(tiếp theo phần
1)
Shunki châm lửa thuốc điếu, nh́n
Nobuko với cặp mắt thân thiện:
- Qua thư từ, ḿnh biết Nobuko sẽ
đến thăm, nhưng không nghĩ là ngày
hôm nay. Sao? Sinh hoạt ở Osaka như
thế nào?
- C̣n anh Shunkichi th́ sao? Hạnh phúc
chứ?
Trong khi trao đổi dăm
ba câu, Nobuko ư thức t́nh thân ái của
những ngày xưa đang trỗi dậy
trong ḷng cô. Cô không c̣n e ngại lắm
về chuyện cô đă không trao đổi
thư từ hơn hai năm nay.
Cùng để tay trên ḷ sưởi, hai người
nói đủ thứ chuyện, như
tiểu thuyết của Shunkichi, tin tức
bạn bè, so sánh giữa Tokyo và Osaka v.v.
Giữa họ có rất nhiều chuyện
để nói, nói bao nhiêu cũng không
hết. Tuy nhiên, như là đă giao ước
từ trước, hoàn toàn họ không
đề cập đến những vấn
đề liên quan đến cuộc
sống riêng tư. Điều này đă
tạo cho Nobuko có cảm tưởng
mạnh là cô đang nói chuyện với người
anh họ mà thôi.
Tuy nhiên, yên lặng cũng thỉnh
thoảng đến giữa hai người.
Khi đó, Nobuko mỉm cười, cúi
mặt nh́n xuống đống tro tàn dưới
ḷ sưởi. Có vẻ cô đang âm
thầm chờ đợi một điều
ǵ (mặc dù nói là chờ đợi cũng
không đúng hẳn). Không hiểu ngẫu
nhiên hay cố ư, Shunkichi liền t́m ngay
một đề tài để phá tan
bầu không khí yên lặng. Lần lần,
Nobuko không khỏi ngước nh́n lên gương
mặt người anh họ. Nhưng
Shunkichi chỉ b́nh thản hút thuốc, không
tỏ ra đặc biệt che giấu
một t́nh cảm không tự nhiên.
Một chập sau, Teruko trở về nhà.
Vừa thấy mặt chị, Teruko mừng
rỡ nắm tay Nobuko c̣n Nobuko th́ mỉm cười
nhưng mắt đă ngấn lệ từ
bao giờ. Hai chị em vồn vă hỏi thăm
nhau sinh hoạt từ năm ngoái, trong
một thời gian dài mà không màng ǵ đến
Shunkichi. Teruko tươi tắn, đôi má
ửng hồng màu máu, đă không quên
kể cho người chị nghe chuyện
con gà nuôi từ trước đến nay.
Ngậm điếu thuốc trong miệng,
Shunkichi nh́n hai chị em, cười hề
hề một cách thích thú.
Khi đó, người giúp việc cũng
vừa về tới. Được trao cho
mấy tấm bưu thiếp, Shunkichi
vội vă ngồi ngay vào bàn, rồi bắt
đầu viết phúc đáp. Teruko thấy
làm lạ khi nhận ra người giúp
việc cũng vắng nhà:
- Vậy là khi chị đến đây,
không có ai ở nhà à.
Nobuko lấy vẻ b́nh tĩnh trả
lời:
- Ờ, chỉ có anh Shunkichi.
Tức th́, Shunkichi quay lại phía Teruko nói:
- Cám ơn chồng đi. Trà đó là do
anh rót đấy.
Teruko đưa mắt nh́n cô chị tinh
nghịch cười khúc khích, như cố
ư không thèm trả lời chồng.
