71. Đứa trẻ thích vả (Tataku
ko, 1928)
Gorô, anh thợ đào đất, vừa nh́n tấm
bản đồ in đằng sau tờ b́a một tập vé của công ty xe buưt chạy nội
thành Tôkyô vừa nói:
-Sẵn sàng chưa em, tuyến đường Senjuu
- Shimbashi đây nhé!
-Eo ôi, sợ quá!
O-Asa, người vợ, đang ngồi trên thành
cái cửa sổ nhỏ, kêu lên. Tuy vậy, cô ta bất chợt chống tay, tḥng
chân ra đằng trước, trong tư thế nhảy xuống.
-Trạm Kita Senjuu!
Vừa nghe xong tiếng đó, cô đă buông
ngay bàn tay ra khỏi thành cửa, để mông ḿnh rơi bệt xuống đất.
Nhếch má như muốn tỏ ra ḿnh đang nở
một nụ cười, cô quay ngoắt lại cái chỗ cũ trên thành cửa.
-Đừng té chổng mông ra đấy nhé. Này,
tới Minowa!
O-Asa một lần nữa lại để mông rơi
bịch xuống sàn nhà. Một mùi chiếu tatami ẩm mốc dậy lên. Lúc đó trời
đang ban trưa và ngay giữa mùa mưa. Gorô đă không có việc làm từ sáu
hôm rồi.
-Kurumazaka!
Lại khổ thân cái mông tṛn trịa.
-Izumibashi!
Rớt cái ầm thêm lần nữa.
-Suitengu!
-Bác tài ơi! Làm ơn chạy chậm lại
chút coi.
-Xe th́ phải vồng chứ. Rêm bụng à?
-Chớ sao. Em tưởng như có thanh sắt
đâm thấu bụng dưới.
-Nè, Suitengu!
Lại ầm một cái.
O-Asa dụi thật mạnh cái trán của ḿnh
vào lần vải lót của chiếc áo kimono và nhặt mấy cây kẹp tóc đă văng
cả ra. Trên làn da gầy không c̣n dấu vết một chút mỡ lại xám như màu
mực Tàu đă phai, chỉ c̣n lộ đôi chỗ có sắc hồng. Gorô tiến lại gần
bên. Cô bèn hỏi:
-Anh muốn ǵ hở?
-Chùi sạch luôn hai cái má nữa đi!
O-Asa lấy hai bàn tay quẹt quẹt,
trông giống như cách rửa mặt qua quít của mấy con mèo.Thế rồi cô túm
gọn lại mái tóc đang xô lệch của ḿnh một cách mạnh bạo. Như một con
cá chép dang cố bơi ngược ḍng, cô cố ẩy người để trèo lại lên bờ
thành cửa sổ. Thế nhưng cử chỉ muốn chứng tỏ ḿnh đă mệt nhoài ấy đă
bộc lộ ngoài ư muốn của cô bản chất trẻ trung bấy lâu bị che dấu.
-Trạm Tôkyô!
Cái mông tṛn trịa của cô lại rơi
đánh ầm!
Kondenmachô, Kamezawachô, Shinshibori.
Cứ phải liên tục rơi hết lần này đến lần khác, O-Asa bắt đầu cười
thành tiếng nhưng đôi mắt đă rớm nước mắt.
-Em nhớ ra rồi!
-Có phải chuyện hai năm trước?
-Ờ, không. O-Asa ngúc ngắc cái đầu y
như một đứa bé con.
-Chuyện hồi tiểu học cơ! Hồi đó, em
đi khắp nơi và chơi cái tṛ nhảy như thế này với mấy đứa bạn gái.
-Chơi? Thôi đi chớ. Bộ em nhảy là để
mua vui hay sao?
-Em sẽ nhảy tới khi anh bảo ngưng.
Nhưng bề ǵ đứa bé nó cũng sẽ ra đời cơ mà. Coi ḱa, năm ngoái, em
nhảy biết bao nhiêu lần mà có hiệu quả ǵ đâu.
Hai năm về trước, O-Asa làm hầu pḥng
trong một quán trọ ở khu vực trên núi có suối nước nóng. Gorô là con
một nông dân trong làng.
Hồi đó, người ta đang định mở một con
đường đi xuyên qua núi nối ngôi làng đó với phía nam bán đảo. Theo
lời đồn đại th́ mục đích làm con đường là để chuyển vận trọng pháo.
Gorô đă bị cuốn vào ḍng người lao động đến làm việc cho công tŕnh
đó. Những người bạn cùng làm nghề vỡ đất đă răn đe anh:
-Thằng cù lần. Sao mà khờ quá cỡ vậy
mậy. Mày cứ tưởng bở, coi đứa con của nhỏ kia là con mày. Mầy bị con
đĩ non choẹt nó lừa rồi. Thứ mấy con đó hả, tụi nó nhà nghèo nên chỉ
mơ làm vợ dân giàu có, dù một đêm thôi. Đến khi bị bỏ rơi, chúng mới
cần đến một thằng nghèo mà tốt bụng như mầy. Con O-Asa biết thừa là
mặt mũi cỡ nó không đủ để một thằng nhà giàu chịu nhận làm vợ bé.
Khi mọi người trong quán trọ đă yên
giấc, O-Asa ra chỗ hồ tắm nước nóng phía sau nhà, ngâm ḿnh dưới đó
để đợi Gorô. Cô ngủ, cái đầu kê lên thành hồ. Gorô băng qua con suối
để đến đấy với cô. Anh đưa chân đá một cái vào đôi vai trần của O-A
sa lúc ấy đă bị hơi nước nóng làm hiện lên những mần đỏ. O-Asa
choàng dậy, đưa tay bắt lấy chân Gorô.
