|
Giờ đây đă mệt mỏi, tôi để thân ḿnh nằm dài trên lớp sỏi khô đă được màu xanh phủ lên và nh́n ḍng nước sông Rhône trôi giữa thành phố Lyon. Ngày nào tôi cũng chẳng làm ǵ cả nhưng lại cảm thấy người ḿnh như đánh mất sức sống, tâm hồn và thân thể có cái ǵ khiến cho bứt rứt. Tôi đă đến Pháp được khoảng hai tuần rồi nên không thể nói đó là sự mệt nhọc do chuyến lữ hành. Nhắm đôi mắt lại, tôi chỉ nghe có tiếng nước chảy xiết làm lay động những ḥn sỏi ở đằng xa phía dưới chân ḿnh. Tiếng nước réo nhắc tôi nhớ lại nhiều chuyện lắm và gợi cho tôi cảnh vật bên nước Mỹ nơi tôi vừa từ giă cũng như h́nh ảnh người đàn bà đă yêu tôi[8]. Ôi! Giấc mơ quá khứ, kỷ niệm đau thương. Một nỗi buồn dịu dàng và đẹp đẽ làm sao! Nhất là nỗi buồn này, những h́nh ảnh mộng mơ này đang an ủi tôi. Nó c̣n lôi cuốn tôi mạnh hơn cả người bạn gái ngày xưa. Mỗi buổi chiều, tôi ra nằm trên băi cỏ trên bờ sông cạn khô này để nhớ về một quá khứ không bao giờ trở lại và để ḷng ḿnh ngất ngây với một giấc mơ thật buồn. Chung quanh tôi tất cả đều yên lặng. Nơi đây là một đầu mút của thành phố Lyon. Trên đầu tôi có một bức tường bằng đá hai tầng dựng đứng, nó cao và chắc chắn như một bức tường thành vốn dùng để chắn cho con đường được viền bằng những cành lá đang ch́a ra để khỏi bị ḍng nước xiết với lưu lượng bất thường nầy làm ngập lụt. Phía bên kia ḍng nước xoáy, từ Croix Rousse cho đến Saint Claire, những ṭa nhà màu xám như đang cố leo lên, càng lúc càng đông đúc trên một cao điểm, sau đó là đến một ngọn đồi màu xanh lục - có lẽ là vườn rau hay đồng cỏ - rồi kéo dài ra măi xa và đi lên cao nữa, chỉ đụng phải giới hạn là bầu trời xanh. Phía hạ lưu, hai bên bờ sông, người ta trồng cây dọc theo những con đường. Nơi đó có những ngôi nhà cùng một độ cao, với tường trắng và mái xám, mọc bên nhau và nối dài đến ngút mắt. Trong khu vực cư trú đó, đôi khi ta có thể thấy vài cái tháp h́nh ṿm của giáo đường.Trên những chiếc cầu bắc qua sông Rhône, nhiều khách bộ hành và xe cộ đang qua lại.. Tất cả khung cảnh mà tôi đang nh́n đều tắm trong màu đỏ của một mặt trời chiều giống như ḥn than, tuy đẹp không sao tả nổi nhưng lại lặng lẽ và buồn tẻ như đến từ một giấc mơ. Không có lấy một luồng gió nhẹ thế mà không khí lại mát mẻ và trong vắt, có thể nh́n được rơ rệt. Những ngôi nhà, bụi cây, dù gần hay xa, mới đầu cứ ngỡ là bao bọc bởi một lớp sương mờ, không thể nào phân biệt nhưng kỳ thực chúng lại rất rơ ràng và sinh động. Có thể nh́n thấy cả con đường nhỏ đang dẫn lên ngọn đồi của bờ đối diện và như có thể đếm được cả số đá cuội đang nằm dưới bờ đê. Thế nhưng cái rơ rệt ấy không có vẻ ǵ là hiện thực và tôi có cảm tưởng là ḿnh đang nh́n h́nh ảnh phản chiếu trên một tấm gương, không thể đưa tay ra chạm được. Tôi chưa từng thấy ánh sáng hoàng hôn đẹp đẽ như thế này ở Mỹ v́ xứ ấy nằm trên một vĩ tuyến thấp hơn đây. Ngay giữa mùa hè, khoảng cách giữa ban ngày và ban đêm ở Mỹ rất ngắn. Nhưng trên đất Pháp, nơi tôi đang có mặt, th́ ngay giữa tháng tám có thể xem như đă cuối hè rồi. Khoảng bảy giờ chiều th́ ngày đă tắt, đến gần chín giờ, cả bầu trời và mặt đất đă trở thành một thế giới mơ hồ như thấy trong giấc mộng. Đúng là một cảnh thiên đàng cho những