Đi biển mồ côi


Thanh
Anh

Năm đó nhà tui trúng mùa lúa, khoảng 1959-1960 ǵ đó, Tía tui quyết định bán hơn 20 con ḅ đi Sàig̣n mua máy cày về canh tác cho mùa lúa tới.

Thời đó đâu có điện thoại như bây giờ để liên lạc.

Má tui trông đứng trông ngồi mấy ngày luôn, lo lắm cho Tía. Không biết Tía đi đường có b́nh yên ? có bị móc túi hay bị gạt khi đi xe đ̣ như người ta đồn đăi không ?

Tui cũng trông đứng trông ngồi nhưng cho chuyện khác. Tui trông chờ cái Ti vi mà Tía mua cùng dịp với cái máy cày xem nó ra sao ?

Tía nhờ hai ông anh bà con đem cái Ti vi hiệu Denon, có bề ngang khoảng 5-6 tất, để trên đầu tủ kiếng đựng chén dĩa quư giá của gia đ́nh.

Sau mấy ngày tu chỉnh ăn-ten, gắn đi-na-mô vô máy đuôi tôm đặt ở sau vườn, kéo điện 220 V vô nhà cho mấy bóng đèn Neon và cái Ti vi, nhà tui bắt đầu được coi cải lương tối thứ Bảy mỗi tuần.

Dần dà bà con cḥm xóm cũng đến nhà tui coi cải lương. Họ mang chiếu, vôi trầu, và trà bánh sắp xếp rất trật tự ngồi trước nhà hàn huyên cho tới 8 giờ tối mới im lặng khi tuồng cải lương bắt đầu.

Tui không nhớ rơ cái tựa của tuồng cải lương đó là ǵ, Tấm ḷng của biển, hay Tô Ánh Nguyệt, hay ǵ đó nhưng nó làm cho mấy bà hàng xóm ngừng nhai trầu, lấy khăn choàng trên vai lau nước mắt …. sau câu ḥ và điệu Nam Ai … năo nuột.

Ầu ơ … Đàn ông đi biển có đôi

Đàn bà đi biển … ầu ơ … mồ côi một ḿnh …

….

Mẹ mong ngày khai hoa nở nhụy

Không có cha c̣n đi cùng

Nên mẹ đành đi biển mồ côi ….

…..

Tui không nhớ hết nguyên văn bài Nam Ai nầy nhưng nó diễn tả sự lo lắng, đau khổ, đau đớn khi người mẹ đi sanh nở một ḿnh trong khi người bạn đời không kề cận gần bên v́ lo đi làm ăn, hay bị tù đày xa xứ, hay đă bỏ bê vợ con chạy theo người đàn bà khác.

“Đi biển” ở đây rất trừu tượng và bao hàm ư nghĩa thiêng liêng cao cả lắm, duy tâm hơn là duy vật.

Một hôm đang chơi nhảy c̣ c̣ với mấy đứa học cùng lớp, nghe tiếng rên la inh ỏi, tụi tui nghĩ chơi chạy ra mé sông trước cổng trường coi chuyện ǵ xảy ra.

Chú Năm đầu đội nón lá che hơn nửa mặt lo bơi xuồng. Thím Năm bỏ cây dù che nắng, hai tay nắm hai bên vành be xuồng la:

Tui biểu ông đừng mà ông cứ làm cho sướng cái thân. Đau quá trời ơi là trời. Từ đây về sau tui thề sẽ không nghe lời dụ dỗ của ông nữa.

Chú Năm cứ cúi đầu lo bơi xuồng cho nhanh tới nhà bảo sanh không nói năng ǵ hết. Kể ra thím Năm cũng c̣n may mắn hơn người mẹ trong tuồng cải lương v́ có chú bơi xuồng chở thím đi biển, không phải mồ côi.

Hồi đó c̣n nhỏ không hiểu ǵ hết. Thầy cô hay cha mẹ không hề đề cập đến chuyện người lớn.