Sau đó, Nobuko bắt đầu dùng cơm
tối với vợ chồng cô em. Teruko
giải thích tất cả những trứng
gà trên bàn ăn đều là do con gà cô
nuôi đẻ ra. Shunkichi vừa rót rượu
vang mời Nobuko, vừa lư sự:
"Cuộc sống của loài người
có sự bóc lột trong đó. Bắt đầu
từ chuyện nhỏ như quả
trứng gà". Một nhận xét có tính cách
chủ nghĩa xă hội, nhưng điều
trớ trêu là Shunkichi là người thích
ăn trứng gà nhất trong ba người
ngồi ở bàn ăn. Nghe chồng nói,
Teruko bật cười gịn giă, tiếng cười
trong trẻo như trẻ con, cho rằng
đó là điều khôi hài. Trong không khí
chung quanh bàn ăn như thế, Nobuko không
khỏi không nhớ lại những buổi
hoàng hôn trên pḥng khách cô đơn của
cô trong khu rừng thông xa xôi.
Sau phần tráng miệng bằng trái cây,
câu chuyện vẫn chưa dứt. Đêm dài
duới bóng đèn điện, ngà ngà v́
men rượu Shunkichi vừa ngồi tréo chân
vừa thao thao bất tuyệt với
những ngụy biện độc đáo
của anh ta. Cuộc đàm luận sôi
nổi làm Nobuko trẻ lại. Cô mắt sáng
lên:
- Tôi cũng sẽ xuất bản tiểu
thuyết. Được chứ?
Người anh họ không trả lời,
tiếp tục dẫn chứng câu nói
của Gourmont:
- Thần Muses 7 là nữ thần nên
chỉ có nam giới là có thể tự do
sử dụng họ như tù binh mà thôi.
Nobuko cùng Teruko không chấp nhận uy tín
của Gourmont, trở thành đồng minh.
Teruko làm nghiêm nói:
- Như vậy, nếu không phải là
nữ giới th́ không thể trở thành
nhà âm nhạc hay sao? Thần Apollo không
phải là đàn ông chăng?
Đêm tối quá khuya, Nobuko phải
ngủ lại. Trước khi đi ngủ,
Shunkichi mở một cánh cửa rồi bước
ra ngoài vườn nhỏ, bộ đồ
ngủ c̣n mặc trên người. Sau đó,
gọi trổng không: "Nào ra xem trăng
đi. Trăng đẹp lắm". Nobuko
đặt chân vào đôi guốc để
ngoài vườn rồi một ḿnh theo chân
Shunkichi. Sương lạnh thấm vào chân
không mang tất. Mặt trăng chênh
chếch trên nhánh cây bách èo uột ở góc
vườn. Đứng dưới cây bách,
người anh họ ngắm nh́n bầu
trời lờ mờ ánh trăng. Nobuko
rụt rè tiến đến gần Shunkichi,
cảm thấy khó chịu trước
cảnh xơ xác của khu vườn:
- Cỏ dại mọc nhiều quá.
Tuy nhiên Shunkichi chỉ ngước mặt
nh́n bầu trời, nói nhỏ:
- Đêm 13 rồi nhỉ.
Im lặng giữa hai người. Một
chập sau, Shunkichi quay lại nói với
Nobuko:
- Đi xem chuồng gà không?
Nobuko im lặng gật đầu. Hai người
sánh vai, chậm răi đi về phía
chuồng gà, ở một góc đối
diện với cây bách. Tuy nhiên trong
chuồng hôi mùi gà chỉ có ánh trăng
nhạt và bóng tối xen kẽ với nhau.
Shunkichi ngó vào chuồng gà rồi nói
nhỏ với Nobuko như thể nói một
ḿnh:
- Ngủ mất rồi.
Nobuko đứng yên trong sân cỏ,
chạnh nghĩ:
- Những con gà bị người ta ăn
cắp trứng...
Khi hai người trở vô nhà th́
thấy Teruko ngồi bên bàn viết của
chồng cô, thẫn thờ nh́n bóng đèn
điện. Một con châu chấu màu xanh ḅ
bên trong chụp đèn.
4
Sáng hôm sau, Shunkichi bận một bộ
veste bóng láng duy nhất rồi vội vă bước
ra khỏi nhà sau khi ăn cơm xong. Shunkichi
nói anh phải đi thăm mộ người
bạn, mất cách đây đúng một năm.
