Tân liễu trai                                                  Lưu An

Tống Vân Sinh

 

Tống vân Sinh hiệu là Dương Ấn nguyên quán người nước Định, gịng dơi khoa bảng. Sau nhiều đời hưng vượng nhưng đến đời phụ thân gia thế đă có ṃi sa sút. Phụ thân chỉ là ông đồ nho tầm thường trong một quận nhỏ gần đế kinh .

Lại gặp buổi nhiễu nhương, lọan lạc triền miên nghề dậy học không đắc thời nên việc sinh nhai cũng gặp khó khăn. Đă thế song thân lại mắc vào chứng bệnh sĩ diện. Nhiều khi phải ăn đói mà vẫn quần thâm, áo thụng giữ vẻ trưởng gỉa, phong lưu. Cũng may nhờ đời trước để lại ruộng vườn nhà cửa mà làm b́nh phong cho cái vỏ quan tước, nho gia h́nh thức đó.

                Vân theo đ̣i kinh sử có được bằng cử nhân nhưng bản tánh lăng mạn, mê say thi phú. Nổi danh trong xóm làng là người văn chương gỉoi. Tài viết đơn từ thưa kiện, tŕnh thưa cho quan sở  của Vân khó có ai b́ kịp. Vấn đề dù khúc mắc ra sao dưới ng̣i bút tài năng của Vân đều có những lư lẽ hẳn ḥi thứ tự, mang lợi đến cho kẻ đứng đơn. Tiếng tăm của Vân vang dội cả đến chốn đế kinh,  nhiều lần quan tỉnh mời làm những bài văn sách tŕnh lên vua, đều được triều đ́nh khen thưởng.

Nhiều người khuyên Vân bỏ bớt tánh lăng mạn, thu ḿnh vào khuôn thước ứng thí cho được bằng tiến sĩ, bước vào đường quan tước nối nghiệp tổ tông. Nhưng Vân chỉ cười mà bỏ ngoài tai. Phụ thân cũng tiếc rẻ tài năng của qúi tử,nhiều lần khuyên nhủ nhưng Vân cũng chẳng ứng nghe. Phụ thân buồn rầu ốm bệnh mà mất.

 Mẫu thân t́m cách mai mối, nghĩ rằng t́nh nghĩa thê nhi sẽ kéo được Vân vào khuôn thước. Nhưng Vân lấy cớ chưa công danh mà chối từ. Chẳng bao lâu mẫu thân cũng héo hon, lo lắng v́ con mà về với tổ tiên.

                Từ khi song thân mất, Vân không c̣n ai kiềm chế lại càng lang bạt nhiều hơn. Bán dần ruộng vườn tiêu pha vào những cuộc du hành, hát xướng. Khi th́ lên Bắc chôn ḿnh vào kỹ viện hàng tháng, đàn hát vui chơi với kỹ nữ. Lúc th́ xuống Nam hoà ḿnh vào sông nước, núi non mong thỏa chí túi thơ bầu rượu của khách nhàn du. Đến đâu Xương cũng mang tiếng là kẻ đa t́nh. Tuy mang bản chất giang hồ, dù tuổi đă qúa tam tuần nhưng vẫn là kẻ độc thân, không vợ mà cũng chẳng có t́nh nhân.

                Lang bạt như vậy được vài năm, ruộng vườn, nhà cửa chẳng c̣n để bán. Vân Sinh bỏ địa phương lên kinh thành t́m kế sinh nhai. Nhờ tài văn chương, thơ phú được một nhà phú hộ thương tài, tặng cho căn nhà nhỏ khá xinh xắn, có vườn tược ở b́a kinh thành, nơi yên tĩnh. Vân có chỗ cư thân mà c̣n làm nơi viết mướn đơn từ, kiện cáo lại c̣n gà văn chương cho học tṛ, sĩ tử chốn đế kinh… Cuộc sống không giầu nhưng nhờ tài năng văn chương độc đáo hơn người Vân vẫn phong lưu, đàn hát , bầu rượu túi thơ chẳng phải lo ǵ về chuyện cơm áo.  

                Một hôm vào dịp lễ tảo mộ, phố phường nờm nợp bóng tiểu thư, công tử. Ai ai cũng nhân hội đạp thanh mà chưng diện xa hoa, khoe mẽ giầu sang . Người th́ xe ngựa, thị tỳ nâng xiêm sửa áo tỏ ra ḿnh là tiểu thơ  khuê các kín cổng cao tường . Kẻ th́ tiểu đồng ôm tráp đựng túi thơ bầu rượu ra dáng vẻ nho gia vịnh  phú, xướng văn .Cảnh hội xuân đúng là :

Gần xa nô nức yến anh

Chị em sắm sửa bộ hành chơi xuân

Dập d́u tài tử giai nhân

Ngựa xe như nước áo quần như nên

                                                (Kiều )

Vân cũng v́ ham vui mà nhập cuộc. Mặt trời đă ngả hẳn về tây, không gian mờ mờ sắp tối .Những khách đa t́nh t́m vần thơ lăng mạn. Những người khoe mă xung xinh áo bộ muôn mầu …cũng đă dần dần theo bóng đêm mà về nhà . Không gian được trả lại cái yên tĩnh hơi lạnh của bầu trời cuối xuân sửa soạn sang hè. Vân vẫn c̣n mê mẩn với phong cảnh hữu t́nh mà đếm bước lang thang dưới những khóm dương, rặng liễu loà xoà rũ bóng bên gịng sông nước chẩy. Không biết từ đâu, từ hướng đối diện. Một cô gái ra dáng tiểu thơ, sang trọng vô ngần, tha thướt như nàng tiên giáng thế. Bóng nàng mờ mờ, ảo ảo trong màn sương phủ trắng con đường và mặt nước sông chạy song song.

Cô gái bước đi chậm răi ra chiều cũng đang ngất ngây với vẻ đẹp của thiên nhiên. Đằng sau nàng là con nữ t́ khỏang 11, 12 tuổi thỉnh thỏang đưa tay ngắt vài bông hoa dại từ bụi cây bên đường, ṿ nhẹ, tách rời cánh hoa,  tung vào chủ nhân rồi cười thích thú.

