|
Con đường rầy bị thương và vầng trăng (Fushô shita senro to tsuki, 1925) Nguyên tác: Ogawa Mimei Dịch: Nguyễn Nam Trân
Con đường rầy xe lửa chạy từ thành phố xuống thôn làng, từ thôn làng ra đồng bằng rồi đi vào hẻm núi. Đó là một nơi xa thành phố it nhất cũng phải đến vài chục dặm. Một ngày kia, sau khi đoàn xe hỏa chở đầy hành lư nặng nề và rất nhiều hành khách đi qua, một bộ phận của đường rầy đă bị tổn thương. Đường rầy không chịu nổi cái đau. Nó ấm ức khóc. Nó không biết có ai là kẻ bất hạnh hơn ḿnh chăng?. Chẳng phải là mỗi ngày, mỗi ngày không biết bao nhiêu lần, ḿnh đă bị những chiếc đầu máy nặng nề của mấy đoàn xe đi ngang dẫm lên đầu lên cổ hay sao! Thế mà những cái đầu máy kia vẫn ngang nhiên v́ xem như đó là chuyện b́nh thường! Không những thế, mặt trời c̣n chiếu xuống bạo tợn như đốt cháy thân ḿnh. Muốn đi tránh vào chỗ có bóng râm th́ không gian lại quá chật chội, không làm sao cục cựa. Người ta đă đóng thật chặt và bằng những cái đinh to thân thể của ḿnh vào những thanh gỗ bắc ngang. Không c̣n hiểu tấm thân của ḿnh là cái ǵ nữa? Nghĩ đến đó, đường rầy lại khóc. -Anh có sao không? Đóa cẩm chướng phơn phớt hồng nở cạnh đường rầy bỗng nghiêng đầu về phía nó và thẹn thùng lên tiếng hỏi. Lúc nào đường rầy cũng đều được cánh hoa này an ủi. Nghe nó hỏi, đường rầy cảm thấy vui vui nên mới trả lời: -Có ǵ đâu, hồi năy ḿnh bị cái đầu máy xe hỏa làm cho bị thương nhưng vết thương không đáng kể. Có điều là khi nghĩ tới thân phận, ḿnh cảm thấy buồn ray rứt nên mới khóc đó. Đóa cẩm chướng nói một cách chân t́nh: -À, ra là thế...! Người mạnh mẽ như anh mà khóc phải là chuyện cực chẳng đă. Bọn như tụi em nếu gặp cảnh đó không biết sẽ phản ứng như thế nào. Có phải là đoàn xe lửa chở hàng hóa đầy nhóc gạo, gỗ, than đá và những cái thùng đựng mấy thứ ǵ đó hay không? Em thấy hôm nay đoàn xe khách cũng dài hơn mọi ngày. Bên kia núi c̣n cỏ biển và suối nước nóng, người đi đến những nơi đó đông đảo lắm. Nhưng dù sao, vết thương của anh h́nh như không đáng lo lắm đâu. Đường rầy rạng rỡ ra, nó đưa khuôn mặt sáng lấp lánh nh́n về phía đóa hoa và nói: -Cô dễ thương quá! Cô có biết là được cô an ủi, ḷng tôi vui đến mức nào không? Lúc nào không thấy hoa của cô nở bên cạnh, tôi buồn lắm đấy cô ạ! Thường ngày đường rầy vẫn tỏ ra mạnh mẽ bằng cách giữ im lặng và chịu đựng nhưng hôm đó thấy nó cũng mủi ḷng và rưng rưng nước mắt. Nghe thế, đóa hoa màu hồng phơn phớt kia mới cất tiếng than: -Nhưng anh ạ, đời em ngắn ngủi, không sống được bao lâu. Nắng nôi như thế ấy, thân em sẽ héo úa. Đă lâu rồi chưa có một trận mưa! Lúc ấy, bên trên con đường rầy, gió đă đưa sương mù tới và làm run rẩy cành hoa. Con đường rầy lắng tai nghe rồi nói: -Mưa rào sắp kéo tới đấy! Tôi nghe có tiếng sấm