|
||
|
ĐỊA
NGỤC TRƯỚC MẮT
Jigokuhen Tác Giả: Akutagawa Ryunosuke
(1892-1927) Người
Dịch:
Nguyễn Nam Trân Lời
Người Dịch:
Akutagawa viết Jigokuhen (1918) theo lối
cố sự tân biên (chuyện cũ soạn
lại), sở trường của ông. Đề
tài một phần mượn từ Uji-shui-monogatari
(Vũ Trị Thập Di Vật Ngữ), tập sách
góp nhặt 197 truyện có màu sắc Phật Giáo
do tác giả vô danh soạn vào thế kỷ 13
(khoảng 1213-1218 dưới thời mạc
phủ Kamakura), phần khác mượn từ Kokon
Chobunju (Cổ Kim Trứ Văn Tập, tương
truyền do Tachibana Narisue thu thậpt, in năm 1254)[1] liên quan đến
bức bình phong địa ngục nổi
tiếng. Akutagawa lấy cảm hứng viết
Jigokuhen từ thái độ quái gở của
một họa sư tên gọi Ryôshu hay Yoshihide (Lương
Tú) bởi vì nhân vật nầy tỏ ra khoái trá
khi thấy nhà mình bị hỏa tai thiêu rụi.
Jigokuhen (Địa Ngục Biến) là tên thu
gọn của Địa Ngục Biến Tướng
Đồ, bức tranh trên bình phong tả
những cảnh tượng hình phạt dưới
địa ngục mà tăng lữ Phật Giáo
cho vẽ ra để răn dạy tín hữu làm
lành lánh dữ. Truyện
này tuy không dính líu gì đến phim Địa
Ngục Môn [2](1953)
của Kinugasa Teinosuke, đã đoạt Giải Chính
Đại Hội Điện Ảnh Cannes năm
1954 nhưng có liên hệ với Địa
Ngục Biến (1969) do các tài tử hàng đầu
Nhật Bản như Nakamura Kinnosuke, Nakadai Tatsuya và
Naitô Yôko diễn xuất. Akutagawa có lẽ viết theo phong cách
kôdan (giảng đàm), nghệ thuật sân
khấu hưng thịnh nhất vào thời Genroku
(1688-1704), có lẽ đến từ Trung Quốc.
Người kể truyện ngồi trước cái
bàn con, cầm quạt gỏ nhịp, lên bổng
xuống trầm kể những loại truyện
có chủ đề chiến trận, vũ
hiệp, báo ân báo oán, thế thái nhân tình. Đây
là một ví dụ điển hình của
truyền thống kết hợp văn học
với nghệ thuật trình diễn (misemono)
của Nhật Bản, vẫn còn truyền đến
ngày nay. Quan điểm của Akutagawa là
nghệ thuật trên hết (tuy lúc cuối đời
ông bị dao động vì sự bột phát
của khuynh hướng nghệ thuật vị nhân
sinh). Trong truyện, nghệ thuật đã
thắng được quyền lực nhưng vì
hy sinh Thiện để chọn lấy Mỹ nên
theo thiển ý, điều đó không thỏa
đáng. Tuy nhiên, tác giả đã có lý khi
bảo địa ngục không cần phải tìm
đâu xa, nó đã có ở trong lòng hay trước
mắt ta qua quan hệ với tha nhân. Người dịch sử dụng
nguyên tác Nhật ngữ của nhà xuất
bản Kôdansha in lại năm 1971, tham chiếu The
Hell Screen (bản dịch sang Anh Ngữ của
Takashi Kojima, trong Ryunosuke Akutagawa, Japanese Short
Stories, Tuttle Publishing, Tôkyô, 5th edition,
2000) cũng như bản Pháp ngữ Figures
Infernales của Arimasa Mori, trong Rashômon et autres
contes, Gallimard, Unesco, Paris 1965).
Một
Đức ông Horikawa[3]
có lẽ là nhân vật xưa nay chưa hề
thấy mà mai sau khéo chẳng ai sánh kịp ngài.
Người ta đồn trước khi ngài thác
sinh vào cõi đời nầy, Đại Uy Đức
Minh Vương[4]
đã hiện ra bên gối mộng của đấng
từ thân nên tự thuở còn thơ ngài đã
có cái gì khác hẳn người thường,
nhất cử nhất động không ai lường
được. Chỉ riêng qui mô phủ đệ
ngài xây ở vùng Horikawa thì ôi thôi, tráng lệ,
huy hoàng, cao kỳ đến mức bọn phàm
tục chúng tôi dù có bóp trán cũng không sao nghĩ
ra nỗi. Những điều thiên hạ thì
thầm về ngài có cả chuyện liên quan
tới tính hạnh mà kẻ bảo giống
Tần Thỉ Hoàng[5], người so
với Tùy Dạng Đế[6]. Nhưng hạng bàn
tán kiểu đó thì, như ngạn ngữ nói,
khác chi lũ mù xem voi. Đức ông không bao
giờ chuộng lộng lẫy hào nhoáng cho riêng
mình mà lúc nào cũng nghĩ đến kẻ dưới,
nói cách khác, có cái lượng cả chỉ lo
cho trăm họ yên vui.
Con người ngài quang minh chính đại
như thế nên ngộ nhỡ đêm khuya qua cung
điện phường Nijô, có gặp phải
quỉ sứ chắc chúng cũng chả dám động
đến lông chân. Ngay hồn ma của quan
Tả Đại Thần Minamoto-no-Tôru mà thiên
hạ đồn đại đêm đêm vẫn
hiện về ở viện Kawara-no-in[7] phường đông
Sanjô, nơi nổi tiếng vì có khu viên đình
mô phỏng theo phong cảnh Shiogama trong xứ
Michinoku[8], bị ngài mắng
cho, phải lủi mất. Nam phụ lão ấu
đất kinh đô có tôn kính ngài như
hiện thân Phật Tổ tái sinh thì cũng
chẳng quá đáng. Đến độ hôm
đi dự yến thưởng mai trong Hoàng Cung
về, con bò kéo xe cho ngài lồng lên đâm
phải ông lão bên đường đến
bị thương, mà lão già ấy chỉ
biết chắp tay xá dài, coi chuyện bò ngài húc
phải như một vinh hạnh.
Suốt đời đức ông không
thiếu chi những chuyện đáng lưu
truyền hậu thế. Nầy nhé, nhân đại
yến của Thiên Hoàng, ngài đã dâng ba mươi
thớt ngựa, toàn ngựa kim, để làm quà
cho khách; lúc gặp khó khăn khi xây một
chiếc cầu dài, ngài lại đem cậu
tiểu đồng hầu cận sủng ái
nhất làm chân cầu sống để tế
thần[9];
có hôm còn to gan cho một nhà sư Trung Quốc
đem cái thuật Hoa Đà mổ nhọt tấy
trên đùi nữa đấy. Những chuyện
thế đấy kể ra không hết, tuy nhiên
trong số các giai thoại, xem ra không có gì
thảm khốc hơn câu chuyện về
nguồn gốc bức bình phong vẽ cảnh
địa ngục mà con cháu ngài còn giữ làm
của báu trong nhà. Thường ngài có bao giờ
dao động vì điều gì đâu, thế mà
trong thời gian câu chuyện bình phong xảy ra,
đức ông cũng tỏ ra bối rối. Không
thưa chắc quí vị cũng hiểu, kẻ
chầu chực bên cạnh ngài như bọn tôi
thì hồn xiêu phách tán cả lũ. Riêng bản
thân từng hầu hạ trong phủ có trên hai mươi
năm, thú thực tôi chưa bao giờ chứng
kiến cảnh tượng nào hãi hùng như
vậy.
Thế nhưng, để mào đầu câu
chuyện, quí vị phải nghe tôi giới
thiệu tay họa sư Yoshihide, tác giả
tấm bình phong nói trên, là nhân vật thế nào
cái đã.
Hai
Nhắc đến cái tên Yoshihide, có thể
trong vòng quí vị, nhiều người hãy còn
nhớ. Hồi đó, hắn ta là một họa
sư danh tiếng lẫy lừng, cả giới
cầm cọ chẳng có người nào qua
mặt. Lúc câu chuyện sắp kể xảy ra,
hắn đã là một lão già ngoại năm mươi,
dáng dấp khẳng khiu chỉ có da bọc xương,
khổ người thấp bé, tính nết khó
ưa. Mỗi lần đến hầu cửa
phủ, hắn ta hay mặc một bộ quần
áo nhuộm màu nâu nhạt và đội chiếc
mủ đen mềm, trông thật ti tiện. Không
hiểu cớ nào từng ấy tuổi mà
hắn còn tô môi đỏ chót khiến cho ta
phải nghĩ tâm địa hắn có cái gì
quỉ quái. Hư thực thế nào chẳng rõ,
chỉ nghe có người bảo cặp môi son kia
là do thói quen mút đầu cọ vẽ lâu năm
mà sinh ra. Kẻ xấu miệng hơn lấy cách
đi đứng, cử chỉ giống như
khỉ của hắn ta để đặt cho
hắn cái biệt hiệu Saruhide, nghĩa là “con
khỉ Hide”.
Nói tới Saruhide, người ta còn nhớ
cả câu chuyện như sau. Dạo đó, đứa
con gái độc nhất của Yoshihide mới mười
lăm tuổi được tuyển vào làm
thị nữ trong phủ đức ông. May
mắn cho hắn, cô gái nom ra đẹp đẻ
yêu kiều, nghĩa là chẳng giống bố tí
tị nào. Có lẻ vì mồ côi mẹ từ
nhỏ hay sao mà cô ta sớm chín chắn, biết
để ý để tứ, kính trên nhường
dưới, tính lại lanh lợi nên mới
từng ấy tuổi đã xử sự khôn khéo,
được lòng mọi người, trên
từ Lệnh Bà cho đến hàng thê thiếp.
Thế rồi không hiểu nhân cơ hội
nào, có người ở vùng Tanba đem dâng
một con khỉ nuôi đã thuần tính. Công
tử con trai đức ông đang tuổi tinh
nghịch mới mượn cái tên Yoshihide đặt
cho nó. Khốn nỗi cái tên lại ăn khớp
với tướng mạo kỳ khôi của con
khỉ nên khắp phủ không ai là không buồn
cười. Nào chỉ có thế, cứ mỗi
lần con khỉ leo lên ngồi vắt vẻo trên
cành tùng hoặc làm bẩn mặt chiếu phòng
học công tử, bọn gia nhân lại kêu réo
ầm tên Yoshihide để dọa cho nó sợ.
Nhưng có hôm, khi cô con gái của Yoshihide,
tay cầm nhánh mai hồng có cài một tờ hoa
tiên, đang đi dọc theo cái hành lang dài thì
từ phía cánh cửa kéo đằng xa, con
khỉ Yoshihide kia, chân khập khiểng như
bị lọi, không đủ nhanh nhẹn để
trèo cột nữa, đang cố lết mình
chạy trốn ai đó cho thật nhanh. Thì ra sau
lưng nó, công tử nhà ta đang hươi
gậy đuổi, miệng mắng: Đợi
đó, mầy chạy đi đâu, đồ
trộm quít. Trước cảnh tượng
ấy, đứa con gái của Yoshihide ban đầu
có chần chừ giây lát nhưng khi con khỉ
đến nơi, bám cứng vạt áo dài
của mình và cất tiếng kêu thảm
thiết như van lơn thì cô ta bỗng động
lòng thương. Một tay cô đưa nhành mai lên
cao, tay kia vung ngay ống tay áo thụng màu tím
nhạt, nhẹ nhàng bế con khỉ vào lòng,
tiến đến trước mặt công tử,
khẽ cúi đầu cất tiếng trong thanh thưa: -Dám xin công tử tha tội cho
con vật ngu dại này. Công tử đang hùng hổ đuổi
theo đến nơi, dể gì mà tha, mặt người
mới sa sầm, dậm chân ầm ầm hai ba
lần, quát mắng: -Nó là đồ trộm quýt, mi
bao che cái gì? -Thưa công tử, thú vật chúng
đâu có hiểu phải trái… Cô gái mỉm cười hiền
hậu đáp lời, rồi phân trần : -Con vật nầy cũng mang tên
Yoshihide như cha thiếp. Nếu nó bị
trừng phạt khác thì khác nào cha bị phạt
nên thiếp không nỡ giương mắt làm ngơ…
Nghe vậy, ngạo ngược như
công tử cũng phải vuốt bụng : -Nếu ngươi có hiếu
muốn cứu mạng cha thì lần này ta tạm
tha cho nó đấy ! Còn hậm hực, công tử nói
xong câu, vứt cái roi rồi đi khuất vào
trong theo cánh cửa khi nãy.