Vân Sinh đờ đẫn đứng lại nh́n , như bị hớp hồn bởi sắc đẹp mỹ miều, hồ mị của giai nhân . Cô gái h́nh như cũng chẳng để ư đến Xương b́nh thản mà đi qua mặt. Con bé nữ t́ đi sau, đứng lại giương mắt nh́n Vân, chọc ghẹo mà nói rằng :

                -Lạ nhỉ, sao ngươi lại chết sững mà nh́n tiểu thơ của ta như thế ?

Vân chẳng để ư đến con bé nói, đưa mắt dơi theo người đẹp mà vẫn ngẩn ngơ như bị ma quái hớp hồn. Con bé nữ tỳ ra vẻ bực ḿnh, đưa ngón tay nhấn vào trán Vương, lớn giọng hơn mà nói :

-Mi câm hay là kẻ điên khùng hả ?

Nghe con bé nói , cô gái mới quay lại nhỏ nhẹ la rầy :

-Dung nhi, không được hỗn láo với công tử !

Lúc này th́ Vân đă hoàn hồn, cúi hẳn đầu xuống ra chiều qụi lụy với giai nhân mà thật ḷng thưa rằng :

-Nàng là ai ? Ta chưa bao giờ được chiêm ngưỡng người nào đẹp như nàng !

Giai nhân mỉm cười nh́n Vân như đă quen biết từ trước. Giọng oanh vàng ngọt ngào, êm ả như tấu nhạc ỡm ờ mà đáp:  

-Tống công tử không biết ta đó mà thôi! C̣n ai ở chốn đế kinh này mà không nghe danh tài thi chương, văn sách của công tử….

Không để cho Vân trả lời, người đẹp nắm nhẹ lấy bàn tay kẻ đa t́nh. Cảm giác mát lạnh, mềm mại như bông của bàn tay búp măng trắng muốt lại càng làm cho Vân ngớ ngẩn, đê mê. Loáng thoáng Vân chỉ nghe rằng :

-Tiểu nữ tên là Bạch Yến, họ Mai người làng Xuân Thượng, ở hướng tây kinh thành. Hôm nay cũng v́ ham vui mà chậm trễ chưa về nhà. May mà gặp được công tử ở đây, trước là thoả chí biết mặt kẻ tài danh . Sau là tiện dịp nhờ công tử làm cho một bài thơ hay một đỏan văn để làm kỷ niệm cho duyên tao ngộ của tiện nữ với công tử . Xin đừng lấy cớ mà chối từ.

Vân hơi cau mày mà đáp rằng :

                -Tiểu thư đă dậy th́ ta hân hạnh mà nghe lời. Dù hay hoặc dở nhưng cũng tỏ được t́nh của ta đối với nàng. Nhưng đề tài nào để vừa ḷng tiểu thơ đây. Xin đừng ngại mà cho ta biết!

Cô gái ra chiều rất vừa ư khi nghe lời nói của Vân. Đang c̣n lưỡng lự chọn đề tài  th́ con bé nữ tỳ đă nhanh miệng mà thưa rằng :

                -Công tử làm một bài thơ ca tụng nhan sắc diễm lệ của cô nương ta đi ! Không lẽ công tử đă mê mẩn mà chết đứng đó hay sao ?

                Chẳng cần hỏi ư người đẹp, Vân đă lấy giọng ngâm rằng : 

Em có phải là người, ta đă từng yêu thương trong mộng ?

  rất nhiều lần ta chỉ được gặp gỡ trong mơ !

Nhưng hôm nay

Một kỳ tích , may mắn muôn đời ta đă có

Để nh́n thấy em, không c̣n là em trong mộng mị, mơ hồ !

Mà là, em trong hiện thực

Trong mối  t́nh muôn thủa của tim ta, say đắm !

Em là tuyệt tác mà thượng đế đă dành cho cơi nhân gian

 

Viết ǵ cho em

Khi ḷng ta đang tấu khúc nhạc cung đ́nh

Mà ta đang là vị hoàng đế được một cung phi  tuyệt sắc thương yêu.

Viết ǵ cho em

Để ca tụng một giai nhân,  thế gian chưa bao giờ sở hữu

Bởi v́,

Em có tất cả những ǵ độc đáo của tứ đại mỹ nhân (*) trong lịch sử

Hăy dành cho ta nụ cười của nàng Tây Thi lạc nhạn

Hảy vẽ cho ta nét  mặt buồn xa chúa của Chiêu Quân cá lặn, trầm ngư

Và cũng đừng quên,

Hăy cho ta vẻ đẹp đổ nước, khuynh thành của Điêu Thuyền trăng mờ mất sáng

Và dĩ nhiên em cũng có,

Nét cau mày làm hoa tươi đang nở phải xếp cánh buồn thiu

Khi nàng Dương Qúi Phi ủ sầu bên vị vua nhà Đường xa xăm, thời xưa cũ!

 

Viết ǵ đây, khi em có tất cả nét diễm kiều của nhân gian, tạo hoá ?

Ta chỉ xin,

Được nói nhỏ, chân thành,

Em là nhan sắc mà suốt đời ta yêu mến, si mê  ./.

(*) Tây Thi lạc nhạn, Chiêu Quân trầm ngư, Điêu Thuyền bế nguyệt và Dương Qúi Phi tu hoa

 

Tiếng ngâm sang sảng của Vân chấm dứt. Âm thanh t́nh tứ như c̣n quyến luyến trên lùm cây ngọn cỏ. Con bé nữ tỳ lễ độ quay sang nói với Vân rằng :

                -Cô nương của ta là tiên nữ giáng trần đó công tử ạ !Bài thơ của công tử cô đọng thật nhưng vẫn chưa lột tả được vẻ diễm tuyệt của cô ta đâu !

Trong khi đó Bạch Yến cảm động, cúi đầu e thẹn không dấu được sung sướng, đưa cặp mắt đẹp âu yếm liếc nh́n kẻ đa t́nh mà nói rằng:

                -Chàng đă làm thiếp cảm động lắm. Đó không phải là chàng đă v́ yêu thiếp mà diễn đạt qúa đáng lắm ru ?