Vừa mặc thêm áo ngoài, vừa căn
dặn Nobuko: "Nhớ nhé. Phải
ở nhà chờ tôi đấy. Chắc
chắn sẽ về trước trưa".
Đưa bàn tay thon đẹp cầm nón
hộ cho Shunkichi, Nobuko chỉ làm thinh
mỉm cười.
Sau khi tiễn chồng, Teruko mời người
chị ngồi bên ḷ sưởi rồi ân
cần rót trà. Teruko kể đủ thứ
chuyện, nào chuyện bà hàng xóm, chuyện
kư giả đến phỏng vấn,
chuyện hai vợ chồng đi xem kịch
ở nước ngoài v.v... và rất
nhiều chuyện vui khác. Nhưng Nobuko
chỉ thấy buồn chán. Khi sực
tỉnh th́ thấy ở đó có cô, người
lúc nào cũng chỉ trả lời ừ
hử cho qua chuyện. Điều này
rốt cuộc đập vào mắt Teruko.
Người em nh́n thẳng vào mắt người
chị, lo lắng: "Chị làm sao
thế?". Nobuko cũng không hiểu rơ hôm
nay cô ra làm sao.
Khi đồng hồ điểm 10
giờ, Nobuko mệt mỏi đưa
mắt lên nói: "Anh Shunkichi chắc không
về sớm được đâu
nhỉ". Nghe người chị nói,
Teruko cũng ngước mặt nh́n đồng
hồ rồi thản nhiên nói: "Chưa
đâu". Nobuko cảm nhận trong câu nói
đó tâm trạng của người
vợ mới cưới đang sống
thật hạnh phúc trong t́nh yêu chồng
vợ. Nghĩ thế rồi Nobuko không
khỏi không cảm thấy u buồn.
Nobuko kéo áo che cổ lại rồi nói như
nói đùa: "Em Teruko hạnh phúc
nhỉ". Giọng cô nói mang âm hưởng
xuất phát một cách tự nhiên từ
một ao ước chân thật, muốn
được hạnh phúc như cô em. Tuy
nhiên, Teruko chỉ b́nh thản vui vẻ
mỉm cười, làm ra vẻ trừng
mắt giận: "Chị nhớ đấy".
Rồi với giọng ngọt ngào:
"Chị cũng hạnh phúc vậy. Nói
chi chuyện người khác!". Câu này
đập thẳng vào Nobuko.
Nhướn chân mày, Nobuko hỏi lại:
"Em nghĩ thế à?". Hỏi lại,
rồi hối hận. Teruko biến sắc
một lát, nh́n mặt người chị.
Gương mặt không che giấu được
nỗi hối hận trong ḷng. Nobuko gượng
mỉm cười: "Được nghĩ
như vậy th́ cũng là hạnh phúc
rồi phải không?".
Im lặng đến giữa hai chị em.
Dưới tiếng đồng hồ đánh
tích tắc, hai chị em làm như đang
lắng nghe tiếng hơi nước x́ x́
từ ấm nước treo trên ḷ sưởi.
Một chặp, Teruko nhỏ nhẹ hỏi,
giọng lo lắng và với vẻ tội
nghiệp: "Anh không đối xử
tử tế với chị sao?". Nobuko không
thích được ai thương hại, cô
đặt tờ báo xuống đùi rồi
cúi mặt xuống cố ư không trả
lời. Cũng như ở Osaka, tờ báo
đăng tin giá gạo đang leo thang.
Khi đó, trong pḥng khách yên tĩnh
tiếng khóc thút thít nho nhỏ vang lên.
Nobuko ngừng đọc, thấy Teruko úp
mặt vào vạt áo, ngồi khóc bên kia ḷ
sưởi: "Thôi, đừng khóc
nữa." Teruko vẫn không nguôi dù
được chị an ủi. Nobuko vừa
cảm thấy một niềm sung sướng
tàn nhẫn, vừa nh́n đôi vai rung rung
của cô em một chặp mà không nói.