Ba Con
gái Yoshihide vá con khỉ nhỏ trở nên thân
thiết từ ngày có câu chuyện kia. Cô đem cái
lục lạc bằng vàng tiểu thư ban,
gắn vào sợi dây đỏ cho nó đeo vào
cổ. Còn con khỉ cứ quấn quít bên cô, ít
khi chịu rời. Lúc cô bị cảm, trong người
khó ở phải nằm một chổ, nó cứ
ngồi bên gối, cắn cắn móng tay, gương
mặt đượm vẻ lo lắng. Có điều lạ là cũng
kể từ hôm đó, thiên hạ không còn xúm
lại trêu chọc con khỉ như trước.
Trái lại họ ngày càng yêu chìu nó, ngay cả
người khó tính như công tử lâu lâu cũng
ném cho nó quả hồng hay hạt dẻ. Lúc trong
đám cận vệ có kẻ lấy chân đá nó,
người bèn nổi ngay cơn thịnh nộ.
Rồi đến phiên đức ông cũng có
lần cho gọi con gái Yoshihide bế con vật
đến chầu ngài, có lẽ vì đã nghe
thuật lại chuyện liên quan đến con
khỉ và duyên cớ những trận lôi đình
của công tử. -Mi hiếu thảo, ta khen cho
đó! Đức ông phán như thế và
cô gái được thưởng cho một
tấm yếm màu hồng. Con khỉ cũng nhanh
nhẩu bắt chước cô gái nâng chiếc
yếm lên trán để tạ ơn làm ngài vô cùng
đẹp ý. Phải nhớ cho là con gái Yoshihide có
lọt vào mắt đức ông chỉ nhờ cái
đức hiếu hạnh tỏ ra khi che chở
thương yêu con khỉ làm ngài cảm động
chứ không phải ngài đắm đuối
sắc đẹp như thiên hạ cứ
hiểu lầm. Như tôi sẽ từ từ tường
thuật, những lời đồn đại
đó cũng không chỉ là chuyện bịa
cả nhưng phải thưa trước là người
như đức ông thèm gì tơ tưởng
tới con gái anh thợ vẽ cho dầu nàng ta
sắc nước hương trời đến
đâu chăng nữa.
Con gái Yoshihide được đức ông
khen thưởng xong, mới lui ra. Vì tính cô khéo
ăn ở, các nàng hầu trong phủ không ai ghen
tức cả. Ngược lại, kể từ hôm
đó, họ càng đem lòng thương mến cô
lẫn con khỉ, còn cô thì lúc nào cũng
được ở cạnh tiểu thư, không
thiếu gì dịp theo hầu xe loan xem hội
đó đây.
Ta hãy tạm gác chuyện cô con gái ở
đây để kể về người cha,
tức là họa sư Yoshihide. Trong khi con khỉ
kia chẳng mấy chốc bỗng được
mọi người cưng yêu chìu chuộng thì cái
lão Yoshihide chính hiệu vẫn bị ghét bỏ,
người chung quanh hễ gặp dịp cứ
gọi lén hắn là Saruhide. Chả riêng người
trong phủ không ai ưa, bên ngoài như tăng
quan chùa Yokawa bây giờ, lúc nghe ai nhắc tên
Yoshihide là biến sắc như người
gặp ma và ghét hắn ra mặt. (Có người
cho biết nguyên do tại Yoshihide hay vẽ hí
họa hành tung của ông ta nhưng đó chỉ
là lời đồn có mười đã phải
bỏ bớt tám chín, không lấy gì làm
chắc). Dù hỏi ai chăng nữa, mọi người
đều nghĩ không tốt về hắn. Không
nói xấu hắn có lẽ chỉ là hai ba đồng
nghiệp trong ngành họa hoặc những ai
biết hắn qua tranh mà chưa tiếp xúc
với người. Trên thực tế, thiên
hạ ghét hắn không riêng chỗ tướng
mạo ti tiện mà còn vì một số thói hư
tật xấu nữa. Nếu có gì là do hắn
tự chuốc vạ vào thân thôi chứ không
thể nào giải thích lối khác.
Bốn
Thói hư tật xấu phải kể ra là
keo bẩn, ích kỷ, trơ trẽn, biếng nhác,
tham lam….trong đó, nổi bật hơn cả tính
phách lối ngạo mạn, lúc nào cũng vênh váo
như có cái bảng đệ nhất họa sư
bản triều treo trước mũi. Nếu
hắn chỉ ngạo nghễ trong lĩnh vực
hội họa thì còn được đi, nhưng
không, hắn lại coi thường tất cả
những gì gọi là qui củ phép tắc trong thiên
hạ mới phiền chứ. Một đệ
tử theo học lâu năm ở cửa hắn
kể chuyện có hôm ở phủ đệ nào
đó, trong khi một cô đồng rất thiêng
được linh nhập đang báo trước
những tai họa thảm khốc thế mà
hắn vẫn không thèm lắng nghe, sẵn bút
mực cứ chăm chút vẽ lại từng chi
tiết nét mặt hãi hùng của cô đồng.
Dưới con mắt hắn những lời tiên
tri của đức mẫu đều là trò
đùa để dọa con nít chắc?
Gã họa sư tính khí như thế nên khi
họa tiên nữ Kichijô
[10]
hắn mượn hình thù gái đĩ thô
bỉ, còn vẽ Đức Bất Động
Minh Vương[11]
hắn lại chọn hình ảnh một tên vô
lại mới ra tù, toàn chơi những trò
bất kính phạm thượng. Hễ cật
vấn thì hắn trả lời như khiêu khích:
Nói nghe lạ chưa, Thần Phật Yoshihide
tạo ra thì tài nào vật nổi Yoshihide
nhỉ ! Lời ăn tiếng nói kiểu đó
khiến bọn đệ tử thân tín cũng câm
miệng hến, thiếu chi những đứa
sợ hãi cho tương lai hậu vận đã
tức tốc xin ra. Nói tóm lại, phải
gọi Yoshihide là kẻ đầy tiền oan
nghiệp chướng vì tội ngạo mạn, lúc
nào cũng vỗ ngực coi ta nhất trần
đời.
Khỏi nói cũng biết hắn ta tự
cho tài nghệ hội họa của mình là cao cường.
Nhất là khi trong những bức họa vừa
kể, từ nét cọ đến cách chọn màu,
nhất nhất đều khác phong cách các
họa sư đương thời làm cho bọn
đồng nghiệp ghét hắn đều cho là
tà phái. Theo lời bọn họ bình phẩm thì
đối với những họa phẩm của
các bậc tổ sư đời xưa như
Kawanari[12] hay Kanaoka, không
hiếm chi những lời truyền tụng
kiểu như, khi các vị ấy vẽ bức cành
mai nở bên bờ giếng thì vào những đêm
có trăng sẽ thoang thoảng hương thơm,
còn nếu là bức bình phong tả cuộc
sống nhà công khanh thì tưởng chừng có
tiếng tiêu thiều vọng ra từ đó. Trong
khi ấy, tranh của Yoshihide lúc nào cũng
chỉ để lại một ấn tượng
gây gây khó ở. Ví dụ khi gã ta vẽ cánh
cửa chùa Ryugaiji[13]
thì riêng một cảnh tả Năm Cõi Luân
Hồi[14]
thôi cũng làm cho những kẻ đi đường
đêm khuya qua đấy tưởng chừng nghe
đâu đây tiếng quỉ thần đang khóc
than rên siết. Không những thế, có người
còn bảo ngửi được cả mùi thây
chết thối rữa từ bức tranh ấy
bốc ra. Về những bức truyền thần
mấy bà thê thiếp của đức ông mà ngài
ra lệnh cho hắn làm thì bà nào được
vẽ chỉ trong vòng ba năm đều lâm
bệnh như bị ai hớp hồn rồi
lần lượt ra ma cả. Bọn xấu
miệng cứ bảo thế vẫn chưa đủ
bằng chứng để kết luận là tranh
của Yoshihide theo đường bàng môn tả
đạo là gì à ?
Vâng, đúng như tôi đã thưa trước,
Yoshihide là kẻ đạp đổ khuôn khổ
của người mà lại vô cùng thoả mãn
về mình, đến độ lúc đức ông
hỏi đùa hắn : “ Coi bộ nhà người
chỉ chuộng vẻ toàn cái xấu xa thôi
nhỉ?” thì hắn vừa mỉm một
nụ cười khó ưa trên cặp môi đỏ
chót già không nên nết, vừa trả lời
bề trên bằng một giọng trịch thượng:”Bẩm
chính thế. Bọn họa sĩ hời hợt thường
tình thì làm sao nhìn thấy nét đẹp
nằm bên trong cái xấu để mà vẽ nó
ra ạ !”. Cho hắn là đệ nhất
họa sư của bản triều đi, nhưng
đứng trước mặt đức ông mà dám
vênh váo thốt ra một câu như thế,
quả to gan. Cậu đệ tử mà tôi
dẫn chứng lúc nảy hay gọi lén hắn
bằng cái hổn danh Chira Eiju để chế
nhạo tính tự mãn của hắn. Thật không
có gì đúng hơn vì như quí vị thừa
biết Chira Eiju là tên con thiên cẩu có cái mũi
to, dài, xưa từ Trung Quốc vượt
biển qua đây ấy mà. Tuy vậy, ngay ở nơi Yoshihide, con người ngang ngược, bất chấp thiên hạ nầy, hãy còn một chút gì gọi là nhân tính, bởi vì hắn cũng biết yêu thương.
Năm
Xin thưa với quí vị rằng tên
Yoshihide kia yêu đứa con một của hắn
hiện đang làm thị nữ trong phủ
của đức ông với một tình thương
hầu như rồ dại. Như tôi vừa
mới thưa qua, con gái của hắn là người
rất mực dịu hiền, có hiếu với
cha hết chỗ nói, nhưng hắn nào kém, đối
với con cũng lo lắng chi li. Dù là một
kẻ không hề cúng cho chùa chiền lấy
một đồng kẽm nhưng hể con gái xin
đồ trang sức đầu tóc, quần áo thì
hắn không tiếc mảy may tiền bạc,
vội vàng sắm sửa cho ngay. Quí vị coi có
tin nổi không?
Yoshihide yêu con gái nhưng chỉ yêu suông
chứ không bao giờ nghe hắn đả động
tới việc kiếm tấm chồng cho con. Ngược
lại, nếu có ai tỏ ý săn đón cô gái
thì hắn liền tụ tập bọn côn quang
lập mưu lén nện người ấy
một trận nên thân. Vì vậy lúc đức
ông ra lệnh phải tiến cô ấy vào phủ
làm thị nữ thì ông bố này không bằng lòng
chút nào. Giữa sảnh đường trước
mặt Đức Ông mà hắn lộ vẻ đau
khổ ra mặt. Những kẻ tung tin ra cho
rằng đức ông bị sắc đẹp
của cô gái lôi cuốn mới cưỡng cô ta
phải vào hầu bất chấp sự chống
đối của cha cô có lẽ đã suy
luận theo lối họ, nghĩa là những người
từng lâm vào cảnh ngộ đó.