ai không c̣n thích thú với chuyện yêu đương hay hoan lạc v́ đă nếm cái hiện thực tàn nhẫn mà chúng đem lại! Ngay ngày hôm sau khi đặt chân đến Lyon, tôi đă t́m đến chỗ này để mỗi ngày ḿnh có thể lơ đăng, đầu óc ch́m vào trong những suy nghĩ vẩn vơ. V́ cớ ǵ mà tôi đă hăng hái sang đến nước Pháp.? Tôi sẽ ở lại đây được bao lâu? Cuối cùng, tôi có phải về lại Nhật, dù chỉ một lần, hay không? Tôi c̣n có dịp thăm viếng nước Mỹ nữa chăng? Tại sao nàng lại yêu tôi? Nàng có măi măi chờ đợi ngày tôi trở lại hay hoàn toàn không? Ô! Dĩ nhiên là tôi rất yêu nàng! Tôi có phải lấy quyết định trở lại Mỹ không đây? “Không! Không!”. Tôi nhủ ḷng ḿnh. Nàng cũng là một con người như tôi thôi. Khi chúng ta già đi, t́nh yêu có thể không c̣n nữa và giấc mơ sẽ biến mất đi vĩnh viễn. Tuy nhiên hôm nay, rốt cuộc tôi thấy đă giữ được măi h́nh ảnh trẻ trung và xinh đẹp của nàng trong con tim đau khổ của tôi khi một ḿnh một thân, mệt mỏi, gầy g̣, hốc hác, dưới bầu trời tha hương và cách xa nàng như thế. Tôi nhớ nàng, tôi nhớ lắm và thèm được nh́n nàng một lần, để chạm vào người, để hôn nàng và ôm lấy trong ṿng tay. Thế nhưng t́nh yêu trong trắng và vĩnh cửu của tôi đă hiện ra để nói lên rằng, dù có phải đau khổ và tội nghiệp đến mấy, tôi chỉ có thể thực hiện ước vọng đó bằng cách để nàng lại bên kia biển cả sau những lớp mây trời.[9] Tại sao kết thúc dứt khoát và sự giải quyết êm đẹp kia lại không cho phép tôi t́m thấy được một giấc mơ sống thực? Tôi thèm được chết sau khi đă đem hết sức dâng hiến cho một t́nh yêu trọn vẹn. Có lẽ chết đẹp đẽ mà hạnh phúc như thế, không c̣n luyến tiếc ǵ với hiện thực chung cuộc, c̣n tốt hơn sống trong tuyệt vọng. Nhất định là tôi phải chết trong lúc vẫn c̣n yêu người đàn bà ấy, người tôi nhung nhớ khôn nguôi dù chẳng c̣n hy vọng gặp lại nàng bao giờ nữa. Sau khi đă nhắm mắt một đỗi, tôi lại nh́n chung quanh ḿnh. Hoàng hôn đă mất đi phần nào cái ánh sáng màu đỏ của nó và đang hiện ra cùng với một luồng ánh sáng xanh lơ không biết từ đâu đến. Đường viền chung quanh ḥn núi và những mái nhà dân ở bờ đối diện nhờ nhận được ánh sáng của mặt trời chiều dọi từ sau lưng, đang hiện ra rất rơ nét. Đồng thời, trên mặt nước của ḍng sông đang chảy xiết, màu của luồng nước xoáy như phản chiếu và ánh lên làm tôi lóa mắt. Chung quanh đó hăy c̣n có bóng dáng vài ông câu, bất động như những pho tượng. Trong mấy hàng cây trồng trên con đê, những ngọn đèn khi đốt đă được thắp lên. Chúng rắc rải rác đó đây những chùm ánh sáng yếu ớt, vàng vọt so với ánh sáng của bầu trời cũng như trên mặt nước. Bầu không khí đă yên tĩnh hơn so với lúc năy, tiếng nước chảy chỉ c̣n nghe róc rách như thể cái tiếng nhỏ bé ấy đă có tự muôn đời và tôi có cảm tưởng rằng trong cái âm thanh buồn và sâu lắng đó, có cả tiếng hát, tiếng người nói và cả tiếng th́ thào. Tôi không nghe nó bằng tai. Chẳng qua v́ con tim sống động của tôi đă phân biệt được ngay cả cái “vô thanh” đến từ đất trời lúc mà vạn vật đang lợi dụng bóng đêm để bước vào một giấc ngủ sâu. Tôi nh́n về một góc trời xa và giương đôi tai nghe ngóng bởi v́ tôi nghĩ rằng, vào một lúc như thế này, ḿnh cũng có thể nghe được những tiếng th́ thào của bạn t́nh xưa. Chợt tôi nghe