Mặc dù thím thề không nghe lời dụ dỗ nữa, khi chuyển bụng đẻ đau quá, nhưng năm nào chú Năm cũng chở thím đi nhà bảo sanh.

Hầu hết những người quê tui “đi biển” như chú thím Năm mà không biết biển cả như thế nào v́ nơi tui sinh ra và lớn lên cách xa Rạch Giá, Hà Tiên khoảng 50 hay 60 cây số tính theo đường chim bay. Đi lại trong lúc chiến tranh khó lắm nên tui cũng chưa có dịp tận mắt nh́n thấy biển.

Tui được đi tắm biển lần đầu tiên vào mùa hè năm 1970 nhờ thằng bạn cùng lớp có cô bồ dân Sàig̣n, học trường Tây “Marie Cu …. Rie” rũ nó đi Vũng tàu.

Sợ lái Honda một ḿnh đường xa nguy hiểm nên nó rũ tui đi theo. Ăn ở, xăng nhớt nó bao lo hết.

Tới Vũng tàu khi mặt trời vừa lặn nên không thấy biển. Sau khi lấy pḥng ngủ xong, nó hối tui rửa mặt cho lẹ để c̣n đi ra chỗ hẹn ở băi trước gặp bồ nó.

Tự nhiên thấy ḿnh như kỳ đà cản mũi. Ăn cơm tối xong tui lịch sự xin phép về khách sạn trước, lư do lái xe đường xa hơi mệt.

Sáng hôm sau tụi tui thức sớm, lái Honda ra băi sau nơi nó hẹn để tắm biển.

Mặt trời đă lên cao. Mặt biển nhấp nhô lóng lánh. Gió biển rào rạt, mang theo không khí mát mẻ, cho tui một cảm giác rất thoải mái.

Tui đi theo cặp t́nh nhân xuống biển nhưng giữ khoảng cách để cho họ tự nhiên đùa giỡn. Có lẽ tui hơi lo xa v́ dường như họ không chú ư lắm những ǵ xảy ra xung quanh trong lúc nầy.

Đang ngâm ḿnh dưới nước biển mát mẻ bổng tui nghe đau nhói và nóng như bị phỏng nước sôi. Tui chạy lên băi cát xem xét cái bắp chuối nơi bị đau nhức dữ dội.

Tui thấy một lằn màu đỏ trên cái bắp chuối, dài từ đầu gối tới mắt cá.

Đau nhức, nóng rát quá chịu không nỗi tui vừa nhảy vừa la oai oải.

Một người bán hàng rong dừng lại xem xét vết thương.

Bà nói là tui bị sứa lửa đốt. Căn dặn tui coi chừng gánh hàng, bà chạy lên một tiệm ăn bên lề đường xin một con dấm đắp lên chỗ bị đốt khi thằng bạn tui vừa trờ tới.

Con dấm thật là hiệu nghiệm, chỉ vài phút sau tui không c̣n cảm thấy đau nhức nữa.

Năn nỉ dữ lắm mà bà nhứt định không chịu lấy chút ít tiền đền ơn nhưng bà rất vui khi tui mua mấy gói xôi c̣n trong gánh chưa bán hết.

Lần đầu tiên tui đi tắm biển không được may mắn lắm….

Sau biến cố ngày 30 tháng 4 năm 1975 người Việt Nam đi biển nhiều lắm, cả triệu người lận.

Tất cả là những người “vượt biên”, không như thím Năm đi biển sanh nở hay đôi khi c̣n nói nôm na là “vượt cạn”.

Họ đi t́m tự do sau một thời gian chịu đựng sống dưới sự kềm kẹp của những người hô hào giải phóng dân tộc, đánh đuổi ngụy quyền cho đất nước được tự do độc lập nhưng thực ra chỉ toàn là nói dối, lường gạt, trừng phạt và ngang nhiên chiếm đoạt tài sản của dân mà trong số đó có người đă bao che cho họ v́ quá thật thà, chưa hay không biết cái mặt thật cuả họ.

