Phố
bờ đê
Yuyake
no koyake, aka tombo
(Dân
ca Nhật)
Thạch
bán kẹo và ở với bà
Phố
bờ đê lang thang mây trắng
Lần
trở lại nhà, trời Phan Rang vẫn nắng
Nhưng
quăng đời thơ ấu đă xa bay
Không
phải vô t́nh tôi trở lại đây
Cái
xứ cát loà, con người cùng khổ
Không
phải vô t́nh Thạch ở lại đây
Bên
phố bờ đê, đếm mùa nước lũ
Tôi
về Phan Rang khóc hỏi hàng keo
Sao
bốn mươi năm Thạch vẫn ngồi
sau thẩu kẹo?
Những
hàng keo chỉ kể thầm thôi:
Cánh
chuồn đỏ đă bay vào ráng đỏ
Trời
xanh trong, trời nắng lửa Phan Rang
Bốn
mươi năm, phố bờ đê có nhớ
Đứa
học tṛ nghèo thích đọc Hoa Vông Vang
Yêu
cô gái mồ côi mà không dám ngỏ
Tôi
về đây nghe chuột chí ban đêm
Nước
mắm ngủ giữa muôn hồn chum vại
Những
tàu dừa vẫn xào xạc gió đêm
Như
Thạch ngồi kia suốt thời con gái
Thạch
mời tôi ngồi lại nghỉ chân
Hai
cuộc chiến cạn một ḍng nước
mắt
Nhớ
làm ǵ câu chuyện chồng con
Phố
ngày xưa đă chôn vùi tuổi trẻ
Tôi
lên xe chạy trốn bóng ḿnh
Phố
bờ đê lại ngập oà ánh nắng
Thạch
vẫn đuổi ruồi mấy thẻ
đường đen
Đếm
kẹo tính tiền những người khách
nhỏ
Vĩnh
biệt bờ đê, chẳng ngó lại đằng
sau
Tôi
không là Ronsard cho Hélène bất tử
Đành
để Thạch già theo phố bờ đê
Ôi
con phố những người không trí nhớ
Thạch
bán kẹo và ở với bà
Bà
bây giờ chắc gần trăm tuổi
Phan
Rang ơi, tháp Chàm vương bóng khói
Con
chuồn kim tuổi dại biết về đâu !
NGUYỄN
NAM TRÂN
Tokyo,
05/03/1997
|