Thấy giai nhân đă có phần dễ dăi, bớt vẻ kiêu kỳ. Lại thêm khuôn mặt trắng hồng, đẹp như cành hoa hàm tiểu gặp ánh mặt trời ban mai. Càng nh́n càng mê mẩn tâm hồn. Vân đă có phần bạo dạn bước đến nắm lấy tay người đẹp mà thổ lộ rằng : 

                -Ḷng ta nàng vẫn chưa hiểu sao? Hôm nay, ta không nề nà bỏ tất cả để theo nàng ! Xin nàng thương kẻ nặng nghiệp t́nh si này mà đừng xuồng xă, chối từ

                Cô gái im lặng ra vẻ lưỡng lự không rút tay về. Được thể Vân đă có vài phần sàm sỡ, ṿng tay lên vai định ôm gh́ nàng vào ḷng ḿnh. Có vẻ ngượng ngùng với đứa nô tỳ đang im lặng giương mắt nh́n. Cô gái đưa tay đẩy Vân ra với mặt giận mà trách móc :

                -Chàng sao lại có hành động của phường vũ phu như thế! Thiếp dù có ḷng yêu mến chàng nhưng đâu ở giữa chốn hoang sơ mà làm chuyện gío trăng của phường đầu đường xó chợ như vậy được sao ?

                Thấy Vân vẫn c̣n chưa buông đôi tay, Bạch Yến nhỏ nhẹ bên tai :

-Chàng và thiếp vốn có duyên nợ. Chúng ta sẽ nên nghĩa phu thê. Xin chàng v́ thiếp đợi chờ duyên cơ sắp đến. Không nên quá sàm sỡ mà làm mất t́nh yêu thương của thiếp. Thiếp đến đây t́m chàng chẳng phải là ngẫu nhiên đâu, mà là tiền kiếp, duyên nợ với nhau cả đó!

                Nghe lời cô gái nói, Vân có tí ngượng ngùng nhưng cũng không dấu được vẻ mừng rỡ . Vội vàng bỏ vai cô gái ra mà nói rằng :

                -Nhưng ta biết gặp nàng ở đâu ?

Đáp :

                -Đúng ba ngày nữa vào buổi hoàng hôn, chàng du hành vào nội thành. Sẽ có một duyên cơ đưa đẩy chàng và thiếp gặp nhau.Xin chàng đừng vô t́nh mà bỏ mất.

                Nói xong, không đợi cho Vân phản ứng. Cô gái vẫy gọi con bé thị tỳ, bước vội vào phía sau lùm cây bên đường mà biến mất. Trước khi đi, cô gái c̣n ngoảnh lại đắm đuối nh́n Vân như ra vẻ lưu luyến lắm. C̣n Vân th́ chôn chân, đứng chết lặng như kẻ nằm mơ mới tỉnh, bàng hoàng khi nh́n thấy cô gái rời xa ! Thật  là :

 

Đoái trông theo đă cách ngăn

Tuôn mầu mây biếc, trải ngần núi xanh

………………………….

Cùng trông lại mà cùng chẳng thấy

Thấy xanh xanh những mấy ngàn dâu

Ngàn dâu xanh ngắt một mầu

Ḷng chàng ư thiếp ai sầu hơn ai ?

                                (Chinh phụ ngâm )

 

                Trở về nhà, suốt mấy ngày trời, Vân chẳng làm được ǵ. Chỉ đi ra đi vào, t́m những vần thơ mô tả sắc đẹp giai nhân vừa gặp gỡ rồi ngâm vang cả nhà ra chiều rất thích thú. Bước sang ngày thứ ba, ngay khi mặt trời vừa chớm ngả về tây, nắng chiều c̣n vương văi trên ngọn cây trong vườn. Vân đă khăn gói chỉnh tề đi vào thành nội t́m kiếm người đẹp. Đi đă mỏi gối, chồn chân khắp những con đường lớn nhỏ của chốn đế kinh. Sà cả vào những chốn vui chơi , tử lầu, kỹ viện… nhưng cũng chẳng thấy tăm hơi người đẹp! Ánh dương quang đă sửa sọan biến mất sau ngọn núi xa xa thành nội. Vân có chiều thất vọng, thở dài, than vắn, trách thầm giai nhân đă lừa dối ḿnh.

Bất chợt đi ngang một dẫy phố không có ǵ là xầm uất lắm. Có một cửa tiệm bán đồ cổ. Nào là ly chén, tượng phật, thủ bút của danh gia , áo xiêm của các ca kỷ thành danh một thời, tranh ảnh sơn thủy..v..v.. Trong những món hàng tạp nhạp đó Vân thấy một bức họa treo ở góc nhà. Khung của bức họa đă tróc sơn bạc mầu, chứng tỏ đă qúa cũ với thời gian . Bức họa vẽ một người con gái tuyệt trần, giống y hệt như cô gái mà Vân đă gặp ba ngày trước! Từ ánh mắt đa t́nh, đôi mày liễu nho nhỏ hữu duyên đến làn da trắng muốt như thoa phấn … không khác gi h́nh tượng sống. Vân đứng trước bức họa đờ đẫn mà ngắm nghía. Chân chẳng muốn rời xa. Người bán hàng, là một ông cụ già khá đứng tuổi,  thấy Vân ra vẻ nghèo túng, dáng dấp học tṛ  khó chịu, sẵng giọng xua đuổi mà nói rằng :

-Tên thư sinh ngớ ngẩn kia, hăy cút đi cho ta bán buôn !

Vân chợt tỉnh, nh́n ông lăo mà đáp:

                -Bức họa kia có bán chăng ?

Người bán hàng không vui mà đáp rằng :

                -Ta bầy ra đây không bán th́ để cho những tên thư sinh lưng dài tốn vải ngớ ngẩn như ngươi ngắm nghía sao ? Cút mau ! ta không muốn mang  xúi quẩy của ngươi mà ế hàng !

Vân Sinh đáp :

                -Tiểu sinh muốn mua bức hoạn này, xin lăo gia cho biết gía !

Không biết người bán hàng v́ ghét Vân hay coi mă bề ngoài của Vân là kẻ nghèo hèn mà đưa giá :

                -Đúng 120 quan tiền, không thiếu một đồng ta mới bán !

Vân lần túi trên, túi dưới, chỉ được vài chục! lấy tất cả đưa ra cho người bán hàng mà nói rằng :

                -Tiểu sinh chỉ c̣n có hơn 20 quan tiền mà thôi ! Xin lăo trượng thương hại mà bán rẻ cho !

