Mắt mẹ
( HAHA NO ME )
Tập truyện Te no hira no
shosetsu ( Truyện trong ḷng bàn tay )
Tác giả : Kawabata Yasunari
Người dịch :
Dương Thị
Tuyết Minh
Tôi đang ở trong căn pḥng
của quán trọ nơi một vùng suối nước
nóng miền núi, th́ một đứa bé chừng
ba tuổi, con người chủ quán, mặt mày
có vẻ hung hăng, cứ chạy loăng
quăng rồi xông vào pḥng tôi. Đứa
bé nhanh như cắt chộp lấy
chiếc bút ch́ cán bằng bạc để
trên bàn, rồi chẳng nói chẳng rằng bỏ
chạy đi mất.
Một lát sau, chị bồi pḥng tới
hỏi tôi
-Thưa có phải cái bút này
của quư khách không ạ ?
-Bút của tôi đấy, xong lúc
năy tôi đă cho cháu bé nhà này rồi mà.
-Thế nhưng, cô ở giữ
em lại có cái bút này đấy ạ.
-Sao không để kệ cho
trẻ con nó cầm chơi, chắc là cô ta
lấy lại, không cho trẻ nó cầm đấy
thôi.
Chị bồi pḥng mỉm
cười. Hỏi kỹ lại th́ chị cho
biết đă t́m thấy chiếc bút
ch́ dưới đáy giỏ quần áo
của cô ở giữ em. Trong
giỏ của cô ta toàn những thứ đă
lấy trộm. Nào ví đựng danh thiếp
của khách trọ, nào áo lót của bà chủ
trọ, nào chiếc lược gỗ quư hay
chiếc trâm cài đầu của chị
bồi pḥng, và vài tờ giấy bạc.
Độ nửa tháng sau lại
thấy chị bồi pḥng phân bua
-Thế có tức không cơ
chứ ạ, con ranh con ấy nó làm cho ḿnh xấu
cả mặt ...
Tội lấy trộm của cô
ở giữ em có vẻ như cứ càng ngày càng
chồng chất thêm. Cô ta đă đem tiền
đến hiệu bán kimono trong làng để
mua những bộ áo kimono sang trọng quá,
hết bộ này đến bộ khác, nên
chủ hiệu bèn lén báo cho quán trọ
biết. Bà chủ quán trọ bèn
nhờ chị bồi pḥng tra hỏi cô
ở giữ em.
Tức th́ cô ta đứng
phắt lên, đáp
-Thế này th́ để tôi đến
chỗ bà chủ, khai hết cho bà nghe
vậy.
Giọng điệu cô ta có vẻ
như muốn nói rằng đời nào ta
lại phải khai báo với những người phục
dịch trong quán trọ như các người.
Theo lời chị bồi pḥng kể
lại, th́ cô ở giữ em đă
ngồi chỉnh tề trước mặt
chủ quán trọ, có vẻ vô tư,
nghiêng đầu ngoẹo cổ ngẫm
nghĩ để nhớ lại, mà khai ra hết
từng món đồ cô ta đă lấy
trộm. Tiền mặt th́ cô ta lấy trộm từ chỗ
tính tiền của quán trọ, với của khách
trọ, cộng lại được tất
cả là 150 yên.
-Cô ta bảo đă đặt
may cho ḿnh áo khoác haori với ba bốn
bộ kimono, và đă đưa
mẹ đi nhà thương bằng xe ô
tô đấy cơ ạ.
Nghe đâu khi người quản
lư của quán trọ dẫn cô ta về trả
cho bố mẹ cô, th́ cả hai bố mẹ
chỉ nhận con mà tuyệt nhiên không trách
mắng câu nào.
Cô giữ em xinh đẹp
đi khỏi quán trọ được ít lâu,
th́ tôi cũng đến lúc phải rời quán
trọ trở về nhà. Một chiếc xe
ô tô chạy nhanh như vút đi giữa hàng cây
xanh, đuổi theo chiếc xe ngựa chở khách
có tôi trên ấy. Chiếc xe ô tô đi ngang qua
chiếc xe ngựa, th́ dừng phắt lại
ngay bên hông xe. Cô giữ em đỏm
đáng trong bộ áo kimono bước
xuống xe, vừa hấp tấp tiến đến gần xe
ngựa vừa nói như reo lên.
-Ôi, vui quá. Thế là gặp được ông
đây rồi. Tôi đang đưa
mẹ tôi đi bác sĩ trên phố đây ạ.
Tội nghiệp, bác sĩ bảo rằng
mẹ sẽ chỉ c̣n có một bên mắt thôi ạ.
Xin mời ông lên xe bên này. Tôi sẽ đưa ông đến
bến xe đ̣.
Tôi bèn xuống xe ngựa. Gương
mặt của cô giữ em mới rạng rỡ
vui vẻ làm sao.
Qua khung cửa sổ xe ô tô,
tôi trông thấy khuôn mặt của mẹ
cô có quấn băng trắng toát.
Dương
Thị Tuyết Minh (Quỳnh Chi) dịch
( Tokyo, ngày 24/5/2006)