KINO

KinoRed01.jpg

Murakami Haruki

Phạm Vũ Thịnh dịch

Người đàn ông ấy lúc nào cũng ngồi vào mỗi một chỗ thôi. Đó là chiếc ghế đẩu ở cuối quầy. Tất nhiên là khi chỗ trống mới được, nhưng chỗ đó hầu như lúc nào cũng trống cả. Quán này vốn không đông khách, mà cuối quầy lại là chỗ ngồi khuất kín và kém thoải mái nhất. Ngay phía sau có một cầu thang nên trần nghiêng thấp dần xuống theo đường chéo. Khách phải cẩn thận khi đứng lên để khỏi va đầu vào trần nhà. Ông ta thân cao, thế mà lại đặc biệt ưa chuộng chỗ ngồi chật chội đó.

Kino nhớ rất rơ lần đầu tiên ông ta đến quán này. Đặc biệt là v́ đầu ông ta cạo nhẵn nhụi (chỉ c̣n đám chân tóc xanh um như vừa mới cắt bằng tông-đơ xong), thân gầy mà hai vai lại rộng, và tia mắt sắc nhọn lạ lùng. G̣ má nhô xương và vầng trán rộng. Tuổi đâu chừng mới ngoài ba mươi. Mặc dù trời tạnh ráo, cũng chẳng có ṃi sắp mưa, nhưng ông ta vẫn khoác một chiếc áo mưa dài màu tro. Đến nỗi thoạt đầu, Kino đă nghĩ là loại tay anh chị đáng sợ, nên có phần căng thẳng, cả cảnh giác nữa. Tối đó khoảng giữa tháng Tư, khá lạnh, đă hơn bảy giờ rưỡi mà chưa có khách hàng nào khác cả.

Ông ta chọn chỗ ngồi đó ở cuối quầy, cởi áo khoác treo lên móc trên tường, nhẹ giọng gọi một cốc bia rồi im lặng ngồi đọc một cuốn sách dày cộm. Vẻ mặt như đang tập trung cao độ vào việc đọc sách. Chậm răi uống xong cốc bia trong khoảng 30 phút, ông vẫy nhẹ tay gọi whisky. Kino hỏi muốn hiệu rượu nào, ông bảo không đặc biệt phải là hiệu nào.

"Nếu được th́ cho lượng đôi rượu scotch thông thường. Pha cùng một lượng nước và thêm nước đá vào."

Nếu được th́ cho rượu scotch thông thường? Kino rót rượu White Label vào ly, thêm cùng một lượng nước, gắp hai phiến nước đá nhỏ h́nh dạng đẹp mắt mà cho vào. Ông ta nhấp một ngụm, ngâm ngợi rồi nheo mắt nói. "Được lắm"

Ông ta lại cắm cúi đọc thêm đâu khoảng 30 phút nữa, rồi đứng dậy trả bằng tiền mặt, đưa đủ cả xu lẻ để khỏi phải thối lại. Khi ông ta đă đi khỏi, Kino cảm thấy nhẹ nhơm một chút. Nhưng ngay cả sau khi đi rồi, hơi hướm của người đàn ông ấy vẫn c̣n lưu lại một lúc lâu. Trong khi chuẩn bị thức ăn sau quầy, Kino thỉnh thoảng lại ngẩng lên nh́n vào chỗ ông ta ngồi lúc năy. Như cảm thấy rằng có ai vẫy nhẹ bàn tay gọi ǵ đó.

Thế rồi ông ta bắt đầu ghé quán của Kino thường xuyên. Mỗi tuần một lần, nhiều lắm là hai lần. Trước tiên là uống bia, sau đó gọi whisky (White Label, cùng một lượng nước, thêm ít nước đá). Cũng có khi gọi ly thứ hai, nhưng đại loại th́ chỉ một ly thôi. Đôi khi ông nh́n vào bảng đen ghi thực đơn trong ngày mà gọi thêm món ăn nhẹ nữa.

Ông ta ít nói. Cả khi đă đến quán thường xuyên rồi cũng không nói ǵ trừ khi gọi thức ăn uống. Khi gặp mặt Kino th́ chỉ khẽ gật đầu. Như thể cho biết là có quen mặt nhau. Lúc nào cũng đến khá sớm vào buổi tối, kẹp nách một cuốn sách dày cộm, đặt sách lên quầy mà đọc. Chưa hề thấy ông ta đọc cuốn sách nào loại bỏ túi cả. Hễ đọc mệt (hẳn là phải mệt chứ), th́ mắt lại rời trang sách ngước nh́n từng chai rượu trên kệ trước mặt. Cứ như là kiểm điểm từng con thú kỳ dị được mang tới từ đất nước nào xa lạ.

Tuy nhiên, khi đă quen nhau rồi th́ việc chỉ có một ḿnh với người khách đó không c̣n là điều đặc biệt khiến Kino khó ở nữa. Chính Kino cũng vốn ít nói, anh chẳng cảm thấy khổ sở ǵ khi ở bên cạnh ai mà không nói ǵ với nhau. Trong lúc ông ta cắm cúi đọc sách th́ Kino vẫn cứ như lúc chỉ có một ḿnh mà lau rửa, chuẩn bị nước sốt, chọn đĩa hát, hoặc ngồi xuống ghế đẩu đọc một lượt báo sáng báo chiều trong ngày.

Kino không biết tên ông ta. C̣n ông ta biết anh được gọi là Kino. Tên quán cũng là "Kino". Ông ta không xưng tên, mà Kino cũng không hỏi. Chỉ biết là một người khách thường đến quán uống bia và rượu whisky, lặng lẽ đọc sách rồi trả tiền mặt, thế thôi. Chẳng làm phiền ai cả. Biết hơn thế nữa để làm ǵ chứ?

Kino đă làm việc cho một công ty bán đồ thể thao trong 17 năm. Khi c̣n học ở trường đại học thể dục, anh đă là một vận động viên ưu tú chạy cự ly trung b́nh, nhưng đến năm thứ ba, anh bị chấn thương gân Achilles phải từ bỏ việc tham gia một đội chuyên nghiệp, thay vào đấy sau khi tốt nghiệp, đă nhờ huấn luyện viên cũ giới thiệu vào làm nhân viên của công ty kia. Chủ yếu phụ trách mảng giày chạy bộ, công việc của anh là kiếm càng nhiều càng tốt những tiệm bán đồ thể thao khắp trong nước thuận bán sản phẩm của công ty, và càng nhiều càng tốt những vận động viên trên tuyến đầu thuận đi giày của công ty. Một công ty cỡ trung đặt bản doanh tại Okayama, không nổi tiếng được như Mizuno hay Asics. Mà cũng không có vốn lớn đến như Nike hay Adidas để có thể kư hợp đồng độc quyền với những tuyển thủ hạng nhất thế giới. Thậm chí nhân viên không được cung cấp kinh phí để chi trả việc tiếp đón các tuyển thủ nổi tiếng. Nhân viên muốn đăi tuyển thủ một bữa ăn cũng phải cắt xén từ kinh phí đi làm xa, hoặc bỏ tiền túi ra.

Tuy nhiên, công ty của Kino chế tạo rất cẩn thận chu đáo những đôi giày thủ công cho các vận động viên hạng nhất, mà không quá nề hà lời lỗ, nên được nhiều tuyển thủ đánh giá cao lương tâm nghề nghiệp của nhân viên trong công ty. Chủ trương của người sáng lập cũng là Tổng Giám đốc công ty là "Thành tâm làm việc tất sẽ thành công." Có lẽ phong cách doanh nghiệp như thế, tuy xem chừng đạm bạc quá và lội ngược ḍng chảy của thời đại, lại phù hợp với tính cách của Kino. Người ít nói và khó gần gũi như Kino cũng đă cố gắng chu toàn được công việc khuyến măi của ḿnh. Hay nói đúng hơn th́ chính nhờ tính cách như thế mà cũng đă có các huấn luyện viên tin tưởng anh, và các tuyển thủ mến chuộng tư cách của anh (dù số lượng không nhiều lắm đi nữa). Anh chú ư lắng nghe từng tuyển thủ nói về loại giày họ cần có, sau đó quay lại công ty mà truyền đạt lại với nhân viên phụ trách sản xuất. Công việc ấy hứng thú và có ư nghĩa đối với anh. Tuy mức đăi ngộ của công ty không đặc biệt ǵ, nhưng anh cảm thấy công việc đang làm tương xứng với ḿnh. Chính ḿnh th́ không c̣n chạy được nữa, nhưng anh vui thích nh́n thấy thể h́nh tươi đẹp của các vận động viên đang tuổi lớn chạy hăng say sôi nổi trên các lằn đường tranh đua.

Kino đă rời công ty ấy không phải v́ bất măn với công việc của ḿnh. Mà đó là kết quả của một chuyện rắc rối không ngờ giữa hai vợ chồng anh. Hóa ra vợ anh lại ngoại t́nh với người bạn đồng liêu thân thiết nhất của anh trong công ty. Kino thường xuyên đi công tác xa, hơn là ở Tokyo. Anh hay mang một túi xách thể dục lớn nhét đầy những đôi giày mẫu, mà đến khắp các tiệm bán đồ thể thao trên toàn quốc, hay các trường đại học địa phương và các công ty có đội điền kinh. Trong thời gian anh vắng mặt, hai người kia đă có quan hệ t́nh cảm. Kino không nhạy bén mấy về những dấu hiệu loại đó. Anh nghĩ là đang có quan hệ vợ chồng ổn định, mà cũng chưa bao giờ ôm mối nghi ngờ ǵ về ngôn từ hay hành vi nào của vợ cả. Nếu không t́nh cờ trở về từ chuyến công tác sớm một ngày, có lẽ anh cứ thế mà không để ư ǵ cả.

Kino về thẳng nhà sau chuyến đi, đă nh́n thấy vợ ḿnh và người đàn ông kia khỏa thân trên giường. Trong pḥng ngủ của anh, trên chiếc giường vợ chồng anh vẫn ngủ, hai người ấy nằm đè lên nhau. Chẳng c̣n chỗ nào để hiểu lầm nữa. Vợ anh cong người ngồi xổm phía trên, đối mặt với chồng ngay khi Kino mở cửa. Anh nh́n thấy bộ ngực đầy đặn của vợ nhấp nhô rung động. Lúc đó anh ba mươi chín tuổi, vợ anh ba mươi lăm. Không có con. Kino cúi gằm mặt, đóng cửa pḥng ngủ, ra khỏi nhà với chiếc túi du lịch đầy đồ chờ giặt cả tuần nay vẫn c̣n khoác trên vai, và không bao giờ quay lại nữa. Ngày hôm sau, anh gửi đơn xin thôi việc tới công ty.

Kino có một người d́ độc thân. Bà là chị của mẹ anh, có khuôn mặt đẹp. Bà d́ yêu thương đứa cháu Kino từ khi c̣n là cậu bé con. Từ lâu rồi bà có một người yêu lớn tuổi hơn (có lẽ gọi là người t́nh th́ đúng hơn),  người ấy đă hào phóng thu xếp cho bà một căn nhà nhỏ biệt lập ở Aoyama. Chuyện thời vàng son ngày xưa ấy mà. D́ anh sống trên tầng hai và kinh doanh một quán cà phê ở tầng trệt. Nhà có sân nhỏ phía trước, một cây liễu cao rũ lá dày xanh tươi. Nằm ở cuối con hẻm phía sau viện Bảo tàng Nezu, là địa điểm hoàn toàn không thích hợp cho việc buôn bán, nhưng d́ anh lại có sức hấp dẫn người ta một cách kỳ lạ, nên quán cà phê khá phát đạt.

Thế nhưng, qua tuổi 60 th́ lưng của bà yếu đi nhiều, ngày càng khó khăn trong việc quản lư quán một ḿnh. Bà quyết định rút khỏi công việc kinh doanh mà chuyển đến một căn hộ nghỉ dưỡng có suối nước nóng ở Cao nguyên Izu. Ở đấy c̣n có cơ sở phục hồi chức năng nữa. Bà đă hỏi Kino, "Cháu có ư định tiếp tục quản lư quán ấy sau khi d́ dời đi không?" khoảng ba tháng trước khi anh phát giác việc ngoại t́nh của vợ anh. Kino đă trả lời rằng: mặc dù rất biết ơn d́ đề nghị, nhưng hiện giờ th́ anh không có ư định như vậy.

Sau khi gửi đơn nghỉ việc cho công ty, Kino gọi điện thoại cho bà d́ hỏi xem quán đă bán xong chưa, th́ biết là đang được một đại lư bất động sản rao bán, nhưng vẫn chưa có thương lượng nghiêm túc nào. Kino hỏi thử có thể thuê trả tiền hàng tháng để mở một quán bar ở đó xem có được không.

D́ anh hỏi, "Chứ việc làm ở công ty th́ sao?"

"Cháu đă nghỉ việc từ hôm kia rồi ạ."

"Vợ cháu không phản đối sao?"

"Chúng cháu sắp ly hôn rồi."

Kino không giải thích lư do, mà d́ anh cũng không vặn hỏi. Chỉ có một khoảng im lặng ngắn ở phía bên kia điện thoại. Sau đó, d́ anh nói ra tiền thuê hàng tháng sẽ là bao nhiêu. Thật ít hơn số Kino dự tưởng. Kino nói rằng như vậy th́ anh nghĩ có thể trả tiền thuê được.

“Có vẻ sẽ nhận được một ít tiền trợ cấp nghỉ việc nữa, cháu nghĩ là sẽ không đến nỗi phải làm phiền d́ về tiền bạc.”

"D́ không lo về điều đó," d́ anh nói nghiêm nghị.

Kino và d́ anh chẳng phải đă có dịp nói chuyện nhiều với nhau (mẹ anh đă không hoan nghênh việc anh thân mật với bà d́), nhưng xưa nay vẫn cảm thông với nhau một cách kỳ lạ. D́ anh biết chắc rằng Kino không phải là người dễ dàng bỏ quên lời hứa với ai.

Kino đă dùng một nửa số tiền tiết kiệm của ḿnh để cải biến nội thất của quán cà phê thành một quán bar. Sắm những đồ đạc đơn giản nhất, làm một chiếc quầy dài bằng ván dày và đổi mới ghế ngồi. Dán giấy tường màu trầm dịu, thay đèn cho ánh sáng phù hợp với quán rượu. Mang bộ sưu tập đĩa nhạc LP khiêm tốn của ḿnh từ nhà đến sắp xếp lên kệ. Đă sở hữu sẵn một hệ thống âm thanh khá tốt: máy quay đĩa Torrens, bộ khuếch âm Luxman và bộ loa JBL nhỏ 2 âm vực. Anh đă bạo gan liều ḿnh mua cả bộ khi c̣n độc thân. Từ lâu rồi anh vẫn thích nghe loại nhạc jazz xưa cũ từ các đĩa analog. Gần như là sở thích duy nhất của anh (mà cũng không có ai là bạn tri âm xung quanh ḿnh cả). Lại nữa, thời sinh viên, anh đă có làm thêm việc pha chế rượu tại một quán bar ở Roppongi, nên có thể pha được hầu hết các loại rượu cocktail.

Anh đặt tên quán là "Kino." Bởi không nghĩ ra tên ǵ khác thích hợp hơn. Nguyên tuần đầu tiên không có khách hàng nào cả. Nhưng anh đă dự tưởng như thế rồi nên không mấy bận ḷng. Anh đă không nói trước với người quen biết nào cả. Không quảng cáo, mà cũng không treo bảng hiệu bắt mắt. Chỉ mở quán ở cuối ngơ hẻm rồi im lặng chờ đợi những vị khách ṭ ṃ t́m đến. Anh vẫn c̣n một ít tiền nghỉ việc, mà người vợ đă ly thân cũng không đ̣i hỏi anh ta ǵ về tài chính. Cô ta đă bắt đầu chung sống với đồng liêu cũ của Kino, v́ vậy không c̣n cần đến căn hộ ở Kasai mà họ đă sống cho đến khi ly thân. Nên cả hai đồng ư bán đi, rồi chia đôi sau khi trừ đi khoản vay c̣n lại. Kino ngủ trên tầng hai của quán bar. Tạm thời anh cũng đủ ăn trong một thời gian.

Quán không có khách nên Kino lâu lắm mới được tha hồ nghe nhạc thỏa thích, và đọc các cuốn sách đă muốn đọc từ trước. Như đất khô hút nước mưa, anh hồn nhiên đón nhận t́nh cảnh cô đơn và trầm mặc. Cũng thường chơi các đĩa nhạc piano độc tấu của Art Tatum, thật phù hợp với tâm cảnh hiện tại của anh.

Không hiểu sao anh chẳng cảm thấy tức giận hay oán hận ǵ vợ cũ hay người đồng liêu cũ đă ngủ với cô ta. Tất nhiên, lúc đầu cũng đă bị sốc nặng, t́nh trạng không thể suy xét ǵ được cả đă kéo dài trong một thời gian, nhưng dần dần cuối cùng anh nghĩ, "Chuyện này th́ chẳng làm sao hơn được.'' Kết cuộc phải như thế thôi. Vốn đă là một cuộc sống chung không có thành tựu nào, không có sản phẩm nào cả. Không làm cho ai được hạnh phúc, tất nhiên cũng không làm cho chính ḿnh được hạnh phúc. Đại loại th́ ngay cả hạnh phúc là ǵ th́ Kino cũng không nhận định được. Đau đớn, tức giận, thất vọng, hay cam chịu, những cảm giác như thế, lúc này anh cũng không nhận thức được rơ ràng. Cố gắng lắm th́ anh cũng chỉ có thể thu xếp sẵn một nơi chốn để buộc chặt trái tim đă mất đi chiều sâu và sức nặng đến như thế của ḿnh, để đừng chao đảo trôi dạt đi mất. Quán bar nhỏ "Kino" ở cuối con hẻm đă cụ thể là nơi chốn đó. Và cuối cùng, nh́n vào kết quả mà nói th́ nơi đó đă trở thành một không gian thoải mái đến kỳ diệu cho người như anh.

Nhưng phát hiện ra không gian thoải mái ấy ở quán "Kino" trước tiên đă chẳng phải là con người nào, mà là một con mèo hoang lông xám. Một con mèo cái có đuôi dài đẹp, có vẻ thật ưng ư chiếc kệ trưng-bày đặt trong góc quán, nên cuộn tṛn ở đó mà ngủ thiếp đi. Kino cố gắng không làm phiền con mèo. Có lẽ nó muốn để mặc nó được tự nhiên. Anh chỉ cho thức ăn và thay nước mỗi ngày một lần, ngoài ra không đả động đến nó. Và anh làm một ô cửa nhỏ để con mèo có thể ra vào thoải mái bất cứ lúc nào. Thế nhưng chẳng hiểu v́ sao, con mèo lại thích ra vào cửa trước cùng với người ta hơn.

Không chừng con mèo đó đă mang lại cho quán một luồng khách đáng kể. Dần dần khách đă bắt đầu ghé đến quán Kino. Căn quán biệt lập ở cuối con hẻm, tấm bảng hiệu nhỏ kín đáo, cây liễu già cao lớn từng trải nhiều năm tháng, người chủ trung niên ít nói, những đĩa nhạc LP cũ kỹ quay ṿng trên máy quay đĩa, bữa ăn nhẹ chỉ có hai món thay đổi tùy ngày, con mèo lông xám cuộn ḿnh thư giăn trong góc quán. Nơi chốn đơn sơ ấy dần dần đă có được một số khách hàng ưa thích mà quay lại nhiều lần. Đôi khi họ c̣n mang đến những người khách mới. Quán c̣n lâu mới phồn thịnh được, nhưng dần dần thu nhập cũng đủ trả tiền thuê hàng tháng. Và thế là đủ cho Kino rồi.

Khoảng hai tháng sau khi quán khai trương, người đàn ông trẻ đầu cạo trọc ấy bắt đầu xuất hiện. Và phải hai tháng sau nữa Kino mới biết tên người khách. Ông ta xưng tên là Kamita. Ông bảo viết ra chữ là "Thần Điền", có thể hiểu là cánh đồng lúa của Thần linh, mà đọc là "Kamita", chứ không phải "Kanda" như lệ thường. Nhưng chẳng phải ông nói thế với Kino đâu.

Hôm ấy trời mưa. Chỉ nhỏ giọt đủ để phải tự hỏi có nên mang dù theo hay không. Trong quán có Kamita và hai người khách mặc bộ vest màu thẩm. Đồng hồ chỉ bảy giờ rưỡi tối. Như thường lệ, Kamita ngồi cuối quầy đọc sách vừa uống White Label pha nước. Hai người kia ngồi vào bàn, uống một chai Haut-Médoc. Khi bước vào quán, họ lấy ra chai rượu vang ấy từ trong túi giấy mà nói: "Trả 5.000 yen tiền phí mở nút chai th́ uống ở đây được chứ?" Đó là điều chưa từng xảy ra, nhưng cũng không có lư do ǵ để từ chối, nên Kino nói rằng: cũng được. Anh mở nút chai và đưa họ hai ly uống rượu vang. Thêm cả một đĩa các loại hạt nhắm. Cũng chẳng mất thời gian ǵ nhiều. Thế nhưng, hai người ấy hút thuốc lá rất nhiều nên Kino vốn không thích khói thuốc th́ không hoan nghênh loại khách này lắm. Quán không đông nên Kino ngồi trên ghế đẩu nghe đĩa LP của Coleman Hawkins có bài "Joshua Fit the Battle of Jericho - Trận chiến thành Jericho". Anh vẫn thích phần độc tấu đàn bass của Major Holley tuyệt vời.

Hai người kia lúc đầu uống rượu vui vẻ b́nh thường, nhưng rồi không hiểu có chuyện ǵ, lại xảy ra căi cọ. Không rơ nội dung thế nào, nhưng có vẻ họ có chút bất đồng về vấn đề ǵ đó, mà nỗ lực t́m kiếm điểm chung đă thất bại. Cả hai bên dần dần bộc lộ cảm tính, cuộc tranh căi nhẹ nhàng dần biến thành cuộc căi vă gay gắt. Có lúc một người vụt đứng dậy làm chiếc bàn bị nghiêng, chiếc gạt tàn đầy tàn thuốc và một ly rượu rơi xuống sàn, ly vỡ tan. Kino cầm chổi ra quét dọn sàn rồi mang ra chiếc gạt tàn và ly mới.

Rơ ràng là Kamita, lúc đó vẫn chưa được biết tên, cảm thấy khó chịu trước hành vi thô lỗ bất kể ai khác của hai người kia. Tuy vẻ mặt ông ta không thay đổi, nhưng các ngón tay của bàn tay trái gơ nhẹ lên mặt quầy, giống như nghệ sĩ dương cầm đang kiểm tra một phím đàn nào đấy không ưng ư. Kino nghĩ ḿnh phải xử sự thật khéo léo với t́nh huống này. Đây là lúc anh phải đứng ra lănh trách nhiệm. Kino bèn đến chỗ hai người kia, thận trọng hỏi họ có thể nhỏ giọng lại được không.

Một người ngước nh́n Kino với vẻ khó chịu rồi đứng dậy. Đến lúc ấy Kino mới nhận ra đó là một người rất to con. Anh ta không cao lắm, nhưng có bộ ngực nở nang và cánh tay to dày, trông không khác ǵ một đô vật sumo. Có lẽ từ nhỏ đến lớn chưa hề thua trận đánh nhau nào. Quen thói ra lệnh cho người khác, chứ không ưa bị ai khác sai khiến. Kino đă từng gặp một số người loại này khi anh c̣n học ở đại học thể dục. Họ không phải là loại người có thể dùng lư lẽ để thuyết phục được.

Người c̣n lại th́ nhỏ hơn nhiều. Anh ta gầy c̣m xanh xao, có một khuôn mặt gian xảo. Tạo ấn tượng là anh ta có kỹ năng ép buộc người khác làm bậy. Anh ta cũng từ từ đứng dậy. Kino phải đối mặt với cả hai người. Có vẻ như cả hai đă quyết định tạm dừng cuộc căi vă mà cùng nhau đứng lên đối đầu với Kino. Đồng ḷng như cả hai cùng chung một nhịp thở. Cứ như thể họ đă mưu tính để chờ đến t́nh h́nh này.

"Ǵ đấy, cậu dám ngạo mạn cắt ngang câu chuyện của chúng ta đấy hả?" Người to con nói, giọng ồm ồm khô khốc.

Cả hai người đều mặc bộ vest trông đắt tiền, nhưng đứng gần nh́n kỹ th́ thấy cách may cắt không thanh lịch ǵ mấy. Có vẻ không phải là bọn băng đảng thực sự, tuy cũng gần như thế. Dù ǵ đi nữa, có lẽ chẳng phải là loại người làm công việc ǵ đáng khen ngợi. Người to con cắt tóc húi cua, c̣n người kia nhuộm tóc màu nâu buộc kiểu đuôi ngựa trông như cuộn tóc trên đỉnh đầu vơ sĩ samurai. Kino hiểu rằng có thể sắp xảy ra chuyện rắc rối. Mồ hôi rịn ra nách anh.

"Xin thứ lỗi," nghe có giọng nói sau lưng anh. Kino quay lại th́ thấy Kamita đă rời khỏi ghế đẩu đến đứng sau anh.

“Xin đừng đổ lỗi cho chủ quán,” Kamita nói, chỉ vào Kino. "Giọng của các ông quá lớn nên tôi đă yêu cầu ông chủ đây đến nhờ hai ông lưu ư giùm cho. Bởi tôi không thể tập trung đọc sách được."

Giọng Kamita trầm tĩnh ôn tồn hơn b́nh thường nữa. Nhưng vẫn có hơi hướm của điều ǵ đấy đang bắt đầu chuyển động từ từ đằng sau giọng nói ấy.

Không thể tập trung đọc sách được,” người gầy nhỏ nói, rồi lí nhí lặp lại đúng những ǵ vừa nghe Kamita nói. Như thể kiểm xem có lỗi ngữ pháp nào trong câu nói đó không.

“Cậu không có nhà à?” người to con nói với Kamita.

“Có chứ,” Kamita đáp. "Nhà tôi gần đây thôi."

"Vậy về nhà mà đọc đi."

“Tôi thích đọc sách ở đây,” Kamita nói.

Hai người đàn ông nh́n nhau.

"Đưa cuốn sách xem nào," người gầy nhỏ nói. "Ta đọc thay cho."

“Tôi thích đọc thầm một ḿnh thôi,” Kamita nói. "Vả lại, những chữ Hán Nhật mà bị đọc sai th́ tôi không bằng ḷng."

"Con người ngộ nghĩnh quá chứ," người to con nói, "Buồn cười thật!"

"Thế cậu tên là ǵ nào?" người buộc tóc đuôi ngựa hỏi.

“Viết ra chữ là 'Thần Điền', có thể hiểu là cánh đồng lúa của Thần linh, mà đọc là 'Kamita', chứ không phải 'Kanda' như lệ thường,” Kamita nói. Chính lúc đó, Kino lần đầu tiên biết được tên của ông ta.

"Ta sẽ gắng nhớ như thế," người to con nói.

"Ư ấy ​​rất hay. Trí nhớ có ích lắm," Kamita nói.

"Dù ǵ cũng hăy ra ngoài đi. Dễ nói chuyện thẳng thắn với nhau hơn," người gầy nhỏ nói.

“Được lắm,” Kamita nói. "Đi bất cứ đâu cũng được. Nhưng mà trước đó, hăy thanh toán hóa đơn đă chứ? Như thế, quán này khỏi bị phiền lụy."

"Được thôi," người gầy nhỏ đồng ư.

Kamita hỏi Kino hóa đơn rồi đặt số tiền phải trả phần ḿnh lên quầy, chính xác đến cả từng xu. Người buộc tóc đuôi ngựa rút tờ bạc vạn yen từ trong phong b́ ra, ném lên bàn. "Tính luôn phần ly vỡ, chừng này đủ chưa?"

“Vâng, đủ rồi,” Kino nói.

"Quán ǵ mà keo kiệt quá," người to con nói như chế nhạo.

"Khỏi phải thối lại, lấy phần dư đó mà mua thứ ly uống rượu vang khá hơn một chút đi nhé," người buộc tóc đuôi ngựa nói với Kino. "Chứ thứ ly kia th́ làm cho rượu vang hảo hạng cũng thành dở tệ."

"Quán rượu ǵ mà bủn xỉn quá," người to con lặp lại.

“Đúng thế, đây là một quán rượu bủn xỉn dành cho đám khách keo kiệt,” Kamita nói. "Không thích hợp với các ông. Có những quán khác mới thích hợp được. Tuy tôi không biết ở chỗ nào thôi."

"Tên này nói chuyện nghe ngộ nghĩnh quá chứ," người to con nói. "Tức cười lắm."

“Sau này xin nhớ lại mà thong thả cười sảng khoái nhé,” Kamita nói.

"Dù sao đi nữa, ta chẳng muốn cậu chỉ bảo nên đi đâu hay không nên," người buộc tóc đuôi ngựa nói. Rồi thè lưỡi dài chậm răi liếm môi. Như thể con rắn gặp được mồi ngon.

Người to con mở cửa bước ra ngoài, theo sau là người buộc tóc đuôi ngựa. Có lẽ cảm nhận được bầu không khí bất ổn nên dù trời đang mưa, con mèo cũng nhảy theo ra ngay sau đó.

“Ông không sao chứ?” Kino hỏi Kamita.

“Đừng lo,” Kamita nói với nụ cười nhẹ trên môi. "Ông Kino cứ ở đây đợi, khỏi phải làm ǵ cả. Sẽ không lâu đâu."

Rồi Kamita bước ra ngoài và đóng cửa lại. Mưa tiếp tục rơi, có vẻ lớn hơn trước nữa. Kino ngồi trên ghế đẩu bên quầy, y theo lời dặn, chỉ lặng thinh chờ đợi. Không có dấu hiệu khách nào đến thêm cả. Bên ngoài yên tĩnh lạ lùng, không nghe chút tiếng động nào. Cuốn sách đọc dở của Kamita nằm phơi trang giấy trên quầy, chờ đợi chủ trở về như con chó đă được huấn luyện kỹ.

Khoảng đâu mười phút sau, cánh cửa mở ra và Kamita bước vào, một ḿnh.

"Cho tôi mượn một chiếc khăn lau được không?" ông ta nói.

Kino đưa cho ông một chiếc khăn mới. Kamita lau đầu ướt, rồi cổ, mặt, và cuối cùng lau hai tay. "Cảm ơn ông. Ổn thỏa rồi đấy. Bọn ấy không c̣n ló mặt đến đây đâu. Hẳn sẽ không làm phiền ông Kino nữa đâu."

"Chuyện ǵ đă xảy ra thế?"

Kamita chỉ khẽ lắc đầu. Có lẽ muốn nói là "Không biết th́ tốt hơn". Sau đó, ông ta trở lại chỗ ngồi của ḿnh, uống nốt phần rượu whisky c̣n lại và đọc sách tiếp như đă chẳng có chuyện ǵ xảy ra. Khi ra về ông định trả tiền, Kino nhắc là ông đă thanh toán cả rồi. “Đúng thế nhỉ,” Kamita ngượng ngùng nói, rồi kéo cổ áo mưa lên, đội chiếc mũ có vành tṛn và rời khỏi quán.

Sau khi Kamita rời đi, Kino bước ra ngoài nh́n quanh khu phố. Nhưng con hẻm hoàn toàn vắng lặng. Không một bóng người. Không có dấu hiệu của cuộc đánh đấm nào, cũng không có máu đổ. Điều quái ǵ đă xảy ra ở đây? Anh quay trở lại quán, đợi khách. Nhưng rốt cuộc không có khách nào đến, mà con mèo cũng đă không trở lại. Anh rót White Label lượng đôi vào ly, pha cùng một lượng nước lọc, thêm hai viên nước đá nhỏ rồi uống thử. Chẳng có hương vị ǵ đặc biệt cả. Cũng chỉ có thế thôi. Nhưng dù sao th́ đêm đó anh cũng đă cần một tí rượu trong người.

Khi c̣n là sinh viên, có lần anh đang đi bộ trên một phố nhỏ ở Shinjuku th́ thấy một vụ ẩu đả giữa một người đàn ông trông có vẻ băng đảng bạo lực, với hai nhân viên văn pḥng trẻ tuổi. Một người trung niên trông nghèo ốm, hai nhân viên văn pḥng th́ vạm vỡ hơn, lại toả mùi rượu nên lộ vẻ coi thường đối thủ. Nhưng đối thủ ấy có lẽ sở trường về quyền Anh, đă không nói một lời ǵ thêm, nhanh chóng tung nắm tay chặt chẽ hạ gục cả hai người chỉ trong chớp mắt. Địch ngă xuống rồi, ông ta đá thêm vài cú bằng đế giày da. Có lẽ hai người kia đă bị găy vài xương sườn, v́ Kino nghe những tiếng trầm đục như thế. Rồi ông ta bỏ đi, thản nhiên như chẳng có chuyện ǵ xảy ra. Lúc đó Kino đă nghĩ đây đúng là một trận đấu của dân chuyên nghiệp rồi. Khỏi nói nhiều lời. Sắp xếp các tŕnh tự trước trong đầu. Nhanh chóng đánh gục đối thủ trước khi họ sẵn sàng. Đối thủ đă gục ngă th́ không ngần ngại bồi tiếp vài đ̣n kết liễu. Rồi để mặc thế mà bỏ đi. Đối thủ nào không chuyên nghiệp th́ không làm sao mà thắng được.

Kino tưởng tượng cảnh Kamita hạ gục hai người kia chỉ trong vài giây phút chắc cũng tương tự như thế. Ngẫm lại th́, phong mạo của Kamita có vẻ ǵ đấy khiến anh liên tưởng đến vơ sĩ quyền Anh. Nhưng Kino không có cách nào để biết điều ǵ đă thực sự xảy ra ở trước quán trong đêm mưa kia. Kamita cũng chẳng buồn giải thích. Anh càng nghĩ càng thấy bí ẩn sâu sắc hơn.

Khoảng một tuần sau sự kiện ấy, Kino đă ngủ với một khách nữ. Người đầu tiên Kino quan hệ tính dục sau khi chia tay với vợ đấy. Tuổi cô ta khoảng ba mươi, hay hơn ba mươi một tí, đại loại thế. Dung nhan thuộc hạng lưng chừng không biết gọi được là người đẹp hay không, nhưng có mái tóc dài và thẳng, mũi ngắn, tỏa ra một bầu không khí độc đáo, bắt mắt. Dáng điệu và cách nói chuyện tạo ấn tượng uể oải dă dượi, khó mà hiểu được biểu cảm của cô.

Người phụ nữ ấy đă đến quán vài lần trước đây. Lúc nào cũng đi cùng một chàng trai đồng lứa. Chàng ta đeo kính có gọng, chót cằm có chỏm râu nhọn giống như của đám Beatniks ngày xưa. Tóc dài và không thắt cà vạt, có lẽ không phải là loại nhân viên văn pḥng thông thường. Cô ấy th́ luôn luôn mặc áo đầm bó sát làm nổi bật thân h́nh thon đẹp. Hai người ngồi ở quầy uống cocktail hoặc rượu sherry, thỉnh thoảng lại th́ thầm tṛ chuyện. Không ngồi lâu bao nhiêu. Kino tưởng tượng có lẽ là rượu uống trước khi quan hệ tính dục. Hay có thể sau đó. Không nói chắc được. Nhưng dù sao th́ lối uống rượu của họ vẫn gợi liên tưởng đến hành vi tính dục. Loại tính dục lâu dài nồng nàn. Nhưng cả hai đều ít biểu lộ t́nh cảm đến mức kỳ dị, và Kino chưa thấy cô cười bao giờ.

Thỉnh thoảng cô ấy bắt chuyện với Kino. Lúc nào cũng về bản nhạc đang được chơi. Về tên của nhạc sĩ hoặc bài hát. Cô bảo là thích nhạc jazz và tự ḿnh cũng sưu tập được một ít đĩa nhựa analog. “Bố em ngày xưa thường nghe loại nhạc này ở nhà. Riêng em th́ thích loại mới hơn kia, nhưng nghe lại th́ nhớ ngày xưa lắm."

Khó mà phán đoán từ giọng nói của cô rằng cô nhớ âm nhạc hay nhớ người cha. Nhưng Kino không dám hỏi.

