Tonkatsu

Thanh Anh

Sau gần 45 năm tui mới có cơ hội trở lại thành phố Tokyo.

Trời chiều muà Thu nhạt nắng nhưng không lạnh lắm khi tui bước lên xe điện tốc hành Narita Express đi từ phi trường quốc tế Narita về nhà ga Shinjuku, một trong những ga nhộn nhịp bậc nhứt nằm ở phía Tây thành phố Tokyo.

Trong toa xe không đông người lắm. Ngó tới ngó lui thấy có một hàng ghế c̣n trống, chạy lại ngồi cạnh cửa sổ để xem xét cảnh vật bên ngoài có thay đổi nhiều không so với lúc tui c̣n đi học và đi làm arubaito đầu thập niên 70.

Nói là xem có thay đổi không nhưng thật ra đây là lần đầu tiên tui đi ngang qua những vùng đất nầy v́ trước đây đến Nhựt hay rời Nhựt đều qua phi trường Haneda, nằm ở phía Nam của thành phố Tokyo.

Bước ra khỏi toa xe Express, chen chân bước đi trên thềm nhà ga Shinjuku với những người đi làm về, làm cho tui nhớ lại cái kư ức khó quên về khu phố nhộn nhịp nầy với Keio departo , Odakyu departo, Isetan, Shijuku Ura Doori, quán choi-choi Viva Young nằm đối diện cửa Đông nhà ga, ….

Đi bộ một quảng đường hầm khá dài tui cũng chui ra được bên ngoài cửa Đông của nhà ga. Xuyên qua hai đại lộ về hướng Bắc là tới khu ăn chơi khét tiếng của những người trẻ Kabuki-cho.

Hotel tui ở cũng trong khu nầy, nằm ngay trước quảng trường nơi mà cả mấy trăm người trẻ tụ 5 tụ 7 ăn nhậu, bàn luận, trao đổi đủ thứ rất vui cho đến gần sáng, dọn dẹp quảng trường sạch sẽ rồi nạnh ai về nhà nấy.

Sau khi check-in và lấy pḥng xong, tui mở máy tính vô Google Map t́m những tiệm ăn có món Tonkatsu ở xung quanh khách sạn, trong khu Kabuki-cho.

Tonkatsu không những là món ăn tui rất ưa thích mà tui c̣n có một kỷ niệm không giờ bao quên với một Sempai (đàn anh) đă vĩnh viễn ra đi cách đây không bao lâu (năm 2020).

…………..

Anh là một Sempai rất đẹp trai, hiền lành, và lúc nào cũng lo lắng dẫn dắt kohai khi cần thiết.

Khi tui đến Nhựt là lúc anh em cùng năm thành lập đội banh tên “Nhật ngữ”, sau nầy đổi tên là “Kokusai” mặc dù một số cầu thủ của đội không học hay ở trong cư xá Kokusai.

Anh Sempai T là người huấn luyện tập thể lực cho tụi tui và đi theo ủng hộ, chăm sóc cầu thủ bị té, bị thương mỗi khi giao đấu.

Anh T và một trong hai cô con gái của bác Đ chủ tiệm ăn ở gần trường Kokusai yêu nhau nhưng v́ “Có duyên mà không nợ” nên hai người không đến được với nhau do nhiều rào cản của gia đ́nh.

Buồn quá anh T đă cạo đầu, đi đâu cũng đội beret, không vào Kokusai ăn cơm cũng như không đi chơi đá banh với tụi tui một thời gian.

Bỗng một hôm anh vào cư xá Kokusai rũ tụi tui đi Shinjuku ăn Tonkatsu.

Hôm nay tui bao nghe, anh T nói.

Lư do anh T bao ăn là v́ hôm đó anh thắng trên thị trường giao dịch chứng khoán.

Anh kể cho tụi tui nghe về ăn thua, may rủi trên thị trường chứng khoán, làm cách nào thu thập tin tức trước khi công chúng biết.

Mặc dù không phải sở thích nhưng anh đă từng đi chơi bowling hay golf một ḿnh. Chọn chổ ngồi gần mấy ông tai to mặt bự tới giải trí để ḍ la tin tức khi họ bàn bạc để kư hợp đồng.

Lần đầu tiên mà tui ăn Tonkatsu ngon quá xá là ngon, làm cho tui nhớ tới bây giờ.

Tụi tui đă đi ăn Tonkatsu với anh T rất nhiều lần nhưng không phải lần nào cũng miễn phí khi anh nói trước:

Hôm nay đi ăn ai trả phần nấy nghe, anh nói. Chứng khoán hôm nay không khả quan, xuống nhiều hơn lên.

Theo chỉ dẫn của Google tui t́m đến một quán Tonkatsu trong khu Kabuki-cho, cách hotel không xa lắm. Đứng ngắm nghía một hồi mấy cái dĩa Tonkatsu giả làm bằng nhựa trưng bày sau tủ kính với tiếng rao mời không ngừng nghĩ “dozoo .. dozoo ….“ của một anh chàng da mặt ngâm ngâm mà tui nghi chắc sinh viên du học đi làm arubaito như ḿnh hơn 40 năm trước.

Bước vô quán xem cái menu đă để sẵn trên bàn mà chưa quyết định chọn món nào v́ nhiều loại Tonkatsu lắm mà tui không nhớ rơ hồi đó ăn cái ǵ.

Bác chọn được món nào chưa? Cô tiếp viên hỏi.

Ngạc nhiên vô cùng khi nghe cô tiếp viên nói tiếng Việt.

Sao cô biết tui là người Việt Nam? Tui hỏi lại.

Dạ, cô nhă nhặn trả lời, anh đứng quảng cáo cho cháu biết bác có lẫm bẫm tiếng Việt khi xem h́nh mấy món ăn trưng bày trong tủ kiếng. Anh ta cũng là sinh viên Việt du học đi làm arubaito như cháu.

Cô rất vui vẽ khi nghe tui kể tui cũng là dân du học và đi làm arubaito ớ khu vực Shinjuku nhiều năm lắm.

Biết cô không thể đứng nói chuyện lâu được, v́ ông boss Nhựt cứ ngó tới ngó lui, nên tui lựa món Tonkatsu đặc biệt, có giá cao nhất với hy vọng t́m lại được hương vị ngày xưa.

Trả tiền xong, chào cô tiếp viên và anh đứng quảng cáo, tui trở về khách sạn mà không hài ḷng lắm v́ món Tonkatsu không ngon như tui mong đợi.

Có lẽ hồi xưa sinh nghèo đói nên ăn ǵ cũng ngon chăng?

Hay là bây giờ ăn thịt thà nhiều quá nên vị giác thay đổi chăng?

Hay là đi ăn một ḿnh, không có Sempai T và bạn bè hàn huyên, hay nói đúng hơn là đấu láo, ngàn thứ chuyện nên “Ḷng buồn ăn có ngon đâu bao giờ” chăng?

Sempai T ơi …. Anh đă bỏ cuộc chơi sớm hơn trước kohai nhưng ở đâu đó chắc anh cũng thấy cái đám kohai bây giờ đánh đấm với thị trường chứng khoán dữ dội lắm nhưng sẽ không c̣n có cơ hội được mời đi ăn Tonkatsu miễn phí với anh ….

Cầu mong anh được b́nh yên thanh thản …

.....

12/2020