vọng lại từ xa.Tai của cô chắc không nghe được tiếng ấy đâu bởi v́ nó hăy c̣n ở xa lắm. Nhưng người tôi th́ vừa dài lại liên tục, tiếng sấm đó đă truyền qua thân ḿnh tôi để đến đây nên tôi mới nghe được. Đưa ḿnh cho gió thổi, hoa đáp: -Thật không hở anh. Nếu có mưa như anh nói th́ em vui lắm! Lúc đó, ngọn gió đang thổi qua đóa hoa bỗng lên tiếng thông báo: -Cậu ấy nói đúng đấy. Có lẽ hôm nay ở đây cũng có mưa. Chờ chừng một chút nữa thôi là mây sẽ tụ lại và che khuất ánh sáng của mặt trời trên kia. Đường rầy chỉ mong sao cái thân thể nóng hổi của ḿnh mau được tắm trong làn nước mát. Hoa cũng vậy, nó chỉ mong hút lấy những giọt nước mưa để được giải tỏa khỏi cơn khát chí tử. Một lát sau, mây đen với mây xám đă dồn dập kéo tới và đùn lại bên nhau. Thế rồi bầu trời xanh đă hoàn toàn bị chúng chinh phục và chẳng bao lâu, chúng đă che hết ánh sáng mặt trời. Cánh đồng đang nhuộm đỏ bằng cái màu của một đám cháy bất chợt mát đi và chuyển qua màu xám nhạt. Chính vào lúc đó, tiếng sấm nghe càng to và càng gần. Cả hoa lẫn đường rầy không nói được một tiếng, chỉ ngắm những h́nh thù trên bầu trời nay đă trở thành vô cùng quái dị. Mưa rơi xuống ào ạt và đường rầy đang nóng hổi đă trở nên lạnh ngắt, những vết thương được rửa ráy. Mưa bèn nói với nó: “Ôi, thật tội nghiệp bác quá!”. Đường rầy vừa rưng rưng nước mắt, vừa ngẩng đầu lên tâm sự cho mưa nghe chuyện hôm nay nó đă bị đoàn xe hỏa gây nên thương tích và cảnh mặt trời hết ngày nầy qua ngày khác đă đổ lửa không thương tiếc lên đầu cổ nó như thế nào. Nghe kể như thế, mưa mới bảo: -Chuyện bác nghe thật tội. Tôi đă làm cho da thịt của bác mát mẻ trở lại rồi đó. Bọn tôi sắp sửa rời khỏi vùng này. Sau đây th́ trăng sẽ hiện lên. Tính cách của mặt trăng khác hẳn với mặt trời. Tuy trăng ngày nay không có sức mạnh làm cho vạn vật chuyển động như mặt trời được nhưng xưa kia nó cũng oai hùng lắm đấy. Vậy bác hăy ngước mắt nh́n trăng và kể câu chuyện của ḿnh cho trăng nghe với. Tôi nghĩ rằng khi nghe những lời bác tâm sự th́ trăng sẽ không tiếp thu một cách hờ hững đâu! Mưa đă ôn tồn giảng giải cho đường rầy như thế. Chẳng mấy lúc sau, mây bay đi mất và cơn mưa vừa trút xuống cũng đă tạnh. Trước mắt, chỉ c̣n một bầu trời hoàng hôn trong trẻo và tươi mát như vừa mới được rửa tràn trề bằng nước xanh. Đêm hôm ấy, vầng trăng chiếu trên vùng đồng bằng c̣n trong thanh hơn ánh trăng ngày thường gấp bội.Trong vầng ánh sáng của nó thấy như có chứa những tia sáng thật hiền ḥa. Đóa hoa dễ thương kia được trận mưa tưới lên ướt rượt đă lả đầu xuống để đi ngủ từ sớm. Sau đó từ bên dưới những đám lá vọng lên tiếng côn trùng nỉ non. Không biết có phải trận mưa vừa đi qua đă th́ thầm nhắn bảo nó hay không mà giờ đây, khi vầng trăng tỏa ánh sáng