|
Tác giả : Trường Bạch Hạo Ca Tử Bản dịch của : Phạm Xuân Hy
Tam Sinh Mộng - 三生夢
Ở phía bắc sông Kinh Thuỷ, có bậc dị nhân nọ, người kể truyện quên, không biết tên họ, tên hiệu là gì, nên cứ tạm gọi là Mỗ. Trong nhà Mỗ chẳng có một vật giá trị.Ngoài một chiếc túi rỗng, trống không, treo ở trên tường. Nhưng mỗi lần đi qua chốn trà lâu tửu quán, Mỗ đều vác túi ghé vào, uống rượu cho thật say, rồi thò tay sâu vào túi, lấy tiền ra trả. Không hề thiếu một su. Ai thấy thế cũng đều lấy làm lạ. Một hôm, Mỗ vào uống rượu trong một tửu điếm, lúc Mỗ đang ngà ngà say thì có một gã ăn mày, áo quần lam lũ, hôi thối không kham nổi,diện mạo thô lỗ xấu xí, tuổi chừng ngoài ba chục, tiến lại gần Mỗ xin tiền. Mỗ ngạc nhiên, hỏi : -Mỹ nhân ! Sao tiều tuỵ đến nông nỗi này, nụ cười đáng giá« ngàn vàng » năm xưa, nay không còn đủ cho khanh áo ấm cơm no nữa sao ? Gã ăn chỉ nhìn Mỗ kinh ngạc. Thế là, những người làm trong quán rượu, từ quét nhà đến tạp dịch, nghe Mỗ nói đều cười ngất ngưởng. Mỗ tỏ ra không hề chú ý đến họ, thản nhiên gọi tửu bảo mang thêm rượu, rót mời gã ăn mày đồng ẩm, lại còn yêu cầu gã lên tiếng ca để trợ hứng. Nhưng gã từ chối, nói không biết hát. Mỗ cười, nói : -Khanh vẫn thẹn thò e lệ như xưa, trách gì khi lòng mình đã say ! Sau đó, gã ân mày mới chịu ngồi xuống cùng Mỗ đối ẩm. chén tạc chén thù, vô cùng thân thiết. Hai người uống mãi cho đến lúc chiều tà bóng khuất, mặt trời đã gác non đoài, mới cầm tay nhau từ biệt. Mỗ lại dốc túi, lấy ra một sâu tiền trao cho gã, nói : -Khanh cầm tạm lấy mà mua son phấn, đừng có từ chối nhá ! Gã ăn mày mừng rỡ. Dập đầu tạ ơn. Mỗ lộ vẻ u buồn buồn lộ trên nét mặt, trắc ẩn, bất nhẫn. Khi gã ăn mày đi khỏi. Mỗ ngủ lại quán rượu. Đó thói quen của Mỗ mỗi khi quá chén say sưa, cũng chỉ là việc thường tình. Sáng ngày hôm sau thức dậy, kẻ hiếu sự tò mò, thích nghe những chuyện « lạ», kéo nhau tìm đến gặp Mỗ để hỏi cho rõ chuyện. Mỗ chỉ trả lời : -Gã ăn mày hôm qua, tiền kiếp là một mỹ nhân tuyệt đẹp. Quý vị ai muốn biết chuyện kiếp trước của gã thì đi theo tôi thăm gã . Mọi người đều nhao nhao đòi đi theo. Đi chừng nửa dậm, thì đến chỗ gã ăn mày ở. Đó là một ngôi miếu bỏ hoang. Tứ bề tường bị đổ nát, tan hoang đứt đoạn. Chỉ thấy gã ăn mày nằm một mình ở ngoài hiên.Lúc tiến lại gần.Mới thấy gã gối đầu trên một cục đá, trên thân phủ bằng một lớp cỏ dại; hình như là gã đang ốm. Ai nấy đều lấy làm ái ngại, chưa kịp hỏi han gì, thì gã đã mở to mắt nhìn thấy Mỗ, gã liền nói : -Kính Thầy, thầy đã đến đấy ư ! « Tam sinh nhất mộng », nếu chẳng nhờ có thần lực của Thầy thì đến nay đệ tử vẫn còn chấp mê chưa tỉnh. Mọi người càng lấy làm lạ, gạn hỏi. Mỗi người hỏi một câu.Rối bời cả lên. Mỗ chắp tay hành lễ, vái mọi người, rồi bảo họ ngồi xếp thành một vòng tròn, để nghe gã ăn mày tự thuật tiền thân kiếp trước của mình. Nhờ vậy mới tạm vỡ lẽ. *** Nguyên, sau khi gã ăn mày từ giã Mỗ trở về chỗ ở của mình, lòng vừa nghi hoặc, vừa lo ngại, nhưng chưa hết cơn say, hơi men còn chếnh choáng mơ hồ, liền té xuống mà ngủ. Ngáy như chết. Mơ màng, gã thấy mình đi vào một toà trạch đệ rộng lớn. Trong nhà bầy la liệt những kim cương, hột xoàn, tơ lụa, gấm vóc. Xếp thành từng đống.Trong bụng thích lắm.Rồi lại chẳng thấy có người trông coi bảo vệ, bụng càng nẩy lòng tham, bèn lựa lấy những viên ngọc tinh mỹ,vừa to lớn vừa quý giá, dấu đi. Nhưng bỗng bụng lại bảo dạ : -Ý a ! Mình đâu có phải là đạo tặc , nếu bị bắt, ắt sẽ bị trừng phạt chứ không tha ! Thôi, phải về nhà ngay mới được. Nghĩ thế, gã đi ra khỏi phòng. Chỉ thấy tứ bề chung quanh, tường cao hơn một trượng, khó mà leo lên được. Giữa lúc còn hoảng hốt, gã cảm thấy hai chân dời khỏi mặt đất, tự nhiên như không có cánh mà bay lên. Gã mừng lắm.Ngoái đầu nhìn vào trong toà trung đường, thấy đèn sáng rực rỡ. Rõ ràng có người cầm đuốc truy lùng. Tiếng hô hoán hung hãn. Tiếng võ khí va chạm vang lên loảng xoảng, xoáy vào lỗ tai gã. Gã bỏ chạy thục mạng trên các nóc nhà. Mỗi mái cách nhau cũng cả trượng, mà gã cảm thấy như không trở ngại gì. Chừng về đến nhà, gã thấy vợ và con đang ngồi bên cạnh đèn chờ gã. Gã cảm thấy hết hẳn cô đơn, không còn sợ hãi gì nữa. Vợ con gã thấy gã trở về, đều đến bên ân cần han hỏi, đi hâm rượu, và mang đồ nhắm phục dịch gã rất là tử tế. Gã uống cho thật say, rồi lên giường nằm ngủ. Sáng hôm sau thức dậy, gã mang tiền bạc và ngọc ngà, cưỡi một con tuấn mã, cùng một đứa nô bộc, đi lên thành nội. Mọi người trong thành nội thấy gã đều lên tiếng chào hỏi, tỏ vẻ nể nang.Y phục, khăn đống, trông gã rõ ra là một tay đại đạo thế giá, đâu phải là một tên trộm vặt, bắt gà bắt chó nữa. Gã đắc ý vừa lòng. Từ đấy về sau, chiều tối nào gã cũng ra đi, « chớp » được mẻ lớn mới trở về. Chẳng ai làm gì được hắn cả. Khi đến tuổi sáu mươi, gã có đến mấy người vợ, cả thê lẫn thiếp.Con trai,con gái đều đã thành gia thất. Nhờ có tiền bạc sung túc, đủ cung phụng cho gã vui với tuổi già, nên gã bỏ hẳn cái nghề đạo tặc. Bỗng một tối, men rượu còn chếnh choáng, gã đi ra ngoài, đến một ngôi nhà, vào một tẩm phòng của phụ nữ nằm sâu khuất cuối ngôi nhà đó. Gã chỉ thấy có hai thiếu phụ cùng mấy con hầu. Gã cho là đàn bà thì chân yếu tay mềm. Gã coi thường. Đẩy cửa lén vào. Gã thấy hai người đàn bà. Một người đã lên giường nằm. Còn người kia đang tháo dây lưng, cởi quần áo xiêm y. Họ thấy gã. Đều hốt hoảng. Kêu không thành tiếng. Gã nhìn người đàn bà thay quần áo.Da thịt trắng nõn. Mướt mịn như da ngọc. Lòng dục của gã bỗng bừng nổi dậy.Gã tiến lại.Lật chiếc chăn đắp trên mình của thiếu phụ nằm trên giường. Người đàn bà cũng tỏ ra không kháng cự. Chừng gã quay đầu lại nhìn thì không thấy người đàn bàn thay quần áo lúc nãy đâu nữa. Gã đâm ra lo ngại. Tính xuống giường đi tìm. Bỗng nghe ngoài cửa nổi lên những tiếng người gọi nhau huyên náo, ồn ào.Người đến thật đông.Té ra, đó là những người do thiếu phụ thay quần áo gọi đến để bắt gã.Gã ỷ vào võ nghệ cao cường, nên bình tĩnh, thản nhiên, đi ra cửa để trốn. Thình lình gã cảm thấy có vật gì, như sương rơi lạnh ướt trên đầu. Toàn thân gã, theo đà tay ngã quỵ xuống. Bên tai gã còn nghe rõ có tiếng