không thể phủ nhận được những ham muốn từ một ngướ đàn bà vẩn c̣n đầy rẫy hấp dẫn, đa mê.
Chiếc xe bus đi vào con đường Oxford, không xa nơi ḥ hẹn của tôi và Loan, quán cà phê đă hiện ra trước mắt, nơi chờ đón chúng tôi gặp lại, nơi đưa bước chân chúng tôi đến gần nhau trong ngày chủ nhật hôm nay. Sự lưỡng lự đă làm tôi ngồi yên, dù chiếc xe bus đă dừng lại ở trạm xe gần qúan cà phê, nh́n xuyên qua khung của kính xe bus, Loan đă ngồi ở chiếc bàn ngày hôm qua, nàng để mắt bâng quơ nh́n xa xa, chờ đợi. Tôi vẫn ngồi im lặng cùng với sự dầy ṿ, lưỡng lự đang cấu xé trong ḷng ḿnh, dù âm thanh của cảm giác muốn sống lại với bóng dáng lỡ làng xa xưa vẫn bùng cháy trong ḷng tôi. Nhưng nó lại bị h́nh ảnh người vợ hiền chiều chuộng thương yêu ḿnh, ánh nến ấm cúng bập bùng hạnh phúc vào những buổi tối vợ chồng quây quần với ba đứa con ngoan ngoăn... Tất cả những cái đó lại sáng lên, lại làm cho tôi lưỡng lự !
Chiếc xe bus vẫn chạy, vượt qua quán cà phê, dừng lại ở một trạm kế tiếp, tôi vẫn ngồi yên,vẫn mang cái tâm trạng băn khuăn, lưỡng lự trong ḷng. Chiếc bus lại tách bến,khoảng cách xa dần lại gây cho tôi một tiếc nuối,thèm khát ái ân của người đàn ông trong một ngày chủ nhật cô đơn với một người t́nh một thời ḿnh đă si mê. Tôi xuống xe, đi sang bên kia đường, đứng chờ một chuyến xe bus khác để trở lại khúc đường vừa đi qua với một quyết định sẽ gặp lại Loan để trọn ven cuộc hẹn ḥ và cũng để t́m lại những yêu si mà ḿnh đă lỡ làng mấy mươi năm về trước.
Nhưng khi đến gần quán cà phê, Loan vẫn ngồi đó, vẫn bóng dáng hấp dẫn, vẫn đôi mắt bâng quơ đợi chờ... Tôi lại day dứt, h́nh ảnh vợ hiền, ba đứa con ngoan, hạnh phúc của hơn 20 năm lại hiện về , tôi lại mất đi quyết định xuống khỏi chiếc xe dù nó đă dừng lại ở trạm gần qúan cà phê. Chiếc xe tách bến, tôi quay nh́n lại, nh́n rất kỹ bóng dáng của Loan, người thiếu phụ, người t́nh lỡ xa xưa một lần chót như để khắc sâu vào kư ức bóng dáng mà tôi không muốn quên, muốn gặp, nhưng tôi phải quyết định rời xa. Lấy tờ báo ra, đọc qua loa vài khung h́nh quảng cáo, cố xua đuổi đi h́nh bóng của Loan, c̣n vương vấn trong nhăn quang của ḿnh, nhưng cũng để biểu lộ một quyết định, một lựa chọn mà tôi vừa chấp nhận. Sự lựa chọn đó đă đến nhờ h́nh ảnh của gia đ́nh vào những buổi tối vợ chồng, 3 đứa con cùng quây quần quanh những bữa ăn đậm đà đầy tiếng cười vui.
Vâng,tôi đă lựa chọn, nếu c̣n một vài lưỡng lự nào khác có lẽ tôi ước mong một lần nào đó, có thể 10 năm, 20 năm sau hay lâu hơn nữa, khi mà thời gian đă đủ để soi ṃn thân xác của tôi, của Loan không c̣n ǵ để đa mê thấp hèn nữa. Lúc đó chúng tôi sẽ nh́n lại những kỷ niệm dưới nhăn quang trong thanh , đẹp đẽ hơn . Chúng tôi sẽ gặp lại nhau, tâm sự với nhau dưới một dạng thức thân ái khác, thân ái của t́nh bạn tâm giao, thân ái của tuổi già và kỷ niệm mà thôi. Rất có thể lúc đó, có những tiếng hát đuà vui của một vài đứa cháu nội, cháu ngoại làm cho kư ức của chúng tôi phong phú hơn. Chúng tôi sẽ mỉm cười để cùng nghe những âm thanh ngây ngô đó như là một bản nhạc hoan lạc tuổi hoàng hôn, xế bóng . Vâng, tôi đă chọn lựa âm thanh hoan lạc đó để làm lỡ một cuộc hẹn ḥ với Loan ! Tôi hy vọng Loan tha thứ cho tôi, hiểu được ư nghĩa của sự lựa chọn mà tôi vừa có vào buổi chiều chủ nhật, hôm nay, trên đại lộ Oxford của London, một thành phố mà tôi chợt thấy ở nó có cái ǵ níu kéo, khó quên.
* * *
|
|