Thật ra th́ Kino đă chú ư cẩn thận để đừng quá dính líu với người phụ nữ ấy. Bởi người bạn trai đồng hành có vẻ không hoan nghênh sự thân mật của anh với cô ta. Một lần, Kino đă nói chuyện khá tỉ mỉ với cô ấy về âm nhạc (thông tin về các tiệm bán băng đĩa cũ ở Tokyo, cách bảo quản đĩa nhựa,...) nhưng sau lần đó, mỗi khi có chút ǵ khác lạ xảy ra, chàng trai lại hướng đôi mắt lạnh lùng đầy nghi hoặc về phía Kino. Thường ngày Kino vẫn tâm niệm phải luôn luôn cố gắng tránh càng xa càng tốt những rắc rối kiểu đó. Có lẽ không cảm xúc nào của con người có thể tồi tệ hơn tính ghen tương và ḷng kiêu hănh. Và v́ lư do nào đó không rơ, Kino đă bị bầm dập lắm lần v́ cả hai thứ ấy rồi. Đôi khi Kino ngờ rằng không chừng ḿnh có thứ ǵ đó kích thích mặt tối ám như thế của con người.

Thế rồi, tối hôm đó, cô ấy đến quán Kino một ḿnh. Ngoài ra không có khách nào khác. Một đêm mưa dai dẳng. Khi cửa mở, không khí ban đêm đẫm mùi mưa ướt len lỏi vào quán. Cô ngồi vào quầy, gọi rượu brandy và yêu cầu một đĩa nhạc Billie Holiday. "Có lẽ đĩa càng xưa càng tốt." Kino đặt đĩa LP cũ của hăng Columbia có bài "Georgia on My Mind" lên máy quay. Sau đó, hai người cùng im lặng lắng nghe. Cô lại hỏi có thể cho nghe cả mặt sau đĩa không, và Kino đă làm theo lời cô.

Cô ấy thư thả nhấm nháp ba ly rượu mạnh brandy và nghe thêm một số đĩa nhạc xưa. "Moonglow" của Errol Garner, "I Can't Get Started" của Buddy DeFranco,... Lúc đầu, Kino nghĩ có lẽ cô đang đợi người bạn trai quen thuộc kia, nhưng đă gần đến giờ quán đóng cửa mà tăm dạng chàng ta vẫn chẳng thấy đâu. Hóa ra cũng chẳng phải cô ấy đợi chờ chàng ta. Bằng chứng là cô không hề đưa mắt nh́n đồng hồ. Mà cứ thế một ḿnh nghe nhạc, im ĺm suy nghĩ ǵ đấy, nghiêng ly uống rượu. Trầm mặc không làm cô bức rức. Brandy là thứ rượu thích hợp với trầm mặc. Lắc nhẹ ly cho rượu chao đảo, ngắm màu rượu hổ phách, ngửi mùi rượu nồng nàn,... cũng đủ để đưa thời gian trôi đi.

Cô ấy mặc áo đầm màu đen ngắn tay, khoác áo len mỏng màu xanh đậm. Tai đeo đôi bông nhỏ ngọc trai nhân tạo.

"Hôm nay người bạn cùng đi không đến sao?" Kino hỏi khi gần đến giờ quán đóng cửa.

"Hôm nay anh ấy không đến. Đang ở xa mà," cô ấy đứng dậy khỏi ghế đẩu, bước đến bên con mèo đang nằm ngủ, đưa mấy ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng nó. Con mèo vẫn tiếp tục ngủ ngon lành.

"Bọn em đang cố gắng không gặp lại nhau nữa," người phụ nữ tâm sự. Hoặc không chừng cô đang nói với con mèo.

Dù ǵ đi nữa, Kino cũng không có cách nào trả lời được. Anh im lặng tiếp tục dọn dẹp phía trong quầy. Lau bàn bếp, rửa dụng cụ nấu nướng cất vào ngăn kéo.

"Em không biết phải nói như thế nào," cô ngừng vuốt ve con mèo, bước trở lại quầy, vang tiếng gót giày cao trên sàn. "Bởi quan hệ của chúng em không được b́nh thường lắm."

Không được b́nh thường lắm…” Kino vu vơ lặp lại nguyên vẹn lời cô.

Cô ấy uống cạn chỗ rượu c̣n lại trong ly. "Em muốn cho anh Kino xem cái này."

Dù là cái thứ ǵ đi nữa, Kino cũng chẳng muốn xem. Bởi hẳn là thứ không nên xem. Anh đă biết như thế ngay từ đầu. Nhưng lúc đó anh đă quên mất những lời đáng lẽ anh nên nói ra.

Người phụ nữ cởi áo khoác đặt lên ghế đẩu, ṿng hai tay ra sau cổ mở khóa áo. Rồi quay lưng lại phía Kino. Anh nh́n thấy vài vết bầm tím nhỏ ngay dưới chiếc nịt ngực màu trắng. Những vết màu than đă phai, phân bố không đều khiến nhớ đến các chùm sao mùa đông. Một chuỗi những ngôi sao tối tăm khô cạn. Có thể là tàn dư của phát ban từ một bệnh truyền nhiễm ǵ chăng. Hay là loại vết sẹo ǵ đấy?

Cô không nói ǵ cả, chỉ quay lưng trần về phía Kino một lúc lâu. Màu trắng sáng của bộ đồ lót mới toanh tương phản lạ lùng với các vết bầm tím như một điềm gở. Như người vừa bị hỏi ǵ đó mà không hiểu được ư nghĩa của câu hỏi, Kino đứng nh́n chăm bẳm vào lưng cô không nói được lời nào. Mắt anh không sao rời đi được. Cuối cùng, cô ấy kéo khóa lưng lên rồi quay lại, khóac áo len và đưa tay duỗi thẳng tóc như để giữ một khoảng yên lặng.

“Vết điếu thuốc đang cháy dụi vào đấy,” cô nói đơn giản.

Kino không nói nên lời một hồi lâu. Nhưng anh phải nói lên lời ǵ đó. “Ai đă làm thế chứ?” anh nói, giọng khô khốc.

Người phụ nữ không đáp. Cũng chẳng tỏ dấu hiệu muốn trả lời. Mà Kino cũng không đặc biệt t́m kiếm lời đáp.

"Có thể cho em một ly brandy nữa được không?" cô nói.

Kino rót rượu brandy vào ly của cô. Cô nhấp một ngụm, chờ cho hơi ấm từ từ truyền xuống lồng ngực.

"Này anh Kino."

Kino ngừng tay lau ly ngước lên nh́n cô.

"C̣n có những vết như thế ở chỗ khác nữa," cô nói giọng vô cảm. "Nói thế nào nhỉ, chỗ hơi khó cho xem đấy."

Kino không nhớ lại được những động chuyển ǵ trong ḷng ḿnh đêm hôm đó đă đưa đến quan hệ với cô ấy. Ngay từ đầu, Kino đă cảm thấy có chút ǵ đó không b́nh thường ở cô ta. Thứ ǵ đó lên tiếng khẽ khàng kêu gọi bản năng của anh: Đừng có lún sâu vào người phụ nữ này. Giờ đây, lại có thêm những vết bỏng thuốc lá trên lưng cô. Kino vốn là người thận trọng. Thế nào cũng muốn ân ái phụ nữ th́ cứ giao dịch với giới chuyên nghiệp là được. Trả tiền ṣng phẳng là xong xuôi cả. Vả lại, Kino có phải bị thu hút ǵ bởi cô ấy đâu.

Thế nhưng đêm đó, rơ ràng là cô ấy rất muốn được một người đàn ông ──thực tế là Kino── ôm ấp. Đôi mắt cô thiếu chiều sâu, chỉ có con ngươi nở phồng lên một cách kỳ lạ, tỏa ra tia nh́n lấp lánh quyết tâm không c̣n chỗ để quay lại nữa. Kino không thể nào cưỡng lại được đà tiến ấy. Anh không c̣n đủ sức đề kháng.

Kino đóng cửa quán và đi lên cầu thang cùng cô ấy. Dưới ánh đèn pḥng ngủ, cô nhanh nhẹn cởi bỏ áo đầm, đồ lót và mở thân thể ḿnh cho anh thấy “chỗ hơi khó cho xem”. Kino bất giác lánh mắt đi. Nhưng rồi không thể không quay lại nh́n. Động cơ nào đă khiến cho người đàn ông có thể làm điều tàn ác đến như vậy, cũng như động chuyển như thế nào trong ḷng người phụ nữ để có thể tiếp tục chịu đựng nỗi đau đớn đến như vậy, Kino không thể lư giải được, mà cũng không muốn hiểu. Chỉ có thể là quang cảnh hoang phế ở một hành tinh cằn cỗi nào cách xa thế giới của Kino nhiều năm ánh sáng mà thôi.

Người phụ nữ nắm tay Kino đưa vào chỗ các vết bỏng. Chạm vào lần lượt tất cả các vết sẹo. Cả những vết ngay bên cạnh núm vú, và ngay bên cạnh bộ phận sinh dục của cô. Đầu ngón tay anh được cô hướng dẫn lần theo từng vết sẹo thâm cứng. Như dùng bút ch́ đồ theo số thứ tự mà vẽ các đường nối để làm nổi lên h́nh dạng ǵ đấy. H́nh dạng ấy có vẻ tương tự như thứ ǵ đó, nhưng rốt cuộc th́ chẳng liên kết với thứ ǵ cả. Sau đó, cô ấy cởi quần áo của Kino và họ quan hệ tính dục ngay trên sàn chiếu tatami. Không tṛ chuyện, không dạo đầu, không kịp tắt đèn, cũng không kịp trải đệm nữa. Chiếc lưỡi dài của cô thăm ḍ sâu tận cổ họng Kino, và móng tay cả hai bàn tay cô bấu chặt vào lưng anh.

Như hai con thú đói, không nói một lời nào dưới ánh đèn trần trụi, họ ngấu nghiến xác thịt đẫm dục vọng của nhau hết lần này đến lần khác. Với nhiều tư thế khác nhau, cách thức khác nhau, hầu như không ngưng nghỉ. Khi ngoài cửa sổ trời bắt đầu hửng sáng, hai người chui vào tấm chăn đắp-futon ngủ thiếp đi như bị lôi ch́m ngập vào bóng tối sâu thẳm.

Kino mở mắt tỉnh dậy th́ đă gần trưa và người phụ nữ đă biến mất rồi. Anh có cảm giác như vừa qua một cơn mơ rất thực. Nhưng tất nhiên đâu phải là mơ. Lưng anh vẫn c̣n vết móng tay rất sâu, cánh tay c̣n in vết răng cắn và dương vật c̣n cơn đau âm ỉ như bị bóp chặt. Nhiều sợi tóc đen dài c̣n quấn quanh chiếc gối trắng. Chăn nệm c̣n vương lại một mùi nồng anh chưa từng ngửi thấy trước đây.

Sau đó, người khách phụ nữ ấy c̣n đến quán vài lần nữa. Lúc nào cũng cùng đi với người đàn ông có râu cằm trước kia. Hai người ngồi nơi quầy, nói chuyện thầm th́, uống cocktail vừa phải rồi ra về. Người phụ nữ trao đổi ngắn gọn với Kino, chủ yếu về âm nhạc. Thái độ b́nh thản b́nh thường như không nhớ chút ǵ về chuyện đă xảy ra với Kino đêm hôm đó. Tuy nhiên, đáy mắt người phụ nữ ấy có ǵ đấy ánh lên niềm khao khát dục t́nh sâu thẳm. Kino nh́n thấy được như thế. Niềm khao khát có ở đó, không c̣n nghi ngờ ǵ nữa, rỡ ràng như ánh sáng đèn lồng cuối một đường hầm mỏ sâu thẳm tối đen như mực. Ánh sáng đặc quánh ấy nhắc nhở Kino thật sống động đến cơn đau do móng tay cắm sâu vào lưng, cảm giác dương vật bị siết chặt, chiếc lưỡi dài chuyển động cuống quưt, và mùi nồng nồng kỳ lạ vương lại trên chăn nệm. Và nhắc nhở rằng anh không thể nào quên được đâu.

Trong khi cô và Kino trao đổi với nhau như thế, người đàn ông đi cùng chăm chú quan sát tỉ mỉ từng nét mặt và cử chỉ của Kino, với con mắt của một người đọc sách rất giỏi độc giải những ẩn ư giữa các ḍng chữ. Giữa hai người nam nữ này có một cảm giác dinh dính như chất keo. Như thể họ đang thầm lén chia sẻ một bí mật nặng nề mà chỉ họ mới lư giải được. Như thường lệ, Kino không thể quyết đoán được họ đến quán này trước hay sau khi làm t́nh. Nhưng chắc chắn là một trong hai trường hợp đó thôi. Và bảo là kỳ dị th́ quả thật kỳ dị, cả hai đều không hút thuốc.