người nói : -Tên cướp, đã bị ta chém chết rồi.Ai dám nói là bảo kiếm của ta không sắc. *** Bấy giờ, gã mới biết là mình đã qua đời. Hồn phách phiêu du, theo gió bay trở về nhà gặp lại vợ con. Khi gã vào đến giữa cửa và chiếc bình phong, thì nghe phía trong có người vỗ tay, cười lớn mà nói : -Ra đi là thằng ăn cướp, thì sau trở về , ắt phải là kỹ nữ ! Gã không hiểu rõ ý nghĩa của lời nói , lòng lại càng thấy sót sa bi thảm thêm. Chừng gã đến gần, lại nghe có tiếng nhiều người ồn ào, sầm sì bảo nhau : -Đẻ rồi ! Đẻ rồi ! Con gái. Gã giật mình.Nhìn chung quanh phòng. Thấy mình đang đứng trong phòng của một người vợ lẽ của mình. Người vợ lẽ này cũng mới vừa sinh nở. Gã biết là mình cũng vừa chuyển thế đầu thai, nên không dám hé lộ tiền thân. Vì còn nằm trong tã . Dầu vậy, gã vẫn nghe, vẫn hiểu rõ mồn một từng sự kiện, từng câu chuyện chung quanh. Trong nhà hắn, người con trưởng và người con thứ của gã đều bị những gia đình mất trộm, thưa lên phủ. Phủ quan tra xét, tịch thâu hết của cải. Nhà trống vắng không còn gì. Rồi hai người con đó cũng đều chết thảm ở trong tù. Riêng người thiếp của gã, phải mang đứa con gái về ở với mẹ. Được ít lâu, cũng cải giá, bỏ đi lấy chồng khác, không ngó ngàng gì đến đứa con gái nữa . Đứa con gái chính là hậu thân của gã ăn mày mà Mỗ đã gặp, phải sống nhờ một người cậu, đến mười mấy tuổi.Lớn lên, tư dung kiều diễm, xinh đẹp.Nhưng bị người mợ dâu đối xử quá hà khắc, bạc bẽo, bắt làm mọi việc tạp dịch trong nhà, như con sen đứa ở. Một hôm, có một người bà lão già bước vào cửa, nói với người người mợ dâu rằng : -Chồng bà, bảo tôi là trong nhà có trồng một cây liễu, muốn nhờ tôi đem trồng ở nơi khác, bà cho tôi xem một tí được không ? Người mợ dâu gọi đứa cháu gái ra gặp. Người đàn bà già vui vẻ nói : -Ông nhà, nói không sai, lão đem về nhà trồng, lấy chỗ dựa dẫm lúc về già ! Nói rồi tính bước ra về. Nhưng người mợ dâu gọi bà lão, dặn : -Đứa con gái này, nó không thuộc nhà tôi. Nó là cháu gái nội của tên đạo tặc, trộm cướp.Bà nhớ, đừng nói lộ ra, kẻo người ta chê cười gia đình nhà chúng tôi đấy nhá. Người đàn bà già luôn mồm « dạ,dạ » đáp lại. Rồi mới quay lưng đi. Hai ngày sau, có người mang kiệu đến rước đứa con gái . Nhưng đứa con gái biết là mình bị bán vào kỹ viện, nên quyết không chịu đi. Hai vợ chồng người cậu phải dùng doi đánh đập. Đau đớn quá.Mới chịu lên kiệu đi vậy. Lúc đến nơi, người con gái đươc người ta cho ăn mặc đẹp đẽ tử tế, son tô phấn chát, dựa cửa cười đùa lẳng lơ. Mấy tuần sau thì tiếng tăm đồn đãi nổi dậy như cồn. Các loại nhạc cụ, vốn ngày trước chẳng hề biết, như tỳ bà, đàn tranh, sáo, địch. Nay thì đều thông thạo cả.Ngay cả chính nàng , cũng chẳng hiểu tại sao. Lại nhờ trời, thiên sinh diễm lệ, nghệ thuật tinh thông, nên những chàng túi rỗng bố y, tiền bạc không khá, thì đừng mong gì được vin cành bẻ liễu. Duy, chỉ những tay đại gia cự phú mới hy vọng được tiếp xúc với nàng thôi. Nàng vốn tính ôn nhu hoà thuận, nay đem so với cái nghề khoét vách đục tường, còn khá hơn nghề bắt gà trộm chó, thấp hèn và đê