Bom nổ chậm Thanh Anh Ở quê tui hầu như ai cũng biết câu “Bom nổ chậm” hay “Hủ mắm treo đầu giường” để ám chỉ việc lo lắng của cha mẹ khi trong nhà có con gái th́ có ngày sẽ hay tin trời long đất lỡ hay thúi rùm v́ con gái nhà ḿnh đă chung chạ với người yêu và cái bụng càng ngày càng lớn, cộng thêm kỵ cá thèm chua. Chuyện yêu đương trong giới hạn như cục muối cắn làm hai cục đường nuốt hết th́ không có ǵ phải lo. Hầu hết chuyện yêu đương trai gái ở quê chỉ qua ánh mắt hay quá lắm là trao đổi thư t́nh chớ nắm tay sợ có bầu. Nhưng cũng có một số trường hợp ngoại lệ. Mấy cô gái quê nghe lời hứa hẹn ngọt ngào nên lén lút hẹn ḥ với người yêu ngoài bụi rơm sau nhà. Khi quá chín mùi họ vượt qua rào cản, định kiến xă hội và cuối cùng phải mang hậu quả là cái bào thai v́ lửa gần rơm có ngày cũng cháy. Bom đă nổ. Hủ mắm treo đầu giường đă bể. Người con gái, bụng mang dạ chửa, bị cha mẹ rầy la, roi đ̣n, hay thậm chí c̣n bị đuổi ra khỏi nhà nếu không thấy nhà trai sang xin làm lễ thú phạt. Kết quả tốt nhứt cho người con gái là nhà trai sang xin làm lễ thú phạt. Mặc dù không vui lắm nhưng đây là giải pháp ổn thỏa mà bên phía nhà gái phải ngậm bồ ḥn làm ngọt, chấp nhận cho tụi trẻ làm lễ gia tiên mà không cưới hỏi v́ đă ăn cơm trước kẽng. Nếu cha mẹ nhà trai không bằng ḷng v́ nghĩ rằng người con gái không có hạnh, tiết hạnh, trong câu “Công Dung Ngôn Hạnh”, đă vượt qua gia phong lễ giáo, hai người yêu nhau dẫn nhau bỏ nhà đi trốn. Đây là chuyện đầy mạo hiểm mà đôi khi họ có thể phải trả giá rất đắt, khi xa quê với chút đỉnh tiền, không nghề nghiệp, không nơi nương náu. Bị cuộc đời đưa đẩy đôi khi họ phải chia tay, mặc dù rất thương yêu nhau, giống như cô Phấn trong chuyện “Chú Tư Cầu” của tác giả Lê Xuyên. Nếu lỡ bị dụ dỗ bởi anh chàng sở khanh, dặn cô gái chờ anh về nhà năn nỉ ba má qua xin cưới nhưng đă quất ngựa truy phong khi nghe tin có thai, người con gái bỏ nhà lặn lội đi t́m trong lúc bụng mang dạ chửa. Nếu may mắn gặp người tốt giúp đỡ mẹ tṛn con vuông th́ làm lại cuộc đời. Không may mắn th́ cuộc đời bị vùi dập. Sống dỡ chết dỡ nơi xứ lạ quê người mà không dám trở về quê với gia đ́nh giống như cô Hương, đúng hơn là cô The, trong tuồng cải lương “Nữa đời hương phấn” mà nếu tui không lầm là của soạn giả Hà Triều Hoa Phượng. Tui có thằng bạn học tên Sơn. Nó cưới vợ năm 18 tuổi khi mới học lớp Nh́ (lớp 4 bây giờ). Chị vợ nó tên Khỏi ở phía bên kia sông nhà tui. Chị Khỏi một mực không đồng ư nhưng bị ba má chỉ ép quá nên phải chấp nhận cho đàn trai qua rước dâu v́ câu “Áo mặc sau qua khỏi đầu”. Không biết chị Khỏi đă có người yêu hay đă nghe lời dụ dỗ ăn cơm trước kẽng chưa nhưng tội nghiệp cho thằng bạn Sơn bị đạp lọt xuống giường, đêm thứ ba sau ngày rước dâu, v́ chị Khỏi chống chọi không cho nó làm chuyện ấy mà nó cứ nhào vô ôm đại. Chị Khỏi xách vali bỏ xứ ra đi biền biệt. Không ai gặp lại chị từ ngày đó. Trở lại chuyện “Bom nổ chậm” có thật nghe. Một buổi tối vào khoảng năm 1967, tui đang ngồi học bài th́ một tiếng nổ to làm căn nhà trọ lung lay. Ai cũng chạy ra đường ngóng xem chuyện ǵ xảy ra. Bàn tán xôn xao nhưng chưa ai biết tiếng nổ từ đâu phát ra, chỉ đoán chừng ở công viên kư nhi viện gần trường trung học mà tui đang học. Gần 9 giờ đêm bác Ba đạp xích lô, ở sát vách nhà trọ, từ chợ về cho biết là mấy ông nằm vùng đặt lựu đạn ở bên công viên. Tui đi cùng với mấy bạn cùng xóm qua cầu tới công viên xem sự thể thế nào. Hồi nào tới giờ chỉ nghe nằm vùng gài ḿn hay lựu đạn trên radio hay truyền h́nh nhưng chưa bao giờ có dịp thấy tận mắt. Cảnh sát đứng bao vây và lục lọi xung quanh công viên đông lắm, không cho ai bước qua hàng rào me nước vô công viên. Họ đang t́m xem trái lựu đạn thứ hai ở đâu v́ mấy ông nằm vùng cho nổ trái đầu trước để người ṭ ṃ tới, trái thứ hai sau vài phút/giờ là dứt điểm với nhiều người trúng miễn lựu đạn chết hay bị thương, theo kế hoạch khủng bố. Tụi tui đứng phía ngoài hàng rào nghe ngóng một hồi, cảnh sát không t́m ra trái lựu đạn thứ hai nên bỏ ra về. Sáng hôm sau vô lớp mấy thằng bạn ở Vàm Cống hỏi tui vụ lựu đạn nổ. Tui dẫn tụi nó ra hàng rào me nước, chỗ tui đứng tối hôm qua. Mặt tui xanh như tàu lá chuối, run rẩy nói không thành tiếng, khi thấy dưới chưn tui là trái lựu đạn …. chưa nổ. Trái lựu đạn đă được rút chốt. Cái c̣ được kẹp với hai cọng đủa tre. Trên đầu đủa tre là sợi dây thung căng ngang. Gần đó là một đầu thuốc lá không c̣n cháy. Như vậy là chuyện mấy ông nằm vùng gài hai trái lựu đạn là có thật. Ác ǵ mà ác quá trời. Mệnh danh tranh đấu giải phóng dân tộc, để đạt được mục đích mà họ không ngần ngại giết người, kể cả những người vô tội. Có lẽ ông bà tổ tiên tui ăn ở có phước đức nên lúc tui chen lấn chỗ hàng rào me nước, ai đó vô t́nh đụng vô trái lựu đạn làm điếu thuốc văng ra khỏi sợi dây thung. Nếu điếu thuốc cháy tới, dây thung bị đứt th́ c̣ lựu đạn bật ra nổ, chắc tui đă theo ông theo bà rồi. Mấy ông nằm vùng chắc giận tui lắm v́ không đạt được chỉ tiêu với “zero” người chết hay bị thương mà tốn 2 trái lựu đạn. Thanh Anh - Trương Quang Thưởng
|