Kino nghĩ hẳn là cô ấy sẽ lại ghé đến quán này một ḿnh hôm nào đó, có lẽ vào một đêm mưa yên ả. Khi người bạn trai có râu cằm kia đang ở đâu đó 'xa xôi'. Kino biết chắc như thế. Ánh sáng sâu thẳm trong đáy mắt người phụ nữ báo cho anh biết điều đó. Cô ấy sẽ ngồi ở quầy, lặng lẽ nhấm nháp vài ly rượu brandy mà đợi Kino đóng cửa quán. Sau đó cô đi lên tầng trên, cởi áo đầm, mở thân thể dưới ánh đèn cho anh xem những vết sẹo mới do thuốc lá đốt. Rồi hai người sẽ lại giao hoan kịch liệt như hai con thú. Không có thời gian để suy nghĩ về bất cứ điều ǵ, suốt đêm cho đến sáng bạch. Hôm nào, th́ Kino không biết. Nhưng chắc chắn là sẽ có một hôm nào đó. Chính cô ấy quyết định. Ư nghĩ đó khiến cổ họng anh khô khốc. Cơn khát không thể nguôi ngoai cho dù anh có uống bao nhiêu nước đi nữa.

Cuối mùa hè, việc ly hôn cuối cùng cũng hoàn tất. Lúc đó Kino và vợ gặp mặt nhau, v́ vẫn c̣n một số điều khoản hai người phải bàn bạc mà giải quyết; và theo đại diện phía vợ th́ cô ấy muốn thảo luận cùng Kino hai người mà thôi. Hai bên quyết định gặp nhau tại quán Kino trước giờ mở cửa.

Các vấn đề đă nhanh chóng được giải quyết (Kino không phản đối bất kỳ điều kiện nào được đưa ra), và cả hai đă kư tên đóng dấu vào chứng thư. Cô vợ mặc áo đầm mới màu xanh, tóc cắt ngắn chứ không để dài như ​​trước. Gương mặt trông sáng sủa khỏe mạnh hơn trước. Lớp mỡ thừa trên cổ và cánh tay cũng đă lóc sạch. Cô đă bắt đầu một cuộc sống mới và có lẽ sung thực hơn trước. Cô nh́n quanh quán và nói: quán đẹp quá chứ. Yên tĩnh, sạch sẽ, có bầu không khí thư thái, thật thích hợp với tính cách của Kino. Sau lời nói đó là một khoảng im lặng ngắn. Nhưng không có ǵ ở đây làm rung động trái tim... Kino đoán có lẽ cô ấy muốn nói thêm như thế.

“Uống ǵ không?” Kino hỏi.

"Anh cho một tí rượu vang đỏ, nếu có."

Kino lấy ra hai ly, rót rượu Napa Zinfandel vào. Cả hai im lặng uống. Chẳng lẽ lại nâng cốc chúc mừng việc chính thức ly hôn. Con mèo ṃ đến và lạ thay lại nhảy lên ngồi trên đùi Kino. Anh vuốt ve sau tai nó.

“Em phải xin lỗi anh đấy,” vợ anh nói.

“Về điều ǵ kia?” Kino hỏi.

“V́ đă trót làm tổn thương anh,” vợ anh nói. "Làm anh đau ḷng chứ ǵ, dù chút ít đi nữa?"

“Ừm,” Kino nói sau một khoảng im lặng ngắn. “Tôi cũng là con người, nên bị tổn thương chứ. Tuy chẳng hiểu là đau ḷng chút ít hay nhiều."

"Em đă muốn gặp mặt trực tiếp, và xin lỗi anh đàng hoàng về điều đó."

Kino gật đầu. "Cô đă xin lỗi, và tôi chấp nhận rồi. V́ vậy khỏi phải lo nghĩ ǵ thêm nữa."

"Em đă nghĩ phải thành thật mà thổ lộ với anh trước khi chuyện xảy ra, nhưng em đă không sao nói ra được."

"Nhưng mà, cho dù chuyện xảy ra theo cách nào đi nữa, kết cuộc cũng giống nhau thôi, phải không?"

"Em nghĩ vậy," người vợ nói. "Thế nhưng, v́ em tŕ hoăn măi không nói mà khiến chuyện đă xảy ra theo cách tồi tệ nhất."

Kino lặng lẽ đưa ly rượu lên môi. Thực tế th́, anh gần như đă quên dần đi hầu hết những ǵ đă xảy ra. Anh không c̣n nhớ tŕnh tự các sự kiện. Giống như một đống thẻ ghi nhớ đă bị xáo trộn cả rồi.

Anh nói. "Chẳng phải lỗi của ai cả. Giá tôi đă không về nhà sớm hơn dự định một ngày th́ tốt hơn. Hoặc lẽ ra tôi nên gọi điện thoại trước th́ hơn. Như vậy th́ chuyện đă không xảy ra."

Vợ anh im lặng.

“Cô có quan hệ với hắn từ bao lâu rồi?” Kino hỏi.

"Em nghĩ tốt nhất là không nên nói về điều đó."

"Nghĩa là tôi không nên biết?"

Vợ anh lại im lặng.

"Cũng phải, có thể như thế thật," Kino thừa nhận. Và anh tiếp tục vuốt ve con mèo. Con mèo kêu ư ử ầm ĩ trong cổ họng. Cũng là điều chưa từng có.

“Có thể em không có tư cách để nói điều này,” người phụ nữ từng là vợ anh nói. "Nhưng em nghĩ anh nên nhanh chóng quên đi mọi chuyện mà t́m đối tác mới th́ tốt hơn."

“Biết có phải thế không,” Kino nói.

"Chắc chắn có người phụ nữ nào đó sống ḥa hợp với anh chứ. Em nghĩ anh không khó nhọc ǵ lắm để t́m ra một người bạn đời. Mà em đă không thể làm người đó cho anh, và đă trót gây ra một chuyện tàn khốc. Em rất biết lỗi đó. Nhưng ngay từ đầu giữa anh và em đă có ǵ đấy giống như nút áo gài trật rồi. Em nghĩ anh là người đáng được hạnh phúc không thua ǵ ai."

Kino nghĩ đến nút áo gài trật.

Kino liếc nh́n chiếc áo đầm xanh mới cô đang mặc. Họ ngồi đối mặt nhau nên anh không biết sau lưng là khóa kéo hay nút cài. Nhưng Kino không khỏi tự hỏi anh sẽ thấy ǵ khi kéo khóa xuống hoặc mở nút áo ấy. Thân thể đó không c̣n thuộc về anh nữa rồi. Anh không c̣n được nh́n hoặc chạm vào nữa. Chỉ có thể vận dụng trí tưởng tượng mà thôi. Nhắm mắt lại th́ như thấy vô số vết sẹo bị đốt màu nâu đen, trông như đám côn trùng sống sít đang ḅ lổn nhổn tán loạn dọc theo tấm lưng trắng mịn màng của cô. Anh phải lắc nhẹ đầu nhiều lần để rũ bỏ h́nh ảnh ghê gớm ấy trong trí. Người vợ dường như hiểu lầm ư nghĩa của hành động đó.

Cô nhẹ nhàng đặt bàn tay lên bàn tay Kino. "Em xin lỗi anh," cô nói. "Em thật có lỗi quá."

Thế rồi mùa thu đến, con mèo biến đâu mất, sau đó có mấy con rắn bắt đầu xuất hiện.

Phải vài ngày sau đó Kino mới để ư là con mèo đă biến mất. Cũng bởi con mèo cái ấy —không có tên— chỉ đến quán khi nó muốn, và đôi khi đă hoàn toàn không ló mặt trong một thời gian. Mèo là sinh vật trọng tự do. Mà con mèo ấy h́nh như c̣n được ai cho ăn ở đâu đấy nữa. Thế nên, một tuần hay mười ngày không thấy nó, Kino cũng không bận tâm. Tuy nhiên, khi vắng nó hơn hai tuần th́ anh bắt đầu cảm thấy hơi bất an. Có khi nó bị tai nạn ǵ chăng? Rồi sau ba tuần không thấy, Kino theo trực giác mà nhận ra rằng con mèo có lẽ sẽ không c̣n quay trở lại nữa.

Kino thích con mèo ấy, mà nó dường như cũng có cảm t́nh với anh lắm. Anh cho con mèo ăn, cho nó chỗ ngủ và gắng để nó yên. Con mèo đền đáp cho anh bằng cử chỉ thân thiện, hoặc không biểu lộ ư thù địch. Và con mèo ấy như c̣n là lá bùa hộ mệnh cho quán Kino nữa. Miễn là có nó yên lặng ngủ trong góc quán, th́ không có chuyện ǵ tệ hại xảy ra. Kino có ấn tượng như thế.

Cùng khoảng thời gian con mèo biến mất, Kino bắt đầu thấy rắn xuất hiện quanh nhà.

Ban đầu anh nh́n thấy một con rắn màu nâu đậm, rất dài. Nó uốn éo trườn đi thong thả dưới cây liễu rũ bóng mát xuống sân trước. Ôm túi giấy đựng thức ăn, chực mở khóa cửa, mắt Kino chợt bắt gặp nó. Thật hiếm khi nh́n thấy một con rắn ngay giữa đô thành Tokyo. Anh hơi ngạc nhiên tuy không bận tâm lắm. Ngay sau nhà là khu vườn rộng lớn của viện Bảo tàng Nezu, nơi thiên nhiên c̣n sót lại. Rắn có sống ở đó th́ cũng chẳng có ǵ đáng ngạc nhiên.

Tuy nhiên, hai ngày sau, gần giữa trưa, anh mở cửa định lấy tờ báo th́ thấy ngay một con rắn khác ở gần như cùng chỗ đó. Lần này là một con rắn màu xanh. Nhỏ hơn con rắn trước và có vẻ nhơn nhớt. Con rắn thấy bóng dáng Kino liền ngừng lại, hơi ngẩng cổ lên mà xem chừng (hoặc có vẻ như xem chừng) nét mặt anh. Trong khi Kino đang bối rối không biết phải làm ǵ, con rắn từ từ hạ đầu xuống và nhanh chóng biến mất trong bóng râm. Kino không khỏi cảm thấy có ǵ đó đáng sợ. Như thể con rắn đó h́nh như có biết anh.

Ba ngày sau, anh lại nh́n thấy con rắn thứ ba ở gần như cùng một chỗ đó. Ngay gốc cây liễu trong sân trước. Lần này là một con rắn sẫm màu hơn và ngắn hơn hai con trước nhiều. Kino không biết ǵ về loài rắn cả. Nhưng con rắn lần này lại cho anh ấn tượng là loại nguy hiểm nhất từ ​​trước đến nay. Trông có vẻ là rắn độc, nhưng anh không chắc mấy. Bởi anh chỉ nh́n thấy con rắn trong thoáng chốc thôi. Con rắn cảm nhận được sự hiện diện của Kino, liền nẩy bật lên lao ngay vào đám cỏ dại mà biến mất. Nh́n thấy ba con rắn trong một tuần th́ nói ǵ đi nữa cũng quá nhiều. Có lẽ là có chuyện ǵ đó đang nung nấu xung quanh đây.

Kino gọi điện thoại cho bà d́ ở Izu. Sau khi báo cáo ngắn gọn về t́nh h́nh gần đây, anh hỏi bà có bao giờ nh́n thấy rắn xung quanh nhà ở Aoyama chưa.

“Rắn à?” d́ anh ngạc nhiên kêu lên. "Ư anh là loại rắn trườn đi trên đất đấy hả?"

Kino lần lượt kể về ba con rắn anh đă nh́n thấy trong sân trước.

“D́ đă sống ở đó một thời gian dài, nghĩ lại th́ không hề nh́n thấy một con rắn nào cả,” d́ anh nói.

"Vậy là không b́nh thường khi thấy đến ba con rắn quanh nhà trong ṿng một tuần, phải thế không?"

"Phải, đúng thế đấy. D́ không nghĩ là b́nh thường được. Không chừng đó là điềm báo trước về một trận động đất lớn sắp xảy ra, hay ǵ đấy tương tự như thế. Người ta vẫn nói là các loài động vật cảm nhận trước được những biến động thiên nhiên mà có những hành động khác thường."