Cho dù những tin đồn kia có thất
thiệt đi nữa, đối với một người
thương con như Yoshihide thì chuyện khấn
khứa sao cho nó sớm được trong
phủ thải ra là điều hợp lý. Có
lần hắn theo lệnh đức ông lấy gương
mặt một cậu hầu cận sủng ái
của ngài làm mẩu để vẽ hình Văn
Thù Bồ Tát thời niên thiếu. Bức tranh
hết sức thành công làm đẹp lòng Đức
Ông, ngài mới cao hứng ban cho một lời : -Mi muốn thưởng gì, ta
sẽ cho. Đừng ngần ngại, cứ nói
thật ! Yoshihide lúc đó mới ngồi
lại ngay ngắn. Người ta còn đang đoán
thử hắn định xin gì thì bỗng nghe
hắn dạn dĩ thưa: -Xin lượng trên cho con gái
của thần được thôi việc. Ở nơi phủ đệ khác
thì không nói, chứ đây là được
hầu hạ đức ông Horikawa cơ mà ! Dù thương
con đến mức nào, ai đời lại ngu
dại xin cho nó về nghỉ. Ngay cả người
có lượng hải hà như đức ông mà
cũng thấy bị xúc phạm. Ngài trầm ngâm
chốc lát, trừng mắt nhìn Yoshihide rồi phán
ngắn gọn: -Cái đó không được! Nói xong, mặc kệ hắn, ngài
vùng đứng dậy vào trong. Sự thể như thế
phải lập đi lập lại đến
bốn năm lần và bây giờ nhớ lại
mới thấy cặp mắt đức ông nhìn
Yoshihide mỗi ngày càng lạnh nhạt. Nhân
chuyện đó, con gái hắn có lẽ vì lo
lắng cho cha già nên mỗi khi lui về phòng thường
cắn tay áo và thút thít khóc. Thế rồi
lời xì xào chuyện đức ông tơ tưởng
đến cô gái càng ngày càng lan ra trong phủ.
Kẻ thì bảo nguyên do của sự tích
bức bình phong vẻ cảnh địa ngục
là vì cô gái kia không chìu theo ý muốn đức
ông nhưng dĩ nhiên chuyện như thế làm
gì có. Theo con mắt của tôi, sở dĩ
đức ông không cho cô gái kia nghỉ việc luôn
vì ngài cám cảnh cô ta, thay vì để cô
về với một người cha ương
ngạnh gàn dở, ngài có hảo ý giúp cô có
dịp may ở lại sống đời nhung
lụa trong phủ. Dĩ nhiên ngài cũng muốn
bảo bọc cô bé hiền hậu dễ thương
kia nữa đấy nhưng nếu ta cứ
nằng nặc bảo ngài háo sắc thì hơi quá.
Đúng hơn, đó chỉ là chuyện đặt
điều nói xấu. Ai muốn bảo sao thì bảo nhưng
lúc đó là thời điểm vì chuyện cô gái,
ngài đâm ra ghét bỏ Yoshihide. Không hiểu suy
nghĩ thế nào mà đột nhiên, ngài cho
gọi hắn lại, hạ lệnh vẽ
bức bình phong miêu tả cảnh tượng
địa ngục.
Sáu
Xin thưa về bức Bình Phong Địa
Ngục kia thì đến nay, cái cảnh tượng
khủng khiếp trên bức họa vẫn còn
hiện ra mồn một trước mắt tôi.
Cũng cùng vẽ cảnh tượng địa
ngục như nhau nhưng nếu đem so sánh
với tác phẩm của các họa sư khác thì
tranh Yoshihide chẳng giống mảy may kể
từ hình vẽ đầu tiên. Trên bức bình
phong ấy, cả đến từng xó góc,
cảnh tượng thập điện diêm vương
và phán quan, quỉ sứ đều được
tô vẽ tỉ mỉ, sau mới đến
một mặt tranh rợn người với
ngọn lửa hừng hực đốt sáng núi
kiếm rừng gươm. Tưởng chừng
lửa đang cuốn hút tất cả. Phẩm
phục ra vẻ đời Hán của các vị
phán quan còn điểm cho bức tranh một ít
chấm xanh hoặc vàng, ngoài ra, cả nền
họa bị trùm trong một bầu lửa đỏ.
Giữa bức tranh, ta thấy những giọt
mực tóe ra thành mấy cột khói đen
uốn hình chử vạn, còn kim nhủ bắn
tung như đốm sáng của lửa ngọn
đang múa may quay cuồng. Chừng đó đã đủ
mười phần bút lực để làm kinh
ngạc người xem tranh nhưng hơn thế
nữa, hầu như chưa ai thấy ở
một bức tranh vẽ cảnh địa
ngục nào khác có được cái cách trình bày
cảnh tượng tội nhân đang bị
ngọn nghiệp hỏa quay nướng, quằn
quại thống khổ như thế. Giải thích
tại sao ấy à ? Xin thưa là trong đám
tội nhân mà Yoshihide vẽ ra đây, có đủ
mọi hạng người: trên từ công khanh
quyền quí, dưới đến bọn ăn mày
ăn nhặt. Nào bậc cao sang đai mão uy nghiêm,
nào ả hầu non lượt là tình tứ, nào
nhà sư lần tràng niệm Phật, nào cậu
hề đồng chân xỏ guốc cao, nào cô
tiểu thư xiêm y thon thả, nào ông thầy cúng
diện lớp đạo bào….nhiều đếm
không hết. Tất cả lũ người đó
đang bị bọn ngục tốt đầu trâu
mặt ngựa hành hạ khổ sở, mê
loạn tứ tán trong ngọn lửa, ngọn khói,
giữa giòng nước xoáy như những
chiếc lá rụng bị cơn lốc cuốn.
Người đàn bà tóc kẹt giữa thanh cương
đao, tay chân co dúm như con nhện xưa kia không
phải là một mụ đồng buôn thần bán
thánh đó sao? Gã đàn ông mình treo ngược
thân dơi, ngực bị ngọn giáo đâm xuyên
thủng kia chẳng từng là tên quan lại
ngồi chơi hưởng lộc là gì! Ngoài ra,
những kẻ khác thì hoặc bị quật
bằng roi sắt, hoặc bị nghiến nát dưới
bàn đá nghìn cân, để cho quái điểu
rỉa, độc xà ngoặm. Hễ tội nhân
phạm lỗi thế nào thì có cách ứng báo
thế đó, nói sao cho cùng. Dầu vậy, khủng khiếp
nhất vẫn là cảnh chiếc xe ngự do bò
kéo rơi từ trên không thẳng xuống
rừng gươm đao nhọn hoắc như
nanh thú, lủng lẳng từng xâu người
bị lưỡi kiếm xuyên ngang. Trong chiếc
xe ấy, nhìn qua bức rèm trúc đã bị gió
lửa tạt đến bật tung, có một
nữ quí nhân ăn mặc lụa là như công nương,
đang khô héo ngoắc ngoải chờ chết, dòng
suối tóc bị lửa táp và chiếc cổ
trắng ngần của nàng ưỡn ra đằng
trước. Quang cảnh vị công nương
hấp hối trong chiếc xe bò kéo là cao điểm
tượng trưng cho mọi thống khổ
trong cái hỏa ngục nầy. Tất cả
sự khủng khiếp của tấm bình phong
rộng lớn như tụ lại ở một
nhân vật chính. Họa sư đã vẻ
tới mức nhập thần khiến cho
những ai nhìn bức tranh đều có cảm tưởng
nghe được tiếng gào khóc thê thảm xoáy
vào tai họ.
Ôi chao, vì nó đấy, vì để vẽ
bằng được tấm bình phong ấy, mà
câu chuyện thảm khốc kia mới xảy ra,
quí vị ơi ! Nhưng nếu nó không xảy
ra, tài thánh Yoshihide cũng chẳng vẽ
được sống động cảnh tượng
trừng phạt và thống khổ cùng cực dưới
đáy địa ngục đâu! Để hoàn
thành bức tranh, hắn đã chấp nhận
một cảnh ngộ còn thê thảm hơn
cả chuyện mất đi mạng sống. Nói
cách khác, chính vì muốn sao cho bức tranh địa
ngục đạt đến mức thần
diệu mà Yoshihide, đệ nhất họa sư
của bản triều. đã tự tay mở cánh
cửa địa ngục để rồi lao mình
xuống đấy.
Có thể tôi quá sôi nổi vì bức bình
phong quí giá ấy nên kể hơi nhanh hay đã
đem đuôi câu chuyện đổi ra đàng
đầu. Vậy bây giờ cho phép tôi vòng
lại kể tiếp việc đức ông
Horikawa đã ra lệnh cho Yoshihide ra sao và hắn
đã vẽ bức bình phong ấy như thế
nào nhá.
Bảy
Từ hôm nhận lệnh, Yoshihide không lên
hầu trên phủ suốt năm sáu tháng
liền, mỗi ngày cặm cụi vì bức
họa trên bình phong. Yêu con đến thế mà
khi đã bắt đầu vẻ thì có bảo là
hẳn chẳng thèm gặp mặt con gái nữa
thật cũng không ngoa. Theo lời cậu đệ
tử mà tôi nhắc đến hồi nảy
đấy, hễ lao đầu công việc
rồi thì hắn ta như bị ma chồn ám. Thiên
hạ hay dè bĩu rằng Yoshihide mà thành công và
có chút danh trong họa giới là vì hắn đã
thề ước điều gì với hồ ly
tiên để đánh đổi lấy phúc
lộc. Chứng cứ là có kẻ kể rằng
chỉ cần nấp vào một chỗ tối rình
xem lúc gã vẽ tranh thì thế nào cũng thấy
bóng không phải một con mà cả một đàn
chồn tụ tập, trước mặt sau lưng,
bên trái bên phải hắn. Chỉ cần
được hỗ trợ thế thôi mà
mỗi khi tay cầm cây cọ rồi là hắn có
sức vẽ một lèo cho đến lúc hoàn
tất bức tranh. Ngày đêm tự giam trong phòng
kín, mắt ít khi thấy được ánh
mặt trời. Nhất là khi vẽ bức bình
phong địa ngục, thì hắn càng mê mãi, quên
bẵng mọi sự.
Nói rõ hơn, giữa ban ngày ban mặt
Yoshihide cứ buông rèm kín mít, bắt lũ
học trò mặc thử đủ loại áo
xống từ áo dự hội đến áo
mặc ngày thường, mang đủ loại
trang sức, còn hắn thì, bí mật pha màu và chăm
chú ghi chép lại chi tiết của từng người
dưới ánh sáng của ngọn đèn dầu.
Nhưng nếu chỉ thế thôi thì đã
lấy gì làm lạ vì mỗi lần vẽ tranh
hắn đều có những thái độ
lạ lùng chứ đâu riêng gì khi họa
bức bình phong địa ngục. Ví dụ trong
thời gian vẽ Năm Cảnh Luân Hồi ở
chùa Ryugaiji, hắn có lần thấy một xác
chết nằm bên đường. Nếu là người
bình thường thì họ đã nhìn thật
nhanh qua chỗ khác, thế mà hắn lại điềm
nhiên ghé ngồi xuống, bắt đầu
vẽ chi li từng chân lông cọng tóc trên
mặt trên tay của cái thây đã bắt đầu
rữa ra. Sự say mê đến thế của
hắn phải được gọi thế nào
cho đúng nhỉ ? Chắc nhiều vị sẽ
không trả lời được. Bây giờ tôi
chưa có thời giờ giải bày tường
tận đâu, trước hết, xin quí vị hãy
nghe cho thủng câu chuyện đã.
Một tên đệ tử của Yoshihide
(vẫn là anh chàng nhắc tới ban nảy) đang
mài bột màu cho thầy thì bỗng dưng
hắn ta đến đứng một bên,
bảo : -Ta đi nghĩ trưa một
chốc. Không biết sao dạo này chiêm bao toàn ác
mộng. Chính ra chuyện đó Yoshihide
vẫn thường gặp nên tên đệ
tử chẳng làm lạ, vẫn không dừng tay,
cất tiếng : -Thế ạ. Nó chỉ trả lời cho đủ
lễ nhưng khác mọi ngày, mặt Yoshihide ra
chiều buồn bã, y hỏi tên đệ tử
bằng một giọng điệu mà nó cảm
thấy khó từ chối.: -Vì thế, ta muốn nhờ ngươi
đến ngồi bên giường, canh giấc
hộ ta cơ ! Tên đệ tử tự hỏi
không biết sao lần nầy thầy nó lại có
vẽ bứt rứt vì những cơn ác mộng
đến thế, nhưng cũng lễ phép thưa. -Vâng, thầy để con canh
cho. Yoshihide vẫn chưa hết
vẽ lo âu, chần chừ bảo : -Thế thì mi vào bên trong nầy
với ta. Nếu có đứa khác đến
trong lúc ta đang ngủ, tuyệt đối
cấm nó đến bên cạnh nhé. Chỗ gọi là bên trong có gì khác
hơn là gian phòng ngày cũng như đêm
cửa bít kín, nơi Yoshihide ngồi vẽ hay bâng
quơ nhìn ngọn đèn dầu. Vòng quanh căn
buồng là bức bình phong mới được
thảo qua vài nét đơn sơ bằng hòn than.
