|
Tôi không biết người ta phát minh ra cái
tṛ chơi jigjaw puzzle tự khi nào, cũng không
nhớ rơ ḿnh thấy một bộ ráp h́nh như
vậy lần đầu tiên là khi nào, nhưng
đúng là tôi đă chơi một tṛ chơi tương
tự từ khi chưa biết đến tên
gọi của nó.
Năm tôi lên lớp hai, một buổi đi
học về, không thấy Ba nữa. Mọi người
nói Ba đi công tác xa rồi. Rồi lâu quá không
thấy Ba về, tôi hỏi Me và Bà, Ba
vẫn c̣n bận công tác ở tận Sài G̣n. Tôi
cũng có nhận thư của Ba, rồi
tiếp tục đợi như Ba hứa trong thư.
Rồi có một bữa, Me đi Sài G̣n. Lúc Me
về, Me kết trong mũ của tôi và của
anh Hai, mỗi đứa một miếng vải
màu đen. Me dặn phải giữ ǵn cái mũ,
không được làm rớt mũ dưới
đất. Tôi cứ như vậy mà làm theo.
Từ khi Ba đi, h́nh ảnh một người
Cha ở trong tôi phai mờ đi. Gia đ́nh tôi
vốn không có mối liên hệ nào với bên
Nội, ngay từ khi c̣n Ba tôi. Người ta nói
“Sẩy cha c̣n chú”. Cuộc sống vật
chất và tinh thần của ba mẹ con tôi th́
chủ yếu dựa vào Cậu-D́; không ai trong số
họ là đại diện của Ba.
Từ đó, h́nh ảnh Ba trong tâm trí tôi là
sự chắp vá những thông tin mà vô t́nh tôi
nghe được, hoặc do tôi cố t́nh
hỏi Me tôi. Tôi bắt đầu tṛ chơi
jigsaw tự lúc nào chẳng hay.
Có người kể Ba tôi thông thạo
nhiều ngoại ngữ. Tôi chắc là vậy
qua số sách vở Ba tôi để lại. Có
người gặp tôi th́ nói nhỏ rằng Ba
tôi có rất nhiều cô mê. Tôi đành phải
tin theo, v́ tôi c̣n nhớ mang máng đă có
lần, Ba tôi chở tôi đi ăn phở
với một cô … Có khi Me tôi nghe một bài
nhạc th́ nói đó là bài hát ruột của
Ba. Thỉnh thoảng Me kể cho tôi nghe một
thói quen của Ba khi muốn nói anh Hai tôi có
nhiều nét giống tính cách của ông ấy,
hoặc là để phàn nàn sao tôi chẳng
giống được cái tính cẩn thận
của Ba. Dần dà, tôi lắp ráp h́nh ảnh
của Ba ở trong đầu qua lời kể
của những người xung quanh.
Nhưng rồi, tôi bỗng có thói quen t́m h́nh
ảnh của Ba trong những người mà tôi
gặp. Ban đầu, tôi lượm lặt
những mẩu mà tôi cho là giống Ba tôi theo
lời kể của người khác. Nhưng
khi tôi lớn lên nhiều hơn, những h́nh
ảnh đó không đủ để làm tôi
thỏa măn. Tôi bắt đầu nhặt
những h́nh ảnh mà tôi bắt gặp,
những cái khớp với sự tưởng tượng, với
những mong ước của tôi về Ba.
Tôi từng tưởng tượng Ba tôi
giống một ông Bác sĩ già ở gần khu
tôi ở. Ông này hiền hậu, nói năng
chậm răi, và đặc biệt là rất
giỏi. Hoặc là, một người Cậu
thường xuyên giúp đỡ Mẹ tôi cũng
làm tôi liên tưởng tới Ba. Sau này, tôi
gặp và lập gia đ́nh với một người
mà lúc đó tôi cảm thấy có thể ráp vào
chỗ trống của những mẩu h́nh tôi
chưa có được. Thời gian đó anh
Hai tôi rời gia đ́nh đi học tận Sài
G̣n, trong nhà chỉ có Me tôi và Bà. Tôi bị ám
ảnh bởi chuyện ăn trộm vào nhà,
bởi một người ở đầu xóm
hay say rượu và có thể mở cửa nhà
tôi. Có khi suốt đêm tôi ngồi thức v́
cảm thấy có người sắp leo
xuống cái chỗ trống trên mái hiên
được che sơ sài bằng một
cuộn kẽm gai. Sau này, tôi c̣n có một người
bạn lớn tuổi hơn tôi rất
nhiều, và có nhiều điểm giống Ba tôi.
Một lời nhắc nhở, khuyên nhủ t́nh
cờ nhiều khi lại làm tôi giật ḿnh,
bởi v́ đó cũng có thể là mảnh mà
tôi chưa có.
Ở Việt Nam, tôi chưa từng trải
qua ngày lễ dành cho Cha. Cho đến khi tôi
được đi học ở nước ngoài,
trong một lần đi gọi điện
thoại công cộng, tôi bất ngờ đọc
thấy ḍng chữ “Have you bought a gift for your Dad
today?”. Tôi gác máy, và cảm thấy hụt
hẫng. Tôi ngồi nghĩ về những người
mà tôi đă “mượn” để có
được h́nh ảnh của Ba ở trong
đầu. Ừ, nếu bỗng dưng tôi mua
quà tặng họ th́ họ cười tôi
chết. Vậy là tôi về pḥng trọ,
nằm tưởng tượng những món quà
mà tôi muốn mua, chỉ tưởng tượng
thôi. Sau đó, tôi gọi điện, gởi
message cho một vài người mà tôi có liên
lạc được lúc đó, chỉ để
hỏi rằng “Have you received a gift from your
Princess today?”
Bây giờ, tôi thôi chơi tṛ chơi Jigsaw
Father rồi. Bên tôi, con gái tôi đang lớn lên
với một Daddy hoàn toàn thuộc về nó.

C.L.
Cảm tưởng xin gởi về CL@erct.com
|
|