tiện quá. Chịu cảnh sớm mận tối đào, sáng chiều làm vợ khắp người ta, thân liễu điều trở cái đích ngoài xạ trường, ai người tiếc ngọc thương hoa. Tuy thân là đạo tặc, trở thành kỹ nữ, gã ăn mày cũng cảm thấy tủi nhục xấu hổ. Nên được mười năm, tâm tình buồn rầu u uất mà qua đời. Gã vừa chết xong, lập tức có hơn mười con quái vật, đầu có sừng, răng có nanh, trông dữ dằn hung bạo, phi nhân phi thú, xuất hiện bắt gã trói lại , đưa gã đến một toà sảnh đường, mà người trần thế bảo là Diêm La Điện Gã nhìn thấy da mặt của Diêm Vương đen sậm bóng loáng, hai tròng mắt cũng đen láy mà sáng quắc, có thần.Dáng vẻ cao lớn, thần khí tinh anh, trông giống như Bao Long Đồ. Đội mũ mặc áo theo lối quan cách, ngồi trên bệ cao Diêm Vương Điện, hai tay bát chéo với nhau , trông oai nghiêm trang trọng. Diêm La không thẩm tra gì gã, mà nói ngay : -Ngươi trong lòng còn có liêm xỉ, nên khoan dung cho làm ăn mày . Rồi ra lệnh viên ngục lại đưa đi đầu thai. Viên lại ngục bảo với gã an mày : -Ba kiếp trước, nhà ngươi là ăn mày, lang thang nơi chợ búa, thấy của không tham, tay trắng không nghề ngỗng gì, rồi vì buồn lo mà chết, nay lại cho ngươi trở lại làm nghề cũ, ấy là ân đức của Diêm Vương, ngươi hãy mau dập đầu tạ ân. Gã gật đầu, tính quỳ xuống vái tạ, thình lình thấy phía sau có một tên đại quỷ, cầm cây võ khí bằng xương, đâm vào phía sau lưng, đau điếng, sợ hãi, kêu thành tiếng, tỉnh lại nhớ rõ mồn một, duy đầu não đau nhức, không ngồi lên được. Mọi người nghe gã ăn mày thuật truyện đều sợ hãi lạnh xương sống, toát mồ hôi . Ngày trước, trong huyện cũng có một tên cường đạo lâu năm hiệu là « Phi Thủ Trương », chết cũng đã mấy chục năm .Y có tài ăn trộm dễ như lấy đồ trong nhà, không ai ngăn cản được.Sau có viên quan, dùng kỹ nữ làm mồi nhử , rồi đập y chết ở trong buồng ngủ. Lại có người xướng kỹ nổi tiếng, trải qua mười năm tình trường phong nguyệt, làm kinh động mấy quận, và người ta bảo đó là con của tên đạo tặc, đem so với truyện kể của gã ăn mày thì không sai, khiến ai nấy đều thán tức. Nhân thế, Mỗ mới bảo gã ăn mày : -Hai đời no ấm, một đời nghèo khổ, may mà còn giữ được thanh bạch, hơn là mang tiếng xấu. Nói xong cười lớn.Bảo mọi người cùng rời khỏi ngôi miếu hoang.Gã ăn mày cũng khỏi bệnh ngay. Sau này, ở ngoài chợ, có người gặp lại gã ăn mày, thấy gã tỏ ra tu tỉnh, như có điều hối cải.Gặp khách đi đường đánh rơi tiền, gã lên tiếng gọi kéo lại.Người ấy mới đầu không biết gã là ăn mày, quay đầu lại nhìn gã, cười nói : -Ngươi là ăn mày, sao không nhặt lấy mà sài, mà lại gọi ta ? Gã ăn mày lặng im không nói, cũng không quay lại lượm tiền, cứ bước đi thẳng. Thấy tiền rơi không nhặt, những người hiểu rõ chuyện đều cho là gã ăn mày đã đắc chân đạo. **** Được ít lâu, Mỗ lại sách túi vải đến quán rượu, nói là có việc phải đi xa, để từ biệt gã ăn mày. Mấy ngày hôm sau, gã ăn mày cũng biến đâu mất. Hai người là Trần Ngưỡng Cử ở Hàm Ninh và Hứa Phụ Nhân ở Thượng Nguyên đều có nghe qua chuyện kỳ lạ này.
Cảm tưởng về thơ văn của anh Phạm Xuân Hy xin gởi về Japan_ob@yahoo.com |