ĐÁM CON TRAI, CON GÁI VÀ CHIẾC XE THỒ

(Otoko to onna to niguruma, 1923)

 

Nguyên tác: Kawabata Yasunari

Dịch: Nguyễn Nam Trân

 

Một kiểu xe thồ (ảnh minh họa)

 

Trên hai bên vè của chiếc xe thồ đậu ven đường, một đám thiếu niên nam nữ, bốn năm đứa mỗi bên đang ngồi dàn hàng đu đưa, làm cho chiếc xe kêu lên kẽo cà kẽo kẹt. Măi chơi cái tṛ c̣ cưa trên cái trục gỗ nối hai bánh xe, chúng quên cả giờ cơm chiều. Con trai đưa tay ôm chặt lấy vai con gái c̣n con gái lại đặt tay lên thành xe hay đầu gối con trai, mỗi lần chân chấm đất chúng bèn nhấn lên để trả về vị trí trên cao trước khi càng xe hạ thấp trở lại. Màn kịch nhỏ xảy ra trong một buổi chiều mùa hạ khi nắng yếu dần và đêm đen đang mơ hồ dâng lên. Trên đường, khách bộ hành đă thưa thớt, ai nấy đều nhanh chân bước.

“Cút ca cút kít. Cao thắng làm vua, thấp thua, ăn mày”[1]. Theo nhịp c̣ cưa, bọn nhỏ vừa chơi vừa hát ḥ bên trên chiếc xe thồ.

Đột nhiên, một đứa con trai độ mười hai mười ba tuổi với đôi lông mày thật thanh, bỏ cánh tay đang quàng vai đứa con gái bên cạnh, ngửa mặt ra phía sau và hô lên:

-Thử đổi cặp một lần xem!

Người bạn ngồi đâu lưng với cậu ta trả lời:

-Sao vậy? Đâu cần đổi. Tốt hơn phải nhún cho nhanh nữa chứ!

-Đổi phe thôi. Không th́ chán chết. Đứa đang ngồi ở đầu hai càng xe sẽ bị thiệt v́ đâu được nâng cao.

Một cô bé khoảng mười hai mười ba, xinh xắn và nổi bật trong đám, vừa lắc mái tóc cắt ngắn ngang vai vừa trả lời:

-Coi ḱa, giỏi đặt điều chưa! Ngồi đâu cũng được nâng lên cao như nhau mà.

-Thôi, Yuriko đừng nói nữa. Quay lưng lại như bạn làm ǵ biết bên nào cao bên nào thấp. Ḿnh đây mới nh́n rơ. Ngồi ở càng xe là bị thiệt đấy.

-Nhưng Tatsuo nói cũng không đúng.

-Phải đổi cặp, không thôi tớ không chịu đâu.

-Ngồi ở càng xe có thiệt ǵ chứ. Bạn rắc rối quá nhé. Tiếp tục chơi nhanh lên nào! 

-Không đâu. Tớ không chịu.

-Không chịu cũng phải chịu. Tớ biết tại sao cậu không bằng ḷng rồi, Này, không phải cậu muốn bắt cặp với Yuriko sao?

Cậu bé đang ngồi quàng vai Yuriko vừa tranh căi với Tatsuo bằng một câu nói đầy ác ư. Vừa khi Tatsuo nhảy xuống khỏi xe và đưa hai tay chụp lấy càng xe th́ trong một thoáng mắt cậu đă bắt gặp tia mắt của Yuriko đang quay nh́n về hướng cậu. Mặt đỏ lên, đôi lông mày thanh tú phảng phất một chút tức giận, cậu trả đũa:

-Chứ không phải v́ cậu đang bắt cặp với Yuriko nên mới không muốn đổi bên?

Yuriko thấy thế cũng rời khỏi xe, đứng ra đó, đôi má đỏ hồng, có vẻ không chịu nhịn, muốn can thiệp vào cuộc tranh chấp. Cô nói với cậu con trai đang đôi co với Tatsuo:

-Shunzô, ḿnh không ưa những người như bạn đâu. Thôi, được, ḿnh sẽ qua bên phía Tatsuo. 