Tên đệ tử đến nơi đã
thấy Yoshihide nằm đầu gối lên cánh
tay, ra dáng đang thiếp đi vì quá mệt.
Thế nhưng chỉ được một
giờ sau, tên đệ tử ngồi canh
giấc đầu giường bỗng nghe
một chuổi âm thanh rờn rợn vọng vào
tai hắn.
Tám
Lúc đầu thực ra chỉ là một
chuỗi tiếng động vô nghĩa nhưng
lần hồi, tên đệ tử nghe ra đó là
những câu nói mớ ngắt quãng của người
đang ngộp nước, cố gắng hộc
ra ằng ặc: -Sao,
bảo tôi xuống à? Đi đâu, xuống mãi
đâu? Tận đáy địa ngục cơ
à ? Bảo tôi xuống hỏa ngục? Ai đó?
Vị nào đang gọi tôi đó? Tưởng ai
chớ hóa ra.... Tên
đệ tử quên cả bột màu, hoảng
hốt nhìn như muốn xuyên thấu ông
thầy để dò xét tận bên trong khuôn
mặt nhăn nheo giờ đây đã đổi
thành trắng bệch, đẫm những hạt
mồ hôi to, cũng như cái miệng còn sót
mấy chiếc răng thưa thớt giữa
đôi môi khô queo đang thở đứt đoạn.
Thế rồi trong cái miệng đó có một
vật gì lay qua lay lại như được ai
cột vào một sợi tơ mà kéo. Thì ra cái lưỡi
của ông thầy nó. Những âm thanh rời
rạc đang phát ra từ phía cái lưỡi
ấy. -Hừ,
té ra là ngươi . Ta cũng đoán chỉ có
thể là ngươi thôi. Ngươi bảo gì ?
Đến đón à ? Cùng nhau xuống tận
đáy địa ngục đi. Ta đi thôi !. Con gái ta đang
chờ dưới ấy mà…
Lúc ấy tên đệ tử có cảm tưởng
ghê rợn như có những bóng hình mờ
ảo kỳ quái vụt lướt qua mắt nó
rồi tan biến vào bức bình phong. Dĩ nhiên
nó vội vàng nắm bàn tay Yoshihide lay lấy lay
để, đánh thức thầy cho bằng
được nhưng ông ta vẫn tiếp
tục mê sảng một mình, không có vẻ gì
sắp mở mắt ra. Hoảng quá, tên đệ
tử mới bưng chậu nước rửa
cọ đang đặt ở bên cạnh, xối
ào lên mặt thầy.
-
Đợi ngươi đấy, lên xe nhanh đi !
Lên xe bò nầy mà xuống địa ngục
với ta. Câu
nói phát ra giữa tiếng rên siết như đang
bị tắt nghẽn trong cổ họng Yoshihide.
Thế rồi hắn giật bắn như bị
kim chích, bừng mở mắt, bật người
dậy. Trong ánh mắt như vẫn còn đọng
lại những cảnh tượng quái gỡ
vừa thấy trong chiêm bao. Một hồi lâu sau,
cặp mắt vẫn đầy kinh hãi, miệng
há hốc, còn đôi mắt mở trừng
trừng nhìn vào hư vô. Rốt cục, lại
được thần hồn rồi, hắn
mới lãnh đạm nói với tên đệ
tử : -Thôi,
được rồi. Cho mi trở về
chỗ cũ ! Tên đệ tử biết lúc
nầy mà còn thêm tiếng một tiếng hai,
chắc chắn không khỏi bị thầy
mắng cho nên lật đật rút lui khỏi phòng.
Ra đến bên ngoài nhìn được ánh
nắng mắt trời, nó mới cảm thấy
chính mình cũng vừa thoát khỏi cơn ác
mộng. Nếu chỉ có chừng đó
chuyện thôi thì nói gì nhưng chưa đầy
một tháng sau, Yoshihide lại cố tình gọi
một tên đệ tử khác vào phòng vẽ.
Đang ngồi trong bóng tối trước
ngọn đèn dầu chập chờn, miệng
cắn mũi bút họa, hắn thình lình quay sang
ra lệnh cho tên đệ tử: -Mi chịu phiền trần
truồng ra cho ta xem ! Thông thường, mỗi khi sư
phụ đã truyền điều chi, bọn chúng
phải nghe theo răm rắp nên tên đệ
tử bèn nhanh nhẹn cởi hết quần áo bày
nguyên hình dạng cha sinh mẹ đẻ. Lúc
đó, Yoshihide mới nhăn mặt nhìn nó
một cách lạ lùng rồi bảo : -Ta chưa hề được
xem cảnh một người bị cột
bằng xiềng sắt. Dù không thích, mi có vui lòng
làm theo lời ta trong chốc lát hay không? Giọng lưỡi thì bảo vui
lòng kia nọ nhưng thái độ của
hẳn trông thật lạnh lùng. Nguyên lai, tên
đệ tử nầy không có tướng là dân
cầm cọ vẽ mà là thứ
con trai mạnh bạo sinh ra để cầm
đao kiếm cơ, nhưng khi nghe thầy nói
thế, nó cũng hết hồn. Mãi sau nầy khi
kể về câu chuyện trên, nó vẫn lập
đi lập lại : Tôi cứ tưởng sư
phụ nổi điên và thịt tôi đến nơi
đấy chứ ! Thế nhưng lúc ấy
Yoshihide thấy tên đệ tử ra dáng chần
chừ là đã phát sốt. Không biết hắn
kiếm đâu ra một sợi xích sắt
mỏng, tay liền hoa nó lên rồi thoăn
thoắt cuốn như bay quanh châu thân tên đệ
tử. Thằng kia chưa kịp có thời
giờ ừ hử gì cả thì đã bị xích
kia siết hết hai cánh tay. Thế rồi
Yoshihide lại hiểm ác rút thật chặt
một đầu dây xích làm tên đệ tử
đau thấu trời xanh, nó quị người
ngã xuống mặt sàn đánh ầm và lăn
lộn mấy vòng.
Chín
Lúc đó có thể nói hình thù tên đệ
tử giống như cái vò rượu ngã lăn
lóc, mình mẩy tứ chi đều bị trói chèo
queo thật tội nghiệp, có mỗi cái đầu
còn ngo ngoe được thôi. Xem ra thì trên thân
thể vạm vỡ của nó, máu trong huyết
quản bị xiềng sắt ngưng tụ
lại đã căng ứa trên làn da làm ửng
đỏ cả người. Thế mà trước
quang cảnh đó Yoshihide vẫn bình thản như
không, hắn cứ lửng thững đi vòng
quanh cái “vò rượu” kia, nhìn chỗ nầy
ngắm chỗ kia, sao chép hết bức nầy
tới bức nọ. Trong khi ấy thì tên đệ
tử bị trói nằm kia chịu đau đớn
khổ sở như thế nào thì tôi không
cần tả ra làm gì, quí vị cũng đã
đoán được.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra hôm
đó thì chắc tên đệ tử kia còn
phải chịu cái cực hình nầy không
biết đến bao giờ, nhưng may cho nó (hay
bảo không may cho nó mới phải) là sự
việc kéo dài được một chốc thì
từ chỗ khuất cạnh cái bồ góc nhà có
một vệt gì đen bóng như dầu loang
chầm chậm chảy thẳng ra thành một
đường dài. Lúc đầu thì trông
vật đó như dính chặt dưới
nền nhưng lần hồi bỗng động
đậy từ từ rồi bắt đầu
trườn về phía trước. Khi thử chú
mục nhìn cái thân hình lấp la lấp lánh
tiến gần đến trước mặt mình,
tên đệ tử mới la ó thiếu điều
đứt hơi: -Rắn, rắn……. Lúc ấy có bảo tưởng
chừng máu toàn thân tên đệ tử sắp
sửa đông đặc cũng không quá đáng
vì con rắn chỉ còn xíu xiu nữa đã có
thể thè cái đầu lưỡi lạnh
buốt của nó chạm vào mãng thịt ở
cổ tên đệ tử đang bị xiềng
siết đến bắn máu. Chuyện không
thể ngờ này chắc đã khiến cho con người
ma giáo như Yoshihide cũng đâm ra hoảng
hốt nên hắn vội vàng ném ngay mũi
cọ, khom người chụp lấy đuôi
rắn, thòng đầu cho nó đong đưa.
Rắn cố vặn vẹo cả người
để ngóc lên cho bằng được nhưng
đầu nó không tài nào chạm nỗi cổ
tay gã thợ vẽ. -Con rắn khốn nạn, ông
vẽ đang ngon . Hắn lầm thầm nguyền
rủa, thảy tọt con rắn vào trong cái
bồ góc phòng rồi cáu kỉnh tháo vòng
xiềng đang thắt chung quanh người tên
đệ tử. Hắn chỉ làm mỗi
việc tháo xiềng chứ nhất nhất không
có lấy một lời dịu ngọt an ủi.
Như thể hắn cáu kỉnh không phải vì
suýt nửa con rắn ngoặm cổ tên học trò
mà chỉ vì nó làm hỏng một nét họa mà
thôi. Sau này nghe kể mới biết ra con rắn
ấy cũng được Yoshihide cố ý nuôi
để dùng làm mẫu vẽ. Qua mấy chuyện như thế
quí vị đã hình dung được Yoshihide
điên khùng và tệ bạc đến chừng
nào. Để kết thúc, tôi xin kể thêm
chuyện một tên đệ tử khác tuổi
vừa mười ba mười bốn đã
thiếu điều mất mạng trong khoảng
thời gian bức tranh địa ngục đang
thành hình. Tên đệ tử này là một
cậu trai bẩm sinh có nước da trắng
trẽo như con gái. Một đêm, không hiểu
cớ gì, cậu ta được gọi vào phòng
thầy. Lúc đó, Yoshihide ngồi dưới ánh
đèn, đang chăm chút đút cho một con
chim quái dị ăn mấy mẩu thịt
sống để trong lòng bàn tay mình. Con chim
ấy phải to đến cở một con mèo nuôi
trong nhà, lông vũ chĩa ra hai bên như những
cái lỗ tai, cặp mắt tròn to màu hổ phách,
tóm lại, mới nhìn qua cứ ngỡ là ông miêu
nào đó.
Mười Nguyên lai, Yoshihide chúa ghét những
ai chõ mõm vào chuyện của lão, thành thử
trong xưởng vẽ cất giấu gì, cả
con rắn vừa kể, hắn không hề hé môi
cho lũ đệ tử biết. Do đó, có lúc
trên bàn trong phòng hắn, những vật quái
lạ như đầu lâu, bình bạc, mâm sơn
…được trần thiết, tùy theo cảnh
trí cần cho bức vẽ. Không ai hiểu ngày thường
Yoshihide chôn giấu những của lạ ấy
ở đâu. Cho nên lời đồn đại
về việc hắn được Thần Tài
hổ trợ chắc phải bắt nguồn
từ những chi tiết đó thôi. Tên đệ tử trẻ lúc
ấy nghĩ thầm con chim quái dị kia cũng
chỉ là một vật làm mẫu để
vẽ bức bình phong nên mới thẳng thớm
đến cúi xuống trước mặt
thầy, kính cẩn : -
Thưa thầy gọi con có việc gì
ạ ? Yoshihide coi bộ không chú ý đến
câu hỏi của nó, thè lưỡi liếm quanh
cặp môi đỏ, hất hàm về hướng
con chim, hỏi : -
Sao, mi thấy nó thuần không nào ? -
Thưa thầy, chim nầy là
giống gì mà con chưa được biết
bao giờ ! Đệ tử vừa hỏi
vừa ngắm nhìn con chim hình thù giống mèo
với cặp tai trông đến khiếp. Yoshihide
vẫn giữ vẽ trào lộng cố hữu: - Cái gì ? Mi chưa thấy
giống chim nầy bao giờ à ? Dân đô
thị như bọn bay chán thật. Con vật
nầy là giống cú có sừng mà lão thợ săn
ở Kurama mới đem biếu ta mấy hôm trước.