Người bán hàng đáp :

                -Ta đă nói rồi, đúng 120 quan tiền! Không có đủ th́ về nhà mà vay mượn đến đây ta bán cho.

Biết là có năn nỉ cũng vô ích. Vân nghĩ rằng về nhà nghỉ ngơi chờ đến sáng đi gặp người phú hộ vay mượn rồi mang tiền ra mua bức họa cũng chưa muộn.Về đến nhà, buồn phiền v́ cho rằng giai nhân đă sai hẹn. Vân ngồi trước án thư mà thở dài. Không biết v́ quá mệt nhọc với cả buổi chiều lang thang trong thành nội hay v́ một lẽ ǵ , Vân gục xuống mơ màng mà thiếp đi.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, Cô gái hiện đến, nét mặt buồn rầu, nước mắt dàn dụa ra vẻ đau xót mà nói với Vân rằng :

-Chỉ v́ món tiền nhỏ nhoi mà chàng nỡ không chuộc thiếp ra khỏi tay kẻ thương nhân sao ? Thiếp đă tưởng rằng gặp được người hữu t́nh, rộng lượng mà mong gửi thân. Không ngờ chàng lại là kẻ biển lận, chỉ v́ tiếc rẻ kim tiền mà coi nhẹ nghĩa t́nh.

                -Nàng hiểu sai cho ta rồi. Ta v́ không có đủ kim tài mà phải về tay không . Ta có hẹn với kẻ bán hàng ngày mai sẽ mang tiền đến mua bức họa của nàng mà.

Người con gái đáp :

                -Chỉ có ngày hôm nay mà thôi. Ngày mai sẽ có người mua mất, thiếp và chàng chẳng bao giờ gặp được nhau nữa. Xin chàng v́ thiếp mà đi mau cho !

                Vân ra chiều ân hận, bối rối mà trả lời rằng :

                -Để ta đi ngay sang nhà phú hộ vay mượn cho đủ tiền rồi thuê xe đi ngay. Chắc c̣n kịp !

                Bạch Yến có vẻ ngạc nhiên khi nghe Vân đối đáp. Đưa tay chỉ vào gầm chiếc giường ở pḥng bên cạnh mà nói rằng :

                -Dưới gầm giường chàng có chôn một hũ vàng . Đó không phải của chàng ư ? Chàng mau mau đào lên, mang đi mà chuộc thiếp về. Khi mang bức họa về xin chàng treo ở pḥng ngủ, không được treo ở pḥng khách nơi nhiều người nh́n thấy không tiện cho thiếp. Xin chàng chú ư đừng quên lời thiếp dặn mà rắc rối đó. 

                Nói xong cô gái vỗ tay vào trán Vân mà biến mất. Vân tỉnh giấc, vội vàng đào đất dưới gầm giường th́ đúng như giấc mơ có một hũ vàng ṛng.Chẳng cần thắc mắc là vàng của ai, từ đâu mà có. Vân bỏ vào túi vài thỏi rồi vội vàng thuê xe ngựa vào thành nội.

                Khi đến dẫy phố của người bán đồ cổ. Vân thấy ông ta đang sửa soạn thu dọn cửa hàng. Chạy vội lại mà nói rằng :

                -Xin chờ chút, tiểu sinh mang tiền đến mua bức hoạ đây !

Người bán hàng không những không vui mừng chờ đón Vân mà c̣n giương mắt nh́n, lắc đầu mà chửi rằng :

                -Thằng học tṛ chết tiệt kia ! cái vía của mày quá nặng, làm hại tao cả ngày hôm nay chẳng bán được món hàng nào cả. Tao không bán cho mày nữa. Cút đi !

Chẳng để cho Vân nói một lời phân trần, ông ǵa đỏ mặt tiá tai, giơ nắm tay lên ra vẻ đe dọa mà rằng:

-Tao cấm mày đến đây ngày mai hiểu chưa! tao không bán cho mày đâu!

Vân cố ra vẻ làm lành, đưa tay vào túi áo móc ra một cục vàng lóng lánh đưa trước mắt ông bán hàng mà nói :

                -Cục vàng này có gía cả gần ngàn quan tiền! Tiểu sinh bằng ḷng trả cho bức họa đó. Lăo trượng có bằng ḷng không ?!

Ông lăo bán hàng đang nóng giận bỗng khựng lại, đưa tay cầm lấy cục vàng, gơ mạnh vào cạnh chiếc bàn đá ở gần. Nghe âm vang biết là vàng thật. Đổi giận làm vui mà thưa với Vân rằng :

-Công tử nói thật sao ? Thỏi vàng có gía gấp 7, 8 lần bức họa , công tử không đùa với ta đó chứ ?

Vân đưa tay cầm ngay lấy bức họa, trước khi quay đi, mỉm cười nh́n ông lăo bán hàng mà nói rằng :

                -Tiểu sinh trả tiền cho bức họa mà c̣n chuộc lỗi cho cái vía qúa nặng của tiểu sinh hôm nay đó !

                Mang bức hoa về nhà, Vân y lời người đẹp nói trong mơ mà treo trong pḥng ngủ rồi đứng nh́n ra chiều đắc ư lắm. Người đẹp trong tranh h́nh như cũng mỉm cười hoà hợp với tâm t́nh của Vân. Buổi tối trước khi lên giường ngủ, Vân c̣n qùi trước bức họa, nước mắt chẩy ra đầy mặt mà than thở rằng :

                -Nàng có hiểu ḷng ta chăng ? Tại sao hẹn mà không đến.Có lẽ nàng muốn ta héo hon, thương nhớ nàng mà chết đây ?

                Than thở một hồi, Vân mệt quá gục xuống đất mà thiếp đi. Ngay lúc đó có tiếng động nhè nhẹ như tiếng chân người bước làm cho Vân bừng tỉnh. Thấy Bạch Yến đang cười rạng rỡ bước ra khỏi bức tranh trên tường mà đi đến. Người đẹp cũng qùi xuống , ra giọng xúc động mà nói với Vân rằng :

                -Chàng trách oan cho thiếp lắm ru! Nếu không v́ nhớ thương chàng, không v́ cảm kích với t́nh nghiă của chàng th́ có đâu ba ngày vừa qua thiếp đă phải đi nam về bắc, lên trời xuống đất để khấn vái cầu xin từ nay với chàng là nghĩa phu thê ?