-Nói ǵ? Xí, con gái mà cũng bày đặt chơi c̣ cưa. Ngựa ngựa vừa thôi chứ!

-Tại sao lại không được nhỉ?

-Không được v́ khi chủ xe tới, con gái không nhanh chân, bỏ chạy sao kịp. Lúc đó bị họ đánh đ̣n cho th́ đừng có trách.

-Làm sao mà đánh. Ông chủ xe này là người quen biết với gia đ́nh tui mà!

-Cái ǵ, người quen với bồ hả? Tui cũng từng đi xe này rồi chớ bộ.

-Thật à? Khi nào vậy?

Nghe thủng mấy câu giữa Shunzô và Yuriko, ḷng Tatsuo cũng dịu lại. Cậu lên tiếng một cách ôn tồn khi cảm thấy cái chuyện chơi đùa lại trở thành nghiêm trọng:

-Thôi, ai cặp với ai cũng được. Tụi ḿnh bắt đầu chơi thêm lần nữa đi. 

-Tốt lắm, chơi nữa nhé. Thế nhưng lần này, ḿnh muốn bắt cặp với Tatsuo cơ.

Thái độ hơi ngang ngược của Yuriko làm cho tấm ḷng trẻ con của Shunzô bị tổn thương như có ai dẫm lên trên.

-Ối! Con gái con ghiếc! Đây đâu có thèm chơi với mấy đứa con gái! Tớ  không phải là thứ muốn bắt cặp với con gái đâu nhé! Này, Tatsuo, con trai tụi ḿnh bắt cặp với nhau đi!

-Cậu muốn sao cũng được. Bắt đầu nhanh lên nào.

-Được rồi. Ḿnh không bắt cặp với Tatsuo nữa đâu. Bắt cặp với ai khác cũng không sao hết.

Nghe Yuriko nói thế, Shunzô bèn bảo:

-Thế nhưng không thể chia trai gái riêng ra được . Con gái nhẹ kư hơn. Chơi như vậy đâu có vui.

Ánh mắt Yuriko nh́n về phía Tatsuo sáng lấp lánh như tia pháo bông. Cô như thầm nói: “Xem ḱa, bạn có thấy Shunzô khùng quá mức không?”. Thế nhưng ánh mắt của Tatsuo nh́n trả lại cô không bộc lộ một sự tán đồng nào. Thấy vậy, Yuriko mới nói:

-Không có chuyện con gái nhẹ cân đâu nhé!

Bị tổn thương thêm lần thứ hai, đôi mắt của Shunzô đanh lại:

-Nói ǵ kỳ vậy. Nhẹ là cái chắc. Đứa nào nhát như cáy cũng nhẹ kư hết.

-Không nhẹ đâu nhen. Muốn cân thử để đọ không?

Tatsuo nói chen vào như muốn ḥa giải:

-Yuriko cứng đầu ghê. Thôi bỏ qua đi. Nếu thử cân, chắc chắn bạn sẽ thua cho coi.

-Tatsuo nhát quá đi nghen. Thua làm sao được. Hăy xem đây nè!

Yuriko quay lại nh́n mấy cô bạn gái. Sau khi thử đếm, cô nhận ra rằng bên con trai có năm người và bên con gái cũng năm. Thế nhưng trừ đi hai, ba, đám c̣n lại toàn là oắt con.

-Đừng có láo lếu. Được rồi, muốn đọ th́ cứ việc. Này Tatsuo, cân nhé, xem bên nào nặng kư hơn.

Yuriko nheo mắt một cách đáng yêu, ra chiều suy nghĩ rồi nhoẻn miệng cười ngây thơ và bắt đầu đong đưa thân h́nh. Cô nói:

-Được lắm. Bọn con gái tụi này không thua mấy bồ đâu. Mở mắt ra mà xem, Này, này. Nhanh lên nào!

Yuriko đến nắm lấy phía thanh gỗ đằng trước của càng xe rồi nói nhỏ vào tai những cô gái khác đang chạy đến bên cạnh, khiến cả bọn bật lên cười khúc khích.

Tatsuo như quên bẵng mọi sự, cậu la lớn:

-Láu cá! Yuriko láu cá quá nhen. Mưu tính ǵ đó là không được nha. Nắm lấy đầu càng xe là trái luật chơi đấy. Phải nắm thành xe mới được.

