Về thăm chốn cũ

Lưu An Vũ Ngoc Ruẩn

 

Có một lần, ta về thăm chốn cũ,
Kagoshima đây, kỷ niệm,
Nơi tôi học thành người và cũng là nơi tôi nh́n rơ ḿnh hơn.
Thăm lại con đường xưa, nhiều đêm lang thang, buồn tẻ
Tenmonkan, vẫn ồn ào náo nhiệt
Snack bar, Kissaten…vẫn thế, khách cười vui
Khoác vai nhau, chân đá chân, miệng ê a ḥ hát.
Em đâu rồi,
Những ngày tháng hoan ca?
Tuổi trẻ đâu rồi,
Những buổi cuối tuần ḥ hẹn?
Có c̣n ǵ, khi hoài niệm thoáng đi qua ?

Bước chân buồn, kéo tôi về thăm khu trường đại học
Khu giảng đường vẫn ồn ào tấp nập
Dẫy thư viện, người xinh xinh, cô thư kư đâu rồi
Sao tháng nhẹ, ḷng ḿnh vương vướng lạ
Lại về đây
Ngẩn ngơ buồn tưởng nhớ,
Thời gian ơi, lạnh lùng thoáng đi qua!

Dẫy mensa, hàng cây cao phủ lá
Bà mẹ già, tôi gọi bà như thế
Miệng mỉm cười múc cho tôi những bát súp misho đặc biệt
Mắt hoan lạc khi thấy tôi sung sướng
Bà đâu rồi?
Có c̣n không, thời gian ơi tuổi tác
Ôi nhớ măi những ngày tháng xa xưa
Của một thời, đời ta phiêu bạt.

Rồi vội bước, đến căn gác sáu chiếu tatami
Trước cổng vào phân khoa quen thuộc
Chính nơi đây, biết bao nhiêu kỷ niệm
Những tháng năm, tuổi trẻ giấc mơ hồng
Với sách đèn, mong một lần đứng dậy
Hát ca vang, mơ mộng chuyện anh hùng “ bách thế lưu danh “
Có c̣n không, giấc mộng “tung trời biển.”
Những con đường toàn hoa tươi, mộng mị.

Thực tế ơi!
Tất cả là những chuyện trong mơ, buồn bă!
Bạn bè đâu? Kenichi, Hayato… ta nhớ măi không quên
Có c̣n không, những kỷ niệm vui buồn
Sống chết nơi đâu? Phiêu bạt chốn phương nào?
Những thằng bạn thân thương, trọn đời ta vẫn nhớ.
Có c̣n không hay đă là cát bụi, gió băo, nhân sinh?

Tôi lại bước đến gịng sông, thành phố
Đứng tựa ḿnh vào cột đá Takenohashi cũ kỹ
Giọt lệ chảy dài làm mờ đôi mắt
Có c̣n không những buổi tối lang thang
Thân em lạnh, tựa vai anh sưởi ấm.
Tất cả đâu rồi
Bốn mươi ba năm thủa trước
Tất cả đâu rồi
Sao thoáng nhớ nhung xưa.
Em ở đâu, về đâu, sao vắng lặng
Thoáng mây buồn, có c̣n nhớ những ngày, em và ta ḥ hẹn?
Để hôm nay, ta t́m về chốn cũ
Cúi gục đầu, tưởng nhớ măi chuyện xa xưa .
Em ở đâu? thân c̣n gầy nhưng vừa khít ṿng ôm
Ta vẫn nhớ, hết cuộc đời ta vẫn nhớ
T́nh yêu ơi, sao lại là muộn màng, ngăn cách!

Ta trở lại đây,
Kagoshima của những tháng năm xưa cũ
Và dĩ nhiên có cả những buồn vui lẫn lộn
Để nh́n lại thêm một lần rồi vĩnh biệt
Để gọi thầm Kagoshima ơi, thân thiết
Bon jour Tristesse!
Một dĩ văng buồn vui những nhớ măi suốt đời.
Kagoshima, Kagoshima ơi, ta nhớ măi không quên !

Lưu An Vũ ngọc Ruẩn

(Switzerland 25.11.2020)

 

 


Vài hàng về tác giả :

Lưu An là bút hiệu của anh Vũ Ngọc Ruẩn. Anh Ruẩn  sinh năm 1946 tại Xuân Trường, Nam Định, Việt Nam. Bút hiệu Lưu An & Thượng Xuyên Lộ, cựu học sinh Chu Văn An 59-66, tốt nghiệp Master về Food Sciences đại học Kagoshima, Japan 1977. Anh Ruẫn hiện đang sinh sống tại Thụy Sĩ. Cảm tưởng về thơ văn của Lưu An xin gởi về  kamikawajiluan@yahoo.com

........

® "Khi phát hành lại thông tin từ trang này cần phải có sự đồng ư của tác giả 
và ghi rơ nguồn lấy từ http://www.erct.com/"