Có một con thuần tính thế nầy hiếm
lắm đấy ! Vừa nói xong, nhằm lúc con cú
vừa nuốt sạch mồi, y mới đưa
tay lên nhẹ nhàng vuốt ngược tấm lưng
nó từ dưới lên trên. Mới thế thôi
thì trong nháy mắt, con vật đã vùng bay lên bàn,
cất lên một tiếng kêu nhọn sắc, hai
chân giương móng vuốt, nhắm đầu tên
đệ tử lao tới. Nếu lúc đó tên
đệ tử không vội vàng đưa
ống tay áo lên che mặt thì đã ăn hai ba
vết mổ rồi cũng nên. Nó la ơi
ới, vung tay chực đuổi quái điểu
thì con cú có sừng lại kêu the thé, chìa mỏ
cốc thẳng đầu thằng bé. Thằng bé
quên cả việc nó đang đứng trước
mặt thầy, hết đứng lại
ngồi, chống đỡ không ngừng,
luống ca luống cuống chạy trong cái phòng
vẽ chật chội tìm cách thoát thân. Con cú cũng
không chịu rời một tấc, lúc bay lên cao lúc
sà xuống thấp, hể thấy kẽ hở là
châu đầu xuống nhắm ngay con ngươi
thằng bé. Mỗi lần như vậy, cánh nó
đập phần phật, bắn ra hơi ẩm
nặng mùi lá mục hay quả nhũn (mà bọn
khỉ rừng ủ trong hang đến bốc
men) hăng chịu không thấu. Đối
với thằng bé lúc ấy thì thú thật,
ngọn đèn dầu leo lét bên cạnh chả khác
gì vầng trăng lu lạnh lẽo và căn
buồng vẻ của ông thầy nó là hang động
đầy yêu khí một nơi thâm sơn cùng
cốc nào đâu. Tuy nhiên cái nó sợ nhất không
phải việc bị con cú tấn công. Điều
làm nó rợn tóc gáy là thái độ của ông
thầy Yoshihide, nảy giờ vẫn lạnh lùng
ngắm nghía quang cảnh, từ tốn nhấm
ngọn bút và ghi chép lên một cuộn giấy
cảnh tượng ghê khiếp khi đứa
học trò ẻo lả như con gái đang
bị quái điểu tấn công không thương
tiếc.Thoáng liếc thấy thế, một
nỗi sợ hãi xâm chiếm lấy thằng bé và
đương sự hiểu ngay là ông thầy
nầy có khi sẵn sàng thí cả mạng nó
nữa.
Mười Một Tình thực chuyện thầy thí
mạng trò không phải là hoàn toàn vô căn
cứ. Xem chuyện kêu đệ tử đến
đêm hôm đó rồi lập mưu kích thích
con cú để vẻ được cảnh nó
chạy cuống cuồng lúc bị cú tấn công
thì rõ. Thưa vì lẽ đó mà tên đệ
tử khi nhanh mắt thấy bộ dạng ông
thầy, bất giác lấy hai ông tay áo che đầu,
bỗng sau một tiếng thét hoảng hốt, nó
té khuỵu phía cánh cửa kéo ở góc phòng.
Vừa lúc ấy, Yohihide cũng cất tiếng la
lối rồi dợm đứng lên. Đã
thấy tiếng đập cánh của con cú càng
lúc càng dữ dội cùng với tiếng đồ
vật đổ vỡ loảng xoảng. Tên
đệ tử mất cả thần hồn,
bỏ cả tay che đầu, ngẩng xem có gì. Căn
phòng lúc đó tối mịt, chỉ nghe tiếng
gã họa sư đang bực dọc réo gọi
bọn đệ tử. Rốt cục, từ xa một
đứa lên tiếng đáp lại, rồi
tất tả cầm đuốc đến nơi.
Dưới ánh sáng của ngọn lửa khói cay
xè, nó thấy cây đèn trong phòng đã ngã lăn
kềnh và ở chỗ dầu loang ra cả
mặt sàn lẫn mặt chiếu, con cú hồi
nảy đang nằm lăn lộn, cố
nhấc một bên cánh lên và cất tiếng kêu
ra chiều đau đớn. Riêng Yoshihide vẫn
ở trong tư thế nửa đứng nửa
ngồi, mặt ra dáng kinh ngạc còn mồm
lầm bầm những gì không rõ. Thật ra
chẳng có gì lạ cả: một con rắn
đen thui đã cuộn người quanh con cú,
từ đầu đến một bên cánh, và
tiếp tục siết chặt. Có lẽ lúc tên
học trò chạy vội và té khuỵu ở góc
nầy đã lật đổ cái chum và khi cú kia
khinh suất định chụp mổ con rắn
đang từ trong chum bò ra là lúc cuộc thư hùng
bắt đầu. Hai tên đệ tử
đưa mắt nhìn nhau rồi trong khoảnh
khắc, chỉ biết trơ mắt nhìn cuộc
chiến đấu đang xảy ra, xong lặng
lẽ cúi đầu chào thầy và kín đáo bước
ra khỏi phòng. Chẳng ai biết số phận
của con cú và con rắn ra sao nữa. Chuyện tương tự
những gì vừa kể nhiều vô số. Như
tôi đã thưa trước, kể từ đầu
thu là lúc có lệnh vẻ bức bình phong địa
ngục cho đến mùa đông, lũ đệ
tử của Yoshihide luôn luôn bị sư phụ
tạo ra mọi chuyện phiền hà vì thái độ
quái gỡ của hắn ta. Thế nhưng đến
cuối mùa đông thì có cái gì không ổn trong
kế hoạch vẻ bức bình phong của
Yoshihide. Mặt mày hắn ngày càng bụ xụ,
lời ăn tiếng nói cũng gắt gỏng hơn.
Bức họa vẻ thử đã xong đến
tám phần mười mà cứ bị bày trơ
ra đấy, không tiến thêm được bước
nào. Nhìn cảnh tượng đó có thể
đoán được là Yoshihide sẵn sàng xoá
sạch những gì đã cất công vẻ cho
đến lúc ấy. Dầu vậy, chẳng ai hiểu
và chẳng ai dám đặt câu hỏi xem cái gì
đã làm họa sư kẹt cứng. Bọn
đệ tử trước đây mấy
lần đã cạch ông thầy, có cảm tưởng
như chúng đang bị nhốt chung một
chuồng với hổ lang, đều giữ ý
giữ tứ không dám đến gần sư
phụ.
Mười
Hai Chính vì thế mà tôi không thấy
gì xảy ra vào thời điểm đó để
kể chuyện làm quà cho quí vị. Có lạ chăng
chỉ là việc cái lão già ngang bướng kia
bỗng trở nên mau nước mắt, nhiều
lúc ra chỗ khuất ngồi khóc một mình.
Đặc biệt có hôm có tên đệ tử
không biết nhân việc gì phải đi ngang vườn
nhà trên, bắt gặp ông thầy của nó đang
đứng bên hành lang ngước mắt nhìn lên
khung trời sắp vào xuân mà đôi mắt như
mờ lệ. Tên đệ tử thấy thế
chợt cả thẹn như thể nó đang dòm
trộm ai, lẳng lặng trở gót rút lui, nhưng
bao nhiêu đó đã đủ cho ta thấy gã
đàn ông ngạo mạn khi muốn vẻ
cảnh năm cõi luân hồi của chúng sinh dám
lấy cả thây chết bên vệ đường
làm mẫu kia lại có thể ức lòng vì không
thực hiện được bức bình phong mà
đâm ra khóc lóc như trẻ con. Nếu quí
vị không cho là quái gỡ thì tôi xin thua. Thế
nhưng, suốt thời gian vẻ bức bình
phong, khi Yoshihide thiếu điều say mê đến
mức có thể coi như khùng tới nơi thì
cô con gái lão ta càng ngày càng chìm đắm trong u
ẩn đến nỗi khi nhìn dung mạo
tiều tụy của cô, bọn tôi không ghìm
được nước mắt. Huống chi cô
ta xưa giờ da dẻ vẫn trắng muốt,
dáng điệu u buồn, khép nép, nên từ độ
riềm mi trĩu xuống, quầng mắt thâm hơn,
dáng cô đã buồn lại não nùng thêm. Ban đầu
còn tưởng cô vì lo lắng cho cha già hay
hờn duyên tủi phận chi chi. Chúng tôi
phỏng đoán hết nguyên nhân nầy tới
nguyên nhân nọ, giữa chừng mới nghe người
ta đồn cô buồn là tại đức ông
đang buộc cô chìu theo ý ngài đấy thôi.
Nhưng chỉ ít lâu, bổng nhiên thấy thiên
khu đột ngột quên khuấy những
lời đàm tiếu đó. Có
lẽ nhằm khoảng đó thì phải, một
đêm, trời vừa rựng sáng, lúc tôi đang
một mình đi dọc hành lang trong phủ thì cái
con khỉ nhỏ mang tên Yoshihide ở đâu
bỗng bất đồ chạy tới, níu
cứng vạt hakama trên quần của tôi
giật lấy giật để. Tôi còn nhớ
đêm đó trời ấm lắm, trong vườn
thoảng hương mơ, vầng trăng
tỏa ánh sáng bàng bạc. Dưới ánh trăng,
tôi để ý thấy con khỉ chìa hàm răng
trắng bóc, mũi xếp nếp nhăn nhăn,
kêu eng éc toán loạn như đang bực bội
vì điều gì. Tôi khó chịu thái độ quái
gở của con vật thì ít mà hậm hực vì
tấm hakama mới toanh bị giật nát thì
nhiều, mới đầu định quơ chân
đá nó qua một bên rồi cứ thế đi
tiếp. Bổng tôi chợt nhớ ra chuyện anh
chàng vũ sĩ vì muốn trừng phạt con
khỉ mà bị công tử quở trách. Lại thêm
dáng điệu của con khỉ như có cái gì
khác thường làm tôi rốt cục buộc
phải chạy theo hướng con khỉ kéo,
dọc theo năm sáu gian buồng[15]. Vòng khỏi khúc quanh của hành
lang, dù trong bóng đêm tôi cũng nhận ra
được màu nước sáng nhàn nhạt
của hồ nước trải rộng đằng
sau mấy thân cây tùng xinh xắn. Chính vào lúc
đó, tai tôi bổng bắt được
tiếng người đang giằng co gì nhau
ở một gian phòng bên cạnh, và tiếng
động đó coi bộ kịch liệt nhưng
thì thầm thì thụt. Ngoài ra chung quanh hoàn toàn
im vắng, ngoài tiếng cá nhảy làm nước
động, dưới ánh sáng trắng bạc
của màu trăng pha sương, không lấy có
một tiếng người. Đến cạnh
chỗ xuất phát tiếng động, tôi
bất chợt dừng bước, tiến
lại gần cánh cửa kéo, nín hơi để
rình xem có kẻ bất lương nào ló đầu
ra chăng.