“Nếu đúng như vậy th́ có lẽ tốt hơn là nên chuẩn bị một ít thức ăn cho trường hợp khẩn cấp nhỉ?” Kino nói.

"D́ nghĩ nên lắm. Dù ǵ đi nữa, sống ở Tokyo th́ thế nào cũng có động đất xảy ra."

"Nhưng mà, rắn có thực sự nhạy cảm về động đất đến thế không?"

D́ anh nói là chẳng biết rắn th́ nhạy cảm về chuyện ǵ. Mà tất nhiên là Kino cũng chẳng biết.

"Nhưng mà, rắn thực sự là loài động vật thông minh đấy nhé," d́ anh nói. "Trong thần thoại thời cổ, rắn thường đóng vai tṛ dẫn đường cho con người đấy. Thật lạ là điều này lại rất phổ biến trong tất cả các thần thoại trên toàn thế giới. Chỉ khác nhau chút ít về điểm rắn dẫn đường đến chỗ thiện hay ác, th́ thực tế phải thử đi theo mới biết được. Mà trong nhiều trường hợp, kết cuộc là vừa thiện lại vừa ác."

“Mập mờ quá,” Kino nói.

"Đúng thế, rắn vốn là sinh vật mập mờ. Và loại rắn lớn nhất khôn nhất trong đám th́ giấu kín trái tim ở một nơi khác, để khỏi bị giết. Bởi vậy, nếu muốn giết rắn đó th́ phải chờ cho rắn đi vắng mà đến nơi giấu ấy, t́m trái tim đang đập mà cắt ra làm đôi mới được đấy. Tất nhiên là không dễ dàng làm được đâu."

Kino khâm phục kiến ​​thức uyên bác của d́ anh.

"Hôm trước, d́ xem đài NHK, có một giáo sư từ trường đại học nào đấy đă giảng như thế, trong một chương tŕnh so sánh các huyền thoại trên thế giới. TV chứ cũng dạy cho ḿnh được khá nhiều điều bổ ích đấy. Không chê bai là ngốc nghếch được đâu nhé. Khi có giờ rảnh th́ cháu cũng nên xem TV thêm đấy."

*

Thật là không b́nh thường khi thấy đến ba con rắn khác nhau quanh đây trong ṿng một tuần - điều đó đă trở nên rơ ràng từ cuộc tṛ chuyện của anh với bà d́.

Kino đóng cửa quán lúc mười hai giờ, dọn dẹp rồi đi lên lầu. Tắm rửa, đọc sách một hồi, rồi tắt đèn lúc gần hai giờ đêm mà đi ngủ. Giờ khắc đó, Kino bắt đầu cảm thấy rắn vây bọc xung quanh ḿnh. Vô số rắn vây quanh ngôi nhà. Anh cảm nhận hơi hướm bí mật của chúng. Giữa khuya, khu phố trở nên yên tĩnh đến mức không nghe thấy tiếng động nào ngoài tiếng c̣i xe cấp cứu thỉnh thoảng vẳng đến. Thậm chí có thể nghe như có tiếng rắn trườn đi. Kino đă chặn ô cửa ra vào đă làm cho con mèo bằng một tấm ván đóng đinh thật chặt. Để rắn không ḅ vào nhà được.

Ít nhất th́ lúc này, mấy con rắn dường như không định làm ǵ Kino cả. Chúng chỉ âm thầm bao vây ngôi nhà nhỏ này một cách mập mờ thôi. Có thể đó cũng là lư do tại sao con mèo lông xám ấy không c̣n đến quán nữa. Người khách phụ nữ mang nhiều vết sẹo thuốc lá đốt cũng không ló dạng trong một thời gian. Kino lo sợ rằng cô ấy sẽ đến quán một ḿnh trong đêm mưa, đồng thời trong thâm tâm anh lại thầm mong muốn điều đó. Đó cũng là một điều mập mờ nữa.

Một tối nọ, Kamita xuất hiện khoảng gần mười giờ. Gọi bia, uống một ly đôi White Label, và giữa chừng c̣n ăn bắp cải cuộn thịt nữa. Điều lạ là ông ta đến quán muộn và ở lại lâu như vậy. Kamita thỉnh thoảng ngước mắt lên khỏi trang sách đang đọc mà nh́n đăm đăm vào bức tường trước mặt. Có vẻ đang suy nghĩ lung lắm về điều ǵ đấy. Đến giờ quán đóng cửa, ông là người khách cuối cùng c̣n nán lại.

“Ông Kino,” Kamita nói với giọng nghiêm trang sau khi trả tiền xong. "Tôi rất tiếc chuyện phải trở nên như thế này."

“Chuyện ǵ kia?” Kino bất giác ngạc nhiên hỏi lại.

"Buộc phải đóng cửa quán này đấy. Dù chỉ tạm thời đi nữa."

Kino không nói nên lời, đăm đăm nh́n mặt Kamita. Đóng cửa quán à?

Kamita nh́n quanh một ṿng quán trống trơn. Rồi nh́n mặt Kino mà nói. "Thế th́ có vẻ ông vẫn chưa hiểu rơ điều tôi nói đấy nhỉ?"

"Vâng, tôi không hiểu ông định nói ǵ."

Kamita nói như tâm sự. "Tôi thực sự ưa thích quán này lắm. Tôi có thể yên lặng đọc sách, mà cũng thật thích loại nhạc chơi ở đây. Tôi rất vui mừng rằng quán này mở cửa nơi đây. Thế nhưng đáng tiếc là có vẻ đă thiếu mất nhiều thứ rồi."

“Thiếu mất nhiều thứ?” Kino nói. Anh không hiểu cụ thể những lời ấy có ư nghĩa ǵ. Trong trí anh chỉ hiện lên h́nh ảnh tách trà có vành bị sứt mẻ một chút mà thôi.

“Con mèo lông xám kia không c̣n quay lại đây nữa chứ ǵ,” Kamita nói mà không giải thích. "Ít nhất là trong một khoảng thời gian khá lâu nữa."

"Bởi v́ nơi này thiếu mất nhiều thứ đấy sao?"

Kamita không đáp.

Kino làm theo Kamita chăm chú nh́n quanh trong quán, nhưng anh không nhận ra điều ǵ khác với ngày thường cả. Chỉ cảm thấy quán trống vắng quá, mất đi sức sống và sắc màu ngày thường. Thường ngày th́ sau khi đóng cửa, quán trống rỗng, nhưng lúc này trông c̣n u tịch quá đỗi.

Kamita nói. "Ông Kino không phải là người có thể tự ḿnh cố ư làm sai điều ǵ đó. Tôi hiểu rơ như thế. Nhưng mà, trên thế giới này cũng có chuyện chỉ tránh làm điều sai trái mà thôi th́ vẫn không đủ. Bởi có kẻ lợi dụng khoảng trống như thế làm kẽ hở mà chui luồn vào. Ông hiểu ư tôi chứ?"

Kino không sao hiểu được. Anh nói thẳng như thế.

"Ông nghĩ kỹ về điều đó đi nhé," Kamita nói, nh́n thẳng vào mắt Kino. "Vấn đề quan trọng cần suy nghĩ sâu sắc đấy. Tuy giải đáp sẽ không đến dễ dàng đâu."

"Có phải ông Kamita muốn nói rằng không phải v́ tôi đă làm ǵ sai trái, mà bởi v́ tôi đă không làm điều đúng đắn, nên một vấn đề nghiêm trọng đă nảy sinh, đấy chăng? Điều ǵ đó liên quan đến quán này, hay liên quan đến bản thân tôi."

Kamita gật đầu. "Nói một cách nghiêm khắc th́ có thể là như thế đấy. Nhưng dù vậy, tôi không định đổ lỗi cho một ḿnh ông Kino. Lẽ ra chính tôi cũng nên lưu ư mà nhận ra điều đó sớm hơn. Cũng do tôi sơ hở nữa. Chắc hẳn quán này đă là một chỗ thoải mái cho mọi người chứ không chỉ riêng ǵ tôi."

“Thế th́ từ đây tôi nên làm ǵ nào?” Kino hỏi.

Kamita im lặng đút hai tay vào túi áo mưa. Sau đó nói "Nên đóng cửa quán này một thời gian mà đi thật xa. Ở thời điểm này không thể làm ǵ khác hơn được đâu. Nếu ông quen biết vị cao tăng nào th́ xin tụng kinh cầu an, và đặt bùa hộ mệnh xung quanh nhà, th́ tốt lắm. Thế nhưng trong thời đại này, không dễ t́m ra được một vị như thế. V́ vậy tốt nhất là ông nên rời khỏi nơi đây trước mùa mưa dầm sắp tới. Ông có đủ tiền cho một chuyến đi xa lâu dài không?"

“C̣n tùy vào chuyến đi bao lâu, nhưng tôi nghĩ có thể xoay sở được trong một thời gian,” Kino nói.

"Thế th́ tốt rồi. Chuyện sau nữa th́ đến lúc đó sẽ tính thôi."

"Nhưng mà, ông là ai thế chứ?"

“Tôi chỉ là người tên Kamita mà thôi,” Kamita nói. "Viết ra chữ là cánh đồng của Thần linh, nhưng không đọc là Kanda. Tôi đă sống quanh đây từ lâu rồi."

Kino thu hết can đảm hỏi. "Ông Kamita này, tôi muốn hỏi một chuyện. Ông đă bao giờ thấy rắn ở quanh đây chưa?"

Kamita không trả lời câu hỏi đó, mà nói. "Ông nhớ cho, hăy đi xa và tiếp tục di chuyển thường xuyên nhất có thể. Và thêm một điều nữa, xin chắc chắn gửi bưu thiếp vào thứ Hai và thứ Năm hàng tuần giùm cho, để biết được là ông Kino vẫn an lành."

"Bưu thiếp h́nh ảnh đấy ạ?"

"Bất kỳ tấm bưu ảnh nào của địa phương cũng được cả."

"Nhưng tôi nên gửi bưu thiếp đến đâu?"

"Gửi đến chỗ d́ anh ở Izu là được rồi. Đừng viết tên người gửi hay tin nhắn ǵ cả đấy. Chỉ viết địa chỉ nơi nhận mà thôi. Điều đó quan trọng lắm, v́ vậy đừng quên nhé."

Kino kinh ngạc nhiên nh́n mặt Kamita. "Ông quen thân với d́ tôi sao?"

"Vâng, tôi biết d́ ông rất rơ. Thật ra th́, bà đă yêu cầu tôi trước rồi. Rằng phải để mắt trông chừng đừng để điều ǵ xấu xảy đến với ông. Nhưng có vẻ tôi đă không làm được như ư bà mong muốn."

Thế th́ người đàn ông này là thứ ǵ nhỉ? Kino thắc mắc quá đỗi, nhưng Kamita không tự nguyện tiết lộ chút ǵ nên anh không có cách nào biết được.

"Tôi sẽ báo cho ông biết lúc nào có thể quay lại được. Cho đến lúc đó, xin ông Kino tránh xa nơi đây. Ông hiểu thế chứ?"

Ngay tối hôm đó Kino thu dọn hành lư cho chuyến đi xa. Tốt hơn hết là hăy ra khỏi đây trước khi mùa mưa kéo dài bắt đầu. Thông báo ấy thật quá đột ngột. Không một lời giải thích, chẳng hiểu lư do đầu đuôi ǵ ráo. Nhưng Kino tin lời Kamita nói. Chuyện nghe loạn bạo quá, nhưng không hiểu sao anh chẳng cảm thấy nghi ngờ chút nào. Lời nói của Kamita có sức thuyết phục kỳ bí vượt khỏi luận lư thông thường.

Kino nhét một bộ quần áo để thay đổi và vật dụng vệ sinh cá nhân vào một chiếc túi đeo vai cỡ trung. Khi c̣n làm việc cho công ty sản xuất đồ thể thao, anh cũng đă nhét mọi thứ vào cùng chiếc túi đó mà đi công tác. Anh biết rành ḿnh cần ǵ và không cần ǵ cho một chuyến đi dài ngày.