                Vân Sinh mở choàng mắt. cho rằng đang nằm mơ. Đưa lưỡi cắn nhẹ, thấy đau mới biết là thực. Vội vàng đứng dậy, mừng rỡ nhẩy đến ôm lấy người đẹp mà chẳng nói nên lời. Bạch Yến cũng chẳng hơn ǵ, ngất ngây hưởng nhận những vuốt ve, mơn trớn của Vân. Măi một lúc sau, dường như đă qua được phút giây bàng hoàng hạnh phúc. Vân kề miệng bên tai người đẹp mà hỏi rằng :

-Nàng có phải là tiên không ?  Sao mà từ bức họa mà đi ra vậy ?

Đáp :

                -Chuyện này xin chàng đừng nên hỏi vội. Từ nay thiếp sẽ sống với chàng trong t́nh nghĩa phu thê, đáp lại mối t́nh mà chàng đă dành cho thiếp bấy lâu nay. Xin chàng đừng nghi ngờ mà làm giảm nghĩa ái ân.

                -Đúng vậy, nàng có là tiên hay hồ, ma, qủi quái…Ta vẫn yêu nàng . Dù ta có phải bước qua chín tầng địa ngục của chốn diêm cung, ta cũng vui mừng mà chấp nhận.

Bạch Yến đưa ngón tay đẩy vào trán Vân, cười nắc nẻ mà nói rằng :

                -Mồm mép của kẻ đầy bồ văn chương có khác! Thiếp nguyện v́ chàng mà trọn nghĩa phu thê.

Rồi đổi giọng nghiêm trang mà nói với Vân rằng :

                -Từ nay thiếp sẽ lo việc bếp núc để chàng được thảnh thơi với chuyện đèn sách, kịp cho khoa thi đ́nh sang năm. Mong chàng v́ tương lai của chính ḿnh mà nên cố gắng . Trước là có chỗ cho thiếp nhờ mong, sau là vinh danh làm gương cho con cháu của chúng ta mai hậu. Xin chàng đừng phụ thiếp, làm cho thiếp phải thất vọng, lầm lẫn v́ thất thân với kẻ bất tài .

Đáp :

                -Điều này th́ ta hứa với nàng được. Ta sẽ v́ nàng, v́ ta mà vào với khuôn thước trường thi lấy đường cử nghiệp mà vinh danh thân phận.

Từ đó, hàng xóm thấy Vân bỏ hẳn công việc viết đơn từ mướn, gà bài cho tử sĩ. Tánh t́nh phóng đăng đi sớm về khuya, hôm trước cô đầu ngày sau kỹ viện cũng chấm dứt hoàn toàn. Vân đă thu vào khuôn thước của một thư sinh đêm ngày kinh sách lo cho việc thi cử sắp tới . Người ta cũng không biết từ lúc nào Vân đă có một nàng phu nhân đẹp như tiên nga chăm lo, hầu hạ Vân từ miếng cơm manh áo thật là một hiền thê đúng nghĩa.

Năm sau Bạch Yến sinh đôi, hai đứa con trai đẹp như tranh vẽ. Cũng năm đó Vân đậu tiến sĩ  được nhà vua cấp cho một căn nhà khang trang trong thành nội. Phong chức quan chủ nhiệm Thư Văn Các chuyên lo về việc thu giữ thư tịch, thủ bút của các văn gia hữu danh . Lại nhờ thi văn độc đáo Vân Sinh được cử vào hội thi đàn của triều đ́nh cùng vua quan ngâm thơ, vịnh phú. Thật là vinh hiển nhiều người ước muốn. Ai ai cũng nói gia đ́nh Vân phúc đức mà ra.

Thấm thoát đă 5 năm đi qua. Một hôm khi hai đứa con đă yên giấc. Bạch Yến buồn bă, nước mắt đầy vơi mà thưa với Vân rằng :

-Đă đến lúc thiếp hết duyên phận phu thê với chàng rồi. Ngày mai thiếp phải vĩnh biệt chàng mà ra đi . Xin chàng v́ thiếp mà chăm lo, dưỡng dục cho hai đứa con của chúng ta nên người ! T́nh yêu của thiếp thế nào th́ chàng đă biết rồi. Nhưng phần số vợ chồng chúng ta chỉ đến đây mà thôi . 

Vân bàng hoàng nh́n vợ mà nói :

                -Sao nàng lại mở lời nói gở như thế ? Lộc trời của vợ chồng ta c̣n dài xin nàng đừng v́ chuyện đâu đâu mà lo buồn chuyện tử sinh quá sớm như vậy.

Bạch Yến đáp :

                -Đến thế này, thiếp đành phải nói thật cho chàng biết. Thiếp chẳng phải là người cơi nhân gian đâu . Thiếp đến với chàng chỉ có 5 năm duyên nợ kiếp trước mà thôi. Ngày mai vào đúng giờ tuất khi mặt trời ngả về tây sẽ có người từ thiên đ́nh xuống bắt thiếp đi. Năm năm t́nh nghĩa ân ái phu thê vừa qua với thiếp đă là thỏa măn lắm rồi . Thiếp rất cảm động với t́nh yêu của chàng .Xin chàng đừng cưỡng lại mà vô ích, huống chi phần số là điều ra khỏi tầm tay của nhân gian.

                Nghe vợ phân trần xong, Vân Sinh buồn rầu mà nói :

                -Nàng không c̣n cách nào thoát khỏi phần số để sống với cha con ta được vài ba năm nữa sao ? T́nh yêu của ta nàng đă biết, mất  nàng, làm sao ta sống được !

Bạch Yến im lặng suy tư một lúc rồi chậm răi mà nói rằng :

                -Thiếp có một phương pháp nhưng phải nhờ vào khôn ngoan của chàng. Xin chàng v́ thiếp mà cố gắng cho .

                Vân mừng lắm, ôm lấy ái thê mà nói :

                -Nàng c̣n nghi ngờ t́nh yêu của ta lắm ru ? Xin mau chỉ dậy,  ta sẽ làm theo, dù phải chết cũng chẳng dám từ nan .