Mười Ba Hình
như con khỉ Yoshihide thấy tôi cứ e dè,
đâm ra bực bội, chạy líu qua líu quíu hai
ba vòng dưới chân, mồm phát ra tiếng kêu
lí nhí như bị ai bóp họng, rồi thoắt
cái co hai chân phóng lên chộp lấy vai tôi. Tôi
chỉ biết phản ứng bằng cách quay
cổ về hướng khác để khỏi
bị móng nó cào cho. Con khỉ bèn cắn lấy
ông tay áo khoác suikan của tôi để thân
mình khỏi bị tuột xuống nhưng
lại làm tôi mất đà loạng choạng
thụt lùi hai ba bước, cả người va
vào cánh cửa kéo. Đến nước nầy
thì hết còn chần chờ được
nữa nên tôi mới kéo xoạc tấm cửa
ra, dợm nhảy vào phía bên trong chỗ ánh trăng
không chiếu tới xem sao thì cùng lúc có vật gì
bỗng ngáng tầm mắt. Nhưng không, đấy
chỉ là một người đàn bà từ căn
phòng ấy chạy vụt ra, làm giật bắn
cả mình. Người ấy thiếu điều
đâm sầm vào tôi và nhân cái trớn đó,
tới được bên ngoài thì ngã ra sàn, đầu
gối quị xuống và hơi thở đứt
đoạn, run rẩy dương mắt nhìn
về phía tôi mà như thể còn đang nhìn
một vật gì khiếp đảm. Không cần phải nói quí vị
cũng đủ hiểu người đàn bà
ấy là cô gái con anh thợ vẻ Yoshihide. Nhưng
có cái là đêm hôm đó cô chẳng còn là cô gái
của mọi ngày, đôi mắt to của cô
chiếu vào mắt tôi một cái nhìn cứ ánh lên
lấp la lấp lánh, gò má đỏ bừng
bừng như hực sốt. Tấm hakama trên
đùi cũng như cái uchigi lụa choàng người
đã lệch lạc, không còn đâu nét thơ
ngây mọi ngày mà thay vào đó là một vẽ
gợi tình. Làm tôi đâm ra tự hỏi con người
trước mặt kia có phải cô con gái thường
ngày mảnh khãnh khép nép của Yoshihide hay không
nữa. Tôi bèn đứng tựa lưng vào
tấm cửa ngắm người con gái yêu
kiều kia dưới ánh trăng, vừa
đưa tay chỉ về hướng có
tiếng chân của ai đó đang chạy
vội vã xa dần và đưa mắt lặng
lẽ nhìn cô thầm hỏi cô xem đó là ai.. Cô gái chỉ cắn môi, im
lặng lắc đầu. Cứ xem thế thì
thấy cô hãy còn cay đắng vì việc
mới xảy ra. Tôi mới khom người
xuống, miệng sát vào tai cô gái, thì thào
hỏi “Ai đấy?”. Thế nhưng
cô ta cứ quầy quậy lắc đầu,
chẳng chịu trả lời. Không những
thế, lúc đó, những giọt lệ từ
riềm mi dài như chực trào ra khoé mắt và
cô càng cắn chặt môi hơn. Đáng tiếc
là với đứa cha sinh mẹ đẻ tính
khí đần độn như tôi thì ngoài
những gì được thấy tận mắt,
tôi không biết phỏng đoán ngọn ngành chi
cả. Thấy thế, thưa quí vị, tôi chã dám
hỏi cô ấy thêm câu nào mà chỉ biết
đứng như trời trồng một lúc lâu
như để lắng nghe từng nhịp trái
tim nhảy thình thịch trong lồng ngực
của cô gái, một phần cũng vì thầm
nghĩ mình có thể làm điều dại
dột nếu còn muốn tìm hiểu xa hơn. Không nhớ rõ tôi đã đứng
như thế được bao lâu, mãi sau mới
từ từ khép cánh cửa kéo và chỉ
biết ngoái lại cố nhỏ nhẹ từ
tốn nói được một câu:”Cô
về phòng việc đi thôi!” với người
con gái hình như lúc ấy đã qua cơn xúc
động. Riêng phần tôi lại áy náy vì có
cảm tưởng mình đã thấy một
điều gì không nên. Hơi mắc cỡ, bèn
quay người đi trở lại hướng cũ.
Thế nhưng vừa được mươi bước
thì chợt có ai từ đằng sau e sợ
nắm vạt áo tôi giật giật kéo lại. Tôi
giật mình quay lại, xem có chuyện gì. Chỉ thấy dưới chân mình
con khỉ nhỏ Yoshihide hai tay phục xuống như
người ta, cái lục lạc bằng vàng kêu
lanh canh, đang kính cẩn gục đầu lên
gục đầu xuống.
Mười
Bốn Sự việc sau đây xảy ra
khoảng chừng nửa tháng sau vụ náo
loạn. Một hôm, Họa sư Yoshihide đột
nhiên đến phủ và xin đức ông cho phép
hắn gặp trực tiếp. Lão họa sư
chỉ là hạng bần dân nhưng thường
ngày vẫn được đức ông đặc
biệt chiếu cố nên mới dám thế. Bình
thường dễ gì ngài cho ai gặp nhưng hôm
đó ngài nhận lời tiếp hắn một cách
dễ dàng và cho gọi hắn đến ngay.
Yoshihide mặc cái áo màu nâu nhạt và đội
chiếc mủ đen quen thuộc nhưng vẽ
mặt lại nhăn nhó, khó ở hơn mọi
ngày. Cúi rạp trước mặt đức ông,
hắn cất giọng khàn khàn thưa: -
Bẩm bức bình phong cảnh địa
ngục mà bề trên hạ lệnh vẻ,
thần ra sức cầm bút đêm ngày nên nay mai
sắp hoàn thành rồi ạ. -
Thế thì mừng cho mi. Ta
cũng đẹp lòng.
Ngoài
miệng dạy như thế nhưng giọng
của đức ông ỉu xìu như không
lấy gì thiết tha cho lắm. - Thưa
thần chưa làm gì đáng để bề trên
khen thưởng như vậy. Yoshihide
có vẽ hơi giận dỗi nhưng vẫn
phủ phục nói tiếp : -
Bức
tranh hầu như xong rồi nhưng còn có
chỗ thần không sao vẻ được. -
Mi nói
gì ? Có chỗ mi vẻ không được
à ? -
Thưa
vâng. Bình sinh cái gì thần chưa thấy tận
mắt thì thần không thể vẻ ra. Nếu gượng
mà vẻ lại không thỏa mãn. Cho nên thần
coi như là vẻ không được vậy. Nghe
đến đây, gương mặt đức
ông bỗng phảng phất một nụ cười
chế nhạo : -
Mi
muốn nói là muốn vẻ bức bình phong địa
ngục thì mi phải thấy
được cảnh địa ngục trước
đã à ? -
Thưa
đúng thế thật. Năm ngoái gặp lúc có
trận hỏa tai thật lớn, thần đã
chừng kiến tận mắt một biển
lửa nóng rực chẳng khác lửa hỏa
ngục. Nhờ cái duyên thấy cảnh lửa
đỏ cuồn cuộn đó mà sau này thần
mới sáng tác được bức « Bất
Động Minh Vương Quấn Lửa ».
Chắc bề trên cũng biết đến
bức họa đó của tiểu thần. -
Vẻ
lũ tội nhân được không hả ?
Mi chưa chứng kiến công việc bọn
ngục tốt dưới địa ngục bao
giờ mà! Đức
ông như hoàn toàn không thèm để ý đến lời
phân trần Yoshihide, ngài đang hỏi câu nầy
lại nhảy qua câu kia. -
Mắt
thần đã có dịp nhìn cảnh kẻ bị
niềng bằng xiềng sắt, cũng từng
vẻ được cảnh người chạy
trốn khi bị quái điểu đuổi theo
mổ thực sự. Còn cảnh khổ của lũ
tội nhân bị tra khảo, thần đâu dám
thưa là chưa biết. Hơn nữa, ngục
tốt thì… Yoshihide
miệng nở một nụ cười gượng
gạo, nói : -
Ngục
tốt thì đã hiện ra rõ ràng trong những
giấc mộng của thần rồi. Đứa
đầu trâu, đứa mặt ngựa, có lúc
chúng nó mang dạng quỉ ba đầu sáu tay,
miệng nói không ra âm, tay đập không thành
tiếng, đối xử hết sức tàn
bạo với tiểu thần bất kể ngày
đêm....Cái mà thần không tài nào vẻ nổi
không phải là cảnh đó đâu ạ. Nghe
thế, đến đức ông cũng không
khỏi ngạc nhiên. Ngài nhìn trừng trừng
mặt Yoshihide một lúc lâu, có vẽ bồn
chồn muốn tìm hiểu. Mãi sau mới nhíu mày
và ngạo nghễ buông một câu gọn lỏn : -
Vẻ cái gì mà không được đâu,
nói nghe coi !
Mười Lăm -
Cái tiểu thần muốn vẻ cho
được ở ngay giữa bức bình phong là
cảnh chiếc xe ngự từ trên không rơi
xuống đấy ạ . Yoshihide
nói và lần đầu tiên y dám ngẩng lên nhìn
thẳng vào mặt đức ông.Tôi nghe người
ta bảo khi đụng đến chuyện
hội họa rồi là anh ta hóa ra ngông cuồng
luôn nhưng quả là cái nhìn của hắn lúc
đó trông đáng sợ thật. -
Thưa, trong chiếc xe đó phải có một
vị công nương cực kỳ diễm
lệ, mái tóc sổ tung, khô héo khắc khoải
giữa ngọn lửa hung bạo. Khuôn mặt nàng
phải ngột ngạt vì khói, đôi mày nhíu
lại, đầu rướn lên về phía vòm nóc
xe. Tay của nàng phải kéo ghịt lấy rèm
cửa muốn che không cho những đốm
lửa đang bắn tung như mưa bấc
từ trên không xuống.
Thế rồi chung quanh nàng phải có khoảng
mươi, mươi hai con ác điểu châu
mỏ kêu inh ỏi và bay liệng loạn xạ.
Xin thưa hình ảnh vị công nương
diễm lệ trong chiếc xe ngự kia chính là cái
mà tiểu thần không tài nào vẻ cho được! -
Thế…mi
tính sao đây? Không
hiểu cớ gì đức ông xem ra có vẽ hài
lòng một cách kỳ lạ, ngài làm như thúc
giục Yoshihide nói thêm. Cặp môi đỏ chót
như người lên cơn sốt của lão
họa sư run lẩy bẩy. Y nói mà cứ tưởng
mình đang ở giữa cơn mộng dữ : -
Đó
là cái mà thần không tài nào vẻ nổi. Y
lập lại câu khi nảy lần nữa rồi
cắn chặt hàm răng, mạnh dạn tiếp
lời: -
Xin bề trên làm ơn cho thấy được
cảnh châm lửa đốt một chiếc xe
ngự trước mặt thần. Ngoài ra,
nếu có thể thì….. Đức
ông sa sầm nét mặt trong giây lát, xong bỗng
ngài bật tiếng cười sằng sặc.
Từ từ cố nén cười cho khỏi
đứt hơi, ngài mới phán: -
Được
rồi, ta sẽ ra lệnh cho chúng làm đúng ý
ngươi. Chẳng cần lo có thể hay không
thể cho mất công. Khi
tôi nghe đức ông thốt ra câu đó, không
hiểu vì có linh tính hay sao mà thấy hơi
rờn rợn. Dung nghi ngài lúc đó thật
dị thường, miệng thì sùi cả bọt
mép, còn cặp mày cứ nhăn đi nhíu lại
như sắp phát ra chớp nháng. Có lẽ ngài
đã tiêm nhiễm cái khùng của Yoshihide nhưng
chưa đến nỗi điên như hắn
đó thôi. Nói hết câu ngài mới ngừng
lại giây lát rồi bỗng dưng tiếng cười
ằng ặc trong cổ họng tuôn ra như thác,
không cách gì ngăn lại được: -
Ta sẽ cho đốt một chiếc xe
ngự như ngươi muốn. Ta lại sẽ
ra lệnh đặt lên xe đó một đứa
con gái thật diễm lệ ăn bận kiểu
nhà đài các. Khói lửa sẽ liếm táp
mặt nó, con đàn bà đó sẽ khắc
khoải đau khổ chờ chết. Muốn
vẻ cho bằng được cái cảnh tượng
đó thì mi đáng là đệ nhất họa sư
trong thiên hạ. Ta khen cho mi đấy, a ha, ta khen
cho mi! Mới
nghe đức ông nói như thế, mặt
Yoshihide bỗng tái mét, hơi thở hổn
hển, đôi môi hãy lập bập nhưng gân
cốt toàn thân thì đã nhũn. Hai tay dán
bệt xuống mặt chiếu, hắn mới lí
nhí trong miệng mấy câu cảm ơn:. - Tiểu
thần vô cùng cảm kích. Muôn đội ơn
bề trên. Có
lẽ câu nói của đức ông đã làm loé
ra trong đầu hắn từng chi tiết
sống động quang cảnh ghê rợn của
chương trình mà hắn ta dự tưởng.
Đây là lần duy nhất trong đời mà dưới
mắt tôi, Yoshihide chỉ là một kẻ đáng
thương thôi.
Mười Sáu Được
hai ba hôm, một đêm sau lần đức ông
cho Yoshihide hầu, ngài mới gọi hắn vào
cho nhìn tận mắt quang cảnh một chiếc
xe ngự bị đốt. Nhưng cảnh đốt
xe đó không diễn ra ngay giữa phủ Horikawa
mà ở cái dinh tên gọi Yukige, một sơn
trang nơi ngày xưa lệnh bà em gái của ngài
có lần cư ngụ.