Tảng sáng, anh ghim một mảnh giấy lên cửa quán ghi rằng: "Xin tự tiện đóng cửa quán trong một thời gian." Kamita đă bảo nên đi xa. Nhưng anh không h́nh dung được là nên hướng đến nơi đâu. Chẳng biết phía bắc hay phía nam. Thôi th́ tạm thời, cứ lần theo lộ tŕnh quen thuộc  hồi c̣n đi rao bán giày chạy bộ ấy. Anh lấy xe buưt tốc hành lên Takamatsu. Định đi ṿng quanh đảo Shikoku rồi băng qua đảo Kyushu.

Anh trú tại một khách sạn cho người đi làm gần ga Takamatsu ba ngày. Lang thang vô định trong thị trấn, xem vài cuốn phim. Rạp chiếu nào ban ngày cũng vắng khách, phim cuốn nào cũng chán ngắt. Khi trời tối, anh trở về pḥng bật TV lên. Theo lời khuyên của bà d́ mà chủ yếu xem các chương tŕnh giáo dục. Nhưng chẳng thấy thông tin ǵ hữu ích. Ngày thứ hai ở Takamatsu nhằm thứ Năm, anh mua một tấm bưu ảnh ở quán tạp hóa tiện dụng, dán tem và gửi đến chỗ d́ anh. Như Kamita đă dặn, anh chỉ viết tên và địa chỉ của bà d́ mà thôi.

Tối ngày thứ ba, anh đột nhiên nghĩ đến việc mua dâm. Số điện thoại đă được một người lái taxi cho biết. Đối tác là một cô gái trẻ khoảng 20 tuổi, thân h́nh mịn màng xinh xắn. Nhưng cuộc ân ái với cô ta th́ thật vô vị từ đầu đến cuối. Chẳng qua chỉ là để giải tỏa ham muốn tính dục mà thôi, mà nếu nói như thế th́ rốt cuộc cũng chẳng giải tỏa được ǵ mấy. Ngược lại, c̣n khiến khao khát thêm thôi.

Hăy nghĩ kỹ về điều đó đi," Kamita đă nói như thế. "Vấn đề quan trọng cần được suy xét sâu sắc đấy." Thế nhưng, dù có suy nghĩ sâu sắc đến đâu đi nữa, Kino cũng không thể hiểu vấn đề ở đây là ǵ cả.

Đêm đó trời mưa. Mưa không lớn lắm, nhưng là cơn mưa mùa thu dai dẳng không biết lúc nào mới tạnh. Cứ như là một lời xưng tội đơn điệu nhiều chỗ lặp đi lặp lại, không ngắt đoạn, không chuyển đổi. Thậm chí anh không thể nhớ lúc nào bắt đầu mưa nữa. Thứ mưa chỉ mang lại cảm giác bất lực ẩm ướt và lạnh lẽo. Đến nỗi không buồn nghĩ đến việc gắng che dù ra ngoài ăn tối nữa. Đến thế th́ khỏi ăn cho xong. Khung kính cửa sổ phía đầu giường đă phủ đầy bọt nước mịn hợp thành những giọt nước mới nối tiếp nhau. Kino lơ đăng quan sát những thay đổi tinh vi ấy trong các hoa văn nước trên khung kính cửa sổ. Phía bên kia những dạng hoa văn ấy, quang cảnh mờ tối của thành phố dàn trải bao la vô định. Kino rót rượu whisky từ chai bỏ túi vào ly, pha cùng một lượng nước khoáng rồi uống. Không nước đá. Thậm chí không buồn lê chân ra máy làm nước đá ở hành lang nữa. Vị rượu ấm áp đó đă thấm sâu vào tấm thân uể oải của anh rồi.

Đến Kumamoto, Kino trú tại một khách sạn cho người đi làm giá rẻ gần ga. Trần thấp, giường hẹp, TV nhỏ, bồn tắm nhỏ, tủ lạnh nhỏ xíu. Mọi thứ trong pḥng đều nhỏ. Ở trong đó anh cảm thấy ḿnh như trở thành một gă khổng lồ dị hợm. Tuy nhiên, anh không thấy khổ sở ǵ lắm v́ không gian chật chội ấy, vẫn cứ nhốt ḿnh trong pḥng cả ngày. Trời lại mưa, nên anh không ra khỏi pḥng ngoại trừ một lần đi đến tiệm tạp hóa tiện lợi gần đó, để mua một chai rượu whisky bỏ túi, nước khoáng và bánh quy gịn làm đồ nhắm. Nằm dài trên giường đọc sách đến chán th́ xem TV, khi chán xem TV th́ lại đọc sách.

Đêm thứ ba ở Kumamoto. Vẫn c̣n tiền dư dả trong tài khoản ngân hàng nên nếu muốn cũng có thể đổi sang khách sạn tốt hơn được. Nhưng anh cảm thấy chỗ trú cỡ này là thích hợp cho ḿnh hiện giờ. Ở yên trong một chỗ hẹp th́ khỏi cần phải suy nghĩ về những thứ thừa thăi, chỉ với tay ra là nắm được hầu hết mọi thứ. Kino hài ḷng bất ngờ về điều đó. Anh chỉ nghĩ phải chi có thể nghe nhạc được lúc này. Teddy Wilson, Vic Dickenson, Buck Clayton, loại nhạc jazz cổ điển đó đôi khi anh thèm nghe biết mấy! Kỹ thuật vững chắc, ḥa âm đơn giản, diễn tấu tự thân chính là niềm hân hoan thuần phác, và niềm lạc quan đến mức tuyệt vời. Điều mà Kino cần có lúc này lại là loại âm nhạc không c̣n tồn tại nữa. Mà bộ sưu tập đĩa nhạc của anh th́ đă ở nơi rất xa. Anh tưởng tượng bên trong quán Kino sau giờ đóng cửa, đèn tắt cả và hoàn toàn tĩnh lặng. Ở cuối hẻm, có cây liễu lớn. Khách t́m đến đọc thấy thông báo quán đóng cửa, đành quay về. C̣n con mèo ra sao rồi nhỉ? Nó có trở lại đi nữa, thấy ô cửa ra vào bị bít chặt hẳn phải thất vọng lắm. Và bọn rắn bí mật kia vẫn c̣n âm thầm bao vây ngôi nhà hay chăng?

Ngay trước cửa sổ tầng tám của anh, có thể nh́n thấy cửa sổ của ṭa nhà văn pḥng đối diện. Một ṭa nhà hẹp dài, kiến trúc rơ là rẻ tiền. Từ sáng đến tối, Kino có thể ngắm h́nh dáng những người làm việc ở tầng đối diện ấy, qua khung kính cửa sổ. Đôi chỗ đóng rèm lại không nh́n thấy được, và họ làm công việc ǵ th́ chả biết. Chỉ thấy có những người đàn ông đeo cà vạt ra vào, những phụ nữ gơ bàn phím máy tính hay trả lời điện thoại và sắp xếp giấy tờ. Chẳng phải là quang cảnh đặc biệt thú vị ǵ. Mặt mũi quần áo của những người làm việc ở đó cũng thông thường thôi. Lư do duy nhất khiến Kino ngắm họ lâu như vậy mà không thấy chán là v́ anh không có việc ǵ khác để làm. Và điều khiến Kino bất ngờ nhất, hoặc làm anh ngạc nhiên nhất, là đôi khi họ có vẻ mặt vui thích nữa kia. Một số c̣n mở miệng rộng ra mà cười lớn nữa chứ. Sao thế nhỉ? Làm thế nào mà cả ngày làm thứ công việc chẳng chút hứng thú ǵ (trong mắt nh́n của Kino) trong một văn pḥng thô tạp thế lại khiến họ cảm thấy khoái trá đến như vậy được? Có điều ǵ như một bí mật quan trọng ẩn giấu trong đó mà anh không thể hiểu được chăng? Nghĩ vậy, chẳng hiểu sao Kino cảm thấy hơi bất an.

Đă đến lúc phải dời sang địa điểm tiếp theo rồi. "Hăy tiếp tục di chuyển thường xuyên nhất có thể" —Kamita đă dặn như thế. Nhưng không làm sao Kino rời khỏi cái khách sạn chật chội này ở Kumamoto được. Anh không thể nghĩ ra bất kỳ nơi nào muốn đến hoặc phong cảnh nào muốn xem nữa. Thế giới là cả một đại dương bao la không có điểm mốc, mà Kino chỉ là một con thuyền nhỏ đă đánh mất hải đồ và mỏ neo rồi. Khi mở bản đồ Kyushu để t́m xem ḿnh nên đi đâu bây giờ, anh cảm thấy buồn nôn nhẹ như bị say sóng. Kino nằm trên giường đọc sách, thỉnh thoảng ngẩng mặt lên quan sát h́nh dáng những người đang làm việc trong ṭa nhà văn pḥng phía bên kia. Theo với thời gian dần trôi, anh cảm thấy cơ thể giảm dần trọng lượng và làn da như trở nên trong suốt dần đi.

Hôm trước đó là thứ Hai, Kino đă mua ở quán hàng trong khách sạn một tấm bưu thiếp có h́nh Thành Kumamoto mà viết tên và địa chỉ của d́ anh ở Izu bằng bút bi, và dán tem lên. Rồi cầm tấm bưu ảnh mà thờ thẫn ngắm h́nh Thành Kumamoto một hồi lâu. Một bức ảnh phong cảnh điển h́nh thật đúng với thể tài của loại ảnh bưu thiếp. Đỉnh lầu chống trời của Ṭa Thành sừng sững uy nghi trên nền trời xanh mây trắng. "C̣n có biệt danh là Ṭa Thành Bạch Quả. Được liệt vào ba Ṭa Thành hàng đầu của Nhật Bản," là lời giải thích trên bưu thiếp. Dù có ngắm nghía bao nhiêu đi nữa, Kino cũng chẳng t́m thấy thứ ǵ có thể gọi là điểm tiếp xúc giữa Ṭa Thành ấy và ḿnh. Rồi bốc đồng, anh lật mặt sau tấm bưu thiếp mà viết vào chỗ trống vài ḍng gửi cho d́ anh.

"D́ được mạnh khỏe chứ? Gần đây lưng d́ thế nào ạ? Cháu vẫn c̣n đi du lịch một ḿnh. Đôi khi cảm thấy thân ḿnh như đă trong suốt đi mất một nửa rồi. Giống như con mực mới bắt lên, trong suốt đến có thể nh́n thấu nội tạng được. Nhưng ngoài ra th́ cháu nói chung là khỏe mạnh. Sắp tới cháu cũng muốn đi thăm vùng Izu. Kino"

Tại sao lại viết xuống như thế, Kino không dơi theo được chiều hướng của trái tim anh lúc đó. Đấy là điều Kamita nghiêm cấm mà. Đừng viết bất cứ điều ǵ trên bưu thiếp ngoại trừ địa chỉ. Xin đừng quên điều đó, Kamita đă căn dặn như thế. Tuy nhiên, Kino đă không c̣n chế ngự được ḿnh nữa. Bản thân anh phải được kết nối với thực tế ở đâu đó. Chứ nếu không th́ tôi không c̣n là chính ḿnh. Tôi trở thành một người không hiện hữu ở nơi nào nữa. Bàn tay của Kino hầu như hoàn toàn tự động điền kín dần khoảng trống hẹp của tấm bưu thiếp bằng những chữ nhỏ nét cứng. Rồi trước khi kịp đổi ư, anh đă vội vàng đi gửi tấm bưu thiếp vào một thùng nhận thư bưu điện gần khách sạn.

Khi Kino thức dậy, chiếc đồng hồ số bên gối chỉ 2 giờ 15. Có ai đó đang gơ cửa pḥng. Không phải là một tiếng gơ mạnh, nhưng âm thanh ngắn gọn, cứng rắn và cô đọng, giống như tiếng đinh đóng của một người thợ mộc lành nghề. Và người gơ cửa biết rằng âm thanh đó chắc chắn đă đến tai Kino. Âm thanh đó lôi tuột Kino ra khỏi giấc ngủ nồng sâu giữa khuya, ra khỏi khoảnh khắc nghỉ ngơi từ bi, một cách khắc nghiệt đến mức khiến ư thức của anh phải thức tĩnh ngay thôi.

Kino biết ai đang gơ cửa. Tiếng gơ đ̣i anh phải ra khỏi giường ngay mà mở cửa ra từ bên trong. Mạnh mẽ, ĺ lợm. Ai đó không đủ sức để mở cửa từ bên ngoài. Cửa phải do chính Kino mở từ bên trong mới được.