Theo thống kê gần hay hơn nữa triệu người vượt biên đă không đến được bờ tự do.

Một số khác đă t́m được tự do nhưng với cái giá quá đắt. Cha mẹ con cái bị thất lạc, cướp bốc, đàn bà con gái bị hải tặc hăm hiếp.

Bao nhiêu nước mắt đắng cai đă tuôn ra nhưng cũng không làm nguôi ngoai được sự đau đớn thể xác lẫn tinh thần.

Buồn ơi là buồn …. Cũng là đi biển nhưng có lẽ c̣n đau khổ hơn bài Nam Ai trong tuồng cải lương.

Mùa hè năm 1976 tui rủ thằng bạn đá banh mới quen đi Cabourg, một băi biển thuộc vùng Normandie nằm cách Paris khoảng 200 cây số, tắm biển và bắt ṣ về nhà nó luộc ăn với nước mắm chanh.

Sỡ dĩ nấu nướng ở nhà nó là v́ tui muốn trổ tài để gây ấn tượng cho mấy chị em dễ thương của nó.

Đem mấy kilo ṣ rửa cho sạch, bắt nồi nước mở ḷ điện chờ nước sôi tui đổ vô đậy nắp xong, xoay qua làm nước mắm với đường, chanh, tỏi, ớt.

Ông Trời không giúp tui gây ấn tượng với mấy chị em thằng bạn ngày hôm đó v́ chút đỉnh cát c̣n dính trong con ṣ nên họ không muốn ăn.

Thứ Bảy tuần sau đó tui đi Cabourg với cái thùng to dùng để đồ đông lạnh.

Ṣ bắt được bỏ vô thùng với nước biển. Khi về tới nhà ṣ đă nhă sạch cát nên lần nầy mấy chị em thằng bạn vừa ăn vừa khen tui làm nước mắm ngon đáo để.

Trời đất … công tui lặn lội bắt ṣ luộc cho ăn mà chỉ khen nước mắm ngon nhưng dầu sao đây cũng là bước đầu tạm thành công dẫn tới chuyện đi biển có đôi của tui sau nầy.

Một thời gian không lâu sau đó tui sung sướng rũ được chị thằng bạn đi tắm biển ở Deauville, gần Cabourg, một nơi du lịch nổi tiếng của vùng Normandie nước Pháp.

…..

Không cha mẹ, không bà con thân thuộc ở Paris, tui xách cây dù đi hỏi vợ, theo sự sắp đặt của bà già vợ tương lai.

Đám cưới được mấy tháng vợ tui có bầu. Vợ chồng tui phải năn nỉ dữ lắm bà già vợ mới cho đi nghĩ hè ớ Deauville và căn dặn vợ tui phải coi chừng cẩn thận, không nên động đậy nhiều có hại cho cái thai.

Một hôm đi dạo thấy mấy cô đầm mặc mono-kini rất gợi cảm nằm ngữa phơi nắng trên băi biển làm tui phê phê …

Em nhớ hồi đó ḿnh quen nhau nhờ ăn ṣ không ? tui hỏi.

Cái bửa ăn cát nhiều hơn ăn ṣ hả ? vợ tui cười hỏi vặn lại.

Tui gật gù cười không trả lời. Tui nói ḷng ṿng là ăn ṣ ở Deauville chắc ngon lắm nhưng dường như vợ tui không hiểu ư, hay hiểu mà nghe lời bà già vợ nên không hưởng ứng.

…..

Một tối sau khi ăn cơm xong, vợ tui hơi đau bụng. Tui bỏ mấy cái chén dĩa đang rửa, chụp lấy cái vali đựng những thứ cần thiết cho người đi sanh đẻ, chở vợ đi nhà thương.

