Đọc bài “Tết về lại nhớ cây cầu Ngói” của tác giả MN

Văn Lang Tôn-tht Phương

Bài viết bt đu bng hai câu thơ rất quen thuc ca x Huế:

 

Ai về Cầu Ngói Thanh Toàn

Cho em về với mt đoàn cho vui.

 

Giống như tất c những người con gái ca mt xã hi Vit Nam phong kín và lm lon ly, người con gái x Huế cũng chỉ có được nhng nim vui nho nh như trên vừa nói, trước khi trên vai bt đu gánh thêm nhim v:

 

Ai về cầu ngói D

Cho em về với, thăm quê bên chàng.

 

Đất Thn Kinh, người ta gi x Huế như thế, nhưng nhng vàng son ca mt thi đi đã không kéo dài mãi mãi.  Cũng như bao nhiêu người Huế khác, những cô gái Huế khi mới bước chân vào ngưỡng tui ln khôn đã phi tng sng quen vi nhng trăn tr đến vi mình t bao nhiêu thế hệ trước mt cách t nhiên:

 

Chợ Đông Ba đem ra ngoài bãi

Đò Trường Tin Tây li bc cầu

i người ước hn nông sâu

Nghĩa nhân xiêu lạc, em biết nơi đâu kiếm tìm!

 

Tìm kiếm nơi đâu, khi nghĩa nhân đã xiêu lc t thuở “sáu i tang thương, mt đi dời”.   Bởi vì t ngày Thất Th Kinh Đô thời xa xưa y, cho đến mãi hôm nay, nhng tháng năm trên Đt Thn Kinh đu là nhng chui ngày cha đy nhng ni nim thao thc:

 

Chợ Đông Ba tiếngeo óc

Chùa Thọ Lộc tiếng trng sang canh...

 

Bây giờ nói chuyện cu ngói Thanh Toàn.

 

Cầu này xa Huế bao nhiêu, tôi không thể nhớ vì đã đến đó thu còn nhỏ (mới “nửa ông nửa thng”). Năm ấy đi chung vi nhà trường, bng xe đp, mà phi ln li qua nhng con đường toàn đt sét nhão sau my tun mưa dm nên thy trò đu vt v vô cùng. Bước mt bước, chân lún xung bùn đến tn đu gi; rút chân lên, chiếc giày “bốt” nằm li dưới bùn, thế là ngoài cái xe đạp không còn dùng được li phi vác thêm hai chiếc giày bt, tri li lt pht mưa... C nghĩ đi theo đoàn nên cố gắng, ch đi một mình chc đã b cuộc t đầu!

 

Nhưng ri cũng đến nơi, cũng được thay phiên nhau xem Cu Ngói.  Bây gi ch nh được là cu trúc ca cu khá chc chn, mang cái mái ngói nng mà rt vng (ch không phi mi xây đã sp như cây cu nào đó ca năm 2017). Gia cu có tm bng ghi bài thơ cảm t người xây ct, tôi còn nh được câu đu:  “Trần thị phu nhân xã chúng ta...”

 

Cũng có thấy bán bánh canh (như trong bài viết đã nói), có v ngon, nhưng không ăn nên không biết, vì đương s lo loay hoay chụp hình my cô bn mà hn ... thích!  Trong đám đó, đi tượng ca phó nhòm là mt cô n, nhưng cô ta gi ý, hễ thấy máy hướng v mình là cô quay lưng nhìn v phía khác... Dù sao thì rt cc cũng chp được, nh mt cô bn khác giúp sc; cô này tên TN.  Trong lòng thm cám ơn TN, sau này ri x Huế, thỉnh thong nh chuyện xưa cũng t hỏi không biết bây gi “con bé TN ấy” ra sao?  Cũng còn nhớ rõ tên và nét mặt lúc đó ca mt s bạn cùng đi trong chuyến v cầu ngói Thanh Toàn:  Phùng NT, Thái VH, Nguyn TL, Phùng TL, Lê TQH, Dương TTN, Nguyn TDT, Nguyn TNC, Lê VB, Trn TP, Trương THL ...  

 

Một vài bn trong s này, có gặp li năm 2013, vn còn nhn ra hình nh ngày xưa ca nhau, dù là thoang thong. Hỏi cô bn TN, thì ra cô và người em gái đã mt “trong v Mậu Thân… trúng đạn…”  Cô bé TN hồi đó tóc dài, da ngăm đen, thng bn cùng lp (Hoàng TN) vn c khen cô có đôi mắt đp (mà đp tht).

 

Ôi thôi TN, cô bạn hin lành y, đi người “như chiếc lá, trong cơn mê chiều”; “Em chưa biết quê hương thanh bình. Em chưa thy xưa kia Vit Nam ...

 

“Xưa kia Việt Nam” là gì, phi chăng anh Trnh Công Sơn mun nói đến thi xưa kia... xa lc, thu xứ Huế còn là “đất Thần Kinh”?

Còn “quê hương thanh bình” là thuở nào vậy?  Bây giờ, quê hương “thanh bình” ri đó; đêm không có đn bay, rung đng không có ha châu thp sáng...  Nhưng tôi chc cô bn TN năm y cũng không mun biết cái thanh bình “nghĩa nhân xiêu lc” đ làm gì.

 

Thật đy TN, c sống tht an lành nơi TN đang sng, c thật vui v và để tâm hồn “Bay thẳng ti muôn trùng tiêu hán. Vượt trùng vân bn vi kim ô” ... Cứ thảnh thơi ở bên kia, đừng ngonh nhìn tr lại:

 

Cỏ thơm ở nơi nào chng
u luyến chi quê cũ na “anh”
Quáng loà bao k
chung quanh
Tẻ vui ai biế
t cho mình na đâu!

 

 

2021-02-10

VL-TTP

Cảm nghĩ ghi chép li sau khi đc bài “Tết về lại nhớ cây cầu ngói” của tác gi MN