Bạch Yến cảm động chẩy nước mắt mà đáp rằng :

                -Chàng lấy bút vẽ điểm một nốt ruồi đen vào phiá chân lông mày trái trên bức họa của thiếp. Rồi viết vào sau bức hoạ câu «  Quà cưới cho phu quân khi tái ngộ ». Ngày mai vào giờ tuất, kẻ bắt thiếp sẽ đến đây. Chắc chắn nó sẽ hỏi chàng về bức họa và đ̣i xem. Nhờ nốt ruồi đen nó sẽ không nhận ra thiếp. Cho rằng người trong bức hoạ là người khác. Chàng làm sao để trước khi bỏ đi nó viết vào bức họa lời chúc mừng càng nhiều năm duyên nợ càng tốt. Làm như vậy thiếp sẽ trở về sống với chàng như thời gian nó viết trên bức họa. Khi nó đă tin mà đi xa rồi, chàng lấy nước rửa nốt ruổi trên bức họa đi, thiếp sẽ trở lại với chàng. Nếu nốt ruồi không tẩy được, thiếp sẽ không trở về với chàng được v́ đó là h́nh của người khác . Xin chàng v́ thiếp và duyên t́nh của chúng ta mà lấy làm trọng, chẳng nên sơ suất.

                Ngày hôm sau, khi mặt trời đă hơi ngả về tây, Vân đă khăn áo chỉnh tề ngồi ở pḥng khách. Trong khoảng khắc, kẻ hầu vào báo rằng có khách phương xa đến thăm. Đúng như vợ mô tả, một ông lăo râu tóc bạc phơ, ra vẻ tiên phong đạo cốt, đầu đội mũ Khổng Minh đính chữ thiên. Ông lăo trông thấy Vân cúi đầu lễ độ mà thưa rằng :

-Kẻ sưu tầm đồ cổ từ lân quốc nghe danh tướng công mà đến viếng đây. Xin tướng công tha cho tội đường đột. Bản nhân được biết quan nhân mua được một bức họa giai nhân rất gía trị. V́ ṭ ṃ mà muốn chiêm ngưỡng nét diễm tuyệt của  giai nhân. Xin v́ kẻ đồng thú si mê mà không nỡ chối từ.

Vân mỉm cười mà đáp rằng :

                -Không biết từ đâu mà tiên sinh lại hồ đồ như vậy ? Bức họa này không phải do bản quan mua mà có. Đó là t́nh nhân của bản quan tự cảm tác mà vẽ chân dung ḿnh . Tặng cho bản quan làm vật kết ước nghĩa phu thê khi nàng trở lại sau khi lưu học ở phương xa. Tiên sinh v́ đường xa vạn dặm mà đến đây không phải là chuyện vô ích lắm ru ? 

Ông lăo đáp :

                -Nói như quan nhân th́ ta đă lầm lần sao ? Xin quan nhân miễn cưỡng mà cho ta chiêm ngưỡng bức hoạ để minh bạch cho ḷng khỏi áy náy. Ta sẽ chẳng để quan nhân thiệt tḥi đâu mà sợ.

Vân Sinh, nói vài lời đẩy đưa ra chiều kính trọng lăo nhân rồi sai đứa người làm vào pḥng ngủ mang bức họa ra, mở  cho khách nhân chiêm ngưỡng . Vừa nh́n thấy bức họa, khách nhân hơi cau mặt ra vẻ thất vọng lẩm bẩm rằng :

                -Không lẽ là sai lầm sao?

Đă đoán được cảm giác của khách nhân, Vân nh́n ông ta mỉm cười, ra vẻ vô tư mà nói rằng :

-Tiên sinh thấy sao ? T́nh nhân của ta có xứng đáng là giai nhân chăng ? Chính nàng đă tự họa mà con để lại bút pháp như phượng múa rồng bay với lời tặng nặng nghĩa t́nh ở đằng sau bức họa. Xin lăo nhân thưởng lăm mà mừng rỡ cho ta. Tuần trăng sắp tới nhằm ngày đại cát chúng ta sẽ làm lễ cưới. Cũng xin tiên sinh vui vẻ mà tham dự. Biết đâu nhờ phúc đức từ tiên sinh mà chúng ta trường thọ hạnh phúc sao ? Tiên sinh chớ chối từ.

Nghe Xương nói, ông lăo lắc đầu từ chối rằng :

                -Cảm tạ quan nhân, ta không thể lưu lại đây lâu được.Nhưng v́ ḷng tốt của quan nhân đă có ḷng mời ta dự lễ cưới, ta chúc cho phu thê quan nhân thêm 3 năm hạnh phúc sau khi duyên nợ hết.

Vân cố nài nỉ thêm :

                -Người ta thường chúc nhau trăm tuổi bạc đầu. Tiên sinh làm như vậy không trái lẽ thường t́nh lắm ru ?

Lăo nhân có vẻ giận mà nói rằng :

                -Quan nhân là kẻ khoa bảng, hiểu rơ chữ nghĩa thánh hiền. Quan nhân không biết đó chỉ là những câu sáo ngữ, đầu môi của kẻ làm tuồng trên sân khấu hay sao ? Huống chi ta là người mà quan nhân không có thể coi thường được.

                Nói xong, lăo ông định đứng dậy từ gĩa. Vân nói vài câu tỏ vẻ ân hận rồi sai người hấu mang nghiên bút đến đưa tận tay lăo ông mà thưa rằng :

                -Tiên sinh đă nói thế, bản nhân chẳng dám chối từ. Xin lăo nhân thương t́nh mà viết cho lời chúc vào bức họa để cho ái thê ta thưởng lăm bút tích của tiên sinh .

                Lăo nhân chẳng có tí ngần ngừ, cầm bút viết ngay lời chúc mừng vào góc trái bức hoạ rồi đứng dậy từ gĩa mà đi mất. 

                Lăo nhân vừa ra khỏi nhà, Vương mang bức họa vào pḥng pḥng ngủ, lấy nước thận trọng rửa đi nốt ruồi đen trên bức họa . Nốt ruồi vừa biến mất th́ Bạch Yến từ bức họa đi ra ôm chầm lấy Vân khóc sung sướng mà nói rằng :

                -Thiếp lại trở về với chàng và con đây! Cám ơn chàng đă khéo léo lừa phỉnh lăo già , kéo dài được phần số của thiếp thêm 3 năm nữa.

