61- Khuôn mặt (Kao, 1932)
Từ độ lên bảy lên tám cho đến
tuổi mười bốn mười lăm, khi lên sân khấu, nàng chỉ biết
khóc. Khán giả hồi đó cũng hay mau nước mắt.
Lúc đầu, cách nhìn của nàng
đối với cuộc đời là mình chỉ cần khóc đă đủ làm họ khóc.
Khuôn mặt của những người đến xem hát khiến nàng đoán chắc họ
sẽ khóc mỗi khi mình cất lên tiếng khóc. Không có một khuôn
mặt nào trong đám họ mà nàng không hiểu. Như thế, khuôn mặt
của cuộc đời không có gì bí hiểm trước cái nhìn của nàng.
Cả một gánh hát, không lấy ai
thủ được một vai đào con xinh đẹp và khiến khán giả cảm
động đến rơi nước mắt như nàng.
Thế nhưng năm mười sáu tuổi thì
nàng sinh con.
-Đứa bé này không giống tôi tị
nào cả. Nó không phải là con tôi.Tôi không thừa nhận nó đâu!
Người cha của đứa bé nói như
vậy. Nàng bèn trả lời anh ta:
-Nó cũng chẳng có nét nào của
em cả nhưng nó là con em. Có đúng không?
Khuôn mặt của đứa bé gái ấy là
khuôn mặt con người đầu tiên mà nàng không hiểu được. Có thể
nói rằng, cùng với việc sinh đẻ, cái nghề thủ vai đào con
của nàng đến lúc phải cáo chung. Điều đó làm nàng cảm
thấy có một hố sâu ngăn cách giữa sân khấu cải lương (Shingeki)
- nơi tiếng khóc của nàng có thể làm bao người đổ lệ - và
thực tế ngoài đời. Nếu dòm vào, sẽ thấy nó là một cái hố
đen như mực. Trong khoảng tối tăm đó, xuất hiện vô số những
khuôn mặt người mà nàng không hiểu được, giống như khuôn mặt
của con gái nàng.
Không biết ở một nơi nào đó trên
đường lưu diễn, nàng đã chia tay với người cha của đứa bé.
Thế rồi theo thời gian, nàng bắt
đầu cảm thấy khuôn mặt đứa bé ấy giống như khuôn mặt của
người đàn ông nàng đã chia tay. Chẳng bao lâu sau, khi đứa bé
thủ những vai đào con như công việc của nàng hồi xưa, nó bắt
đầu làm cho khán giả nhỏ lệ.
Không biết ở nơi nào đó trên
đường lưu diễn, nàng đã chia tay với cả đứa con. Từ khi mẹ
con xa nhau, nàng lại cảm thấy khuôn mặt của con giống tựa
mặt mình.
* * *
Ở một rạp hát nhỏ vùng quê,
mười mấy năm sau người đàn bà trẻ ấy tình cờ gặp lại cha
mình vốn cũng là kép hát rong. Thế rồi nàng được mách cho
biết nơi mẹ nàng đang sống.
Khi gặp mẹ, ngay cái nhìn đầu
tiên, nàng đã thốt lên:
-Trời đất ơi!
Thế rồi nàng ngả vào lòng mẹ và
khóc.Từ khi ra đời, đây là lần đầu nàng mới gặp mẹ và
cũng là lần đầu nàng mới được khóc một lần thật mùi mẫn.
Lý do là khuôn mặt cửa đứa con gái mà nàng đã chia tay
giống như đúc mẹ nàng. Cũng như chuyện nàng không giống mẹ
tí nào, con gái của nàng và nàng cũng không giống nhau.Thế
nhưng giữa đứa cháu và bà ngoại thì họ như cắt mà để qua.
Có thể bảo rằng khi gục đầu
vào ngực mẹ mà khóc, một người chuyên đóng vai đào con như
nàng đã khóc rất thực lòng.
Giờ đây, với trái tim của một kẻ
hành hương tìm về thánh địa, người đàn bà ấy đã trở lại
gánh hát rong ngày nào để gặp con gái mình và cha của nó,
giải bày cho họ câu chuyện về những khuôn mặt.
(Dịch ngày 18 tháng 11 năm 2018)
Xem tiếp : [ 62-
Mấy mẩu vải vụn ] |