xuống suốt một dăi b́nh nguyên, nó đă t́m đến để in bóng ḿnh lên đường rầy trước tiên. Đường rầy bèn ngước lên tâm sự cho trăng nghe chuyện hôm nay nó đă bị chiếc đầu máy xe hỏa gây thương tích như thế nào. Vầng trăng bèn bảo: -Dù là loại đầu máy nào chăng nữa, một khi gây ra sự cố mà c̣n tỏ thái độ hống hách như vậy là không thể chấp nhận. Chị sẽ t́m nó và giải thích về sự vô ư tứ đó cho nó sáng mắt ra. Nếu chú em c̣n nhớ được điều chi về nó th́ cho chị hay với. Đường rầy mới đưa con số nhăn hiệu đầu máy ấy cho trăng. Vầng trăng liền vận dụng hết sức ḿnh để chiếu lên khắp mọi nơi, từ thành thị đến thôn trang, từ thôn trang đến rừng núi ḥng t́m cho ra chiếc đầu máy xe hỏa mang bảng số mà đường rầy vừa tiết lộ. Th́ ngay lúc đó, trăng nhận thấy có một đoàn xe hỏa đang băng qua cây cầu sắt. Nghĩ thầm có lẽ là chiếc đầu máy của đoàn tàu này cũng nên, trăng mới sà xuống để nh́n. Thế nhưng cái đầu máy đó không mang bảng số mà trăng có. Vầng trăng đi ḷng ṿng hết bờ biển này cho đến bờ biển nọ, cánh đồng này đến cánh đồng kia. Nó c̣n t́m bất kỳ nơi nào xe hỏa chạy qua. Có những đoàn xe chứa đầy hàng hóa nhưng cũng có đoàn xe chở hành khách chen lẫn với hàng hóa. Trên bờ biển này, nhiều khách đến tắm. Họ nh́n lên trời và tấm tắc: “Trăng tối hôm nay trông thật đẹp!” rồi sau đó, người th́ nằm lăn trên băi cát, kẻ lại bơi lội giữa lớp sóng đen. Họ tḥ đầu từ cửa sổ toa hành khách và nh́n ra ngắm phong cảnh biển đêm trăng rồi cười nói với nhau. Thế nhưng tấm bảng của đầu máy đoàn tàu này cũng không mang số mă mà vầng trăng phải t́m. Như vậy, giữa bao chuyến tàu đang chạy ngược chạy xuôi cùng một giờ giấc, có lẽ cái đầu máy mà đường rầy nhắc đến, hiện đang chui qua một đoạn đường hầm nào đó chăng? Do đó nó đă không lọt vào tầm nh́n của vầng trăng. Qua được một đêm khí hậu mát mẻ, đường rầy hầu như đă quên được sự thống khổ mà nó phải chịu đựng cả ngày hôm qua. Thế nhưng v́ đă hứa với đường rầy vào tối hôm qua, vầng trăng vẫn tiếp tục đi lùng cho ra cỗ đầu máy xe hỏa đă làm nó phải mang thương tích. Chợt trong một băi đỗ xe cách xa vùng đồng bằng nơi đường rầy chạy qua, có một cái đầu máy mang đúng số mă đường rầy đă mách đang nằm thừ người ra nghỉ mệt. Vầng trăng bèn quét một luồng ánh sáng lên trên đầu cỗ máy. Thế rồi vẫn với một giọng ôn tồn như thường lệ, trăng mới đặt câu hỏi: -Sao mà buồn bă và thừ người ra như vậy hở, chú em? Nghe vầng trăng hỏi thăm ḿnh, đầu máy xe hỏa lần đầu tiên mới bày tỏ sự uất ức: -Có lẽ chị chưa biết em mệt mỏi đến mức nào đâu? Hết ngày này qua tháng nọ, em cứ chạy trên những đoạn đường dài.Thế rồi, mới hôm qua đây thôi, em phải tải một mớ hành lư nặng chưa từng có nên một bánh xe của em đă bị tổn thương. Em chỉ c̣n biết căm hận lũ người vô ư vô tứ kia, sau khi đă chất mớ hàng hóa ngập cả mấy toa tàu rồi vẫn c̣n cười nói huênh hoang, không thèm thương xót ǵ số phận của em cả. -Nếu vậy th́ chú phải đau rêm khắp người? Cỗ đầu máy liền đáp: -Vâng, đúng như chị nói. Ở một đoạn đường nào đó, đoàn xe của em đă đụng xước vào đường rầy làm cho một chiếc bánh sắt bị hư hại. Vầng trăng nghe cỗ đầu máy nói thế mới suy ra rằng giữa đường rầy và đoàn tàu, chẳng bên nào có lỗi. Và như thế th́ vầng trăng cũng không thể buông lời trách mắng cỗ đầu máy là đă làm cho đường rầy phải bị thương. -Thế th́ chú em phải chở mớ hàng hóa đó đến tận đâu? -Nào phải đến một nơi không thôi đâu chị! Những thùng hàng lớn kia em phải đưa tới nhà ga của hải cảng. C̣n như than đá và gỗ đẵn trên rừng, chúng sẽ được bốc rỡ ở những thành phố khác nhau. -Chú ráng giữ ǵn sức khỏe nhé!... Chào xong, vầng trăng bèn lướt đi một ṿng về phía hải cảng. Nơi đây, trăng thấy có những con tàu chạy bằng hơi nước đang nhả khói và sắp sửa ra xa bờ. Những con tàu ấy chất đầy thùng hàng to. Trăng mới leo ngay lên tàu và soi lên những thùng hàng ấy.Trăng mới hỏi: -Từ đây các chú sẽ đi về đâu thế? Mấy thùng hàng giữ im lặng một lúc như thể đang ch́m đắm trong suy tư nhưng rồi cũng đáp: -Chúng em nào biết người ta đưa ḿnh đi về đâu! Từ hồi rời quê hương đă phải lấy xe hỏa đi không biết bao lâu mới tới đây. Thế rồi nay c̣n phải ra ngoài biển rộng không thấy bến bờ, nghĩ đến tấm thân trôi giạt ḷng lo âu vô hạn. Vầng trăng lúc đó bèn tự hỏi: “Vây th́ ai mới là kẻ xấu đây?” Tiếp đến, trăng nghĩ bụng có lẽ ḿnh cũng nên đi t́m hiểu t́nh h́nh của con người như thế nào. Trăng bèn xuống phố để nh́n một ṿng quanh đó nhưng lúc ấy trời đă về khuya. Mọi cánh cửa sổ đều đă đóng sập lại. Chỉ có một ngôi nhà, ở trên gác hai, hăy c̣n một cánh cửa kính có thể nh́n qua nên vầng trăng mới đến gần để nḥm vào. Một đứa trẻ sơ sinh vừa thức giấc. Đứa bé khi nh́n thấy trăng đă lộ vẻ vui mừng, trên môi bèn nở một nụ cười. Dịch ngày 10/06/2020 Thư mục tham khảo: Ogawa Mimei, Ogawa Mimei Dôwashuu (Tuyển tập 25 truyện nhi đồng của Ogawa Mimei), bản bỏ túi,, Nxb Shinchô, Tokyo, xuất bản lần thứ 1 năm Shôwa thứ 26 (1951). Tái bản lần thứ 87 năm 1990. Nguyên tác Nhật ngữ.
* Nguyễn Nam Trân : Một trong những bút hiệu của anh Đào Hữu Dũng, sinh năm 1945 gần Đà Lạt. Nguyên quán Hương Sơn, Hà Tĩnh. Theo học Chu Văn An (1960~1963) và Đại Học Sư Phạm Sài G̣n trước khi đến Nhật năm 1965. Tốt nghiệp Đại Học Đông Kinh (University of Tokyo) và Đại Học Paris (Pantheon-Sorbonne). Tiến sĩ khoa học truyền thông. Giáo sư đại học. Hiện sống ở Tokyo và Paris. E-mail: dhdungjp@yahoo.com ......................... ®
"Khi phát hành lại bài viết
của trang này cần phải có sự đồng
ư của tác giả (dhdungjp@yahoo.com) |