Gia đ́nh của Vân lại trở về với sinh hoạt b́nh thường. Hai đứa con trai của Vân càng ngày càng lớn, càng đẹp đẽ. Chúng được học ở trường đặc biệt dành cho những đứa con thông minh của vua quan chốn đế kinh. Thấm thoát lại 3 năm đi qua. Một hôm vào buổi tối khi 2 đứa con đă ngủ say,Bạch Yến nói với Vân rằng :

                -Đă đủ 3 năm kéo dài duyên nợ của thiếp với chàng rồi. Hôn nay thiếp phải vĩnh biệt chàng đây.

Vân Sinh đáp lời vợ :

                -Ta đang nghĩ cách để đánh lừa lăo ǵa đến bắt nàng lần nữa đây. Xin nàng cùng ta mà tính toán .

Bạch Yến lắc đầu nh́n chồng mà thưa rằng :

                -Không thể nào được nữa ! lần này chẳng có ai đến bắt thiếp cả mà thiếp phải tự rời xa chàng. Lần vừa rồi chàng lừa dối mà kéo dài duyên nợ thêm 3 năm đă vang đến thiên đ́nh rồi. Lần này thiếp phải tự đi mà thôi. Chàng đừng cưỡng lại định số mà hại về sau cho hậu kiếp. Huống chi chúng ta đă cải số dài hơn được 3 năm cũng đă là chuyện hi hữu, nhân gian chưa bao giờ có. Xin chàng lấy đó làm măn nguyện mà chẳng nên đau buồn làm chi.

Nh́n nét mặt ngờ ngẫn, ra vẻ không hiểu của chồng,  Bạch Yến chạm răi mà thưa rằng :

                -Hôm nay thiếp nói với chàng tất cả uẩn khúc đến kiếp số của chàng và thiếp để chàng hiểu rơ hơn mà an ủi. Thiếp không phải là người thế gian mà là ma đây. Tiền kiếp của thiếp và chàng là một cặp t́nh nhân rất khắng khít. Chúng ta dù chưa định rơ nghĩa phu thê nhưng chàng và thiếp đă sống với nhau t́nh thân như vợ chồng nhiều năm. Chúng ta sửa soạn làm lễ tơ hồng th́ chàng v́ công tác mà phải đi xa. Thiếp bị diêm vương xét sổ tử vong từ thượng giới, bắt phải chết vào lứa tuổi 25 khi chưa kịp nên vợ chồng với chàng.

Sau khi từ gĩa cơi trần. Ở bên kia nhân gian, thiếp cho rằng số phần ḿnh ngắn ngủi mà đành chấp nhận để đợi chờ đi đầu thai kiếp khác. Nhưng đợi gần 70 năm vẫn không được đầu thai. Nhiều người khác chỉ cần vài ba năm đă đủ giải trừ tội lỗi rồi lại được đi đầu thai. Thiếp lấy làm lạ, tự nghĩ ḿnh không có tội lỗi ǵ ở kiếp trước! Thiếp chỉ là cô giáo, không an gian , không nói dối, không giết người cướp của. Đối với mọi người, mẹ cha cũng như anh em … thiếp rất có nghĩa t́nh.Tại sao thiếp không được đi đầu thai như những người b́nh thường !

Thiếp làm đơn kiện lên thiên đ́nh. Thiên đ́nh xét đơn, lục lại sổ tử vong mới biết có sự lầm lẫn. Sự lầm lẫn đă làm vỡ duyên nợ của thiếp và chàng lúc c̣n qúa trẻ. Thiên đ́nh ra lệnh cho thiếp đi đầu thai để nối lại t́nh duyên với chàng. Nhưng khi thiếp sửa soạn đầu thai mới biết rằng chàng cũng đă già mà chết đă được hơn 30 năm nay rồi . Chàng cũng dă đi đầu thai làm con trai của họ Tống, có tên là Tống Vân Sinh,  tuổi chàng đă gần 30 rồi. Nếu thiếp đầu thai, lúc đó chỉ là đứa bé trong bụng mẹ, làm sao có thể thành vợ chồng được. Thiếp không chịu, lại viết đơn lên thiên đ́nh kêu nài.

                Thiên đ́nh xét đơn thấy t́nh cảnh oái oăm của thiếp mà thương xót. Sai vị quan trên thiên đ́nh cho linh hồn thiếp sống lại ở nhân gian. Lúc thiếp chết ở tuổi 25, th́ khi linh hồn sống lại vẫn ở tuổi đó, rất hợp cách với tuổi của chàng đang tuổi 30. Vị quan đă cho thiếp nhập thể vào h́nh cô gái trong bức họa. Cô gái trong bức họa  tương tự tuổi của thiếp.

Rồi vị quan trên thiên đ́nh xếp đặt để thiếp gặp lại chàng trong dịp lễ tảo mộ của 8 năm về trước.Nhưng thiên đ́nh chỉ bù cho thiếp 5 năm duyên nợ với chàng mà thôi. Chính v́ vậy khi đến hạn 5 năm, vị quan đó xuống trần định bắt thiếp về để đi đầu thai. Nhưng chàng đă dánh lừa được vị quan, kéo dài thêm duyên nợ được 3 năm. Đến nay 3 năm đă hết rồi, chàng và thiếp đành phải vĩnh biệt mà thôi .

Nói đến đây, Bạch Yến bước đến chiếc giường nơi hai đứa con đang say sưa ngủ. Cúi đầu xuống hôn nhẹ lên trán hai đứa bé. Nước mắt dàn dụa trên mặt, nghẹn ngào nh́n hai đứa con mà nói rằng :

-Hai con ở lại với cha. Mẹ phải vĩnh biệt hai con chỉ v́ định mệnh mà ra. Các con có hiểu được rằng ḷng mẹ đang nát tan v́ phải xa cha và các con không ?!