-Nhưng bọn này không làm thế th́ thua mất. Ḿnh không sao nhưng mấy em kia c̣n nhỏ quá.

Shunzô không thể giữ im lặng:

-Láu cá là nghỉ chơi. Tụi con gái ba xạo quá.

-Thế nhưng các bạn là con trai mà. Làm sao bọn này thắng được! Con trai ǵ mà nhát thế!

-Bọn tớ thắng cho bồ coi. Liệu hồn đó nghen, bà nội.

Shunzô tuy không chịu thua nhưng mấy đứa con trai đang nắm lấy đuôi xe đều không giữ nổi đôi chân trên mặt đất khiến cho thân thể chúng bị nhấc bổng lên. Trước cảnh tượng đó, nhóm con gái phía Yuriko đang giữ vị trí từ cây trục phía giữa cho đến đầu càng xe tỏ ra vui vẻ, thích thú:

-Thắng rồi. Tụi ḿnh thắng rồi. Coi nè. Mấy cha con trai nhát quá, nhát như thỏ đế.

-Làm ǵ có chuyện thua. Sao mà thua được.

Shunzô mắng át rồi quay lại nói nhỏ cái ǵ đó vào tai đám con trai. Đột nhiên:

-Chuẩn bị! Nào! Một, hai, ba...

Cậu ta vừa cất tiếng th́ cả 5 đứa con trai đă phùng mang trợn mắt, hè nhau đè hẵn chiếc xe thồ xuống.  

Lập tức bàn tay Yuriko đang nắm lấy càng xe bị hất lên cao. Lực đàn hồi làm cho bàn tay của cô phải rời khỏi chỗ nắm Người cô bật ra, mặt ngửa lên trời. Chiếc áo yukata đang mặc bị gió cuốn tung lên, phía trước phanh ra và ngă xuống đất. Cô nhanh tay chỉnh lại gấu áo và quay người úp mặt xuống đất, lấy hai cánh tay áo trùm lấy khuôn mặt, vừa thút thít khóc vừa t́m cách đứng dậy.

May là những cô gái khác không ai thả tay ra nên đều vô sự.

-Chết chưa!

Bọn con trai con gái ngạc nhiên chạy lại bên cạnh cô bạn vừa ngă. Khi nh́n khuôn mặt Yuriko và biết chắc là cô bé chỉ ngă thôi chứ chứ không hề hấn ǵ, Shunzô mới nói:

-Đồ mít ướt. Hèn chi người ta nói con gái hay khóc nhè. Chưa ǵ đă chảy nước mắt.

Nghe phê b́nh như vậy, Yuriko bèn đứng thẳng lên nhưng vẫn để hai tay áo che lấy mặt, ấm ức nói trong tiếng nấc:

-Được rồi. Nhớ đi. Thế nào tui cũng mét ba tui cho mấy người coi....Mẹ nói đúng thật, biểu tui đừng có chơi với đám con nhà Shunzô. C̣n Tatsuo nữa, tui đâu có ngờ bạn tệ đến vậy. Tệ quá sức!

Thế rồi cô bé quay lưng lại, chạy về hướng ngôi nhà kiểu nửa Âu nửa Á nơi có trồng nhiều cây vông xanh (aogiri), gục mặt vào cánh cửa, đôi vai run lên.

-Cái ǵ? Nhà bồ th́ hơn ǵ nhà tui. Nhà bồ cũng là dân nhà quê nhà mùa thôi. Người như tui đâu thèm biết tía của bồ là ai.

Bọn con nít khác nghe Shunzô nói thế có cảm tưởng như được khuyến khích, đứa th́ tiếp tục chơi kéo cưa, đứa th́ bắt đầu đi t́m một tṛ chơi mới. Tuy nhiên cả Tatsuo lẫn đám con trai con gái đều bận tâm v́ chúng thấy Yuriko vẫn c̣n đứng khóc trước cánh cửa. Bỗng chúng chợt nhớ ra là c̣n phải về nhà.