Thời đó nhà thương đă cho người chồng vô pḥng sanh nên tui được vào nắm tay vợ, hy vọng chia xẻ phần nào những cơn đau chuyển bụng đẻ và vợ không để đi biển một ḿnh.

Đứng trên đầu giường nh́n cô y tá sửa soạn cho đứa bé ra đời với đủ thứ dụng cụ là tui chóng mặt luôn. Cộng thêm tiếng rên la của mấy bà người Á Rập nằm pḥng kế bên làm tui bắt đầu cảm thấy khó chịu trong người.

Mặc dù không hiểu tiếng Á Rập nhưng tui đoán chừng là mấy bà than đau và thề sẽ không nghe lời dụ dỗ của ông chồng nữa như thím Năm ở quê tui cách đây mấy chục năm về trước.

Nghe rên la một hồi tay chân bủn rủn, choáng váng tui buông tay vợ ra chụp cái thành giường nơi vợ tui nằm, cố gắng đứng vững cho khỏi té.

Ông làm ơn bước ra ngoài, cô y tá vỗ vai nói. Một ḿnh tôi không thể vừa lo cho vợ ông sinh nở vừa lo cho ông bị xỉu. Tôi sẽ báo tin khi con ông ra đời.

Tui ra pḥng chờ đợi nằm xuống sàn nhà một hồi mới tỉnh khỏe lại. Ngồi chờ một hồi không thấy cô y tá cho tin, tui ngủ gục hồi nào không biết.

Chúc mừng ông, cô y tá vỗ vai tui nói. Con trai, nặng 3 kilo 2. Ông có thể vô thăm được rồi đó.

Theo chân cô y tá bước vô pḥng. Con trai tui được quấn trong cái khăn nằm trên bụng mẹ. Vợ tui nằm yên, tay ôm thằng con, chắc c̣n mệt mỏi lắm sau những cơn đau xé ruột.

Nhà tui lúc nào cũng đông người từ ngày ở nhà thương về. Ông bà ngoại, mấy cậu, mấy d́ ở cùng chung cư nên lên xuống ghé nựng thằng cháu đầu ḷng.

Bà già vợ tui lo cơm nước, hâm sữa cho thằng cháu ngoại khi nó khóc đói, tắm rửa cho nó ban ngày, tối ở lại ngũ canh chừng cháu ngoại nên tui phải nằm ngoài pḥng khách cả tháng trời.

Mọi việc trở lại b́nh thường sau ngày đầy tháng. Vợ tui nói tui nên ngủ ngoài pḥng khách cho yên v́ sợ thằng con khóc đói ban đêm làm tui thiếu ngủ, mất sức đi làm không nỗi….

Một ngày cuối tuần, mấy tuần lễ sau ngày đầy tháng, tui mon men mang gối vô pḥng.

Thôi ngủ đi anh, vợ tui nói khi tui xoay qua đặt tay lên bụng, lấy sức để chút nữa đi hâm sữa cho con, nó hay thức đêm nhiều lần lắm.

Cụt hứng rút tay về tui nằm gát tay lên trán suy nghĩ không biết cái chiêu dụ dỗ, của chú Năm bơi xuồng chở vợ đi nhà bảo sanh ngày xưa, lợi hại như thế nào mà thím Năm đă mềm ḷng.

Nếu ở gần tui sẽ cúng con gà để xin chú nhận làm đệ tử, truyền cho vài chiêu chớ ngủ một ḿnh lâu ngày thèm đủ thứ …. Đàn bà đi biển mồ côi th́ khổ lắm nhưng đàn ông không đi biển có đôi th́ cũng khổ lắm ai ơi, chết một cửa tứ…. chỉ biết nằm hát khúc Nam Ai năo nuột.

Ầu ơ … bú no con ngũ cho ngon

Cho ba hôn má … ầu ơ … con chờ có em …