                Quay sang nh́n rất kỹ khuôn mặt ủ dột của chồng. Bạch Yến như muốn gửi tất cả t́nh thương yêu chất chứa trong ḷng ḿnh cho người chồng mà nàng sắp sửa phải vĩnh biệt chỉ v́ lầm lẫn của thiên tạo mà ra. Bạch Yến nhỏ vào tai chồng:

                -Kiếp trước tên chàng la Du Ẩn, tên thiếp là Hồng Hạnh. Suốt nhiều năm, thời gian chúng ta yêu thương nhau, chàng đă viết rất nhiều thơ văn và thư từ dành riêng cho thiếp lúc chàng đi xa . Thiếp vẫn c̣n nhớ trong đầu dù suốt 70 năm đợi chờ đầu thai. Những bài thơ, bản văn và những lá thư của chàng là niềm vui cho thiếp và cũng để thiếp nhớ đến kỷ niệm kiếp trước về mối t́nh tuyệt vời, son sắt của chúng ta. Chính v́ vậy trong lần gặp lại chàng vừa qua, bên gịng sông vắng, dưới hàng dương liễu, thiếp đă xin chàng làm cho thiếp một bài thơ là vậy. Nghe chàng ngâm bài thơ thiếp đă sống lại cái kỷ niệm ngày xưa của chàng và thiếp !

Bây giờ có lẽ chàng đă hiểu tất cả rồi, cũng là lúc thiếp phải vĩnh biệt chàng đây .Trước khi rời xa chàng, thiếp mong chàng cho thiếp một ân t́nh nữa, xin chàng đừng chối từ !

Vân Sinh đáp :

                -Nàng cứ nói ra, bất cứ việc ǵ ta cũng đáp ứng cho nàng. Ta yêu nàng . Ngay cả mạng sống và tương lai của ta đây,  nếu nàng muốn ta cũng chẳng chối từ mà dâng tặng.

-Khi thiếp rời xa nơi này rồi. Ngày hôm sau, vào lúc hoàng hôn vừa tắt nắng chàng dẫn cả 2 con của chúng ta  đi về hướng tây khỏang 15 dặm sẽ gặp một nghĩa trang. Đấy là nơi thiếp yên nghỉ, ngôi mộ có tên là Hồng Hạnh là nơi kiếp trước chàng với tên là Du Ẩn xây cho thiếp đó. Chàng t́m đến ngôi mộ, cùng hai con đốt cho thiếp một vài nén hương .Khi nén hương cháy hết tức là lúc thiếp phải rời nhà đi đầu thai.  Thiếp muốn trước khi rời xa được nh́n lần cuối h́nh bóng của chàng và hai con . Xin chàng v́ t́nh nghĩa của thiếp mà gia ân cho thiếp lần cuối cùng .

Nói xong Bạch Yến cúi đầu bước ra khỏi căn pḥng, biến mất trong bóng tối nhá nhem. Vân Sinh choàng tỉnh nh́n lên bức họa treo trên tường. H́nh người trong tranh mờ nhạt dần rồi biến mất chỉ c̣n lại khung ảnh trống không, mầu xám đen cũ kỹ.

Hôm sau, khi ánh dương quang đă ch́m lặn khỏi chân trời. Không gian gần như ngập tràn bóng tối. Ánh trăng lưỡi liềm chiếu sáng lờ mờ trên khắp nghĩa trang. Không khó khăn lắm Vân Sinh và hai đứa con t́m thấy ngôi mộ tên Hồng Hạnh . Ngôi mộ khá cũ và có phần nào hoang phế với thời gian. Vài viên gạch xây quanh đă bị nắng mưa bào ṃn, vỡ bể. Trước mộ vẫn c̣n một tấm bia bằng đá xanh mù mờ với 3 hàng chữ viết bằng sơn trên mặt bia.

Hàng trên ghi tên Hồng Hạnh, hàng giữa ghi ngày tháng chết và hàng cuối cùng ở gần sát chân bia có hàng chữ khá nhỏ “Chồng Du-Ẩn lập mộ “ Vân Sinh đọc ḍng chữ thứ 3,  biết rằng Du- Ẩn chính là tên của ḿnh kiếp trước, người yêu của Hồng Hạnh.

Chung quang ngôi mộ có những cây hoa năm cách nhiều mầu mọc xen kẽ với những lùm cỏ dại. Đặc biệt ở trước ngôi mộ có vài cây hoa vươn lên cao . So với các chỗ khác bông hoa ở trước mộ tươi thắm hơn đang đu đưa theo làn gío nhẹ .  Vân đốt bó hương dem cắm nhiều nơi quanh ngội mộ, c̣n lại nhúm hương nhiều hơn, Vân cắm vào vuông đất nhỏ trước tấm bia vào g̣ đất trước mộ.

Nước mắt Vân chẩy ra dàn giụa trên khuôn mặt, nh́n hai đứa con mà nói :

-Hai con qùi xuống lậy mẹ đi !

Hai đứa bé đưa mắt nh́n cha ra vẻ không hiểu, nhưng chúng vẫn nghe lời Vân, qùi xuống bên cạnh, cúi gập ḿnh xuống lậy . Bên tai hai đứa bé  vang lên lời nói của cha:

-Ái thê ơi, xin vĩnh biệt ! T́nh của ta đối với nàng ra sao có lẽ nàng đă biết rồi. Nhưng định mệnh oái oăm đă không cho ta và nàng bên nhau xuông xẻ. Biết nói ǵ đây ngoài một lời mong ước, v́ một kỳ tích nào đó chúng ta lại được yêu nhau, đi trọn một kiếp không có nhiều ngăn trở như lần vừa qua.

Đúng là :

 

                                                Nửa cung gẫy phím cầm lành

                                                Nỗi con côi cút, nỗi ḿnh bơ vơ

                                                Nghĩ nông nổi, ngẩn ngơ đ̣i lúc

Tiếng tử qui thêm giục ḷng thương !

Năo người thay cảnh tiên hương

Dạ thường quanh quất, mắt thường dơi trong

(Ái tư văn, Ngọc Hân Công Chúa)

 

                Sau khi vợ chết, Vân Sinh sống một ḿnh với hai đứa con, Vân được nổi tiếng là vị quan cần mẫn và liêm khiết. Vân đă có công thu gom được rất nhiều cổ thư, bút tích của nhiều danh gia xưa đem đóng thành tập, lưu truyền cho hậu thế. Hai đứa con của Vân lớn lên theo nghiệp cha mà theo đường cử nghiệp, làm rạng danh tiên tổ. Khi hai con thành nhân, có gia thất đâu ra đó. Vân Sinh đệ đơn xin nhà vua cáo ấn từ quan để vào chùa tu hành Phật pháp, được nổi danh là vị tu hành đức đạo cao dầy  ./.

Lưu-an

(Switzerland Feb. 2006)


Cảm tưởng về thơ văn của Lưu An xin gởi về  luuan@erct.com