tiếng nói của một người đàn bà trẻ: -Thế là hết đêm nay, em không c̣n có thể gặp anh nữa à? -Đúng rồi. Trong ít lâu...Một hay hai năm, em ạ! Một giọng đàn ông trả lời nhưng xem ra anh ta đang cố gắng giữ b́nh tĩnh. Lúc đó, giọng người đàn bà hơi run rẩy: -Một hay hai năm đâu phải ngắn! Chả lẽ ḿnh sắp sửa phải chia tay nhau cho đến cuối đời? Người đàn bà thút thít khóc. Tiếng người đàn ông bắt đầu phấn khích: -Không thể như thế được! Cho dù phải xa nhau hai mươi năm, t́nh yêu vẫn c̣n đấy nếu ḷng người không đổi thay. -Thế nhưng nếu ḿnh thay đổi th́ sao? Coi bộ người đàn ông không biết cách trả lời. Nghe thế, đột nhiên tôi lặng người như có một lưỡi kiếm lạnh như băng hay một cây kim nhọn đâm nhói vào tim. Tôi nh́n lên phía cao và thấy có hai người trẻ tuổi, trên dưới hai mươi, đang đứng đó. Họ tựa người vào thành lan can của con đê xây bằng đá và không biết rằng ở dưới này, tôi đang nghe. Tôi đưa tay lên sờ lấy ngực ḿnh như muốn che lấy chỗ như vừa bị một lưỡi kiếm đâm trúng. Tôi lập đi lập lại mỗi câu: “Ôi, thay ḷng đổi dạ ư?”. Tôi xin thề với ḷng ḿnh là sẽ luôn luôn nghĩ về người con gái mà tôi đă chia tay cho đến giây phút cuối của cuộc đời. Nếu như t́nh cảm của tôi không thay đổi th́ h́nh bóng của nàng măi măi in sâu trong ḷng tôi.Thế nhưng tôi đă dựa vào cái ǵ để chủ trương rằng trái tim người, trái tim của tôi, sẽ không hề thay đổi cơ chứ? Nhỡ khi, con tim của tôi thay đổi cũng như đám mây trời, nhưng ḍng nước trôi, làm sao tôi có thể giữ lại trong đáy ḷng tôi, một h́nh bóng đă đến ngụ ở đó một lần. Một ngày nào, h́nh bóng ấy có biến đi mất hay không, dù chỉ một lần? Tôi lại đặt bàn tay ḿnh lên trái tim, làm như có một kẻ trộm nào đó đang đứng chực đâu đây. Người con gái trên đê tiếp tục nói trong nước mắt: -Anh Pierre th́ đă lên Paris, bỏ lại đằng sau người vợ anh ấy rất yêu thương. C̣n anh Jacques đă nhập ngũ, sang Phi Châu rồi yêu một người đàn bà Ả Rập bên đó. C̣n Charles tuy yêu Louisa nhưng lại qua Ư du học và không trở về nữa... Ôi! Phần tôi, tôi sẽ nh́n thấy nước Ư. Tôi cũng sẽ có cơ hội thăm Tây Ban Nha. Khi tưởng tượng đến cái tương lại không ḍ được trước, tôi thấy ḿnh thiếu tự tin để có thể giữ một t́nh yêu bền vững với ai. Tôi bèn gục đầu lên một ḥn đá lạnh của bức tường và khóc rấm rứt. Lúc đó, chung quanh vùng, trời đă đến nửa đêm. Dịch ngày 27/06/2021
[8] Có thể là nàng Edith Girard, một kỹ nữ mà Kafuu đă gặp ở Washington vài năm về trước. [9] Theo dịch giả Yamamoto Takeo th́ đoạn độc thoại của Kafuu ở đây có hơi hướng thơ Lamartine trong bài”Le premier regret” (Hối tiếc đầu tiên) và đưa ra giả thuyết là nhà văn đă dùng chất liệu từ đó để sáng tác.
* Nguyễn Nam Trân : Một trong những bút hiệu của anh Đào Hữu Dũng, sinh năm 1945 gần Đà Lạt. Nguyên quán Hương Sơn, Hà Tĩnh. Theo học Chu Văn An (1960~1963) và Đại Học Sư Phạm Sài G̣n trước khi đến Nhật năm 1965. Tốt nghiệp Đại Học Đông Kinh (University of Tokyo) và Đại Học Paris (Pantheon-Sorbonne). Tiến sĩ khoa học truyền thông. Giáo sư đại học. Hiện sống ở Tokyo và Paris. E-mail: dhdungjp@yahoo.com ......................... ®
"Khi phát hành lại bài viết
của trang này cần phải có sự đồng
ư của tác giả (dhdungjp@yahoo.com) |