Kino một lần nữa nhận ra rằng chuyến thăm viếng này là điều ḿnh mong muốn hơn bất cứ điều ǵ khác, đồng thời cũng là điều ḿnh sợ hăi nhất. Đúng vậy, mập mờ rốt cuộc là ôm lấy khoảng trống giữa hai thái cực đấy. "Làm anh đau ḷng chứ ǵ, dù chút ít đi nữa?" vợ anh đă hỏi thế. Và Kino đă trả lời “Tôi cũng là con người, nên bị tổn thương chứ." Thế nhưng thật ra không đúng thế đâu. Ít nhất một nửa là lời nói dối. Kino thừa nhận là: Tôi đă không bị tổn thương đúng với mức độ lẽ ra phải bị trong trường hợp này. Ngay lúc đáng lẽ phải cảm thấy đau đớn thực sự, th́ tôi đă ép nghẹt cảm giác quan trọng ấy đi. Bởi tôi không muốn tiếp nhận t́nh cảm thống thiết ấy nên đă tránh đối mặt trực tiếp với sự thật, và kết quả là tôi tiếp tục ôm giữ trái tim trống rỗng không có nội dung. Mấy con rắn kia đă chiếm lấy chỗ trống ấy mà gắng che giấu trái tim đang đập lạnh lùng của chúng ở đấy.

"Chắc hẳn quán này đă là một chỗ thoải mái cho mọi người chứ không chỉ riêng ǵ tôi," Kamita đă nói thế. Đến lúc này, Kino cuối cùng cũng hiểu ra được ông ta đă muốn nói ǵ.

Kino trùm chăn lên người, nhắm nghiền mắt, hai bàn tay bịt kín tai lại mà trốn biệt vào thế giới chật hẹp của riêng ḿnh. Và tự nhủ: Đừng nh́n ǵ, đừng nghe ǵ cả. Nhưng tiếng gơ cửa đó vẫn không làm sao xóa đi được. Cho dù anh có chạy trốn đến chỗ tận cùng của thế giới và bít kín cả hai tai bằng đất sét đi nữa, chừng nào anh c̣n sống, c̣n chút nào ư thức, th́ tiếng gơ cửa ấy hẳn vẫn đuổi kịp anh. Nó đâu gơ cửa khách sạn. Mà chính là gơ cửa trái tim anh đấy. Người ta không thể thoát khỏi được những âm thanh như vậy. Và cho đến lúc b́nh minh ── nếu vẫn c̣n có thứ gọi là b́nh minh cho anh ── th́ vẫn c̣n khoảng thời gian rất dài nữa.

Anh không biết thời gian đă trôi qua bao nhiêu rồi, nhưng khi định thần lại th́ tiếng gơ cửa đă im bặt. Xung quanh im lặng như phía bên kia của mặt trăng vậy. Dù vậy, Kino vẫn không động đậy, cứ phủ kín trong tấm chăn đắp-futon. Không thể sơ hở được. Anh nín thinh, dỏng tai lắng nghe âm vọng bất trắc trong khoảng trầm mặc. Kẻ đang đứng ngoài cửa hẳn không bỏ cuộc dễ dàng thế đâu. Bởi hắn không cần phải vội vàng. Trời không trăng. Chỉ có những cḥm sao khô héo nổi lên như những nốt ban đen lơ lửng trên bầu trời. Thế giới vẫn c̣n là của bọn chúng trong một thời gian. Chúng có nhiều cách khác nhau, để chiếm đoạt được điều chúng muốn dưới nhiều h́nh thức khác nhau. Có thể giăng những rễ đen tối lủi đầu nhọn tới khắp nơi dưới mặt đất. Thật kiên tŕ theo thời gian, ḍ t́m những chỗ yếu, không từ cả việc nghiền nát lớp đá cứng.

Và rồi, đúng như anh dự đoán, tiếng gơ cửa lại bắt đầu. Nhưng lần này lại nghe từ một hướng khác. Âm hưởng cũng khác. Nghe gần hơn trước rất nhiều, như ngay sát bên tai anh. Ai đó bây giờ h́nh như đang ở ngay bên ngoài cửa sổ cạnh đầu giường ngủ. Có lẽ đang bám chặt vào bức tường dốc-đứng ở tầng tám của ṭa nhà này, áp mặt vào cửa sổ mà tiếp tục gơ vào khung kính ướt đẫm nước mưa. Anh không thể nghĩ khác hơn thế được.

Dù vậy, cách gơ th́ không thay đổi. Hai hồi liên tục. Rồi hai hồi tiếp. Ngưng một lúc ngắn rồi hai hồi nữa. Cứ thế lặp đi lặp lại rơ lâu. Âm thanh tăng lên rồi lại giảm xuống một cách kỳ dị. Như thể nhịp tim đặc thù hàm chứa cảm xúc ǵ đấy.

Rèm cửa sổ vẫn để mở. Trước khi ngủ, anh đă vẩn vơ ngắm những h́nh dạng giọt nước bám trên kính cửa sổ. Giờ đây nếu ló mặt ra khỏi chăn mà nh́n lên th́ Kino nghĩ có thể tưởng tượng ra được những ǵ sẽ nh́n thấy phía bên ngoài ô cửa kính mờ tối ấy. Mà không, không phải thế, không thể tưởng tượng ra được đâu. Chính chuyển động của trí năo gọi là tưởng tượng ấy phải bị dập tắt đi. Dù ǵ đi nữa, tôi cũng không thể nh́n vào thứ ấy được. Cho dù trống rỗng đến mức nào đi nữa, đến lúc này vẫn là trái tim của tôi. Và dù có li ti mờ nhạt đi nữa, nhưng hơi ấm t́nh người vẫn c̣n đó. Một vài kư ức cá nhân vẫn c̣n như rong biển quấn vào hàng cọc trên băi biển, lặng lẽ chờ đợi thủy triều lên. Một vài suy tư chắc chắn vẫn c̣n chảy ra máu đỏ nếu bị cắt đứt. Ngay bây giờ, tôi vẫn không thể nào phó mặc trái tim ấy lang thang đến một nơi nào đó không xác định.

"Viết ra chữ là Cánh đồng của Thần linh, mà đọc là 'Kamita', chứ không phải 'Kanda' như lệ thường. Tôi sống gần đây thôi."

"Ta sẽ gắng nhớ," người to con đă nói thế.

"Ư ấy ​​rất hay. Trí nhớ có ích lắm," Kamita đă đáp lại như thế.

Kino chợt nghĩ rằng có lẽ Kamita bằng cách nào đó đă có liên hệ với cây liễu già ở sân trước không chừng. Cây liễu ấy đă che chở cho ḿnh và cả ngôi nhà nhỏ ấy. Không hiểu rơ lư lẽ ra sao, nhưng một khi ư tưởng như thế xuất hiện trong đầu, th́ anh thấy có vẻ như câu chuyện được nối kết mạch lạc dần ra.

Kino tưởng nhớ h́nh dáng cây liễu buông rũ những cành lá xanh mướt xuống sát mặt đất. Vào mùa hè, liễu phủ bóng mát xuống khu vườn nhỏ bé trước nhà. Những ngày mưa, vô số giọt nước bạc lấp lánh trên cành liễu mềm. Những ngày lặng gió, cây liễu trầm tư sâu sắc, mà những ngày gió nổi lại khiến tâm hồn bồn chồn xôn xao vô định. Những chú chim nhỏ bay đến cất giọng cao lánh lót ríu rít với nhau, những đôi chân tí hon bám đậu khéo léo trên cành liễu khẳng khiu một hồi rồi lại bay mất. Chim bay đi rồi, những cành liễu c̣n vui vẻ đong đưa bên này bên kia một lúc nữa.

Kino cuộn người trong tấm chăn đắp như con sâu, nhắm chặt mắt lại gắng tập trung nghĩ đến cây liễu. Anh tưởng tượng ra từng màu sắc, h́nh dáng, chuyển động của cây liễu ấy. Và niệm nguyện cho b́nh minh đến. Anh chỉ c̣n biết cam chịu mà kiên nhẫn chờ đợi chung quanh đây sáng dần lên, đám quạ và chim chóc nhỏ thức dậy và bắt đầu các hoạt động thường ngày của chúng. Anh chỉ c̣n biết tin vào loài chim trên thế giới, tất cả những chim chóc có cánh có mỏ ấy. Cho đến lúc chúng thức dậy, anh không được để tâm tư ḿnh trống rỗng dù chỉ một giây phút. Khoảng trống, khoảng chân không phát sinh ra sẽ thu hút chúng vào mất thôi.

Khi chỉ cây liễu th́ chưa đủ, Kino nghĩ đến con mèo cái mảnh khảnh lông màu xám và nhớ lại rằng nó thích ăn rong biển nướng. Và nhớ đến Kamita cắm cúi đọc sách ở quầy, đến h́nh dáng những vận động viên trẻ chạy cự ly trung b́nh đang tập luyện lặp đi lặp lại các cuộc chạy khắc nghiệt trên ṿng đua, đến Ben Webster thổi độc tấu tuyệt diệu bản "My Romance" (đĩa nhạc có hai chỗ bị trầy gây ra tiếng "bực, bực".) Trí nhớ có ích thật, giúp sức cho ḿnh nhiều lắm chứ. Rồi anh nhớ đến h́nh ảnh người vợ cũ với mái tóc cắt ngắn mặc áo đầm mới màu xanh. Dù có chuyện ǵ đi nữa, Kino vẫn đă mong cho cô ấy được sống hạnh phúc và khỏe mạnh ở nơi chốn mới. Đừng bị thương tích ǵ trên thân thể th́ tốt. Cô ấy đă xin lỗi ngay trước mặt và tôi đă chấp nhận. Tôi phải ghi nhớ rằng ḿnh đă không chỉ quên đi mà c̣n tha thứ rồi kia.

Thế nhưng, chuyển động của thời gian là thứ có vẻ không thể xác định một cách công chính được. Sức nặng đẫm mùi máu của dục vọng, mỏ neo rỉ sét của ḷng ân hận, vẫn cố sức ngăn chặn ḍng chảy đáng lẽ phải có của thời gian. Thế nên thời gian chẳng phải là mũi tên bay theo đường thẳng. Mưa vẫn tiếp tục rơi, kim đồng hồ vẫn thường bấn loạn, lũ chim vẫn c̣n say giấc nồng, nhân viên bưu điện không biết mặt vẫn âm thầm phân loại bưu thiếp, bộ ngực căng tṛn của vợ anh vẫn nhấp nhô rung động kịch liệt trong không gian, ai đó vẫn ĺ lợm tiếp tục gơ vào kính cửa sổ. Như thể đang cố dụ dỗ lôi kéo anh vào mê cung sâu thẳm u ám, vẫn cứ tiếp tục gơ đều đều đến vô tận. Cốc cốc, cốc cốc, rồi lại cốc cốc,... Có ai đó thầm th́ vào tai anh: Đừng lảng mắt đi, hăy nh́n thẳng vào ta. Bởi  đây chính là h́nh dung trái tim của ngươi đấy.

Những cành liễu khẽ đong đưa theo làn gió đầu mùa hè. Trong một căn pḥng nhỏ tối sâu thẳm bên trong Kino, bàn tay ấm áp của ai đó vươn tới chực áp lên bàn tay anh. Kino vẫn cứ nhắm nghiền mắt mà nghĩ đến hơi ấm của làn da ấy, nghĩ đến cảm giác đầy đặn mềm mại. Những cảm xúc anh đă quên đi từ lâu, đă xa cách anh từ lâu quá rồi. Vâng, tôi bị tổn thương, mà rất sâu nữa kia. Kino tự nhủ như thế. Và anh trào nước mắt ràn rụa. Một ḿnh trong căn pḥng tối tăm tịch mịch ấy.

Mưa vẫn tiếp tục rơi không ngưng nghỉ, làm ướt đẫm thế giới lạnh lùng.

Phạm Vũ Thịnh dịch

Sydney 22/01/2023

Chú thích:

* Nguyên tác của truyện dịch này là "Kino", truyện thứ 5 trong tuyển tập "Onna no inai Otokotachi" (Đàn ông không có Đàn bà) của Murakami Haruki, xuất bản ở Nhật năm 2014.

 


® "Khi phát hành lại thông tin từ trang này cần phải có sự đồng ư của tác giả 
và ghi rơ nguồn lấy từ www.erct.com"

Cảm tưởng, ư kiến xin gởi về  t4phamvu@hotmail.com