Không hiểu Shunzô với khuôn mặt tẻ ngoét kia có đọc được ǵ những điều   Yuriko đang cảm thấy trong ḷng không. Cô bé lúc này vẫn tựa vào cánh cửa nhưng không t́m cách mở. Shunzô bèn tiến tới gần bên rồi ghé vào tai đứa con gái đang đứng bất động để nói một câu ǵ đó rồi đặt nhẹ mấy ngón tay lên vai, ghé đầu sát bên như muốn choàng lấy cô và tiếp tục th́ thầm.

Chỉ thấy Yuriko khe khẽ gật đầu và ngước lên, ánh mắt giao nhau với ánh mắt Shunzô rồi cười bẽn lẽn. Cô lại gật đầu thêm một lần nữa. Sau đó Shunzô dắt Yuriko trở lại chiếc xe thồ.

Lần này, Tatsuo, Shunzô, Yuriko và một cô bé nữa làm thành một phe, phía đối diện đă có 6 đứa trẻ nhỏ tuổi hơn chúng. Tatsuo và Shunzô đều đưa tay lên đặt trên vai Yuriko. Tṛ chơi c̣ cưa của chúng lại bắt đầu.

Được 5 phút, bỗng nhiên mưa rào đổ xuống với những hạt thật to. Sau khi nhảy múa trên tàng lá xanh của cây anh đào cuối mùa hoa, mưa đă rơi xuống, đập vào chiếc xe thồ từng giọt một rồi nhuộm ướt mặt đất. Bọn trẻ quên rằng năy giờ chúng đă phải ngước mắt nh́n lên một khung trời tối sầm.

-Ô ḱa, mưa rào ta ơi!. Lạnh quá. Lại ướt nữa. Ướt hết.

-Mưa th́ đă sao nào! Có ướt cũng chẳng hề chi.

Hai cánh tay đặt trên vai đứa con gái đang nhô người lên như có thêm sức mạnh để ấn lấy nó xuống. Mấy đứa trẻ để thân thể của chúng chạm vào nhau, cùng chuyển động theo nhịp c̣ cưa của tṛ chơi và c̣n tăng thêm tốc độ.

-Thôi, không được đâu. Đă nói là không được rồi mà. Lạnh quá. Về nhà c̣n  bị mắng nữa.

Cơn mưa rào mỗi lúc càng nặng hạt. Chúng đem một sắc màu tươi mát nhuộm lên trên khu phố.

-Thôi, mưa xuống rồi, về nhà thôi.....

Shunzô hô lên rồi phóng đi như bay, xong, bọn con trai cũng bỏ chạy một lèo, không kịp để ư đến ai khác.

-Trời ơi. Mấy người tệ quá!

Đó là tiếng kêu của Yuriko, bị bỏ rơi lại với cái xe thồ giữa khi trận mưa đang đổ xuống như xối.

 

Dịch ngày 24 tháng 11 năm 2020

Tư liệu tham khảo: 

Kawabata Yasunari, Otoko to onna to niguruma (Đám con trai, con gái và chiếc xe thồ) trong Tuyển tập Tenohira no shôsetsu, Truyện ngắn trong ḷng bàn tay), Shinchô bunko, Tokyo, 1971.Nguyên tác Nhật ngữ.
 


[1] Nguyên văn “Ue wa tonosama. shita wa kojiki”. Tonosama là lănh chúa ư nói người chức phận cao quí.

 


* Nguyễn Nam Trân :

Một trong những bút hiệu của anh Đào Hữu Dũng, sinh năm 1945 gần Đà Lạt. Nguyên quán Hương Sơn, Hà Tĩnh. Theo học Chu Văn An (1960~1963) và Đại Học Sư Phạm Sài G̣n trước khi đến Nhật năm 1965. Tốt nghiệp Đại Học Đông Kinh (University of Tokyo) và Đại Học Paris (Pantheon-Sorbonne). Tiến sĩ khoa học truyền thông. Giáo sư đại học. Hiện sống ở Tokyo và Paris. E-mail: dhdungjp@yahoo.com

.........................

® "Khi phát hành lại bài viết của trang này cần phải có sự đồng ư của tác giả (dhdungjp@yahoo.com)
và ghi rơ nguồn lấy từ www.erct.com