Xin
thưa cái dinh Yukige này đã lâu không ai ở, vườn
tược mênh mông để tiêu điều
hoang phế. Riêng về số phận của em gái
đức ông, vẫn theo lời đồn
của thiên hạ, có những mẩu chuyện
chẳng hạn cứ vào đêm không trăng, bà
ta hãy còn kéo lếch gấu cái hakama đỏ
tươi, chân không chấm đất, đi
dọc suốt hành lang. Những giai thoại đó
có thể phát xuất từ trí tưởng tượng
của những kẻ có dịp đi ngang qua
chỗ thiếu hơi người này thôi nhưng
không hẳn hoàn toàn phi lý vì giữa ban ngày ban
mặt mà không khí ở khu dinh cơ này hết
sức u tịch. Cứ đến lúc mặt
trời khuất núi, tiếng nước lòng khe róc
rách trong bờ bụi và cảnh mấy cánh
vạc bay dưới ánh trăng như mang điềm
gở làm người ta đủ rợn người. Đêm
đó lại đúng hôm không trăng. Trời
tối như mực nhưng dưới ánh đèn
dầu, đã thấy đức ông mặc cái áo
ngắn màu xanh non, cái quần dài tím sẫm thêu
hoa văn nổi, đang chễm chệ ngồi
xếp bằng trên tấm bồ đoàn tết
bằng rơm viền gấm trắng bên hành
lang. Chung quanh ngài là năm sáu tả hữu
hầu cận, không cần phải nói cũng
biết họ sắp thành hàng ngũ rất cung kính.
Đặc biệt trong đám có một người
cặp mắt trông dị thường, đó là
một vũ sĩ mấy năm trước trong
khi viễn chinh ở Michinoku, có lần đói
phải ăn thịt người qua bửa.
Từ dạo đó, hắn trở nên mạnh
mẽ đến độ tay không có sức
bẻ nổi sừng hươu sống. Mình mang
áo giáp, hắn đứng nghiêm trang bên hành lang,
lưỡi đại đao đeo vểnh lên như
đuôi én lộ ra ngoài thắt lưng. Dưới
ánh đèn chập chờn trong gió đêm, lúc lóe
lên lúc chực tắt, không hiểu sao nhìn đi
nhìn lại những con người đó, tôi
thấy ghê ghê, không biết mình đang sống
trong mộng hay đứng trước cảnh
thực. Hơn
thế nữa, một chiếc xe ngự đã
được kéo ra đặt giữa viên đình
. Vẽ uy nghi của cỗ xe như át cả bóng
đêm, hai càng xe vì không bắt vào bò nên đặt
nghiêng nghiêng lên trên một cái bậc. Nhìn.những
chỗ dát vàng trên thành xe trông như sao sa,
chiếu lấp lánh, ngay giữa đêm xuân mà
cảm thấy ớn lạnh, nhất là vì
bức rèm xanh có viền hàng thêu nổi phong kín
không cho thấy bên trong xe có những gì.Chung quanh,
một bọn tráng đinh tay cầm đuốc
cháy, cẩn thận tránh không để khói
dạt về phía hàng hiên nơi đức ông
ngự, cung kính đứng chờ lệnh. Chỗ
của Yoshihide hơi cách đó một chút.
Hắn quì gối, mặt hướng về hàng
hiên, hình như vẫn bộ áo màu nâu non và cái
mũ quạ mềm, như bị đè bẹp
bởi bầu trời đầy sao, thu mình
lại dúm dó nom còn nhỏ bé hơn ngày thường.
Sau lưng hắn lại có thêm một người
cũng đội mũ áo y như thế, có
lẽ là tên đệ tử tùy tùng. Hai người
ấy đang quì cách xa trong bóng tối lờ
mờ thành thử từ dưới hàng hiên là
chỗ tôi mà nhìn thì thật tình cũng không sao
chắc chắn về màu áo.
Mười Bảy Lúc đó
trời cũng đã về khuya. Bóng tối
phủ đen kịt núi rừng như đang nghe
ngóng từng nhịp tim tiếng thở của
những người có mặt. Chỉ có
tiếng gió đêm thốc qua và mỗi lần như
thế, mùi khói và muội đuốc lại bay
tới. Đức ông ngồi một đỗi
không nói gì, ngài chỉ lặng ngắm khung
cảnh khác thường này, rốt cục
mới lếch gối tới một chút, cao
giọng gọi: -Yoshihide! Hình
như Yoshihide có trả lời ngài sao đó nhưng
lỗ tai tôi chỉ nghe tựa hồ một
tiếng rên rĩ . -Yoshihide!
Đêm nay mi được toại nguyện đấy
nhé. Ta sẽ cho đốt chiếc xe ngự để
mi xem. Nói
xong câu, đức ông mới liếc mắt nhìn
lũ hầu cận. Lúc đó, tôi có cảm tưởng
đức ông và chúng nó đang mỉm cười
với nhau một cách khó hiểu. Có lẽ
tại tôi tưởng tượng ra thế không
chừng. Nghe đức ông bảo, Yoshihide sợ
hãi ngẩng đầu lên nhìn lên về phía hàng
hiên nhưng không nói năng gì cả. -Xem
kìa. Đây là chiếc xe ta vẫn đi mỗi ngày.
Chắc mi thừa biết.Bây giờ ta sẽ ra
lệnh đốt xe để dựng mẫu
phong cảnh hỏa ngục cho mi. Đức
ông mới dừng nói, đưa mắt ra
hiệu cho tên hầu cận rồi mới làm
bộ thương cảm: -Trong
chiếc xe này, ta cho trói một con thị tỳ
phạm lỗi đặt nguyên vào đấy.
Nếu châm lửa đốt xe thì nhất định
thịt nát xương tan; con đàn bà đó
sẽ chịu muôn vàn đau đớn, khắc
khoải chờ chết. Ngươi họa
được bức bình phong với cảnh tượng
như thế thì tác phẩm của ngươi
đúng là có một không hai đấy. Đừng
bỏ sót chi tiết lúc thịt trắng da ngà cháy
khét trong lửa nhá! Hãy nhìn cho mãn nhản
cảnh lọn tóc đen sổ tung bị lửa
táp ra tro đi nghe!. Lần
thứ ba.đức ông lại ngưng giọng. Tôi
không hiểu ngài đang nghĩ gì, chỉ
thấy ngài cười không thành tiếng đến
rung cả đôi vai, rồi phán: -Quang
cảnh này muôn đời sau cũng không có đấy.
Ta cũng xin làm quan khách. Bay đâu, vén rèm lên cho
Yoshihide biết mặt con đàn bà trong xe đi! Nghe
lệnh, một tên tráng đinh một tay nâng cao
ngọn đuốc thông, xông xáo đến
gần cổ xe, vươn cánh kia tay ra, kéo
bức rèm cửa lên cái một. Ngọn đuốc
đang cháy phừng phực kêu răng rắc, ánh
sáng đỏ loa lóa của nó thoắt chốc
đã rọi sáng rỡ khoảng không gian
hẹp. Cảnh tượng thật thảm
khốc: trên sàn, một thị nữ bị
xiềng chặt, mà trời ơi, làm sao tôi trông
nhầm cho được? Sau tấm kimono
diễm lệ thêu hoa anh đào là dòng suối tóc
đen mượt buông mềm xuống bờ vai,
một cành thoa vàng xinh xắn cài lấp lánh. Nhìn
cái thân hình mảnh mai, mồm bị bịt
chặt để khỏi kêu la, nét u buồn
dịu hiền của khuôn mặt, tôi nhận ra
ngay người thị nữ ấy không ai khác hơn
cô con gái Yoshihide. Suýt nữa tôi đã hét lên vì
thảng thốt. Thưa
chính vào lúc đó đấy ạ, tên vũ sĩ
mạnh bạo đối diện với tôi
bỗng đứng phắt lên, một tay ghìm cán
đao, mắt trừng trừng nhìn về hướng
Yoshihide. Tôi kinh hãi ngó theo mới thấy lão
họa sư vừa chứng kiến cảnh tượng
trên đã gần hóa rồ. Tự nảy giờ
vẫn quì bên dưới thế mà đã hắn
đã bật dậy chực bay ra. Hai tay hắn vươn
ra phía trước như sắp sửa chạy ùa
về hướng cái xe trong cơn mê dại. Có
điều đáng tiếc là, như đã thưa,
chỗ tôi đứng lại quá xa nên không rõ tướng
mạo hắn ta lúc ấy. Tuy nhiên mới vừa
nghĩ như thế xong thì đã cảm thấy
gương mặt trắng bệt của Yoshihide,
không, cả hình dáng của lão ta nữa, đang
như có một sức lực vô hình gì nào đó
thoắt kéo khỏi màn đêm và mang ra treo
giữa không gian, bày lồ lộ trước
mắt tôi. Cùng lúc ấy có tiếng đức
ông ra lệnh “Châm lửa cho ta!” và
bọn tráng đinh ném vào xe hết ngọn đuốc
thông nầy đến ngọn khác. Chiếc xe
ngự bén lửa bùng lên.
Mười
Tám Chỉ trong
nháy mắt, ngọn lửa đã bao trùm cả
cỗ xe. Mấy tụi giây màu tím kết trên hiên
xe bị quạt bay tung lên, từ phía dưới
khói trắng cuồn cuộn hiện rõ trong đêm
đen. Hết rèm trúc rồi hai bên thành cửa
cho đến đến kim loại dát trên mui như
thể vỡ tung một loạt và bay ra thành
một trận mưa lửa cuồng loạn
giữa tầng không, cảnh tượng thảm
khốc đến nghẹn lời. Thế rồi
những lưỡi lửa giận dữ liếm
táp khung xe, bốc lên tận trời cao, đỏ
rực như vầng dương đang sa
xuống đất, bảo là lửa lò trời
trào ra cũng không quá đáng. Lúc nảy tôi còn
chực hét lên, còn giờ đây hoàn toàn hồn
tiêu phách tán, chỉ biết há hốc nhìn quang
cảnh rùng rợn này chứ không biết làm gì
khác. Thế nhưng người ruột thịt
như Yoshihide thì... Đến
nay tôi vẫn còn chưa quên vẽ mặt Yoshihide
lúc ấy. Gã đàn ông đó những tưởng
là sẽ chạy như mê về phía cỗ xe thì
lúc lửa vừa bùng lên, bỗng chùn chân
lại, hai tay vẫn vươn ra đằng trước,
mắt chỉ nhìn chầm chập, cái nhìn như
đang cố cuốn hút cho bằng được
tất cả lửa khói đang bao trùm cỗ xe.
Ánh sáng ngọn lửa chiếu rọi toàn thân,
soi từng nếp nhăn nheo trên khuôn mặt già
nua xấu xí, soi đến cả từng cọng
râu của lão. Thế nhưng chính cái gương
mặt với cặp mắt đang mở cực
to, với đôi môi vặn vẹo đến
biến hình, với bắp thịt trên gò má
đang run rẫy lật bật mới làm ta hình
dung được tâm trạng của Yoshihide khi
sự sợ hãi, nỗi đau khổ và kinh
ngạc thay nhau hiện ra trên đó, đợt
nầy nối tiếp đợt khác. Cho dầu là
tên cường đạo sắp sửa bị bêu
đầu hay kẻ tội nhân gian ác nghịch
đạo mà thập điện diêm vương
lôi ra công đường xét xử cũng không
thể nào có khuôn mặt khốn khổ hơn lão
ta lúc ấy. Đến nỗi tên vũ sĩ tùy
tùng mạnh bạo dường nào mà mặt cũng
chợt biến sắc, sợ sệt ngước
mắt lên nhìn đức ông. Đức
ông miệng vẫn mím chặt, lâu lâu lại cười
ma quái, mắt không rời cỗ xe. Mà trong
chiếc xe ấy thì, trời ôi, hình dung cô gái
trong xe tôi được thấy lúc đó ra làm
sao, đến bây giờ vẫn chưa đủ
can đảm để kể hết chi tiết.
Cái khuôn mặt trắng trẻo ngữa lên vì
ngạt khói, mái tóc dài phất tung như muốn
dập tắt ngọn lửa, cả manh áo
lụa thêu hoa anh đào thướt tha mỹ
lệ, trong một khoảnh khắc đều
biến thành lửa. Thật là một cảnh tượng
bi thảm. Dần dần ngọn gió đêm có
phần dịu xuống để khói dạt
về phía bên kia, những đốm sáng bắn
tung như kim nhủ lên đầu ngọn lửa
đỏ, người con gái, miệng vẫn
bị bịt chặt, ngoi lên trong cơn hấp
hối làm sợi xiềng sắt cột nàng như
thể sắp đứt đến nơi. Tôi nghĩ
rằng dưới địa ngục, tội nhân
cũng chỉ đau khổ đến thế này
là cùng! Từ bọn tôi đến người vũ
sĩ mạnh bạo kia đều khiếp sợ
đến dựng tóc Gió
đêm thổi trở lại lần nữa, lướt
trên những ngọn cây trong khu viên đình.
