KHUNG TRỜI ĐÓ

NGÀN NĂM C̉N XANH MĂI

Thân tặng các bạn, những người thương Đà Nẵng

 

Phạm Vũ Thịnh

 

Tôi vẫn mơ được làm thân chim én
Bay trở về khi đất nước sang xuân
Quê hương tôi đây xinh đẹp vô cùng
Dang tay đón đàn chim về tổ ấm

Tôi sẽ đưa em về thăm Đà Nẵng
Nước sông Hàn chừ trong lắm em ơi
Khói lửa chiến tranh đă lặn mất lâu rồi
C̣n lại thanh b́nh trên gịng trong êm ả

Lần đầu tiên trở về chắc em c̣n lạ
Bước nhẹ nhàng thư thả đi em
Đà Nẵng ḿnh toàn những người quen
Em về lại trong ṿng tay của mẹ

Đà Nẵng đó, ngày xưa anh c̣n bé
Bến Bạch Đằng gió lộng mỗi chiều xuân
Những chiếc buồm con no gió trên sông
Tắm ánh nắng trên từng thân trắng bạc

Hương biển cả trong không gian ngào ngạt
Bến Cá chiều nay cũng đàn trẻ nô đùa
Những cánh tay trần đen nắng mặt trời
Vung toé nước những tràng cười khoái chí

Bên bờ sông từng đôi người bước nhẹ
Tà áo dài quấn quít bước chân đi
Mắt nào dám trông lên . . . có ai nói năng chi
Những kẻ mới yêu nhau . . . mấy ai không bẻn lẻn

Đường Quang Trung như mỗi chiều vẫn vắng
Suốt con đường im bóng những hàng cây
Lá gió lao xao t́nh tứ tràn đầy
Có ai cấm ḿnh nắm tay nhau em nhỉ

Đà Nẵng có những ngày mưa lũ
Hạt nước trời đan trắng cả không trung
Dưới mái tranh vẫn đầm ấm vô cùng
Ngọn lửa bếp reo đều tí tách

Đà Nẵng trong những ngày đi học
Tà áo trắng học tṛ là cả một bài thơ
Đường Duy Tân, Phan Chu Trinh . . . hay Nguyễn Hoàng xưa
C̣n vang vọng tiếng ai cười trong gió

Đà Nẵng c̣n nhiệt t́nh như ḷng phượng đỏ
Đă kiên cường trong khói nổ đạn bay
Chịu đựng hôm qua, xây dựng hôm nay
Ḷng chung thủy đă mang tên thành phố

Đà Nẵng đó, sau những ngày rực lửa
Người mến yêu người càng mến yêu thêm
Tay trong tay trong gịng sống êm đềm
Có Đà Nẵng trong ḷng hai miền Nam Bắc

Chắc ḿnh sẽ lặng đi trong nỗi niềm bắt gặp
Đà Nẵng đây rồi vẫn son sắt như xưa
Vẫn chan hoà màu nắng đẹp ngày thơ
Khung trời đó ngàn năm c̣n xanh măi

Phạm Vũ Thịnh
Sydney, 09/02/2001