
Ulysses
ở nhà

William Saroyan
tặng
Thống
Phạm Vũ Thịnh
dịch
|
Lời người dịch:
Chương 04 của cuốn sách “The Human Comedy” xuất bản
từ năm 1943, tác phẩm đầu tay và nổi tiếng nhất của nhà văn William
Saroyan.
|
|
Âm nhạc phát ra từ ngôi nhà Macauley trên đường Santa Clara. Cô
Bess và bà Macauley đang chơi đàn bài “All the World Will Be
Jealous of Me – Cả thế giới sẽ phải ganh tị với tôi”. Họ chơi bản
nhạc ấy cho người lính Marcus, ở bất cứ nơi nào anh ấy đang có
mặt, v́ đấy là bản nhạc anh yêu thích nhất.
Cô Mary Arena từ nhà bên cạnh bước vào pḥng khách, đứng bên Bess
cạnh cây đàn piano và nhanh chóng bắt đầu hát. Cô hát cho Marcus,
người là cả thế giới đối với cô. Cậu bé Ulysses lắng nghe và quan
sát. Có ǵ đó thật bí mật trong mọi thứ, và cậu bé muốn t́m hiểu
xem là ǵ, mặc dù cậu đang buồn ngủ lắm rồi. Cuối cùng, cậu đă thu
được đủ sức lực để hỏi: "Anh Marcus đâu?"
"Marcus đang ở trong quân đội," bà Macauley đáp.
"Khi nào th́ anh ấy về nhà?"
“Khi Chiến tranh kết thúc.”
"Ngày mai à?"
"Không, không phải ngày mai."
"Thế th́ khi nào?"
"Chưa biết. Chúng ta đang đợi đây."
"Thế c̣n Cha ở đâu?" Ulysses nói. "Nếu chúng ta đợi, Cha cũng sẽ
về nhà như anh Marcus chứ?"
"Không, không phải thế đâu con. Cha sẽ không đi từ ngoài đường
vào, bước lên bậc thềm, qua cửa mà vào nhà, như vẫn làm ngày trước
đâu."
Thế này th́ quá sức cậu bé rồi, chỉ c̣n có một lời quen thuộc để
hy vọng có được điều ǵ đó giống như sự thật và niềm an tâm, nên
cậu đă nói ra lời đó: "Tại sao?"
"Cha đă mất đi hai năm trước rồi, Ulysses ạ. Nhưng chừng nào chúng
ta c̣n sống, chừng nào chúng ta c̣n ở bên nhau, chừng nào hai mẹ
con ta c̣n lại đây và nhớ đến Cha của con, th́ không ǵ trên đời
có thể lấy mất Cha khỏi chúng ta được."
Cậu bé nghĩ về điều này một lúc, rồi nhớ lại những ǵ cậu đă chứng
kiến ngày hôm trước.
"Thế chuột chù là ǵ?" cậu hỏi.
Mẹ cậu chẳng phải là không chuẩn bị sẵn sàng cho loại câu hỏi như
thế. Bà biết rằng cậu bé có đôi mắt, ngoài đôi mắt có tầm nh́n, và
ngoài tầm nh́n c̣n có trái tim và t́nh yêu và niềm khao khát muốn
biết mọi chuyện trên đời.
"Chúng chia sẻ trái đất này với chúng ta. Chúng có đời sống, cũng
như chúng ta. Chúng là một phần của đời chúng ta, và là một phần
của tất cả mọi thứ đang sống."
"Thế th́, anh Homer đâu rồi?" cậu bé hỏi.
"Hôm qua anh của con đă t́m được một việc làm sau khi tan học đấy.
Anh ấy sẽ về nhà lúc nửa đêm, khi con đang ngủ say."
Ulysses cố gắng hết sức để tỉnh táo, nhưng không c̣n gượng được
nữa.
Bà Macauley nh́n từ cậu bé sang chị cậu là Bess. Bà bảo: "Cho em
đi ngủ đi con".
Bess và Mary đưa cậu bé về pḥng ngủ. Khi hai cô đi khỏi, bà
Macauley ngồi một ḿnh, cảm thấy như nghe được tiếng bước chân mà
quay lại. Bà tưởng như thấy chồng bà đang đứng nơi cửa vào, ông
Matthew Macauley trông y hệt như chính Ulysses, thay v́ h́nh ảnh
một người đàn ông trưởng thành mới mất đi gần đây mà như đă mất đi
lâu lắm rồi.
Phạm Vũ Thịnh
dịch
18
Sep 2021
®
"Khi phát hành lại thông tin
từ trang này cần phải có sự đồng
ư của tác giả
và ghi rơ nguồn lấy từ www.erct.com"
Cảm tưởng, ư kiến xin gởi về
t4phamvu@hotmail.com
|