Luồng gió ấy loanh quanh như không biết
về đâu. Bỗng lúc đó mọi người
nhận thấy có một vật gì đen đen,
nhảy nhót như một quả cầu, giữa
khoảng mặt đất và thinh không, rồi
từ trên nóc dinh phóng thẳng vào cỗ xe đang
bốc cháy. Thế rồi giữa khi khung xe sơn
son bắt đầu rời rả và đổ
xuống, vật ấy quàng lấy bờ vai xiêu
vẹo của cô gái lay lấy lay để,
thốt ra một tiếng kêu dài, nhọn sắc
như lụa xé vọng ra đến ngoài màn khói,
ra chiều đau đớn. Nghe như thế
được hai ba lần thì bọn chúng tôi cũng
không ai bảo ai cũng bật lên tiếng kêu
ngạc nhiên. Kẻ vào tận đằng sau
bức tường lửa khói để đeo
riết vào vai cô con gái bị thiêu không ai khác hơn
con khỉ mang cái hổn danh Yoshihide xích ở
phủ Horikawa.
Mười
Chín Cái bóng
khỉ ấy chỉ hiện ra trong một thoáng
thôi ạ. Trong lúc những tia lửa hãy còn
bắn tung lên trời như người ta
rắc thêm kim nhủ lên mặt bức sơn mài
thì cả bóng con khỉ lẫn cô gái đều
đã chìm khuất hoàn toàn sau làn khói đen.
Giữa khu viên đình chỉ còn cỗ xe lửa
cháy bừng bừng, tiếng nổ lốp đốp.
Có lẽ không thể gọi là xe mà phải
gọi là cột lửa thì mới phù hợp
với hình dạng ngọn lửa kinh hoàng đang
vút lên không như thiêu đốt cả ngàn sao. Đứng
lặng người nhìn chăm chú trước cái
cột lửa kia, Yoshihide đang có một thái
độ không ai hiểu nổi. Cái lão Yoshihide
mới phút trước hãy còn cực kỳ đau
khổ vì quang cảnh trừng phạt dưới
địa ngục kia bây giờ lại mừng
vui rạng rỡ ra một cách lạ lùng. Cái
rạng rỡ của người ngộ đạo
đang tràn trề trên khuôn mặt nhăn
nheo. Có lẽ hắn quên bẳng việc mình
đang ở trước mặt đức ông hay
sao mà thấy hắn cứ đứng vênh váo,
hai tay khoanh chặt trước ngực. Làm như
cảnh mà hắn đang thấy không phải là
đứa con gái yêu đang hấp hối trước
mặt cha. Hắn chỉ ghi nhận được
qua đó những chi tiết đem đến cho
hắn một niềm vui thỏa vô bờ bến :
màu lửa huy hoàng và hình ảnh người
đàn bà trẻ đang chịu cực hình. Quái
gỡ hơn nữa là Yoshihide không chỉ tỏ
ra vui sướng khi đứng ngắm đứa
con gái yêu trong cơn thống khổ. Lúc đó
con người hắn còn toát ra một vẽ
bạo tợn như Sư Vương đang căm
giận, đến độ lũ chim đêm không
biết bao nhiêu con đang bay toán loạn và kêu gào
vì bất chợt bị ngọn lửa sém
phải, không có con nào dám lượn vòng quanh
chỏm mủ màu quạ đen của Yoshihide. Có
lẽ đối với lũ chim không hiểu cơ
sự gì kia, trên đầu lão họa sư
phải có một vầng hào quang uy nghiêm tỏa
rộng làm chúng kinh sợ. Chim chóc còn như thế thì nói chi đến bọn chúng tôi, ngay cả lũ tráng đinh, đều im hơi nín tiếng, toàn thân run rẩy, chăm chú theo dõi từng động tĩnh của Yoshihide mà lòng tràn ngập một sự đồng tình lạ lùng với hắn như mới vừa được Đức Phật Khai Nhản mở mắt cho. Hình ảnh ngọn lửa thiêu đốt cỗ xe vần vũ trên không trung và lão họa sư đứng lặng như kẻ bị ai cướp mất hồn đủ tạo ra một bầu không khí uy nghiêm và hoan hỉ dị thường. Giữa cảnh tượng đó, chỉ có mỗi một người đang ngồi bên hàng hiên, đức ông Horikawa là đã biến thành một kẻ khác, mặt ngài tái như chàm đổ, mép sùi bọt , hai bàn tay ghịt chặt lấy manh quần màu tím sẫm, kéo từng hơi thở khò khè như một con thú cổ họng khát ráo
Hai Mươi Rốt
cục cũng có người đem chuyện
đức ông Horikawa đốt chiếc xe ngự
ở dinh Yukige đêm hôm ấy thố lộ cho bên
ngoài biết.mà hình như không thiếu chi
những kẻ chê trách hành vi của đức
ông. Trước tiên người ta đặt câu
hỏi cớ gì đức ông lại đem đốt
chết con gái Yoshihide ; riêng việc nầy, câu
giải đáp căn cứ vào lời đồn
về mối hận tình xem ra nhiều hơn
cả. Nhưng đến độ cho đốt
xe, giết người như vậy chắc
chắn đức ông hãy còn có chủ tâm
sửa trị tính khí quàng xiên của lão họa
sư muốn thí cả mạng người để
vẽ bằng được bức bình phong. Lý
do trên có lần tôi đã nghe từ chính
miệng ngài. Còn
thái độ lão Yoshihide sau khi chứng kiến
cảnh con gái bị đốt trước
mắt mà con tim gỗ đá của mình vẫn không
lay chuyển, còn xin tiếp tục được
vẽ bức bình phong, cũng lại bị người
đời phê phán.Trong số đó, có kẻ thóa
mạ nếu vì hội họa mà quên cả tình
cha con, rõ ràng hắn là phường gian ác,
mặt người dạ thú. Tăng quan chùa
Yokawa chính là một trong những người tán
thành luận điệu ấy. Vị nầy thường
bảo : « Cho dầu giỏi hơn người
được trong một lãnh vực nghề
nghiệp hay một nghệ thuật nhưng
nếu để được thế mà vứt
cả ngũ thường[16]
thì không tránh khỏi bị đọa xuống A
Tỳ ». Chỉ
trong vòng một tháng sau, Yoshihide đã hoàn thành
bức bình phong tả cảnh địa ngục.
Hắn liền đem lên phủ kính cẩn dâng
cho đức ông. Nhằm lúc ấy tăng quan chùa
Yokawa đang ghé qua phủ. Khi ông ta mới vừa
xem một lượt bức bình phong, đã kinh
hoàng trước cảnh một cõi đất
trời đang chìm đắm trong trận bão
lửa. Tăng quan trước đó vẫn khinh
khỉnh với Yoshihide, cứ nhìn lão họa sư
một cách trâng tráo, đến lúc được
xem bức tranh, bỗng như không nén nổi
lời tán thưởng, vỗ đùi đánh
đét, thốt lên một tiếng : « Thần
diệu ! ». Nghe thế, đức ông
Horikawa chỉ biết cười gượng
gạo và hình ảnh nụ cười ấy,
đến nay tôi vẫn chưa quên. Kể
từ ngày đó, không còn một ai, ít nhất
trong cửa phủ, nói xấu lão họa sư thêm
một lời nào. Những người được
xem bức bình phong, cho dù là kẻ ngày thường
vẫn mang ác cảm với hắn, đều không
khỏi xúc động đến lặng người,
làm như họ sống thực được
với muôn vàn khổ ải của hỏa
ngục thể hiện trên mặt tranh. Nhưng
lúc thiên hạ hiểu ra thì Yoshihide đã vĩnh
biệt cõi đời nầy. Ngay đêm hôm sau
khi hoàn thành bức bình phong, hắn đã thòng dây
thừng lên rường căn buồng ngủ,
thắt cổ chết. Có mỗi đứa con gái
yêu thì nó đã đi trước cha nên gã đàn
ông nầy có lẽ không bao giờ tìm lại
được sự yên ổn trong tâm hồn.
Nắm xương tàn của lão ta nay vẫn
nằm đâu đó dưới nền nhà cũ
nhưng ngay cái mốc con bằng đá ghi dấu
lại thì vài chục năm sau đó, với mưa
to gió lớn đã đổ nát, rêu phong,
khiến không còn ai biết ngôi mộ kia là
của ai và xưa kia đã làm gì.
(Tháng 5 năm Taisho thứ 7) (Đăng trên nhật báo Osaka
Mainichi) Dịch xong ở Tokyo ngày 12 tháng 12 năm 2003 [1]
Cách ghép hai nguồn tư liệu làm một
của Akutagawa có thể ảnh hưởng
đến phong cách sáng tạo của Kurosawa
Akira khi ông dựng phim Rashômon (1950, Giải Chính
Đại Hội Điện Ảnh Venise) theo
hai tác phẩm của Akutagawa, La Sinh Môn (Rashômon,1915)
và Khuất Trong Lùm (Yabu no naka, 1921). [2]
Đã dựa trên truyện tình tội lỗi
giữa chàng Moritô và nàng Kesa với bối
cảnh trung cổ thời Hei-an trong một tác
phẩm cùng tên (Moritô to Kesa) cũng do
Akutagawa Ryunosuke viết, đã đăng trên
tạp chí Chuô Kôron năm Taisho thứ 7 (1918). [3]
Horikawa, tên một con sông chảy qua Kyoto, kinh
đô Nhật Bản thời xưa, nhưng
Đức Ông (quan đại thần hay
bậc tôn quí) Horikawa có thể chỉ là
một nhân vật hư cấu. [4]
Đại Uy Đức Minh Vương, tên
một trong năm vị Minh Vương gìn
giữ cõi Tây Phương, biến thân của
Đức Văn Thù Bồ Tát. Có tài hàng long
phục hổ để bảo vệ chúng
sinh. Tương truyền có ba đầu sáu
tay, cưỡi trâu trắng, tướng
mạo phẫn nộ dữ tợn. [5]
Tần Thỉ Hoàng Doanh Chính (259BC-210BC), hoàng
đế đầu tiên, gồm thu sáu nước,
thống nhất Trung Quốc, nổi tiếng tàn
ác, đốt sách, chôn sống nho sinh. [6]
Tùy Dạng Đế Dương Quảng
(569-618), vua thứ hai nhà Tùy, tương
truyền giết cha soán ngôi, chuộng vũ công,
sống xa hoa dâm dật. [7]
Kawahara-no-in, dinh thự ở Kyoto có khu vườn
nổi tiếng đẹp, sau lấy làm chùa.
Quan tả đại thần Minamoto-no-Tôru
(822-895), con trai thiên hoàng Saga, là chủ cũ
khu dinh thự tráng lệ ấy. [8]
Michinoku là tên cổ của vùng Đông
Bắc Nhật Bản, ngày xưa là nơi
hoang vu hiểm trở. [9]
T. Kojima và A.Mori hiểu đọan văn này
theo hai cách trái ngược nhau. Chúng tôi theo
lối dịch của T.Kojima. [10]
Kichijôten (Srii-Mahâdevii theo Phạn ngữ) hay Cát
Tường Thiên Nữ là một bà tiên dung
mạo đoan trang, hay ban phúc lộc. [11]
Fudômyôô (Acalanâtha theo Phạn ngữ) hay
Bất Động Minh Vương, một trong
năm vị Minh Vương, sứ giả
của Như Lai đến giáo hóa chúng sinh. [12]
Kawanari tức Hokusai Kawanari (782-853) hoạ gia
đầu đời Hei-an, gốc người
Triều Tiên. Giỏi về sơn thủy và
nhân vật. [13]
Ryugaiji hay Long Cái T ự (Chùa Đầu
Rồng) [14]
Năm cõi trong vòng luân hồi mà tùy theo
nghiệp báo con người sẽ thác sinh vào:
cõi trời, người, súc sinh, ngạ
quỉ và địa ngục. [15]
dịch thoát chữ ken
(gian) có nghĩa là đơn vị đo
chiều dài cỡ 1,81m. [16]
Nhân, Lễ, Nghĩa, Trí, Tín ®
"Khi phát hành lại thông tin từ trang này cần phải có sự đồng ý
của dịch giả ..........
|