Một lúc sau, để người giúp
việc khỏi nghe, Nobuko nói khẽ bên tai
Teruko: "Nếu chị làm em buồn th́
chị xin lỗi em thôi. Em Teruko có được
hạnh phúc th́ không ǵ làm chị vui
suớng hơn. Thật mà. Nếu anh
Shunkichi thương Teruko th́...". Trong khi nói,
giọng Nobuko dần dần trở nên xúc
động v́ chính lời nói của cô. Khi
đó, đột nhiên Teruko để
vạt áo xuống, gương mặt đầm
đ́a nước mắt. Điều
lạ là cặp mắt cô không lộ
vẻ buồn cũng không lộ vẻ
giận. Mắt cô sáng rực lên như
lửa cháy v́ không kềm chế được
cơn ghen: "Nói vậy tại sao đêm
qua chị, chị cũng...". Teruko không nói
hết câu, lại úp mặt vào tay áo
rồi khóc nức nở...
Sau chừng hai ba tiếng đồng
hồ, Nobuko vội vă gọi chiếc xe kéo
rồi hướng về phía nhà ga. Quang
cảnh lọt vào mắt cô chỉ là qua
một miếng nhựa trong vuông nho nhỏ
phía trước. Những ngôi nhà cuối
phố, những hàng cây bách mọc loạn
xạ, nhiều màu sắc, chậm chạp
nhưng liên tục lui về phía sau. Nếu
có cái ǵ không di động th́ đó
chỉ là bầu trời mùa thu giá lạnh,
lửng lơ với những đám mây
mỏng mà thôi.
Ḷng cô thanh thản. Một sự dứt
khoát cùng với một tâm trạng buồn
cô đơn đang chi phối tâm hồn cô.
Sau khi Teruko nguôi cơn khóc, những lời
lẽ hoà giải và những giọt nước
mắt mới đă dễ dàng biến hai
chị em trở lại ḥa thuận như
trước. Tuy nhiên, những sự
việc đă xảy ra cho đến bây
giờ không rời khỏi trí năo cô, v́
sự thật vẫn là sự thật. Khi
Nobuko đặt ḿnh ngồi trên chiếc xe
kéo mà không đợi người anh họ
trở về, th́ cô nghĩ rằng từ
đây và măi măi về sau cô đă trở
thành một người xa lạ với em cô.
Và tâm t́nh đó đang đóng băng
cứng nhắc trong ḷng cô.
Đột nhiên, Nobuko ngước mặt
lên. Qua khung nhựa, cô thấy h́nh dáng
của Shunkichi, tay cầm gậy đang
đi về phía cô trên con đường
khá dơ bẩn. Ḷng cô dao động.
Ngừng xe ư. Hay đi qua luôn. Trong khi cô
không biết xử trí ra sao, th́ khoảng cách
giữa Shunkichi và cô càng lúc càng ngắn.
Anh ta vừa đi vừa cố tránh các vũng
nước trên đường, dưới
bầu trời nhạt nắng.
Suưt chút nữa th́ Nobuko đă kêu lên:
"Anh Shunkichi". Thật ra khi đó, dáng
dấp quen thuộc của Shunkichi đă
xuất hiện sát bên cạnh chiếc xe
của cô. Cô lại do dự. Rồi
Shunkichi, không biết có Nobuko ngồi trong xe,
đi qua khỏi chiếc xe. Dưới
bầu trời hơi u ám, chỉ có
những căn nhà thưa thớt, những
cây bách cao màu vàng, rồi một khu ngoài
phố, ít người đi lại.
Trong chiếc xe kéo lành lạnh, Nobuko
cảm một nỗi buồn tê tái và
thấm thía nghĩ: "Mùa thu rồi".
Tháng 3 năm 1920
Nguyễn Ngọc Duyên
dịch từ nguyên tác tiếng Nhật
Nguồn: Aki, www.aozoragr.jp
--------------------
Chú thích của dịch giả:
7 Chín nữ thần
trong thần thoại Hy Lạp, ngự
trị văn chương, nghệ thuật
và khoa học.