-Chân sao lạnh thế này. Chắc anh lấy
đường tắt phải lội qua suối?
Cô kéo người con trai xuống nước và
dạng chân ngồi vắt qua hai bên đùi anh, áp ngực cô vào ngực anh.
-Em mới nhận được thơ nhà từ dưới quê.
Má nói là em phải kiếm chỗ nào trên cao mà nhảy xuống.
-Má có nói ǵ về anh không?
-Không viết ǵ hết trơn.
-Bộ má khuyên em nhảy thật à?
-Ừ, má nói chỉ cần nhảy là được.
-Trời ơi. Em không thấy tội nghiệp má
chút nào sao?
-Tai sao?
-Chớ má không rầy la ǵ em hả?
-Không.
-Anh th́ anh thấy tội cho má ghê!
-Em nhảy nghe. Anh có theo giúp em
không?
Thế rồi cứ để nguyên thân thể trần
truồng, O-Asa leo lên cái sạp người ta thường cất quần áo cởi ra khi
xuống tắm. Từ trên cao, cô nhắm hướng thân h́nh của Gorô - lúc đó
đang chờ ở bên dưới - mà nhảy. Cô làm như thế khoảng sáu bảy lần. Cô
c̣n nhảy từ thành cửa sổ của gian nhà tắm xuống cái bờ đất dọc theo
con suối nữa. Vầng trăng mùa đông lạnh giá như một lưỡi dao cạo trần.
Hai người nương theo bờ suối ra đến con đường mới làm. Như một con
nhái què, O-Asa tiếp tục nhảy xuống từ những bờ đá vừa mới được đào
lên, màu hăy c̣n tươi rói.
-Ông trăng này trông hăi quá!
Hai người lập đi lập lại động tác như
vậy trong bốn đêm liền. Thế nhưng hai ba tháng sau, khi sự biến đổi
trên thân thể của O-Asa đă lộ ra rơ, họ bèn bỏ trốn lên Tôkyô và O-Asa
hạ sinh một đứa con trai. Nơi đây, làm nghề đào đất như Gorô th́ làm
ǵ có việc. Trong cái thành phố Tôkyô mà bọn trai trẻ gốc gác ở đây
đă đến nghỉ ở lữ quán nơi cô làm việc, cái thành phố cô từng ước mơ,
O-Asa lần hồi mất đi màu tươi tắn của làn da và mỗi khi cô cười, đôi
má chỉ c̣n hơi nhếch ra một chút. Ở Tôkyô, cô cũng không t́m ra chỗ
để nhảy như trước. Đi xe buưt th́ chắc là xong thôi nhưng hai người
không cả tiền mua vé. Chính v́ thế, O-Asa phải dựa vào tấm bản đồ có
những lộ tŕnh được in đằng sau tờ b́a tập vé không biết Gorô lượm
được ở đâu. Từ thành cửa sổ, cô nhảy xuống dưới sàn nhà bằng mông,
hy vọng nó sẽ có hiệu quả như khi ngồi trên xe buưt.
Nhưng giờ đây O A-sa bắt đầu cười
thực sự. Trên làn da mướt mồ hôi, màu hồng đă trở lại. Đôi mắt ươn
ướt như lóe lên một tia sáng đầy sức sống.
-Tuyến Suaki đi Eitaibashi nhé!
-Nhảy kiểu này, em cảm thấy ḿnh đang
dự một tṛ chơi. Chưa bao giờ em được đùa nghịch như thế từ khi xong
tiểu học.
-Trạm Eitaibashi!
Ầm! Nihonbashi, Shibaguchi,
Shibazonobashi.
Động tác của O-Asa mỗi lúc càng gợi
t́nh hơn, giống một đứa con gái đang tuổi dậy th́. Ngực áo lót bên
trong kimono của cô trễ tràng để lộ đầu vú thẩm màu như hai quả dâu
đong đưa. Gorô hăm hở khuyến khích:
-Bây giờ là tuyến Shinjuku đi Ôkido
đó nghe!
Đến đây, O-Asa lăn đùng qua một bên
và rũ ra cười.
Tiếng động họ gây ra làm đứa bé đang
ngủ thức giấc, nó khóc ré lên. V́ đang cười ngặt nghẽo, O-Asa không
đủ sức ngồi dậy. Gorô đành phải bế lấy nó và đem ra cạnh cửa sổ.
-Chu chu chu chu...cha!
-Hông, hông, hông...
Đứa bé cho tay vả miết vào má Gorô.
-Sao vậy? Sao con lại đánh bố?
Gorô nói với một giọng điệu vui tươi
khác hẳn ngày thường.
Thế nhưng bất chợt anh tự hỏi ai mới
là “bố” của thằng bé: tên nhà giàu quất ngựa truy phong sau khi tặng
cho O-Asa cái bầu? Hay chính anh? Rước một đứa con nhà giàu về để
nuôi cho khôn lớn trong cảnh bần hàn, biết đâu chẳng là một điều thú
vị. Ngày hôm đó, anh đă tự nhủ với ḷng như vậy. Thôi từ đây, đẻ
được bao nhiêu đứa th́ ta cứ đẻ. Anh nhớ lại cái tṛ tập trận mà
ḿnh chơi hồi c̣n nhỏ: trong đó có những người lính sắp hàng ngay
ngắn, dũng cảm, biết nỗ lực tự kiếm lấy miếng ăn.
-Thằng bố này hay thằng bố nào,
chuyện đó có ǵ quan trọng đâu nhỉ. Thôi, con cứ đánh nó đi, đánh nó
đi nào!
Anh cầm lấy cổ tay của đứa bé và cho
vả liên tục lên má ḿnh.
(Dịch xong ngày 6 tháng 5 năm
2019)
Xem tiếp : [ 72-
Sự cố về cái mũ ] |